Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nhìn chàng trai trước mặt, cậu cúi đầu, mái tóc nâu mềm mại rủ xuống che đi gần hết khuôn mặt. Anh thở một hơi dài, việc gì đến cũng phải đến, anh không muốn giữa hai người họ có chuyện giấu diếm nhau.

“ Nhất Bác.”

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hết nhìn thẳng lại nhìn sang hướng khác cực kỳ thiếu tự nhiên, cảm giác như cậu biết anh sẽ hỏi điều gì, càng sợ rằng điều anh muốn hỏi lại là điều mà cậu luôn muốn giấu.

Tiêu Chiến thấy được vẻ lo lắng của cậu, tâm bất chợt mềm nhũn. Anh thấp giọng nói, cố để cho thanh âm của mình phát ra thật nhẹ nhàng:

“ Em có chuyện giấu anh phải không?”

“ Chiến ca”, Vương Nhất Bác khàn giọng gọi anh rồi lại buồn bã cúi đầu, “ Em xin lỗi.”

Khóe miệng Tiêu Chiến chậm rãi hạ xuống, anh biết mỗi lần Vương Nhất Bác xin lỗi có ý nghĩa như thế nào. Cậu ở bên cạnh anh lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ, có làm sai cũng rất ít khi xin lỗi mà chỉ nghịch ngợm nói đùa vài câu hay làm nũng với anh. Những lúc như vậy anh luôn giả vờ trách mắng cậu là trẻ con không biết nhận lỗi, vậy mà hiện tại nhận được một câu “ xin lỗi" nghiêm túc như vậy, Tiêu Chiến lại không hề thoải mái chút nào.

Anh hít sâu một cái, cánh tay vươn ra phía đối diện đặt trên mái đầu mềm mại ủ rũ của cậu, nhẹ giọng nói:

“ Sao thế, Nhất Bác, nói anh nghe được không?”

Bàn tay Tiêu Chiến vẫn đặt trên tóc cậu, Vương Nhất Bác chậm rãi ngẩng đầu, cánh môi mỏng khẽ động. 

Hai năm trước, trong cuộc thi nhảy đó, Vương Nhất Bác bị một fan quá khích đổ sơn vào người sau đó thì vì đã bỏ thi nên không được tính vào bảng xếp hạng. Sự thật là kẻ fan đó lại do chính thí sinh dự thi trước đó thuê để hại Vương Nhất Bác, vốn dĩ việc này có thể xử lí theo pháp luật nhưng tên thí sinh chủ mưu kia là con trai của chủ tịch một tập đoàn giải trí lớn. Nói đến đây cũng đủ hiểu, năm đó mọi thông tin chính xác đều bị giấu nhẹm, không những vậy, phía trên còn cố tình tung tin đồn rằng kẻ fan kia thực chất là có quan hệ tình cảm với Vương Nhất Bác sau đó vì xích mích mà dẫn đến hành động hãm hại đối phương. Người ta vẫn thường nói, con người chỉ tin vào thứ mà người ta muốn tin mà thôi, dù cho thông tin kia có giả dối đến mức nào nhưng miệng lưỡi thiên hạ thì đâu có quan tâm thật giả. Hai năm đối với một người không phải là quá dài, nhưng đối với Vương Nhất Bác lại như trải qua một thế kỷ. Dù cho cậu có cố gắng ra sao, thậm chí còn được xét tuyển thẳng lên năm hai đại học nhưng suy cho cùng cái tin đồn về tính hướng kia vẫn ảnh hưởng đến cậu rất nhiều. Bạn bè xung quanh cứ từng người từng người rời đi, cuộc sống của cậu bỗng chốc biến thành một tấm đen trắng ảm đạm và u buồn. 

Vương Nhất Bác nói rất chậm, giọng điệu cũng thật bình thản, giống như những lời cậu đang kể không phải nói về cuộc sống của cậu mà là nói về cuộc sống của một người nào khác. Tiếng nói chuyện ồn ào trong quán ăn như bị phép thuật làm cho biến mất, cả không gian rộng lớn chỉ còn anh và cậu cùng giọng kể đều đều vang lên.

Tiêu Chiến im lặng lắng nghe, bàn tay chạm lên xúc cảm mềm mại kia cũng dần dần buông xuống. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm nhận được trái tim mình đang đau đớn đến nhường nào, cảm giác như có kẻ độc ác nào đó cầm cây búa nhỏ gõ từng nhịp từng nhịp lên góc mềm yếu nhất trong tim, mà cái nơi mềm yếu ấy lại có hình bóng của chàng trai trước mặt anh lúc này.

Tiêu Chiến đã từng nghĩ anh là người hiểu cậu nhất, nhưng sự thật trớ trêu, hóa ra người hiểu nhất không phải là anh mà là cậu ấy. Cậu biết anh là người như thế nào, biết anh quan tâm đến cuộc sống của cậu ra sao, cũng biết anh muốn cậu luôn là bé con vui vẻ, chính vì hiểu rõ nên cậu mới cố tình dựng lên bức tranh lấp lánh ánh sáng như vậy để giấu đi cuộc sống ảm đạm, u buồn của mình. Còn anh, cứ như vậy mà tiến vào thế giới ấm áp mà cậu tạo nên, cùng cậu trải qua những phút giây hạnh phúc nhất nhưng đến khi bóng tối của hiện thực ập đến lại chỉ có mình cậu chống chọi, mà kẻ luôn tự nhận trưởng thành là anh lại vô tư không hề biết cậu bé của mình đang phải chịu đựng những gì.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, người trong quán ăn cứ từng người đến rồi lại đi, hai người bọn họ vẫn im lặng ngồi đối diện nhau, thức ăn trên bàn cũng đã nguội lạnh từ lúc nào.

Lúc này, Tiêu Chiến đột nhiên đứng dậy, Vương Nhất Bác giật mình nhìn theo anh. Sau đó cậu nhìn thấy anh bước ra khỏi chỗ ngồi, tiến lên một bước đến bên cạnh ghế của cậu. 

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, cậu phát hiện hóa ra Tiêu Chiến của cậu lại đẹp trai như vậy, dù nhìn từ góc dưới cũng thấy anh thật đẹp, đẹp đến mức khiến trái tim nhỏ trong lồng ngực chuyển động ngày càng nhanh. Một cảm giác tự hào không rõ bất chợt lướt qua, người đàn ông tốt đẹp này đang ở bên cạnh cậu, chỉ mình cậu mà thôi.

Nơi bé nhỏ kia vẫn cứ đập thình thịch từng nhịp nhưng rồi trong một khoảnh khắc, nó như bị thứ gì đó nắm lấy, khựng lại. Tiêu Chiến cúi người, hai tay anh vòng qua bờ vai to lớn, thật nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng mình. Bàn tay mềm mại của anh đặt lên mái tóc nâu hơi xù sau gáy cậu, ngón tay thon dài luồn sâu vào kẽ tóc, tay còn lại thì đều đặn vỗ từng nhịp từng nhịp lên lưng cậu, mỗi động tác của anh đều thật nhẹ, tựa như an ủi lại tựa như xin lỗi. Cảm giác như anh đang đem tất cả sự dịu dàng của mình hóa thành tình cảm ấm áp nhất bao bọc lấy tâm hồn đang run rẩy của chàng thiếu niên trong ngực.

Khuôn mặt Vương Nhất Bác chôn trong lòng anh, thân thể chậm rãi thả lỏng, đôi mắt cũng từ từ khép lại, cậu không nói lời nào cũng không vươn tay ôm lấy anh, cậu muốn dùng sự tĩnh lặng nhất để cảm nhận thứ tình cảm đang cuộn trào trong lồng ngực. Từng mảnh ghép trong quá khứ giống như được chuyển thể thành những thước phim chạy trong suy nghĩ, cậu nhớ chiếc xe đạp bị ngã đến hỏng bên hồ, nhớ giọng hát ấm áp vang lên trong đêm tối, nhớ cả chiếc bánh ngọt mà anh đã làm giữa một đêm Bắc Kinh ngập tràn tuyết trắng, nhớ đến bức tranh cậu bé kiêu ngạo tỏa sáng trong bóng tối, lại nhớ cả những dòng tin nhắn và cuộc gọi, nhớ đến từng cuộc trò chuyện và cả tiếng cười trong trẻo. Mỗi một ký ức hiện về lại biến thành một nốt nhạc hát lên âm vang của bản nhạc thân thuộc, đó là bản nhạc cậu đã nghe thấy từ lâu nhưng lại không biết gọi tên nó là gì.

Vậy nhưng hôm nay, Vương Nhất Bác đã có câu trả lời rồi, bản nhạc dịu dàng mà sâu lắng đó tên là Tiêu Chiến, Tiêu trong Tiêu Chiến, Chiến cũng trong Tiêu Chiến, là người đàn ông cậu đem lòng yêu thương, cũng nguyện dùng một đời che chở. Anh là niềm vui, là nỗi buồn, là lo sợ, lại là niềm tự hào, anh chính là cả thế giới đối với cậu. 

Tình cảm trong phút chốc thông suốt soi sáng mỗi góc nhỏ trong tâm hồn xua tan lớp sương mù mờ mịt, Vương Nhất Bác đưa tay lên vòng ra sau eo nhỏ, dùng sức ôm lấy anh.

Tiêu Chiến, Tiêu Chiến của em, em yêu anh.

------
Mọi người đọc truyện đến chương này, có thấy ổn không 🤧🤧🤧 mình rất muốn nghe cảm nhận của mọi người để tiếp tục cố gắng :<
#Cỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro