Chương4:Vực Hỗn mang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Laville được Mganga dẫn đến một cái hang ngầm, gã hề cười bí ẩn, vung vung cây gậy trong tay. Bằng chất giọng nhừa nhựa khó chịu, gã đọc lên một câu thần chú nào đó. Những ký tự chưa bao giờ nghe, phát âm muốn líu lưỡi, y tự hỏi ngôn ngữ này là của nơi nào.

Đáp lại thần chú của Mganga, vách đá trong hang bắt đầu di chuyển, mở ra thành một lối đi. Gã hề ra vẻ trịnh trọng, cúi người mời y bước vào. Laville nhìn gã, rồi bước vào. Gã hề tới sau, đóng vách đá lại. Từng đốm lửa trong hầm đá được thắp lên chiếu sáng.

Bên trong đây thanh tĩnh, chỉ nghe thấy chút tiếng gió thổi vù vù, lạnh lẽo rợn người. Tiếng bước chân của Laville và Mganga vang vọng trong vách đá, lộp cộp như thế có người theo sau.

Mật đạo này tựa hồ đã xây dựng từ lâu. Ở cách tháp Quang minh một đoạn không xa, thật kỳ lạ khi không ai phát hiện ra nơi này. Nơi này do ai xây dựng? Nếu là người của tháp Quang minh thì không lý nào Mganga lại biết cách vào. Laville chưa từng nghe ai nói về nơi này.

Mganga ngẫu hứng bắt chuyện:

"Nhóc con, ngươi rất được ngài Maloch coi trọng nên chúng ta mới đem ngươi về. Nói xem, ngươi nhìn cũng sáng sủa mà sao phản bội tháp Quang minh."

Laville nhàn nhạt trả lời:

"Chuyện này liên quan ngươi sao."

Mganga cười khùng khục: " Khu khu, không liên quan, không quan hệ. Ta thích nhóc con rồi đó. Không nói cũng được, vực Hỗn mang chúng ta luôn chào đón những kẻ sa đọa. Trước nay không thiếu kẻ lựa chọn rời bỏ ánh sáng. Nguyên nhân thường là mất niềm tin, có kẻ bị hắc ám bào mòn, vĩnh viễn không thể quay đầu, kẻ lại bị phản bội, kẻ phát điên, kẻ tu hành thất bại tẩu hỏa nhập ma, nhiều lắm."

"..."

Mganga vòng một cái đến phía trước y, gã hề đưa tay lên mặt tỏ vẻ thần thần bí bí:

"Nhóc con, có biết căn mật đạo này từ đâu ra không..."

"Chính là năm xưa chúa tể nhà ta yêu đương vụng trộm đào ra đó. Sau đó trực tiếp bỏ hoang, chắc là để quên đi tuổi trẻ bồng bột hehe. Ta sau này mới tìm ra, chẳng ai biết nơi này cả, nhưng nó là một đạo hầm ma pháp, rút ngắn khoảng cách tới vực một cách vi diệu."

Laville nói:

"Nếu trong trận chiến đó mà sử dụng đạo hầm này để phục kích thì chẳng phải tháp Quang minh thua rồi sao?"

Mganga cười phá lên:

"Đúng vậy. Nhưng mà lúc đó chẳng ai nhớ đến con đường bí mật này. Mà mở cửa còn cần cổ ngữ, cổ ngữ vốn đã thất truyền. Ta đây may mắn được học một ít đó."

Laville nhếch môi cười:

"Ồ, thảo nào ta nghe không ra. Ngươi tài thật, sau này xin chỉ giáo, tiền bối."

Mganga nghe hai chữ tiền bối nhảy tung lên, người gã như bóng cao su bật lung tung trong hang chật hẹp, âm thanh phản xạ tiếng vang tới từ hai phía đừng hầm. Mganga bật xuống bên cạnh Laville:

"Ôi, nhóc con nhà mi thật đáng yêu, ta thích mi hơn thằng nhóc Hayate đó.  Được rồi, tiền bối sẽ chỉ giáo ngươi thật tốt."

Laville khóe mắt híp lại, môi cong lên tạo thành một nụ cười yêu nghiệt, chỉ tiếc bóng tối đã che mất nụ cười đó của y.

Đi tiếp một đoạn, dọc đường Mganga cùng y hăng say nói về các chiến công của gã. Cuối cùng cũng đến điểm cuối của thông đạo. Mganga một lần nữa đọc lên cổ ngữ, vách đá mở ra, ánh sáng dần dần tràn vào, thứ ánh sáng màu đỏ.

Laville nhìn nền đất đỏ phía dưới, nhấc chân lên rồi đạp xuống. Vẫn vậy, nhưng đã xác nhận y hoàn toàn không còn ở lãnh địa nhân loại. Mganga đưa y tới thành Under. Thành Under ở dưới tần sâu hỗn mang, nơi Veera kềm thúc những kẻ đọa lạc. Kẻ mới gia nhập lực lượng ma tộc sẽ tới đây thích ứng năng lượng hắc ám và hỗ trợ bên trên.

Mganga kéo y vào một căn phòng, thoạt nhìn có thể thấy, đây là căn phòng của một kẻ quan trọng. Những đóm lửa xanh lá lập lòa như ma trơi làm đèn, da người trải thảm, bày biện một số món đồ vật 'đơn giản'. Cách phối đồ tuy có chút lộn xộn, nhưng đặc biệt tăng thêm vẻ ma mị u ám. Y gõ gõ giày xuống nền đất được trải tấm thảm làm từ da người, căng bóng, còn chút đàn hồi, là hàng chất lượng cao.

Laville nhìn sang bên cạnh, một cái tủ dựng bằng xương, trên đó có để một vài cái lọ, mỗi cái chứa một chất dịch kỳ lạ sắc màu. Có mấy cái còn để các bộ phận cơ thể, mà y không biết là của sinh vật nào, chỉ thấy có chút thú vị, muốn sờ thử. Y đưa tay với lấy một cái lọ đựng ngón tay, chiếc ngón tay dài sần sùi, móng tay dài ngoằng, toan định mở thì một giọng nói vang lên:

"Tiểu tử đừng động linh tinh, ngươi mở ra sẽ bị nguyền rủa ngay lập tức. Trong này không phải cái gì ngươi cũng được chạm đâu."

Laville ngừng tay lại, trả cái lọ về chỗ cũ. Y nghe thấy tiếng giày cao gót đập cộp cộp dưới mặt đất đi về phía y. Laville cảm nhận được một luồng sát khí ẩn hiện luồn qua ngươi y, dừng lại trước tim y nhưng không làm gì. Laville quay người, thuần thục quỳ xuống.

Kẻ phía trên có vẻ thoáng ngạc nhiên, có vẻ hân thưởng hành động của y mà cười lớn:

"Kìa, ngươi còn chưa biết ta là ai mà, đứng dậy đi tiểu tử. Ngươi hẳn là Laville?"

Giọng nữ trầm khàn quyến rũ, mang theo tàn ác ma mị cuốn hút. Laville chầm chậm đứng dậy, trước mặt y là một nữ ác quỷ, ả thích thú nhìn y, giống như nhìn một món hàng giá trị. Đôi con ngươi sâu hun hút dọa người, chứa cả một hồ mực nuốt lấy y.

Sát khí vờn quanh Laville dần thu hồi, y nghiêng đầu, quay lại dáng vẻ hồn nhiên cùng nụ cười tà tà:

"Phải, là ta. Xin hỏi quý danh ngài đây."

Nữ ác quỷ ngồi xuống chiếc ghế, chân gác lên, hướng y một nụ hôn gió:

"Ta là Veera, nữ hoàng bóng đêm tại đây. Nói ta nghe, ngươi muốn làm gì ở Vực hỗn mang này."

Không lòng vòng, Laville rất thích, y né khỏi nụ hôn gió, thản nhiên đặt mông xuống đất cái phịch:

"Chà, nếu ta nói muốn làm Ác ma lĩnh chủ như ngài thì phải làm sao?"

"Ngươi muốn? Hahaha, để xem ngươi làm được không. Ta nghe được chút gọi là chiến công của ngươi hồi còn làm chó cho Tháp quang minh. Nhưng ngươi nghĩ ở chỗ chúng ta dễ thế sao, dám phát ngôn cuồng vọng như thế, phải có kế hoạch rồi chứ."

Nữ ác ma không phải coi thường y, chỉ là muốn xem xem y làm được gì. Tất nhiên, Laville tới đây cũng không phải vô tình, y là có suy tính hết. Chẳng thể như xưa não ngắn miệng dài, bộc lộ tất cả ra.

"Phải, ta có. Thứ nhất, công lao ta có, ngài đã biết, người báo điểm yếu của các mật đạo Tháp quang minh cho các ngươi là ta. Thứ hai, muôn vạn ác ma kính phục, ta nghĩ sẽ... thách đấu một lượt tất cả, chứng minh cho chúng sức mạnh của ta. Lúc đó điều kiện thứ ba sẽ hoàn tất luôn ấy mà."

"Thú vị! Tiểu tử nhà ngươi không chỉ phát ngôn cuồng vọng, còn có tâm hoang tưởng. Được, coi như Lĩnh chủ đầu tiên ngươi qua. Ta thích mấy kẻ ngu ngốc. Ngươi muốn khi nào thách đấu."

Laville cười hihi, y đưa tay gãi má:

"Bây giờ được không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro