Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



【Đó là một người con gái vô cùng kỳ quái.】



——————————————————



Không biết bắt đầu từ lúc nào, Kojima luôn mơ thấy một cô gái vô cùng kỳ quái. Người đó không nói gì cả, chỉ mỉm cười trong nước mắt mà nhìn nàng.


"Anh nói xem là tại sao a, Hisaki-kun."


"Gì?" Người đàn ông đang ăn cơm cũng không ngẩng đầu lên, "Chuyện nằm mơ làm sao anh biết? Em có muốn đi bác sĩ không?"


Kojima đâm đâm cơm trong chén: "Anh đi theo em đi."


"Anh bận nhiều việc a."


Kojima bĩu môi: "Tùy anh."


Buổi sáng Kojima hẹn bạn thân cùng nhau đi dạo phố, hai người vừa dạo các cửa hàng vừa trò chuyện.


"Hisaki-kun a, sau khi kết hôn rồi liền đối xử với tớ càng ngày càng lạnh nhạt. Bảo ảnh đưa tớ đi xem bác sĩ ảnh liền bảo rằng mình bận. Trước đây hoàn toàn không phải vậy."


"Mấy tên đàn ông đều như thế thôi."


Kojima cúi đầu tỏ vẻ mất hứng, quay đầu lại hỏi người bạn thân: "Này này, cậu nói xem tại sao tớ lại gặp giấc mơ kỳ quái đó?"


"Nằm mơ tới một người nào đó, có thể là người tình trong kiếp trước không?" Người bạn nói với nàng.


"Làm sao có thể! Tiền thế kim sinh hay gì đó đều không có khả năng a. Với lại, đó là một người con gái. Nhưng thật ra, thực sự rất khả ái a."


"Ây za, cái này thiệt lãng mạng nha."


Kojima suy nghĩ một chút, vô cùng tán thành, gật đầu: "Chính xác. Người yêu kiếp trước ngẫm lại cũng cảm thấy rất thú vị."


"Nhưng mà tại sao cô ấy lại tìm đến cậu?"


"Không phải đã nói là Tiền thế kim sinh sao!"


"Làm bộ giỡn chơi một chút thôi mà!"


"Mami-chan baka!" <= Ngốc


"Này này, có thể cô ấy đầu thai chuyển thế xuất hiện ở gần cậu, muốn cùng cậu tiếp tục chuyện kiếp trước? A, siêu thú vị nha!"


"Baka!"


Hôm đó dạy dỗ đứa bạn thân vô trách nhiệm một phen. Nhưng đến khi Kojima nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của người con gái đội mũ rơm trước mặt, trong đầu liền nghĩ có nên mua lễ vật xin lỗi tặng cho bạn thân hay không, sau đó cùng cô ấy thảo luận một chút về chuyện quỷ dị này.


"Xin chào, tôi là Oshima Yuko, là hàng xóm mới đến." Người con gái nhỏ con mang theo một giỏ hoa quả, cười lộ ra một đôi lúm đồng tiền dễ thương, "Xin chào? Xin chào? À ừm, cô làm sao vậy?"


Kojima vội vã nhận lấy giỏ hoa quả, liên tục lắc đầu: "Không có gì. Xin lỗi, tôi là Kojima Haruna. A, cô muốn vào trong ngồi chơi không? Tôi vừa nướng bánh kem phô mai, hơi bị nhiều, đang phiền não đây a."


"Có thể hả? Thực sự có thể hả?" Ánh mắt của Oshima trong chốc lát liền phát sáng, "Tôi siêu thích bánh kem phô mai a!"


Kojima vội vã đẩy cửa ra: "Mời vào."


Tận mắt nhìn thấy người trong mộng xuất hiện ở hiện thực sẽ cảm thấy như thế nào?


Kojima cố gắng phục hồi tâm tình.


Trước đây chưa từng nhìn thấy người này, lại xuất hiện trong mộng, sau đó xuất hiện ở đời thực, gọi là Tình nhân trong mộng hả?


Nhưng mà, rất dễ thương a —— dáng vẻ ăn bánh kem thiệt đáng yêu ——


Mới làm cô dâu được nửa năm lại mời một người con gái lần đầu tiên gặp mặt vào nhà. . . Chuyện này, Kojima Haruna ngươi thiệt không xong nha.


"Xin lỗi, có điểm bất lịch sự a." Oshima đỏ mặt, lắp bắp nói, "Lần đầu gặp mặt đã tiến vào nhà người ta ăn uống."


"Không sao không sao." Kojima xua tay, "Tôi thực sự không thích ăn bánh kem phô mai, ông nhà tôi cũng không thích ăn. Nhưng mà không biết tại sao cuối cùng tôi lại thích nướng —— "


Bỗng nhiên ngẩn người.


Oshima mở to mắt, ngạc nhiên nhìn nàng.


Thôi rồi.


Tim Kojima đập thình thịch.


Nên gấp rút thương lượng nới Mami-chan!


Lo sợ sau khi bạn thân biết chuyện này sẽ xuất hiện phản ứng gì, cuối cùng Kojima không có đi tìm cô thương lượng. Nàng quyết định tự mình đi điều tra, xem xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.


Kojima hoãn lại các các buổi họp nhóm của bạn bè, cứ mấy ngày lại bắt đầu chạy qua nhà Oshima. Rất nhanh nàng biết được Oshima là một nhà Lịch Sử Học, phụ trách văn vật lịch sử. Thỉnh thoảng đi du lịch, thích một mình đi đến những chỗ vắng vẻ.


"Haruna có thích du lịch không?"


"Cái đó a, chắc không thích đâu." Kojima nghĩ, "Có lần du lịch đến Thái Lan, được vài ngày thì bệnh nặng, đại khái là tâm lý bị ám ảnh a. Sau đó cũng không thích đi đâu nữa."


"Là vậy à." Oshima gật đầu hiểu rõ, cúi đầu ghim một miếng bánh kem bỏ vào miệng, rồi nghiêng đầu nghĩ, "Vậy ý là trước đây thích đi du lịch?"


"Chắc vậy."


"Con người đúng là động vật hay thay đổi a."


"Oshima-chan, ông cụ non quá."


Oshima chấp tay tạo thành chữ thập, cười cười cúi người: "Xin lỗi xin lỗi."


Ông cụ non Oshima thích mang kính mắt, ngồi ghế mây ngoài sân đọc sách, đọc đến nửa ngày. Kojima cách chiếc cửa sổ nhìn nàng đắm mình trong ánh mặt trời, tâm tình chẳng hiểu tại sao sẽ trở nên tốt hơn.


Oshima cũng không phải là kiểu người Kojima thích, nhỏ con, dài dòng, mọt sách. Kojima đem nỗi rung động khó hiểu đó kết luận là do giấc mộng tiền thế kim sinh kỳ quái kia gây ra.


Lúc rảnh rỗi thì đến chơi với nàng, có đôi khi tâm sự, có đôi khi cùng nàng đọc sách. Trong sân nhà Oshima có một chiếc xích đu, hai người ngồi song song trên chiếc đu, vừa đung đưa vừa nói chuyện.


Giấc mơ kỳ quái kia vẫn kéo dài, người con gái trong mộng giống Oshima như đúc vẫn cười trong nước mắt nhìn nàng. Mãi đến khi ngày đó nàng nghe được lời nàng nói, Kojima nghe thấy rất rõ ràng, nàng nói là: 【Hiện tại em sống có tốt không?】


Nào có gì không tốt, Kojima đối với những việc xung quanh mình tất cả điều duy trì thái độ không hứng thú, cũng không thể nói là xấu. Không có tốt cũng không có gì không tốt, cuộc sống của mọi người đều như vậy, kết hôn, sinh con. Mọi người đều như vậy, có gì không tốt.


Trong mơ Kojima chưa kịp trả lời.


Sáng hôm sau nhớ đến giấc mơ, lúc đó đang an vị ngồi bên cạnh Yuko đang đọc sách, Kojima đang cầm ly nước trái cây, quay đầu lại nói với nàng: "Hiện tại tôi sống rất tốt a."


Oshima ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau một hồi lâu mới gật đầu: "A, tôi biết. Làm sao vậy?"


"Không có gì cả." Kojima có chút hờn dỗi, xoay đầu đi chỗ khác, không nhìn nàng.


Oshima cười rộ lên: "Kojima thật là kỳ lạ."


Kojima bĩu môi không để ý tới nàng.


"A! Giận rồi."


"Giận rồi."


Oshima khép sách lại, giả ra bộ dáng rất là khó xử: "Làm sao bây giờ a —— "


Bất mãn của Kojima trong nháy mắt tan thành mây khói, cười tít mắt há miệng uống nước trái cây.


"Yuuchan bình thường hay làm gì?"


"A?" Oshima suy nghĩ một chút, "Nói ra thì cũng bình thường thôi, đại khái là tìm hiểu về lịch sử a. Tìm một phần lịch sử không ai biết đến, đem nó phát hiện ra một lần nữa."


"Một chút cũng không bình thường."


"A ha ha ha!" Oshima cười rộ lên, cười ra nước mắt, "Cái kia a, cô không cảm thấy lịch sử bị chôn vùi không ai biết đến nó rất là đáng buồn hả? Không được ai nhớ đến, không được ai thừa nhận, nếu là người thì thật quá đáng thương a."


"Hoàn toàn không hiểu gì cả." Cùng người khác thảo luận đề tài thâm sâu thế này hoàn toàn không phải là thói quen của nàng, Kojima rất nhanh từ bỏ, tự hỏi, "Bất quá nếu đó là người, nguyên do không được nhớ đến, có lẽ bởi vì không quan trọng."


"A ha." Oshima cười, dùng ngón tay quẹt giọt nước ở khoé mắt, gật đầu, "Chắc vậy."


"Thực sự là một nghề kỳ quái."


Oshima hắc hắc cười, không trả lời.


Quả nhiên không phải là mẫu người nàng thích, thảo luận cái gì đó nhân sinh a, triết học a, hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của nàng, câu cú nói ra nàng nghe không hiểu. Buổi tối Hisaki-kun trở về, làm việc hết một ngày tối cũng vô cùng bận rộn, nhào tới giường liền ngủ. Kojima thử di chuyển anh nhưng không thành công, dứt khoát không để tới ý nữa, đắp mền ngủ thẳng ở một bên.


Người con gái kia lại xuất hiện ở trong mơ, vẫn cười trong nước mắt nhìn nàng, chỉ là vẻ mặt kỳ lạ hơn trước. Kojima cố gắng nghiên cứu vẻ mặt của nàng, khi còn chưa kịp nhìn rõ ràng, liền nghe được âm thanh tàn bạo của người con gái kia:


【Ta giết ngươi.】


Kojima bừng tỉnh lại.


【Ta giết ngươi.】


Là cái quái gì!


Kojima nổi giận, mặc áo ngủ chạy ra khỏi nhà, đến nhà Oshima ở đối diện ấn chuông cửa. Ấn một hồi vẫn không có tiếng đáp lại, nàng bắt đầu lấy tay đập cửa, con phố giữa đêm khuya im ắng, chỉ nghe được tiếng đập cửa của Kojima. Không biết qua bao lâu, đèn trong phòng bật mở, Oshima vẫn còn mê man xuất hiện ở cửa: "Ai vậy?"


"Tôi!"


"Ai?"


"Kojima Haruna!"


Cửa nhà mở, Oshima dụi mắt: "Haruna? Sao vậy?"


Kojima trực tiếp một câu: "Tại sao muốn giết tôi?"


Oshima há to miệng kinh ngạc nhìn nàng. Rất lâu: "Hả?"


"Tại sao?"


"Cái đó, Haruna, tuy rằng không biết cô đang nói gì —— nằm mơ hả?"


". . ."


Khí thế tức giận mãnh liệt của Kojima yếu đi hết một nửa, nhìn trái nhìn phải: "A, là ác mộng."


"Việc trong mơ đều là giả." Oshima rụt lui cổ, "Bên ngoài trời lạnh, cô mau về nhà đi."


"Không được." Kojima hoài nghi nhìn nàng một hồi, "Tôi muốn ngủ ở đây."


"Hả?" Oshima vô cùng khó xử, "Nhưng nhà của tôi chỉ có một cái giường —— "


"Chúng ta ngủ chung."


"Nhưng là —— "


Kojima ôm cánh tay của nàng kéo vào phòng.


Ai mơ đến có người nói muốn giết mình cũng đều sẽ không thoải mái, huống chi người Kojima mơ đến lại là Oshima.


—— có một loại cảm giác bị phản bội.


Tuy trước đó nàng không thừa nhận với Mami-chan, nhưng mà ánh mắt của nàng trong mơ chắc chắn là ánh mắt âu yếm. Yêu tôi tại sao muốn giết tôi?


Trong lòng Kojima như bị mèo vờn rất khó chịu, nằm ở trên giường của Oshima trằn trọc không thể ngủ.


Oshima hoàn toàn không giống như là muốn giết nàng, vô số lần ở nhà nàng Kojima ngủ không phòng bị gì, Oshima muốn giết nàng thì cơ hội có đến hằng hà, nhưng cho đến giờ nàng vẫn sống tốt.


Giấc mơ đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?


Oshima rất nhanh đã ngủ say, không quá lâu đã ngáy o o. Tiếng ngáy của Oshima hoàn toàn không nhẹ như Hisaki-kun, Kojima che tai lại, bất mãn đạp nàng một cước. Tiếng ngáy của Oshima tạm dừng, đưa tay gãi gãi chỗ bị đá, rất nhanh tiếng ngáy lại vang lên. Kojima lại đạp nàng một cước, đem nàng đạp ra xa, ôm mền bắt đầu ngủ.


Nàng một mình suy nghĩ đến mệt mỏi, phải tìm Mami-chan nói chuyện thôi.



——————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro