Hồi 1: Nụ hôn bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hư không đen như mực, trống trải và quạnh quẽ, không hề có một sinh vật sống nào xuất hiện ở nơi này. Đó là ấn tượng của Ninh Thư khi lần đầu tiên cô đặt chân đến nơi này.

Thế nhưng nhóm của cô đang tìm kiếm một thứ gì đó ở đây, thứ có lực hấp dẫn đủ mạnh để tổ chức của cô dòm ngó tới. Ninh Thư nhìn người đàn ông trước mắt của mình, dù chỉ là góc nghiêng nhưng trông hắn vẫn rất đẹp mắt, đường nét nam tính chững chạc của người đàn ông trưởng thành đều lộ rõ trên người hắn, mái tóc đen gọn gàng, mặc dù đôi mắt bị gọng kính chắn mất nhưng cô vẫn có thể đoán được ánh mắt của hắn đang ngước nhìn hướng xa xăm. Hắn đứng trước mặt cô, vạt áo đen khẽ lay động tựa như làn gió nhẹ thoáng qua.

Hắn đứng đó chắn cả đường đi ở phía trước, nhưng bản thân cô lại không muốn ở đây cùng hắn, chỉ muốn tìm đồ thật nhanh rồi rời đi tránh khỏi hắn.

Ninh Thư bước nhanh vội vượt lên phía trước nhưng khi vừa đi trước hắn mấy bước thì một tay cô bị kéo lại về phía sau, cả người cũng bị lực kéo mạnh mẽ lôi lại rồi va vào bức tường vô hình. 

Cảm giác xa lạ mang theo nhiệt lượng không mấy ấm áp cứ mơn trớn từng chút một trên da thịt của cô, sự man dại của gã đàn ông như được bộc lộ hoàn toàn.

Đôi bàn tay đang ghì chặt bờ vai nhỏ của cô thì không ngừng xoa nắn da thịt mềm mại, lướt qua cổ rồi giữ chặt lấy khuôn mặt của cô để chủ nhân của đôi tay ấy có thể mặt giáp mặt với cô. Hắn lặng lẽ gạt đi những lọn tóc rối còn dính bết trên má cô, chẳng để cô nói một lời mà đã lao đến như dã thú, xâm nhập vào trong môi miệng mềm mại, khoái chí gặm nhấm cô từng chút, mùi hương ngọt ngào vương vấn nơi đầu lưỡi làm hắn mê luyến cô khôn nguôi.

Khi thấy cả người Ninh Thư mềm nhũn ra, còn có xu hướng gục xuống thì hắn mới từ từ tách rời hai đôi môi ra, lòng bàn tay phải vẫn áp lấy gò má gầy của cô, tay trái ôm eo cô để giữ cho thân mình cô không bị tuột xuống.

Lúc bọn họ tách rời nhau, người đàn ông kia hơi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của người đối diện, rồi lại lướt xuống cánh môi bị mút đến mức sưng đỏ lên. Khi hắn đang cúi xuống định làm tiếp chuyện còn dở dang, cô gái như biết được hắn muốn làm gì tiếp theo nên vội đưa bàn tay lên ngăn cản khuôn mặt đang áp sát gần trong gang tấc của hắn.

"Thái Thúc. . ."

Thanh âm vụn vỡ nỉ non từ chính miệng của cô lọt ra ngoài, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy hơi giật mình. Dường như là vì đủ thứ cảm xúc bối rối, ngượng ngùng, bất ngờ đan xen trộn lẫn lại với nhau, lại thêm đòn tấn công dồn dập của hắn đã rút đi sức lực của cô nên giọng nói có hơi yếu ớt, cũng có chút gì đó giống như đang nũng nịu thân mật.

Thái Thúc né khỏi hai tay đang cản lối, hắn chuyển mục tiêu về hướng bờ vai trần của cô rồi đặt một nụ hôn sâu lên hõm cổ trắng nõn của cô, để lại một dấu vết hằn in rõ rệt lên nó như thể để đang đánh dấu lên vật của mình hòng không cho ai chiếm đoạt người của hắn. Hắn nhẹ nhàng vén đuôi tóc đen của cô giắt sang bên vai còn trống, cổ họng phát ra âm tiết trầm thấp dịu dàng.

"Ừm?"

Ninh Thư buông thõng tay xuống, khuôn mặt đỏ ửng lên vì lo sợ, cô lo sợ hai người họ bị phát hiện. . . Lo sợ có kẻ nào đó đi ngang qua rồi nhìn thấy, hay một người nào đó đang núp từ xa nhìn bọn họ. Mặc dù đây không phải lần đầu Thái Thúc nổi lên ham muốn, nhưng trước đây bọn họ đều ở cùng nhau trong một nơi kín đáo, không hề lộ liễu như ngày hôm nay.

Thái Thúc như nhìn thấu tâm can của cô, hắn đứng thẳng dậy rồi cúi đầu đến khi môi hắn chạm phải vành tai cô, hắn cắn nhẹ một cái rồi nói từng chữ chậm rãi nhưng ngữ điệu lại cực kì nặng nề khiến trái tim Ninh Thư trập trùng không yên.

"Em không cần lo, không gian này đã bị tôi khóa kín cũng như che giấu, giờ thì chỉ còn hai ta mà thôi."

Hơi ấm quyện cùng câu nói quấn quýt bên tai Ninh Thư, cảm giác bồi hồi trong lòng lấn át đi sự ngứa ngáy khó chịu của mang tai. 

Cô im lặng, không đáp lời hắn nhưng hắn cũng không ngại ngần chuyện cô có đáp ứng hắn hay không. Hắn lặng lẽ cất đi cặp kính của mình rồi lại bắt đầu di chuyển khắp người cô.

Không biết chiếc giường ở sau lưng hắn đã được đặt từ lúc nào, nhưng hắn rất tự nhiên bế cô rồi đặt lên giường làm mái tóc đen dài của cô rơi lõa xõa trên ga nệm, chiếc váy cúp ngực đen xộc xệch trên người cô làm lộ rõ những vùng da ửng đỏ lên vì từng bị Thái Thúc chạm qua, đầu gối hơi nhô lên khẽ chạm vào nhau như sự kháng cự đối với bất cứ vật thể bất thường nào đó muốn xâm nhập vào.

Thái Thúc thấy cô vẫn cố kị việc phải ân ái ngoài hư không cũng không nói gì, từ từ rồi cô cũng sẽ quen thôi. . .

Hắn nằm áp sát vào người cô, bờ môi du tẩu trên làn da trắng ngần, mỗi dấu vết mà nó để lại mỗi khi đi qua đều hiển hiện rõ ràng, tựa như cảm giác đau nhói mà Ninh Thư cảm nhận được mỗi khi hắn tạo thêm những dấu hôn đỏ rực trên người cô. 

"Ưm. . . A. . ." Ninh Thư vô thức rên rỉ, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề. Trước đây họ đã từng làm với nhau vô số lần, mỗi khi giao hoan cảm giác của họ không giống nhau, nhưng thói quen lại vô tình hình thành, cho dù có muốn hay không thì phản xạ vẫn còn đó, đến lúc Ninh Thư nhận ra bản thân đang vô tình châm ngòi quả bom khiến tình hình trở nên mất kiểm soát thì vội bậm chặt môi rồi nén xuống âm thanh rên rỉ.

Nhưng cô không biết giờ đã quá muộn rồi. . . Thái Thúc bất mãn với hành động của cô, hắn kéo cô ngồi dậy rồi đẩy nhanh tốc độ của mình, nụ hôn ôn nhu giờ trở nên mạnh bạo hơn nhiều. Nhưng nụ hôn chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, Thái Thúc lại ngồi thẳng lên, một tay đặt lên chiếc khóa kéo trên lưng áo, tay còn lại càn rỡ lướt dọc trên đùi của cô.

Ninh Thư hít vào một hơi. . . Xong rồi, đã muộn mất rồi.

Đến đây cô cũng chẳng còn gì để đắn đo, tên đã lên cung, không thể không bắn.

Nghĩ như thế xong cô liền chủ động quỳ lên để chiều cao của mình có thể tương đương với Thái Thúc đang ngồi đối diện rồi vòng tay qua cổ hắn, bàn tay luồn vào mái tóc đen có hơi rối loạn, nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, cô đặt lên trán hắn một nụ hôn sau đó lướt xuống bờ môi hắn, cái lưỡi mềm mại nhẹ nhàng tách đôi hai cánh môi của hắn ra, thuận lợi tiến vào trong khoang miệng của hắn rồi hòa quyện cùng với lưỡi của hắn quấn quýt nhau không rời.

Giờ đây cả hai giống như ngọn lửa rực cháy mạnh mẽ trong đêm đen âm u, hay nói đúng hơn là dục cảm của họ đang bùng cháy mạnh mẽ như ngọn lửa bất diệt.

Người nam gấp gáp vén chân váy lên như thể không thể khống chế dục vọng ban sơ đối với người tình, mặc dù khóa kéo đã kéo hết nhưng hắn lại không lột xuống bộ váy để da thịt trần trụi lộ ra, mà hắn bắt đầu vén chân váy rồi trực tiếp tách hai chân của cô ra, kéo ra khóa quần để cự vật thân dưới được giải thoát.

Rồi nhanh chóng theo từng nhịp vội vàng, từng nhịp gấp gáp đâm sâu vào hoa huyệt của cô gái khiến cô không kịp phản ứng.

Cảm giác đau đớn ở nửa người dưới giống như bị xé rách làm đôi, đau đớn cùng cực khiến Ninh Thư không chịu được làm cô tách ra khỏi miệng Thái Thúc rồi cúi mình gục mặt vào lồng ngực săn chắc của hắn, tiếng kêu đau đớn mặc dù đã bị kìm lại nhưng cổ họng vẫn không khống chế được mà phát ra âm thanh "ưm a" vụn vỡ.

Thái Thúc nặng nề thở ra, dừng lại động tác đưa đẩy nhanh chóng rồi chuyển sang đưa vật nam tính của mình từ từ vào trong thân thể cô. Mặc dù rằng hắn đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức nhưng Ninh Thư vẫn cảm thấy đau đớn đến mức từ bỏ tư thế quỳ sang quắp chặt lấy hông của hắn.

Đợi khi cô đã quen với ngoại vật thì hắn bắt đầu cọ xát với âm vật của cô, ngoài ra để phân tán cảm giác đau đớn cho cô thì hắn kéo xuống phần ngực áo của váy làm lộ ra bầu sữa trắng nộn hơi nhô lên, nhũ hoa hồng hào hơi căng lên trông rất đáng yêu.

Thái Thúc đưa miệng lên nhẹ nhàng cắn một bên nhũ hoa rồi lại liếm láp nó liên tục khiến Ninh Thư ưỡn cong eo vì khoái cảm xa lạ, tay lột áo của hắn chuyển sang đặt lên bầu ngực còn lại của cô, hai ngón tay không ngừng day qua day lại quả dâu nhỏ khiến nó sưng lên.

"Ưm. . . A. . . Thái. . . Thái Thúc." Ninh Thư bất lực đẩy vai hắn ra, cả người run rẩy, cái miệng nhỏ gọi tên hắn không ngừng.

"Đừng mà. . . Thái. . . Ưm. . ."

Thái Thúc không nghe lời cô nói mà ngậm chặt, thậm chí còn đẩy đầu nhũ qua lại, biểu cảm cực kỳ hưởng thụ trái ngược với khuôn mặt đang đỏ như gấc run rẩy đến nấc lên của Ninh Thư.

"Thái Thúc, Ưm. . . Ư. . Ưm~"

Cũng không quên trêu đùa cô: "Em đang cầu xin tôi sao?"

"Rên rỉ một cách gợi tình, cả người em lại chôn vùi trong lòng tôi."

Càng nói hắn càng mạnh tay hơn nữa, thân dưới dần tăng nhịp cọ vào vách tường hoa đang co bóp lấy vật nam tính của hắn.

"A. . . Thái. . . Thái Thúc." Ninh Thư không thể nhịn nổi được nữa, cảm giác đau đớn còn có chút khoái lạc đang dần xâm chiếm đầu óc cô, làm cô mụ mị quên đi biểu cảm phóng đãng của bản thân, quên hết mọi thứ, chỉ muốn ngẩng mặt lên cầu xin Thái Thúc dừng lại nhưng theo từng cú thúc khiến cô đánh rơi cả lý trí của mình, cô lại thốt ra những thứ tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ được nói ra trong hoàn cảnh này.

"A Thái Thúc. . . Thoải mái quá, ha. . . Ha thật dễ chịu . . Sướng quá, nhưng cũng ha. . . Ưm, khó chịu. . ."

Thái Thúc nở nụ cười khoan khoái, giọng nói như mang ý khiêu khích hỏi: "Dễ chịu thế nào? Khó chịu thế nào cơ?"

Ninh Thư vừa thở dốc vừa nói, cả người uốn éo khó chịu.

"Sâu. . . Sâu quá, nhưng cũng rất nhột. . . Ưm a. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro