Chương 1: Lây Lan(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xét cho cùng, đây thực sự không phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra ở Blue Lock. Ego Jinpachi có thể nghĩ ra hàng tá điều khác có thể tệ hơn tình trạng hiện tại, nhưng từ chối làm hỏng tình hình bằng cách cố gắng thách thức vũ trụ để đưa cho hắn ta một vấn đề lớn hơn.

Vấn đề là, hắn thực sự nên chuẩn bị tốt hơn cho việc này. Và nguyên nhân lớn là gì? Hắn đã chuẩn bị rất kỹ. Hắn biết rằng cơ sở này được trang bị đầy đủ mọi thứ cần thiết để xử lý bất kỳ loại trường hợp cấp cứu y tế nào, và hắn khen ngợi bản thân và Anri vì đã đưa ra quyết định đúng đắn khi hoãn kỳ nghỉ kéo dài một tuần sắp tới ngay khi có điều gì đó không ổn.

Nhưng dù sao đi nữa, hắn thực sự nên cân nhắc đến thực tế là hắn đang phải đối phó với một nhóm thiếu niên bồn chồn mà vấn đề lớn nhất của họ dường như bắt nguồn từ thực tế là không ai trong số họ chịu ngồi yên. Vật tư y tế và bảo vệ không phải là vấn đề - hoàn toàn không phải vậy. Vấn đề là ở những viên ngọc thô này . Vì vậy, bây giờ hắn phải làm gì đó về vấn đề này.

"Ego-san? Anh muốn gặp tôi à?"

Ego xoay ghế để đối mặt với người mới đến trong văn phòng của mình. Isagi Yoichi đứng đó với vẻ mặt bối rối khi kẻ đứng đằng sau dự án Blue Lock ngồi đó dường như đang xem xét cậu thiếu niên đang đứng trước mặt này. Isagi, không mắc bệnh giống phần lớn những người trong cơ sở, trông hoàn toàn khỏe mạnh - tạ ơn Chúa.

Ego chắp tay lại và nghiêng người về phía trước. "Cậu cảm thấy thế nào, Isagi?"

"Ừm, vẫn khoẻ mạnh, tôi đoán vậy?"

"Cậu không có dấu hiệu hay triệu chứng nào cho thấy bị nhiễm bệnh, đúng không?" Ego hỏi với một bên lông mày nhướn lên khi cậu bé lắc đầu.

"Vâng, có chuyện gì sao ạ tôi rất biết ơn vì anh đã chuẩn bị một căn phòng mới cho tôi, nhưng thực sự không cần thiết đâu." Isagi nói trong khi gãi gãi sau đầu.

"Những gì cậu cho là không cần thiết thì lại là điều bắt buộc vào lúc này. Trong trường hợp cậu chưa nhận ra, những người khác hiện đã bị nhiễm một loại vi-rút có vẻ như đang lan rộng như cháy rừng. May mắn cho cậu, chúng tôi đã kịp thời phát hiện ra các triệu chứng ở bạn cùng phòng của cậu và tách cậu ra khỏi họ."

"Tôi hoàn toàn ổn, như anh thấy đấy." Isagi cười toe toét. "Tôi thực sự không bị ốm nhiều."

"Cậu thật may mắn." Ego nói.

"Có điều gì tôi có thể giúp được không?" Isagi hỏi, lúc này mới để ý đến quầng thâm dưới mắt Ego.

Mặc dù đúng là kẻ đứng đằng sau dự án Blue Lock luôn có vẻ như đã đăng xuất khỏi thế giới này, nhưng đây là lần đầu tiên Isagi thấy Ego trông kiệt sức đến thế này, và cậu không hiểu tại sao. Tất cả những gì Isagi làm trong ba ngày qua là ở lì trong phòng, như cậu đã được bảo. Vậy Ego đã làm cái quái gì khiến hắn trông còn tức giận hơn bình thường?

Ego đứng dậy khỏi ghế, tiến đến gần Isagi và đặt tay lên vai cậu bé. "Thực ra, Isagi Yoichi, có đấy."

Bình thường, Ego Jinpachi sẽ không bao giờ được nhìn thấy nhờ một thiếu niên giúp đỡ khi nói đến những thứ liên quan đến sự thành công của chương trình Blue Lock. Suy cho cùng, Ego là người cố vấn đằng sau những dự án điên rồ, còn Isagi là học trò.

Nhưng thời điểm tuyệt vọng đòi hỏi những biện pháp tuyệt vọng. Và ngay bây giờ? Ego chắc chắn đang tuyệt vọng.

___________

Sự hỗn loạn do virus lan truyền khắp Blue Lock bắt đầu từ ba ngày trước, khi Ego nhận thấy Kurona Ranze chậm chạp như thế nào ngay khi anh bước vào cơ sở đào tạo. Khi kiểm tra kỹ hơn và theo quan sát tại chỗ của Noel Noa, một số cầu thủ quốc tế bắt đầu bị ốm vào đêm hôm trước và căn bệnh có vẻ lây lan nhanh hơn bình thường.

Ego và Anri nhanh chóng gọi bác sĩ nội trú và những người có hành vi có vấn đề nhất đã nhanh chóng được kiểm tra. Rất may, chuyên gia y tế nhanh chóng đảm bảo với mọi người rằng các triệu chứng có vẻ rất giống với bệnh cúm.

"Mối quan tâm duy nhất ở đây có vẻ là tốc độ lây lan." Bác sĩ nói khi đang xem xét tất cả các biểu đồ. "Gần một nửa số thành viên của toà nhà Đức trông có vẻ như đang cảm thấy không khỏe, vì vậy khả năng cao là do lây nhiễm - cũng có thể là do lây qua không khí. Về nguyên nhân cụ thể gây ra tình trạng này, tôi không thể nói chắc chắn cho đến khi chúng tôi tiến hành thêm nhiều xét nghiệm nữa."

Anri cắn môi lo lắng và hỏi, "Điều đó có nghĩa là chúng ta phải gửi họ về nhà sao? Sắp tới có một kỳ nghỉ dài, nhưng chúng ta có thể gửi họ về sớm hơn nếu cần thiết."

Bác sĩ lắc đầu. "Ngược lại, tôi khuyên các người nên giữ họ ở đây. Hiện tại, bệnh có vẻ nhẹ. Trường hợp tệ nhất đối với họ sẽ là những hạn chế đi kèm với hệ thống miễn dịch đang suy giảm tạm thời của họ, nhưng họ sẽ ổn định và làm việc trong vài ngày hoặc lâu hơn. Tuy nhiên, tốt nhất vẫn là nên thận trọng, và chúng ta cần cân nhắc đến thực tế là hầu hết họ đã tiếp xúc với nhau."

"Vì vậy, việc giam giữ họ ở đây sẽ ngăn chặn sự lây lan không cần thiết." Ego kết thúc khi anh đẩy kính lên.

"Chính xác. Tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc kháng sinh cần thiết và hướng dẫn về chế độ ăn uống và nước uống. Điều quan trọng là họ phải cố gắng hết sức để ăn và uống nhiều nước, và họ cần được theo dõi chặt chẽ để đảm bảo tình hình không tệ hơn những gì chúng ta nghĩ ban đầu." Bác sĩ gật đầu với Noa, người có mặt trong phòng chủ yếu là vì các cầu thủ của hắn là những người bị ảnh hưởng nhiều nhất vào lúc này. Bên cạnh đó, họ không thể tập luyện ngay bây giờ. "Tôi cũng khuyến nghị nên đeo khẩu trang trong toàn bộ cơ sở, để đảm bảo an toàn, và chuyển những thành viên không bị nhiễm bệnh vào phòng mới."

"Các thành viên của các toà nhà khác có biểu hiện tương tự không?" Noa hỏi. Điều cuối cùng hắn muốn là đội của mình không bị biết đến vì phát tán một loại bệnh nào đó.

"Rất có khả năng. Sẽ rất khó để xác định chính xác nơi nó bắt đầu, vì như tôi đã đề cập, các cầu thủ của anh thường xuyên liên lạc với những người khác. Có khả năng là một người khác đã nhiễm vi-rút trước, nhưng các triệu chứng tình cờ xuất hiện ở các cầu thủ của anh trước mọi người khác."

"Vậy chúng tôi xin lỗi vì đã làm phiền bác sĩ, nhưng chúng tôi vui lòng yêu cầu kiểm tra cả những toà khác nữa." Anri cúi đầu nói.

"Tất nhiên rồi, Anri-san. Tôi định sẽ kiểm tra mọi người trong cơ sở này hôm nay." anh ấy nói với họ với một nụ cười tử tế. "Tôi khuyên các người nên xem xét những cầu thủ hiện tại chưa có dấu hiệu suy giảm sức khỏe, và ngay lập tức tách họ sang các phòng khác ngay bây giờ. Một lần nữa, tôi thực sự nghĩ rằng đây không phải là điều gì đáng lo ngại về lâu dài và nó sẽ qua đi khi được nghỉ ngơi một chút."

"Cảm ơn bác sĩ. Ít nhất thì nghe được điều đó cũng thấy nhẹ nhõm." Noa nói với cái gật đầu cảm kích.

"À, nhưng cũng có điều cần phải cảnh giác." Bác sĩ cười khúc khích khi nhìn tất cả bọn họ và nói, "Một lời cảnh báo công bằng là anh có thể cần tìm cách đảm bảo các cầu thủ của mình nghe lời khi anh yêu cầu họ nghỉ ngơi."

Ego nhướn mày. "Họ đã liên tục mài giũa kỹ năng của mình trong một thời gian rồi. Nếu có bất cứ điều gì, một số người trong số họ háo hức giữ yên và nằm trên giường cả ngày."

"Có lẽ... nhưng," bác sĩ cười toe toét. "Tôi có một đứa con trai quá háo hức, anh thấy đấy. Và nơi này hiện đang nuôi dưỡng những đứa trẻ vị thành niên vị kỷ. Vấn đề không phải là để chúng biết rằng chúng phải nghỉ ngơi, và trong một thời gian, chúng sẽ dễ dàng được dụ dỗ tuân theo lệnh. Vấn đề là khiến chúng nằm yên đủ lâu để hồi phục hoàn toàn."

"..."

"Tôi đề nghị... hãy nhờ ai đó giúp đỡ, thậm chí là một cầu thủ khác, người có thể thuyết phục đồng đội và bạn bè của mình. Họ có thể sẽ lắng nghe một vận động viên biết cách thuyết phục bạn bè của mình hơn, so với một người cố vấn đáng sợ."

"Tôi nghĩ chúng ta có thể xử lý được."

"Chỉ là một điều cần suy nghĩ thôi." Vị bác sĩ gật đầu nhẹ với họ và tiến về phía cửa văn phòng. "Nhớ rằng bọn họ vẫn còn là những thiếu niên, Ego-san. Và cả anh và tôi đều biết rằng thật khó để thực sự nghĩ đến việc nghỉ ngơi khi bị ốm, đặc biệt là đối với những người đã quen với việc có việc gì đó để làm."

Ego đáng lẽ phải chú ý đến lời cảnh báo đó nghiêm túc hơn nhiều, nhưng lúc đó hắn quá tự tin vào việc các cầu thủ sẽ hiểu được tầm quan trọng của việc ưu tiên sức khỏe và hồi phục càng sớm càng tốt. Điều mà hắn không nhận ra lúc đó là cái tôi của họ cũng biến họ thành những đứa trẻ bướng bỉnh, dường như không biết cách làm theo hướng dẫn.

Điểm cứu rỗi duy nhất mà Ego tìm thấy trong chuyện này là nỗi đau khổ mà hắn phải chứng kiến những người khác cũng phải chịu đựng. Bởi vì những cầu thủ hung hăng và không vâng lời không chỉ giới hạn ở các thành viên của Blue Lock, ôi không, Noa chỉ ước rằng đó là trùng hợp. Bởi vì chỉ 24 giờ sau thông báo bắt buộc phải nghỉ ngơi trên giường, Ego nhìn thấy Noa trông mệt mỏi xông vào phòng tập khác, sẵn sàng mắng mỏ cầu thủ ngôi sao của mình.

"Kaiser!"

"Để tôi yên đi ông già! Tôi đang -hít- hơi- luyện tập!" Sự háo hức luyện tập của Michael Kaiser thực sự đáng ngưỡng mộ, nếu không phải vì tiếng ho và khạc của anh ấy khi cố gắng - và thất bại - luyện tập.

"Kaiser, đây là lần thứ ba trong ngày!" Noa đưa tay vuốt mặt, bực bội. "Tôi sẽ không đuổi cậu xuống đây lần thứ tư đâu!"

"Không ai yêu cầu anh làm vậy đâu, vậy nên hãy lo chuyện của mình và rời đi!" Kaiser nói, kèm theo vài tiếng ho nữa.

"Cậu không có điều kiện để tập luyện, và tôi sẽ không nói thế nữa. Đừng hành động như trẻ con nữa và quay lại giường ngủ đi, nếu không Kaiser, tôi sẽ lôi cậu đến đó." Noa đe dọa. "Anh và những người khác đều ở trên cùng một con thuyền, vì vậy đừng hành động như thể anh là người duy nhất đau khổ."

=> Cách xưng hô ở trên đã được đổi cho phù hợp chứ nguyên bản là Michael nha mọi người

Kaiser dừng lại một lúc và trừng mắt nhìn người cố vấn. "Yoichi đang luyện tập." anh ta rít lên.

"Isagi Yoichi không bị bệnh như những người còn lại. Còn lý do nào khác để cậu ấy phải ở trong một căn phòng riêng biệt với những người bạn cùng phòng của mình chứ?" Noa thở dài nói.

"Tôi từ chối-" ho "để cho thằng hề đó" ho nhiều hơn "tiến lên phía trước!"

Noa hít một hơi thật sâu, đếm đến ba trong đầu, trước khi bước tới và tập hợp tất cả sức mạnh mà hắn có trước khi bắt đầu giật tai tên hoàng đế kia và kéo cậu ta về phía cửa. "Đủ rồi. Chúng ta sẽ đưa cậu lên giường, ngay bây giờ ."

"Cái gì-" Kaiser quẫy đạp như một con cá, hoàn toàn bất ngờ trước hành động của Noa. "Thả tôi ra!" cậu ta bắt đầu chửi thề bằng tiếng Đức, nhưng Noa cố tình lờ đi khi hắn nói rằng Kaiser chỉ đang bực bội và cần giải toả.

Cuối cùng, Noa đã thành công đưa Kaiser trở lại phòng chung với Ness, và hắn gần như ngã gục xuống ghế ngay khi trở về văn phòng. Tháo mặt nạ, đưa tay lên mặt và rên rỉ. Noa vẫn chưa có con riêng, và giờ điều này khiến hắn phải suy nghĩ lại về ý tưởng có con nếu có khả năng chúng có thể kết thúc giống như đội thiếu niên hỗn láo của hắn.

Không chỉ dừng lại ở Kaiser. Noa phải kéo Kurona ra khỏi việc gõ cửa phòng Isagi để luyện tập, Yukimiya, Kunigami và Raichi khỏi việc sử dụng phòng tập thể dục, và thậm chí cả Hiori khỏi việc ở trong phòng xem - và đây chỉ là một vài ví dụ.

Trong ba ngày, Noa và Ego tràn ngập những cuộc tập hợp (ép buộc) các cầu thủ quay lại giường và nhiều thông báo và lời đe dọa suông chỉ để họ tuân thủ, nhưng vô ích. Để tăng thêm vấn đề, tin nhắn từ những Master Strikers khác cũng bắt đầu xuất hiện về việc những cầu thủ của họ biểu hiện các triệu chứng hoặc cảm thấy không ổn.

Đêm hôm đó vào ngày thứ ba, Noa đến gặp Ego, vì ngay cả hắn cũng có giới hạn của mình và lúc này hắn có thể thừa nhận rằng mình đã bị đánh bại.

"Jin, chúng ta cần giúp đỡ."

"Tôi biết điều đó, nhưng chúng ta đã thiếu người rồi. Và nếu những cầu thủ này không nghe chúng ta, họ chắc chắn sẽ không nghe bác sĩ đâu." Ego nói với vẻ chế giêũ

Anri đột nhiên bước vào phòng và ngồi xuống ghế thở dài. "Tôi vừa từ toà Ubers về, và xác nhận rằng một số cầu thủ của họ cũng đã bị nhiễm bệnh. Barou Shohei và Nikko Ikki là những người cuối cùng có triệu chứng. May mắn thay, không có gì quá tệ."

"Tuyệt, nhiều hơn nữa và lần này phải là người ám ảnh với việc sạch sẽ..." Ego lẩm bẩm.

Anri nhìn giữa hai người đàn ông và nhướn mày. "Tôi có thể giúp gì không? Hai người trông... không ổn lắm."

Ego nhìn cô và ngồi lại trên ghế, cầm lấy món ăn ưa thích của mình được đặt trên bàn. "Được rồi, chúng ta cần giúp đỡ. Hay đúng hơn, chúng ta cần ai đó giúp giữ những kẻ vị kỷ này đi đúng hướng."

"Tôi có nên gọi bác sĩ lại không?"

"Không, chúng ta đã xác định rằng họ khó có thể nghe theo một chuyên gia y tế. Bởi vì những kẻ vị kỷ này sẽ tiếp tục khăng khăng rằng họ hiểu rõ cơ thể và giới hạn của mình hơn bất kỳ ai."

"Hm, vậy thì có thể là một cầu thủ khác?" Anri gợi ý. "Nhớ những gì bác sĩ nói chứ? Họ có nhiều khả năng lắng nghe một người mà họ có thể liên hệ hoặc ai biết được họ sẽ khó khăn như thế nào khi ở trong tình huống này."

"Điều đó là một ý tưởng hay." Noa gật đầu. "Nhưng chúng ta sẽ đòi hỏi quá nhiều từ một cầu thủ để giúp chăm sóc mọi người."

"Ngoài ra, chúng ta phải tìm điều đó ở đâu? Một người được yêu thích, một người được yêu thích trong đội? Một người mà họ sẽ không gặp vấn đề gì khi lắng nghe hoặc ít nhất, một người mà mọi cầu thủ đều không thể nói không? Một người như-" Lông mày của Ego nhướn lên và anh nhìn hai người kia. Anri cười toe toét và Noa rên rỉ khi tất cả họ nói:

"Isagi."

________________

Isagi chớp mắt nhìn Ego, khi cậu nghe xong lời giải thích của người đàn ông kia về tình hình hiện tại. Và rồi, cậu đặt tay lên miệng, quay mặt đi và bật cười khúc khích. Trong tất cả những điều cậu tưởng tượng mình sẽ làm khi đăng ký Blue Lock, việc trở thành người chăm sóc cho đồng đội và bạn bè không phải là điều cậu thấy trước.

"Tôi muốn cậu hiểu rằng, trong những trường hợp bình thường, việc cậu liên quan đến chuyện này là không thể. Nhưng hôm kia cậu đã bảo tôi cho cậu biết nếu có bất kỳ điều gì cậu có thể làm để giúp đỡ. Nếu bất kỳ triệu chứng nào bắt đầu biểu hiện, hoặc nếu cậu cảm thấy bất kỳ điều gì, cậu phải ngừng tương tác với họ và tự mình nghỉ ngơi."

"Đừng lo, Ego-san. Như tôi đã nói, đã lâu rồi tôi không bị ốm."

"Thành thật mà nói, điều đó khiến tôi lo lắng hơn." Ego lẩm bẩm.

"Tôi hứa sẽ cẩn thận hơn. Và tôi sẽ luôn đeo khẩu trang."

"Tốt. Và ít nhất, cậu sẽ được đền đáp vì sự giúp đỡ. Cậu sẽ được đào tạo thêm một kèm một với Noa sau khi mọi chuyện qua đi."

Khuôn mặt của Isagi sáng lên khi nghe thấy điều đó, bởi vì tất nhiên là cậu ấy sẽ không từ chối việc luyện tập với người cố vấn của mình.

"Nhớ nhé, tôi không yêu cầu cậu phải để mắt đến họ 24/7...chỉ là..." hắn trông như thể chỉ muốn có vài giờ yên tĩnh.

"Họ không lắng nghe, họ cứ than vãn, và điều đó khiến anh phát điên. Tôi hiểu rồi."

"Được thôi. Cứ thế đi." Ego nhún vai nói.

"Tôi thực sự rất vui khi được giúp đỡ." Isagi gãi gãi sau đầu một cách ngượng ngùng và cười khúc khích lần nữa trước khi gật đầu. "Tôi sẽ xem mình có thể làm gì. Tôi đã quen với việc chăm sóc cha mẹ khi họ bị bệnh vì tôi là con một, và tôi có kinh nghiệm với các em họ của mình, tôi chỉ không chắc bạn nghĩ những người khác sẽ nghe lời tôi như thế nào."

"Tin tôi đi." Ego nói với cậu thiếu niên, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì. "Họ sẽ làm vậy."

"Nếu anh đã nói vậy, Ego-san." Và thế là hành trình của Isagi bắt đầu để cố gắng giúp những đồng đội và bạn bè đang bị ốm của mình được nghỉ

Điểm dừng chân đầu tiên: Bastard Munchen - Đức

Điều đầu tiên Isagi làm là đến phòng ăn của toà nhà Đức và pha trà. Cậu không biết chi tiết về các triệu chứng của từng người - chỉ biết rằng chúng giống với bệnh cúm. Vì vậy, cậu làm theo những gì cậu biết.

Cậu ấy biết rằng có một số thành viên khác đủ may mắn để giữ được sức khỏe trong suốt thử thách này - như Igaguri, Gesner và Theo. Theo những gì Isagi biết, những người duy nhất trong danh sách ban đầu của Bastard đủ xui xẻo để nhiễm virus là Kaiser và Ness - và vì Isagi có thể biết rằng họ sẽ không dễ để xử lý, cậu ấy sẽ giữ họ lại cho đến cuối cùng.

Cậu ấy định ghé qua phòng cũ của mình để xem Kurona, Hiori và Yukimiya thế nào. Nhưng trước tiên...

"Dành cho anh, thưa Master." Isagi đưa cho Noa một tách trà ấm với chanh và mật ong, rồi đặt một ấm trà lên chiếc bàn trống.

Noa nhướn mày khi nhìn học trò của mình di chuyển trong văn phòng. "Tôi không bị bệnh, Isagi."

"Ồ, tôi biết mà," Isagi cười toe toét. Vì một lý do nào đó, ngay cả khi đeo khẩu trang, Noa vẫn biết Isagi đang cười toe toét qua cách cậu nheo mắt. "Nhưng, tha thứ cho sự thẳng thắn của tôi nhé, thưa Master, trông anh tệ lắm."

"À." Noa cho rằng hắn không thể nói gì để chống lại điều đó. Hắn đã thiếu ngủ và nghỉ ngơi đầy đủ vì quá bận tâm đến việc đảm bảo tất cả các cầu thủ bị bệnh của mình đều tuân thủ theo quy trình. Không có gì ngạc nhiên khi hiện tại hắn trông như một mớ hỗn độn.

"Điều này sẽ giúp ích." Isagi nói với một nụ cười nhỏ. "Tôi sẽ kiểm tra bạn cùng phòng của mình tiếp theo, sau đó đi gặp Ness và Kaiser."

Noa cầm lấy tách trà được mời, nhấp một ngụm và thở dài. Dù sao thì, tách trà cũng giúp hắn thư giãn. "Kaiser và Ness có thể là một thách thức. Kaiser nói riêng đã lẻn vào sân tập gần đây, và cậu ấy không hề nao núng trước những lời đe dọa hay vũ lực."

Isagi bật ra tiếng cười khúc khích đầy lo lắng. "Tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức."

"Nếu có ích, tôi hoàn toàn cho phép cậu chế ngự cậu ta bằng mọi cách cần thiết. Xin hãy hạn chế tối đa bạo lực."

"Thưa Master, tôi không phải là người mà ngài cần lo lắng về việc bạo lực." Isagi nói một cách thích thú.

Khi Isagi rời khỏi phòng, Noa gật đầu cảm ơn cậu. Ít nhất thì chàng tiền đạo này cũng biết ơn vì có thể giúp đỡ Master của mình, ngay cả khi đó chỉ là một việc đơn giản như thế này.

Điểm dừng tiếp theo của Isagi đưa cậu đến phòng cũ. Cậu gõ cửa và mở cửa, thấy Hiori đã tỉnh táo. Cậu thiếu niên tóc xanh đặt một ngón tay lên môi, nhưng chào Isagi bằng một nụ cười tươi.

"Isagi, cậu đang làm gì ở đây thế?" Hiori nhẹ nhàng hỏi. "Cậu có thể bị ốm đấy."

Isagi cười khúc khích, khi cậu lấy một chiếc ghế đẩu để ngồi bên giường Hiori. "Tớ ổn, đừng lo cho tớ. Tớ mang cho cậu ít trà."

"Ồ?"

Cậu rót một tách cho Hiori và cậu thiếu niên kia còn tươi tỉnh hơn nữa. Sau đó, hai người bắt đầu trò chuyện, và Isagi thở nhẹ nhõm khi nhận ra triệu chứng của bạn cùng phòng chỉ ở mức nhẹ nhất.

"Cậu biết không, đây là lần đầu tiên có người ra sức chăm sóc tớ như thế này." Hiori nói, nhấp thêm một ngụm trà. "Nhưng mà, tớ cũng chưa bao giờ thực sự bị ốm nhiều. Bố mẹ tớ đã đảm bảo rằng tớ biết cách chăm sóc bản thân đủ tốt để không bị ốm." Phần cuối được nói với giọng khinh thường, nhưng Isagi không thúc ép. Hiori đã từng đề cập đến mối quan hệ căng thẳng của cậu ấy với bố mẹ mình trước đây, và Isagi không phải là người hay tọc mạch.

"Ồ, tớ rất vui khi được giúp đỡ và mừng vì tình hình của cậu đã khá hơn.."

Hiori lại mỉm cười, một chút tinh nghịch của cậu ấy lại quay trở lại. "Nếu là cậu kiểm tra bọn tớ như thế này, tớ sẽ không ngại bị ốm thường xuyên đâu."

"Tớ muốn chúng ta không bao giờ có một sự cố như thế này nữa, và cậu không bị ốm ." Isagi nói với một tiếng cười. "Nếu chỉ vì lợi ích của Master và Ego-san."

Khi Hiori thư giãn trở lại giường, Isagi quyết định kiểm tra Yukimiya và Kurona, cả hai đều không gây ra vấn đề gì vì dù sao họ cũng đang ngủ.

Cậu đặt tay lên trán Kurona và thở phào nhẹ nhõm vì nhiệt độ bình thường. Kéo chăn lên tận vai cậu trai tóc đỏ, bao bọc trong sự ấm áp. Isagi bật cười khi Kurona dường như rúc sâu hơn vào giường cấu ấy hơn như một chiếc bánh burrito người.

Yukimiya là một câu chuyện khác, vì không giống như hai người kia, cơn sốt của cậu ấy vẫn chưa hạ. Isagi phải lấy một chiếc khăn mặt sạch và đặt lên trán của chàng người mẫu điển trai kia. Cậu ấy có vẻ là người cuối cùng trong số ba người vẫn còn sốt. Isagi sắp đứng dậy thì cảm thấy có ai đó túm lấy cánh tay mình.

"I-Isagi?"

"Này. Cậu có ổn không?" Isagi hỏi.

Yukimiya mở to mắt khi xác nhận rằng, người trước mặt mình, đó thực sự là Isagi. Toàn bộ khuôn mặt anh chàng người mẫu đỏ bừng và cố quay đi, nhưng cảm thấy miếng vải trên trán mình bắt đầu tuột ra. "C-cậu đang làm gì vậy? Cậu nhận ra rằng mình có thể bị ốm."

"Đừng lo lắng về điều đó, tớ sẽ ổn thôi. Cậu nên lo cho bản thân mình đi. Cố gắng đừng cử động quá nhiều nhé?" Câụ chỉnh lại miếng vải trên trán Yukimiya, khiến người kia lắp bắp trả lời.

Bên lề, Hiori cắn môi thích thú với cảnh này. Yukimiya thường là hiện thân của sự điềm tĩnh, bình tĩnh và điềm đạm (không tính những pha nguy hiểm của cậu ấy trên sân, vì tất cả đều có xu hướng hơi hoang dã). Nhưng bây giờ, khi Isagi làm phiền để cậu đứng yên, anh chàng cao hơn trông giống như một con cá nằm ngoài nước, như thể đang cầu xin Isagi hãy rời khỏi đó.

Khi Isagi đã hài lòng, anh ấy nhặt một số thứ mình mang theo và chuẩn bị rời đi. Anh ấy quay lại với bạn bè và nói, "Tôi sẽ chắc chắn ghé thăm lần nữa. Vậy nên hãy đảm bảo các bạn nghỉ ngơi nhé? Và bảo Kurona ngừng lẻn ra ngoài luyện tập, và điều đó cũng đúng với các bạn. Các bạn cần phải nghỉ ngơi. Nếu các bạn lẻn đi nữa, các bạn sẽ biến tôi thành tiền đạo giỏi nhất thế giới chỉ vì tôi đột nhiên hết đối thủ cạnh tranh."

Isagi gật đầu với họ lần cuối trước khi rời khỏi phòng. Khi anh ấy đi rồi, Hiori không thể không nắm lấy gối của anh ấy và giữ chặt nó, trước khi cười vào nó - chỉ vừa đủ giữ chặt để không đánh thức Kurona. Trong khi đó, Yukimiya trở mình từ vị trí hiện tại và rên rỉ một tiếng vào gối của chính mình.

"Tốt hơn là cậu nên để nó lại." Hiori nói với anh, ám chỉ đến chiếc khăn mặt đã rơi xuống. "Isagi sẽ thất vọng nếu anh ấy phát hiện ra cậu không đứng yên đâu." anh trêu chọc.

"Không buồn cười đâu." Yukimiya nói với một tiếng khịt mũi, nhưng anh ấy vẫn tuân thủ bằng cách đặt miếng vải trở lại trán. Hiệu ứng làm mát đã có tác dụng.

"Ồ, thật buồn cười, đặc biệt là khi nghĩ đến việc tất cả chúng ta sẽ đứng yên khi biết Isagi đang theo dõi chúng ta." Hiori cười khúc khích. Cãi nhau với Isagi trên sân là một chuyện, nhưng việc Isagi nhìn bạn với vẻ thất vọng ngoài sân - hoặc khiến anh ấy buồn - không phải là điều Hiori, hay bất kỳ ai, muốn chịu trách nhiệm. "Cược là Kurona sẽ hơi ghen tị khi anh ấy phát hiện ra anh ấy ngủ quên khi Isagi kiểm tra anh ấy."

"Và nghĩ đến việc tôi cũng có kế hoạch đến phòng tập." Yukimiya thở dài thất bại. "Có vẻ như Ego đã tìm ra được điểm yếu mà mọi người sẽ nhượng bộ."

"Thật sự tệ đến vậy sao?" Hiori hỏi, khi anh rót cho mình một tách trà chanh mật ong và mỉm cười. "Với việc Isagi ra sức chăm sóc mọi người? Đây thực sự là hình phạt hay là phần thưởng?"

Khi Isagi đã hài lòng, cậu ấy nhặt một số thứ mình mang theo và chuẩn bị rời đi. Cậu quay lại với bạn bè và nói, "Tớ sẽ chắc chắn ghé thăm lần nữa. Vậy nên các cậu hãy nghỉ ngơi đi nhé? Và bảo Kurona ngừng lẻn ra ngoài luyện tập, và điều đó cũng đúng với các cậu. Các cậu cần phải nghỉ ngơi. Nếu còn lẻn đi nữa, các cậu sẽ biến tớ thành tiền đạo giỏi nhất thế giới chỉ vì tớ đột nhiên hết đối thủ cạnh tranh."

Isagi gật đầu với họ lần cuối trước khi rời khỏi phòng. Khi cậu ấy đi rồi, Hiori không thể không nắm lấy gối của mình và giữ chặt nó, trước khi cười vào nó - chỉ vừa đủ giữ chặt để không đánh thức Kurona. Trong khi đó, Yukimiya trở mình từ vị trí hiện tại và rên rỉ một tiếng vào gối của chính mình.

"Tốt hơn là cậu nên để nó lại." Hiori nói với anh, ám chỉ đến chiếc khăn mặt đã rơi xuống. "Isagi sẽ thất vọng nếu cậu ấy phát hiện ra cậu không đứng yên đâu." trêu chọc.

"Không buồn cười đâu." Yukimiya nói với một tiếng khịt mũi, nhưng cậu ấy vẫn tuân thủ bằng cách đặt miếng vải trở lại trán. Hiệu ứng làm mát đã có tác dụng.

"Ồ, thật buồn cười, đặc biệt là khi nghĩ đến việc tất cả chúng ta sẽ đứng yên khi biết Isagi đang theo dõi chúng ta." Hiori cười khúc khích. Cãi nhau với Isagi trên sân là một chuyện, nhưng việc Isagi nhìn bạn với vẻ thất vọng ngoài sân - hoặc khiến cậu ấy buồn - không phải là điều Hiori, hay bất kỳ ai, muốn chịu trách nhiệm. "Cược là Kurona sẽ hơi ghen tị khi cậu ấy phát hiện ra mình ngủ quên khi Isagi kiểm tra."

"Và nghĩ đến việc tôi cũng có kế hoạch đến phòng tập." Yukimiya thở dài thất bại. "Có vẻ như Ego đã tìm ra được điểm yếu mà mọi người sẽ nhượng bộ."

"Thật sự tệ đến vậy sao?" Hiori hỏi, khi anh rót cho mình một tách trà chanh mật ong và mỉm cười. "Với việc Isagi ra sức chăm sóc mọi người? Đây thực sự là hình phạt hay là phần thưởng?"

____________

Đôi lời của tui:đáng ra theo chính văn chỉ có 4 chap thôi mà dài quá dịch ko nổi mới cắt ra mong mọi người thông cảm.
Lần đầu mình dịch có gì sai sót mong mọi người hoan hỷ bỏ qua ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#allisagi