Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương này edit rất có tâm đó nha~

===




Cửa hàng đồ ngọt

Chương 29




——————————————————




Trên chuyện Kojima là bạn gái mình, Yuko làm rất dữ với công ty, có một lần nàng làm tới nỗi công ty dự định không cho Yuko tham dự lễ trao giải. Sada ở giữa cầu hòa lại cầu hòa, ngoại trừ chuyện đó ra Yuko đều nhượng bộ, nhận vài quảng cáo lúc trước vẫn không chịu nhận, cấp trên mới miễn cưỡng đáp ứng. Đầu tháng mười là lễ trao giải, Yuko đưa Kojima đi theo.


Hai người vừa bước xuống từ trên xe, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh đèn flash. Tai tiếng đưa người yêu đến dự lễ trao giải, người đã rời khỏi giới nghệ sĩ lại có khí chất và phong thái các nghệ sĩ bây giờ khó bì được, làn váy đỏ bắt mắt, tùy tiện phối hợp thôi cũng có thể chiếm lấy trang đầu các tờ báo ngày mai. Kojima nhẹ nghiêng đầu, Yuko nhỏ giọng nói bên tai nàng những lời như vậy. Camera ghi lại được một hình ảnh ám muội xinh đẹp, nhưng không ghi lại được lời hai người nói.


"Chúng ta có thể chiếm lấy trang đầu các tờ báo ngày mai không?"


"Đương nhiên."


"Ảnh chụp ra nhất định đẹp lắm."


"Màu áo sẽ rất chói." Kojima không quá đồng tình.


"Tạo dáng đi, bên kia đang chụp kìa."


Kojima nở nụ cười thương nghiệp hóa.


"Một lát kết thúc tớ đưa cậu đến chỗ này?"


Kojima cúi đầu: "Chỗ nào?"


Yuko bốn mắt nhìn nhau với nàng, cười đến mức rất thần bí.


Sau khi tiến vào hội trường, vị trí của Yuko được sắp xếp ở đầu tiên. Kojima ngồi phía sau nàng, vẫn tính là ngồi chung với nhau. Trước khi buổi lễ bắt đầu hai người nhỏ giọng chuyện trò cả buổi, Kojima cúi đầu nghe nàng, Yuko nói đùa, Kojima phụ trách cười. Ngồi bên cạnh tất cả đều là những tiền bối không quen biết, đạo diễn cách chỗ nàng vài ghế, ngồi bên tay trái Yuko.


Màn che trên sân khấu được kéo mở, lễ trao giải chính thức bắt đầu.




——————————————————




Có đúng một giải thưởng là có thể đại diện cho diễn xuất của Yuko được công nhận hay không, cái gọi là "Diễn viên đại diện Nhật Bản" rốt cuộc nên định nghĩa như thế nào, không biết được. Yuko nói chuyện sau khi thấy được giải thưởng thì rời khỏi giới nghệ sĩ với mẹ, phản ứng đầu tiên của bà là im lặng, sau đó hỏi nàng: "Một giải thưởng con liền thỏa mãn?"


Một giải thưởng mình liền thỏa mãn?


Oshima Yuko là một người có hoài bão hay nói đúng hơn là một người có dã tâm, dừng lại trước thành công không phải là thói quen của nàng. Nàng nên tiếp tục cố gắng, ba mươi tuổi, ba mươi mốt, ba mươi hai, giống như nàng đã từng nói qua, chứng kiến diễn xuất ba mươi hai tuổi của nàng.


"Mẹ hi vọng con không thể chiếm được giải thưởng này." Mẹ không chút nào che giấu, "Hiện tại con cũng chưa đến đỉnh thành công, con nên tiếp tục cố gắng đi."


Tên diễn viên đạt được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất được đọc ra từ miệng người MC, không phải là nàng. Yuko lẳng lặng ngồi đó, Kojima ở sau lưng nàng nhìn nàng, nhìn nàng ngồi rất thẳng thốn, không chút hoảng loạn. Mãi cho đến khi lễ trao giải kết thúc, Yuko vẫn không nhúc nhích. Các phóng viên chặn hai người lại trước lối ra, đuổi sát theo muốn chụp được gương mặt suy sụp của nàng.


Yuko kiên cường chống đỡ, nở nụ cười: "Thật sự cho là sẽ đoạt giải a, đạo diễn cũng rất có tự tin. Lần sau vậy."


"Người đoạt giải chính là một hậu bối trẻ tuổi hơn cô rất nhiều, xin hỏi cô có ý kiến gì với việc này hay không —— "


". . ."


Trở về khách sạn đã là một giờ sáng, Yuko ngồi trên giường, Kojima chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng.


"Xin lỗi." Yuko cúi đầu, "Xin lỗi."


Kojima đưa tay ôm lấy nàng.


"Xin lỗi —— " Yuko đem trọng lượng cả cơ thể mình giao cho Kojima, "Tớ còn tưởng rằng có thể thực hiện lời hứa rồi."


【Lời hứa sẽ vẫn canh giữ bên cạnh ngươi, không làm được; Lời hứa sẽ vẫn bảo vệ ngươi, cũng không làm được.】


【Luôn luôn không làm được.】


"Không sao." Kojima ôm nàng, "Còn sớm mà. Không phải cậu đã nói kỳ vọng vào diễn xuất năm ba mươi hai tuổi của mình sao?"


Yuko thở dài: "Tớ biết cậu sẽ nói như vậy."


Chính vì biết Kojima sẽ nói như vậy, mới cảm thấy xấu hổ. Không phải là ký giả bên ngoài khiến cho nàng xấu hổ vô cùng, mà là nàng không có cách nào đối mặt với chính mình. Một nỗi hi vọng mơ hồ đừng có được giải thưởng, muốn bản thân tiếp tục trên con đường diễn viên.


"Kojima-chan biết mà phải không." Yuko chôn đầu lên vai nàng, "Suy nghĩ trong lòng tớ."


"Đoán được." Kojima chậm rãi nói, "Bởi vì tớ cũng hi vọng như vậy."


Hi vọng Yuko đừng lấy được giải thưởng.


Yuko kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Tại sao?"


"Thật sự muốn biết lý do?"


Yuko gật đầu: "Muốn."


"Tớ xem bộ phim mới của cậu." Kojima diện vô biểu tình, "Diễn xuất dở quá."


". . ."


"Nhưng mà, rất đẹp."


Rất đẹp, có hào quang mà bình thường không nhìn thấy. Oshima Yuko rất tha thiết được diễn, giống như là người yêu thứ hai của nàng vậy. Diễn xuất của nàng như một mối tình, khiến cho nàng có thể tỏa ra một sức hút khác. Kojima đã từng chứng kiến Yuko trưởng thành, chính nàng cũng không đành lòng chia cắt tình yêu của Yuko đối với nghề diễn viên.


"Có phải tớ rất ích kỷ không?"


"Không đúng." Kojima nói với nàng, "Cậu chỉ là một người bình thường."


Không hoàn mỹ, chỉ là một người rất bình thường. Không vẻ vang tỏa sáng như khi xuất hiện ở trước mắt công chúng, nàng có một chiếc bóng dưới ánh hào quang. Oshima Yuko không phải thần, mà là người yêu của một Kojima Haruna cũng bình thường.


"Vậy à, người bình thường a." Yuko cười rộ lên, lại trông giống như đang khóc, "Cám ơn cậu."


Kojima đưa tay búng trán nàng: "Đồ ngốc."


"Nhưng mà, có một chuyện có lẽ Kojima-chan không biết."


"Hửm?"


Yuko mở túi trang điểm mang theo bên người ra, lấy một chiếc hộp nhỏ màu đỏ hình bán nguyệt từ bên trong, mở ra.


"Đây là một trong những thù lao lần đại diện trước kia, bọn họ làm một cặp nhẫn kim cương theo yêu cầu của tớ. Người ta chỉ lấy giá nguyên liệu, tớ còn mua được một viên kim cương lớn như vậy. Ban đầu tớ định đưa cậu lên tháp Tokyo cầu hôn, tớ còn chuẩn bị xong một kịch bản dài ngoằn. Nhưng mà bây giờ tớ cũng quên mất tiêu rồi. Tớ chỉ nhớ một câu cuối cùng." Yuko quỳ một chân xuống, giữa nụ cười kéo theo dòng nước mắt, "Cậu có muốn nghe không?"


"Yada." Kojima khôi phục tinh thần từ trong kinh ngạc, cười đến đôi mắt đỏ bừng, "Một chút cũng không lãng mạn, hoa hồng cũng không có. Tớ không nghe đâu."


"Lấy tớ đi."


Kojima bĩu môi: "Thật gian xảo."


Yuko đáp lại nàng bằng một nụ cười giảo hoạt, đem chiếc nhẫn vô cùng vừa vặn kia đeo vào ngón áp út của nàng.




——————————————————




Phong quang nhi lai, sát vũ nhi quy*, người ngoài nhìn vào Oshima Yuko thấy nàng nhếch nhác chẳng ra sao. Trang đầu bài báo không cường điệu nàng và Kojima, mà cường điệu sự thất bại của nàng. Cách vài ngày sau trong và ngoài ba tầng lầu công ty Yuko bị người vây quanh, Yuko thong dong bình tĩnh, trả lời lưu loát, không cho bọn họ bất luận đề tài cùng sơ hở nào. So sánh nàng với người mới lấy được giải thưởng kia quả là một đề tài không tệ, từ chỗ Yuko không tìm được một điểm giá trị nào, rất nhanh ký giả cũng dời lực chú ý đi chỗ khác.

*Gió và ánh sáng kéo đến cũng sẽ kéo theo cơn mưa tầm tã, đại loại vậy.


Ngày hôm sau mẹ Yuko gọi điện đến, hỏi nàng tình hình hiện tại thế nào.


"Con cầu hôn Kojima-chan rồi."


"Cái gì?"


"Cậu ấy bằng lòng."


"Con định buông tha nghề diễn viên?"


"Kojima-chan bảo con tiếp tục, không cần gấp gáp quay về Saitama gặp người nhà cậu ấy."


"Trước đó không phải con nói nó —— "


"Mama, cậu ấy thay đổi chủ ý rồi."


"Con cảm thấy mama làm sai sao?'


"Không có. Mẹ không có sai, chỉ là thế giới quan của chúng ta không giống nhau."


"Kojima-chan là một đứa trẻ tốt." Mẹ thở dài, không nói thêm gì.


Ngày sinh nhật Yuko, mẹ Yuko đến cửa hàng tìm Kojima. Hai người nói chuyện trong phòng quản lý, Kojima tự mình pha cafe cho bà, bưng đến trước mặt bà.


"Mời bác."


"So với lần trước gặp nhau cháu gầy đi rất nhiều." Mẹ Yuko nhìn kỹ nàng một hồi, "Gần đây rất cực khổ sao?"


"Có ạ?" Kojima sờ sờ gương mặt, "Cháu không thấy."


"Có, gầy hơn." Mẹ Yuko lắc đầu, "Rất lo lắng cho Yuko nhỉ."


"Cậu ấy không sao."


"Nhưng vẫn lo lắng chứ gì."


Kojima chùn bước: ". . . Vâng."


"Sẽ luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc Yuko nhé."


Nhất thời phản ứng của Kojima chưa trở về: "Dạ?"


Mẹ Yuko cúi người, lấy ra một hộp quà được gói ghém cẩn thận: "Bắt gặp một chiếc váy rất đẹp, cảm thấy hợp với con cho nên ta mua. Nhận lấy đi, là tâm ý của mẹ."


Kojima nhận lấy chiếc hộp, không xác định được ý của bà có phải là ý nàng đang nghĩ hay không.


"Hãy chăm sóc nó thật tốt." Mẹ Yuko cười rộ, lộ ra nụ cười giống như Yuko, "Lúc rảnh rỗi đến nhà của mẹ chơi."


Kojima vui mừng không ngớt: "Vâng!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro