Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



【Yuuchan —— 】Người trong mộng mỉm cười nhìn nàng, 【Đã lâu không gặp a.】


Oshima mở mắt.


Đồng hồ treo tường điểm vào con số 1 giờ hừng đông, Kojima đang nằm bên cạnh nàng, tay trái khoác lên ngực nàng, trên người còn có mùi hương mà nàng quen thuộc.


Đó là một loại hương tên là 【Phản hồn hương】 là một loại hương liệu cổ có mùi, tích xưa Hán Vũ Đế đã từng dùng loại hương này cầu có thể gặp lại Lý phu nhân, đa số mọi người chỉ xem nó là một tích xưa. Oshima lữ hành đến Trung Quốc trong lúc vô ý mua được cái hộp kia, người bán nói cho nàng biết, ngày xưa hương của Hán Vũ Đế không đủ, thiếu rất nhiều, nên chỉ có thể gặp được hồn phách của Lý phu nhân không có cách nào khiến cho nàng sống lại. Nếu có đủ Phản hồn hương, ví dụ như nhiều như trong hộp vậy, trong ba ngày sử dụng người chết tuyệt đối có thể được hồi sinh.


"Bất quá cũng có câu chuyện khác khác." Người đó nói với nàng, "Có người nói đem hương bỏ vào trong miệng người chết, đối phương có thể sống lại, nhưng người đó sẽ mất một nửa thọ mệnh của mình cho người chết. Ông thuật sĩ kia không muốn, có nói cho Hán Vũ Đế biết, và ông cũng không làm như vậy."


"Con người là vật ích kỷ. Làm gì có ai đang yên lành lại nguyện ý mất một nửa thọ mệnh của mình?"


"Hơn nữa, vật từ dị giới trở về, ai biết nó sẽ biến thành bộ dáng gì."


Ai để ý đến thứ trở về từ dị giới là gì, lúc hồn phách của Kojima theo làn khói xuất hiện, Oshima chỉ muốn khóc ôm lấy nàng.


【Yuuchan —— 】 Nàng nhớ rõ nụ cười của Kojima lúc đó, 【Đã lâu không gặp a.】


Đó là Kojima của nàng.


Còn người hiện tại đang nằm trên giường, nàng không rõ là ai. Người nằm đó, chỉ là một linh hồn không trọn vẹn, đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nàng.



——————————————————



Hai người gặp được nhau vô cùng ngẫu nhiên, cùng nhau du lịch đến Thái Lan, ở cùng một khách sạn, nhất kiến chung tình(vừa gặp đã yêu), ngay cả thời gian tìm hiểu nhau cũng không có, trực tiếp yêu nhau. Khi đó Kojima rất thích đi du lịch, thích đom đóm ở ngôi làng bên cạnh, thích nói những chuyện về các nơi quái lạ với Oshima, lá gan lúc lớn lúc nhỏ, tâm tình so với khí trời tháng 6 còn chuyển biến nhanh hơn. Thời gian du lịch nhanh chóng kết thúc, hai người thương lượng sau khi trở về Nhật Bản sẽ sống chung với nhau, bàn luận về ngôi nhà tương lai, về chuyện nhận con nuôi, về chuyện dáng vẻ sau này của cả hai khi già đi.


"Thông thường người hay cười sẽ rất nhanh có nếp nhăn ở khóe mắt." Kojima nhoài người về phía nàng, cầm bút kẽ mắt vẽ ra vài đường nhỏ, "Sau đó Yuuchan sẽ biến thành thế này —— "


Oshima nâng mặt lên: "Tôi sẽ không cười nữa."


"Không được~ " Kojima xoa xoa khuôn mặt nàng, "Em thích nhất là nụ cười của Yuuchan."


Oshima ôm lấy thắt lưng của nàng, cười rồi xáp đến gần hôn tai nàng: "Thật vậy?"


"Đừng có quậy~ A, xạo đó."


Cho đến khi Kojima bất thình lình mắc bệnh cấp tính, nàng nằm viện đến ngày thứ hai thì chết đi. Lúc nàng chết Oshima ở ngay bên cạnh nàng, nắm tay nàng, gào khóc, ngoài việc đó ra nàng không thể làm bất cứ điều gì.


Tình yêu đó căn bản chỉ nên là một khoảnh khắc.


Oshima tuyệt vọng, ôm lấy thân thể Kojima từ từ lạnh dần mà tuyệt vọng. Trước khi không ai nhận ra nàng đã mất trong bệnh viện, Oshima tuyệt vọng đốt hương trong chiếc hộp.


Tình yêu đó đã được định từ trước chỉ là một khoảnh khắc, sau khi Đại sứ quán ở Thái Lan hộ tống Kojima vẫn còn đang hôn mê về nước, Oshima không biết địa chỉ nhà nàng, hai người từ đó bị cắt đứt liên hệ.



——————————————————



【Bất quá nếu đó là người, nguyên do không được nhớ đến, có lẽ bởi vì không quan trọng.】


Ngươi chết đi.


Ngươi không phải là nàng, không có tư cách chà đạp tình yêu của chúng ta.


Cánh tay của Oshima xoa nhẹ cổ Kojima, nơi đó mạch vẫn đập, đó là sinh mệnh của Kojima.


Đó là người mà nàng đã từng âu yếm, là sinh mệnh của người đã từng là người yêu nàng.


Oshima nhắm mắt, chậm rãi thu hồi cánh tay.


Ngày kế tiếp nổi lên một cơn mưa nhỏ, Hisaki-kun vẫn còn đang công tác, Kojima sau khi rời giường liền trực tiếp ở nhà Oshima ăn sáng. Oshima hỏi nàng, nếu như trên đường đi du lịch gặp được một đối tượng, yêu nhau, nhưng người đó không chịu nói cho nàng biết địa chỉ, vậy là tại sao.


"Đơn giản như vậy mà cô cũng không hiểu hả?" Kojima uống nước trái cây, cười rộ lên, "Oshima-chan, đó mà là tình yêu cái gì a, đối phương chỉ là muốn tìm tình một đêm thôi."


"Ừ." Oshima lật tờ báo, ngoài cười nhưng trong không cười, "Chắc vậy."


"Người như vậy thì không cần nhớ đến." Kojima ngồi xếp bằng, chọn một miếng ô mai bỏ vào miệng, "Nghiêm túc đến việc chọn lựa người yêu à, tìm một người đáng tin tưởng ấy."


Oshima cười, gật đầu.


"Phải rồi, ông xã tôi nói tối ngày mai cũng chưa về, tối nay tôi qua nữa nha."


Oshima cười: "Được."


Kojima lại ăn một miếng ô mai, bỗng nhiên nhớ tới: "Yuuchan, tối qua tôi nằm mơ thấy cô."


"Vậy à?"


"Ừa, mơ thấy cô khóc." Kojima nghĩ đến người trong mơ kia hoàn toàn đã mất đi nụ cười thường thấy, "Cô có chuyện gì đau lòng hả?"


Oshima buông tờ báo: "Chắc là. . . nhớ đến cái người ngay cả địa chỉ cũng không chịu nói cho tôi biết."


Kojima cười rộ lên: "Yuuchan, ngốc quá a."


Oshima cười, không trả lời.


Một lát sau.


"Haruna sẽ nói chứ? Nếu như trong lúc đi du lịch gặp phải một người, rồi yêu nhau."


"Tôi không thích thế." Kojima cười, "Nếu có, có lẽ tôi sẽ quên nói cho đối phương biết địa chỉ a."


"Thử đi."


"Không thích mà!"


Ngày thứ ba Hisaki-kun về. Buổi chiều vợ chồng hai người nắm tay nhau trở về, Hisaki-kun vì chuyện vợ mình liên tục gây phiền phức cho nàng, nên nói lời cám ơn với nàng.


"Không sao, một chút việc nhỏ thôi."


"Đâu, Haruna rất phiền phức, tôi biết mà." Nói xong cúi đầu liếc mắt nhìn vợ.


Kojima mỉm cười đối mặt với anh, ánh mắt ngập tràn nhu tình mật ý*, ngọt đến phát ngán.

*Ý chỉ tình cảm ngọt ngào


Hisaki-kun chọt chọt mũi nàng: "Nghịch ngợm."


Kojima tựa đầu lên vai anh, cười tủm tỉm nhìn Oshima: "Tối nay qua nhà chúng tôi ăn cơm đi."


"Không đi được, hôm nay dạ dày không ổn." Sắc mặt Oshima tái nhợt, "Muốn ngủ một chút."


"Sao vậy?" Kojima thu hồi nụ cười trên môi, có chút khẩn trương, "Đêm qua ngủ bị cảm lạnh hả? Có cần tôi giúp cô nấu chút cháo không?"


"Này, anh sinh bệnh cũng chưa từng được đối đãi giống vậy a." Hisaki-kun cười oán giận.


"Anh là đàn ông con trai mà."


Không biết kế tiếp bọn họ nói gì, Oshima tự động cắt đứt những âm thanh này, cúi đầu nhìn chân, che giấu vẻ mặt mệt mỏi rã rời của mình. Mỗi ngày đều phải giả bộ tươi cười, nàng mệt chết được. Mệt chết được, cũng đã nhanh quên mất lý do mình tìm Kojima.


Dường như căn bản. . . chỉ nghĩ đến nàng sống có tốt hay không.


Lại dường như. . . căn bản không có dự định cướp nàng đi.


Nhưng Kojima đã hoàn toàn quên nàng, hoàn toàn xóa nàng ra khỏi tâm trí.


"Yuuchan? Làm sao vậy? Rất khó chịu hả?"


"Không có." Oshima ngẩng đầu, lại tiếp tục tươi cười, "Ma, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe, không có gì đâu, tối nay tôi sẽ qua."


Kojima bình tĩnh lại: "Vậy là tốt rồi."


Nàng sống rất tốt, vợ chồng hai người vô cùng ân ái, nàng vẫn nghịch ngợm đáng yêu, vẫn lương thiện và nhiệt tình. Trong cơ thể nàng vẫn là linh hồn kia, dù cho phần yêu Oshima đã chết đi.


Oshima không có quyền khiển trách người không biết gì, cũng như không có cách nào phá hỏng tất cả những gì Kojima đạt được. Hôn nhân của nàng, chồng, tình yêu, tất cả đều tốt đẹp.


Kojima yêu nàng đã chết rồi.


Kojima dắt Hisaki-kun rời khỏi, Oshima đóng cửa lại, dựa vào tường, nghẹn ngào khóc.



——————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro