Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bằng cách này, cánh tay của Baek Do Yi đã hồi phục mà không ai trong gia đình biết, kể cả bà.

Baek Do Yi vừa mới tháo lớp thạch cao dùng để bó bột ra ... Bà cử động cánh tay trái một cách thích hợp nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

"Có cần tôi đeo thêm một thời gian nữa không? Nó không lớn lên được à? Nếu tôi không lớn lên thì cũng không bị tàn tật đúng không?" Baek Do Yi vừa nói xong liền nhét cánh tay nhỏ bé của mình vào trong.

"Omoni, người thực sự không định cởi nó ra à? Thật đáng tiếc. Vốn dĩ em định đưa người đi công viên nước vào kỳ nghỉ ngày mai ... "

Eun Sung vẫn chưa đến. Bữa sáng hôm nay đã được làm xong. Jang Se Mi vừa ăn sáng vừa trêu chọc Baek Do Yi, cô cảm thấy Baek Do Yi bây giờ thật sự rất giống một đứa trẻ, đáng yêu như ở kiếp trước.

Baek Do Yi rũ bỏ lớp thạch cao ngay sau khi nghe những lời này, "Tôi ổn mà ~" Sau đó nhảy khỏi ghế, vặn vẹo tay và bắt đầu nhảy ...

"Pfft~" Jang Se Mi không nhịn được cười khi nhìn thấy bộ dạng của Baek Do Yi.

"Omoni, sau này người không thể cứ nhảy xuống như thế được. Nhỡ đâu bị gãy chân thì sao? Hơn nữa, ghế quá gần bàn nên rất dễ va vào. Đến ăn đi~"

Dan Chi Jung ngái ngủ đi ra ngoài nhìn cảnh này vội mở to mắt? Cánh tay của Oma đã lành chưa? Ừm? Nhảy gì vậy? Dan Chi Jung nhìn trước bàn ăn hai người, một người đang làm loạn, một người đang cười, anh quyết đoán lựa chọn trở về phòng tìm Woo Mi ngủ một giấc ...

Lúc này Eun Sung cũng đi tới, đẩy một chiếc xe đẩy có hai chú chó con bên trong. Nhìn Baek Do Yi vui mừng vặn vẹo cánh tay, vội vàng tiến tới ngăn cản: "Omoni, mẹ còn chưa khỏi mà, thạch cao đâu?" Jang Se Mi người phụ nữ ác độc này, lại ép omoni nhảy sao? Eun Sung dám tức giận nhưng không dám nói ...

"Ta không sao, ta đã khỏi bệnh rồi ~" Baek Do Yi xoay cổ tay, chú ý đến chiếc xe đẩy bên cạnh, chạy tới, "Là Dưa Chuột Muối phải không?"

"Không Omoni, Dưa Chuột Muối gần đây sức khỏe không tốt lắm, con phải về chăm sóc. Đây là con của Dưa Chuột Muối là Dưa Gang và Dưa Hấu." (Tên này tui tự chém đó chứ k dịch nổi)

Jang Se Mi cảm thấy có chút khó chịu, dù sao cô ấy cũng yêu quý Dưa Chuột Muối và coi nó như một thành viên trong nhà, cô ấy nghĩ rằng Dưa Chuột Muối đã mất từ ​​​​lâu thì sẽ không buồn như vậy. Bây giờ Jang Se Mi lại phải nhìn Dưa Chuột Muối trải qua cái chết của tuổi già khiến cô cảm thấy hơi khó chịu ... Eun Sung có lẽ còn cảm thấy khó chịu hơn ...

"Omoni, em đi làm đây, đến bệnh viện sẽ liên lạc với người." Jang Se Mi cầm túi xách đi đến trước mặt Baek Do Yi và hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bà. Baek Do Yi cũng hôn lại Jang Se Mi và tiễn cô ra tận cửa.

Baek Do Yi nhìn Jang Se Mi đi xong liền quay lại, vuốt ve đầu Dưa Gang và Dưa Hấu, "Eun Sung, đưa ta đi gặp Dưa Chuột Muối đi."

Baek Do Yi đến nhà Eun Sung, bà đã không đến đây vài năm, mấy năm trước, Dưa Chuột Muối vẫn rất khỏe mạnh, tuy là một con chó già nhưng ít ra vẫn còn sống tốt. Nhưng bây giờ... có lẽ nó đã quá già rồi ...

Dưa Chuột Muối dường như nhận ra Baek Do Yi, sau khi nhìn thấy bà, nó đã từ trong "nhà" bò dậy và loạng choạng đến dưới chân Baek Do Yi, Baek Do Yi ngồi xổm xuống và xoa đầu Dưa Chuột Muối "Dưa Chuột Muối của ta nhận ra ta à? Đúng là một con chó ngoan, thông minh quá~"

Dưa Chuột Muối vui vẻ liếm mặt bà, rên rỉ vài lần.

"Là ta, ta không sao, ta đến đây để gặp con, bây giờ ta đã ở đây rồi nè~"

Eun Sung cảm thấy mũi mình đau nhức, quay mặt đi, cô thật sự không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không thể tưởng tượng được nếu một ngày Dưa Chuột Muối chết đi, mình sẽ đau lòng đến thế nào ...

Jang Se Mi đi lên phòng sau khi tan ca liền nhìn thấy Baek Do Yi đang nằm trên giường, hai tay ôm mặt, đôi chân nhỏ giơ lên ​​ngơ ngác.

"Omoni đang nghĩ gì vậy?"

"Tôi đang tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu em chết."

"Omoni ... Em vẫn còn trẻ ... Bây giờ em không thể chết được ... "

"Cuộc sống, này ... " Sau khi Baek Do Yi từ nhà Eun Sung trở về, hết nghĩ đến Dưa Chuột Muối lại nghĩ đến Jang Se Mi. Kiếp này Jang Se Mi hơn bà 16 tuổi. Nếu Jang Se Mi già đi thì sao? Về già cô có căng da mặt không? Công nghệ hiện tại lẽ ra phải tốt hơn trước, phải không? Nhưng nếu cô ấy rời đi trước thì sao? Càng nghĩ về nó, Baek Do Yi càng thấy buồn.

Jang Se Mi đột nhiên nhìn thấy một cảm giác thăng trầm của cuộc sống trên khuôn mặt bốn tuổi của Baek Do Yi ... Làm sao nó có thể phù hợp với khuôn mặt của Do Yi bây giờ ...

"Em sẽ sống khỏe mạnh, Omoni ~" Lúc này Jang Se Mi mới để ý thấy mặt Baek Do Yi lại đầy vết muỗi đốt, tại sao muỗi luôn thích cắn vào mặt Baek Do Yi... Thật là ...không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!

Cô tiến lại gần Baek Do Yi, mút lấy mặt bà....

"Này? Em đang làm gì vậy?!!!" Baek Do Yi dùng bàn tay nhỏ bé đẩy mặt Jang Se Mi ra, đáng tiếc trên mặt vẫn còn vết đỏ... Lần này thì hơn rồi, một bên mặt đã bị che kín vết muỗi đốt, một bên khác đỏ bừng vì hành động của Jang Se Mi... Dù vậy, toàn thân Baek Do Yi tràn ngập hạnh phúc ...


"Ngày mai tôi còn phải ra ngoài chơi! Tôi không để ý tới em nữa!!!" Baek Do Yi cầm chiếc gương nhỏ mang theo bên người lên, chán nản nhìn hình ảnh mình trong gương.

"Em đã sai rồi, omoni~ Em thực sự sai rồi! Xin hãy tha thứ cho em lần này, làm ơn ~ Ngày mai em sẽ mua quần áo và đồ ăn cho người. Em sẽ mua bất cứ thứ gì người muốn! Em sẽ nghe lời người mà, nha nha!"

"Vậy bây giờ tôi muốn ăn cánh gà nướng."

"Được rồi, bây giờ em đi nướng cho người!" Jang Se Mi trìu mến nhìn Baek Do Yi, "Nếu người muốn có mặt trăng, em cũng sẽ hái xuống cho người!"

Baek Do Yi kiêu ngạo quay đầu sang một bên, tiếp tục nhìn vào gương sờ lên mặt mình, băn khoăn ngày mai ra ngoài chơi có nên dưỡng da và đắp mặt nạ không?

"Em vẫn chưa đi à?"

"Em thấy người đẹp quá khiến em không thể rời mắt được. Em sẽ đi ngay đây."

Khi Jang Se Mi mang cánh gà nướng quay lại, Baek Do Yi đang ngồi trên ghế sofa với chiếc mặt nạ che mặt xem tin tức.

"Người... " Jang Se Mi đang định hỏi chiếc mặt nạ của Baek Do Yi đến từ đâu, cô ấy không được phép đeo mặt nạ ở độ tuổi của mình, có thể là do Eun Sung đưa nhưng Jang Se Mi chợt nhận thấy có một chiếc kéo nhỏ và vài mảnh gì đó cùng một cốc nước trên bàn.

Hóa ra là một chiếc khăn mặt ... cắt và ngâm trong nước ...

"Omoni sao có thể tự mình dùng kéo được?"

"Tôi không phải con nít, vì sao không dùng được?"

Jang Se Mi ngập ngừng nói ... "Tại vì, ừm, omoni lúc này được tính là con nít."

Gần sáng, Jang Se Mi lại bị đánh thức bởi cơn đau ngực, mở mắt ra liền nhìn thấy một mảng đỏ tươi khác trên ngực do sự bú của Baek Do Yi ... Lúc này Baek Do Yi đang không ngừng mấp máy môi, đây là để trả thù ... Baek Do Yi đang giả vờ ngủ hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro