Khởi đầu - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: H nhẹ

Phác Xán Liệt hôm nay phụ trách làm vệ sĩ bảo vệ xung quanh biệt thự nhà họ Kim trong bữa tiệc mừng thọ bảy mươi của ngài chủ tịch.

Trong suốt khoảng thời gian diễn ra, mọi việc đều nằm trong sự kiểm soát của hắn. Cho đến khi, có một sự việc đã xảy ra.

Phác Xán Liệt đang đi tuần tra phía sau vườn hoa, liền trông thấy hai người đang giằng co, sau đó một người ngã xuống, một người bỏ chạy.

Người bỏ chạy nọ, đang hướng về phía hắn.

Đồng thời, Phác Xán Liệt không rõ có phải mình nhầm rồi không, tự nhiên lại ngửi được mùi anh đào chua ngọt thuộc về bác sĩ Biên.

Đương nhiên, thế giới này có hơn bảy tỷ người, tỉ lệ trùng lặp mùi hương không hề hiếm gặp. Có điều, tin tức tố của mỗi người đều có những đặc trưng nhất định, mà người nào có khứu giác và trực giác nhạy bén đều có khả năng phân biệt được.

Phác Xán Liệt vẫn luôn là một Alpha ưu tú.

Đến lúc đối phương đâm sầm vào mình, hắn liền cảm thấy may mắn vì độ nhạy bén của mũi mình không hề bị suy giảm bởi đợt nhiễm bệnh trước.

Biên Bá Hiền đang ở đây, dưới tình trạng không được ổn cho lắm.

Anh đang chuẩn bị tiến vào kỳ phát tình.

Làm một bạn trai đúng tiêu chuẩn, Phác Xán Liệt đương nhiên có quan tâm đến kỳ phát tình của người yêu mình. Mặc dù chưa từng đề cập tới trực tiếp với nhau, hắn cũng dựa vào kỹ năng để tính toán ra được. Hơn nữa, đối với một người có tính cẩn thận như Biên Bá Hiền, anh sẽ không tùy tiện ra đường nếu như kỳ phát tình của mình sắp tới.

Cùng với những sự việc mà hắn chứng kiến mới vừa rồi, Phác Xán Liệt nhanh chóng đi đến kết luận.

Biên Bá Hiền hẳn đã bị người ta cưỡng ép đến kỳ phát tình.

Phác Xán Liệt là một người vui vẻ lạc quan rất ít khi giận dữ hay cáu gắt gì.

Thế nhưng ngay bây giờ đây, hắn thật sự muốn bùng nổ.

Nếu như hôm nay, hắn không xuất hiện ở đây, vậy thì...

Hai tay cuộn chặt lại thành nắm đấm, Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, không dám nghĩ tiếp, cũng cố gắng tự mình trấn áp cảm xúc đang chực trào tuôn ra.

Tranh thủ dặn dò những người còn lại chú ý tình hình, Phác Xán Liệt chậm rãi phát tán tin tức tố của mình, bao bọc xung quanh Biên Bá Hiền, từ từ tiến gần về phía cậu.

Mới đầu, Biên Bá Hiền chỉ cảm nhận khí tức Alpha bao phủ, trong tiềm thức nảy sinh né tránh, khó chịu lui người. Cho đến khi anh cảm nhận được một mùi hương quen thuộc.

Mùi sữa bò thơm mát.

Mùi hương của người anh yêu.

Biên Bá Hiền dùng chút lý trí ít ỏi còn sót lại phủ nhận đi suy nghĩ nảy ra của mình, rồi lại không nhịn được mà mong muốn nó trở thành sự thật.

Rằng Phác Xán Liệt đang ở đây.

Phác Xán Liệt sẽ tiến tới ôm anh vào lòng.

Cuối cùng, Biên Bá Hiền thực sự nhìn thấy Phác Xán Liệt.

Hắn tiến tới ôm lấy anh, dùng chất giọng êm ái của mình nói lời an ủi.

"Anh là Phác Xán Liệt, là anh đây."

"Bá Hiền, có anh ở đây rồi."

Biên Bá Hiền dần dần bình tĩnh lại, khẽ nức nở nói với hắn.

"Xán... Xán Liệt..."

Phác Xán Liệt kiên nhẫn vỗ về.

"Ừ, anh đây."

"Thuốc... thuốc ức chế của em... Túi áo..."

Phác Xán Liệt nhanh chóng nghe hiểu, mò vào túi áo của anh lấy ra một lọ thuốc ức chế, lấy đúng liều lượng để đưa cho anh.

Biên Bá Hiền nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, bỏ qua những phản ứng sinh lý do thuốc gây ra, cố gắng nuốt thuốc xuống.

Thuốc ức chế nhanh chóng có tác dụng, Biên Bá Hiền bởi vì quá mệt mỏi nên thiếp đi.

Phác Xán Liệt bế người lên, động tác cực kỳ nhẹ nhàng. Trong lúc đó, hắn đã gọi điện phân phó lại toàn bộ nhiệm vụ của mình cho một người khác.

Làm vệ sĩ, việc rời bỏ vị trí là điều tối kỵ. Tuy nhiên, Phác Xán Liệt lại không nghĩ như vậy, cho nên trước mỗi một nhiệm vụ, hắn đều suy xét đến toàn bộ trường hợp đều có thể xảy ra.

Giải quyết xong xuôi, Phác Xán Liệt bế người ra xe rồi trở về nhà.

Đưa Biên Bá Hiền đang say ngủ yên vị ở trên giường, hắn bắt đầu chuẩn bị nước nóng lau người cho anh. Ngay lúc ấy, điện thoại trong túi áo cũng reo vang.

Người gọi tới là chủ tịch Kim. Hắn bắt máy.

"Vâng, thưa chủ tịch."

Đối phương ở đầu dây bên kia nghe nói hắn ra về sớm nên gọi điện hỏi han tình hình. Phác Xán Liệt khéo léo dùng vài lời tóm tắt lại sự việc, cuối cùng gửi lời xin lỗi đến ông và nhanh chóng kết thúc.

Sự việc lần này, Phác Xán Liệt nhất định sẽ không để yên. Có điều, hiện giờ Biên Bá Hiền khiến cho hắn cảm thấy lo lắng hơn nhiều. Ghé vào bệnh viện ở thời điểm này cũng không quá tiện do bên trong vẫn quá tải vì bệnh nhân nhiễm virus, cho nên hắn chỉ đành đưa anh về nhà.

Nhìn số chỉ trên nhiệt kế ở mức bình thường, Phác Xán Liệt cũng không còn cách nào khác, ngồi bên cạnh trông chừng Biên Bá Hiền.

Đến nửa đêm, hắn cảm nhận được tay mình đang được ai đó nắm chặt, bừng tỉnh ngay lập tức.

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Biên Bá Hiền dùng đôi mắt phủ nước mê man nhìn mình, hắn đưa tay lên trán anh, dùng giọng lo âu hỏi thăm.

"Bá Hiền, em cảm thấy trong người thế nào rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không? Em có thể nói chuyện chứ? Em..."

Còn chưa nói hết câu, người nọ đã dùng sức kéo Phác Xán Liệt, muốn làm hắn ngã xuống giường. Dĩ nhiên, sức lực anh biểu hiện ra lúc này đối với Phác Xán Liệt mà nói chẳng khác nào bấu víu nhẹ nhàng.

Hắn phối hợp cúi xuống, nghĩ rằng anh muốn nói gì đó, nào ngờ lại nhận được nụ hôn nồng nhiệt đến từ anh.

Biên Bá Hiền hôn rất gấp gáp. Đầu lưỡi nhỏ nỗ lực xâm nhập khoang miệng ấm áp của Phác Xán Liệt. Tuy nhiên, Phác Xán Liệt lại ngây người không động đậy, một lúc sau mới có phản ứng.

"Bá Hiền... em bình tĩnh... có chuyện gì..."

Biên Bá Hiền lại chẳng để tâm, anh tiếp tục gặm cắn bờ môi của Phác Xán Liệt, lúc hắn đang nói thì xâm nhập thành công. Răng môi quấn quít, anh khẽ thì thầm trong hơi thở dốc.

"Anh lại gần em chút nữa."

Phác Xán Liệt phối hợp tiến gần, cũng dần dần đáp lại. Giữa nụ hôn nồng nhiệt, hắn dần dần nhận ra có điều gì đó thực sự không ổn.

Mùi anh đào đang lướt qua nơi đầu mũi hắn, chui vào bên trong, mang theo ý đồ dụ dỗ rõ ràng. Tin tức tố của Biên Bá Hiền đang được phát tán, ngày càng nồng đậm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ tự dẫn dắt mình vào kỳ phát tình. Phác Xán Liệt đương nhiên không thể để chuyện này xảy ra, hắn nhanh chóng tách khỏi nụ hôn, ngồi xuống giường, ôm người vào lòng.

"Bá Hiền, em tỉnh táo lại một chút, nhìn anh này."

Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn hắn, anh khịt mũi, đôi mắt be bé long lanh ánh nước, bĩu môi hỏi hắn.

"Tại sao lại dừng? Anh không thích em sao?"

Phác Xán Liệt chính thức cảm thấy bối rối. Hắn không hiểu tại sao Biên Bá Hiền lại đột nhiên có thái độ này, lòng cũng lo lắng theo.

Kỳ thực, Biên Bá Hiền rất bình thường, anh cũng biết trạng thái hiện giờ của mình đang rất tệ. Thế nhưng mới trải qua chuyện vừa rồi khiến cho lòng anh bất an không cách nào bình tĩnh lại được. Thời điểm trải qua cơn mê man tỉnh dậy, không một ai biết rằng anh có bao nhiêu hoảng sợ, rồi lại nhận ra Phác Xán Liệt đã có mặt kịp thời.

May mắn nhưng cũng sợ hãi rằng biết đâu lần sau anh sẽ chẳng được may mắn như vậy nữa.

Cho nên, giờ đây anh mới có lựa chọn muốn được người đàn ông trước mắt đánh dấu ngay lập tức, để mình hoàn toàn thuộc về hắn.

Thuộc về một người mà mình hoàn toàn tin tưởng.

"Em ổn mà, nhưng hiện giờ em chỉ muốn anh."

Phác Xán Liệt có chút không hiểu, tại sao mình lại được an ủi ngược lại.

Tin tức tố dao động xung quanh khiến hắn cảm nhận được tâm trạng của anh. Hắn nhẹ nhàng cúi người, hôn lên đôi môi anh, mặc cho anh làm càn ngồi lên người mình. Bản thân hắn cũng bắt đầu phóng thích tin tức tố, hương sữa dần dần quyện lại với mùi anh đào, làm dịu đi sự gay gắt của nó.

Biên Bá Hiền lại hôn Phác Xán Liệt, hai tay vụng về cởi quần áo lỏng lẻo trên người mình, tiếp đến là đồ trên người đối diện.

Phác Xán Liệt cũng không phản kháng nữa, mặc kệ để cho anh làm loạn.

Không phải hắn không thể kiềm chế, trước đây khi còn tại ngũ, việc làm quen với tin tức tố của Omega vốn là bài huấn luyện cơ bản của bất cứ người lính nào. Thế nhưng điều khiến hắn băn khoăn hơn hết là liệu sau khi Biên Bá Hiền tỉnh táo anh có cảm thấy hối hận hay không.

Hắn muốn đem đến cho anh sự chắc chắn, lời hứa gắn kết bền chặt vĩnh viễn, chứ không phải chỉ là nhất thời.

Có điều, Phác Xán Liệt tiếp đó cũng chẳng có thời gian mà suy nghĩ nữa. Biên Bá Hiền toàn thân đỏ lựng ngồi trên người hắn, tỏa ra hương anh đào thoang thoảng, đôi mắt mông lung đang nhìn hắn chứa đầy dục vọng.

Hắn hôn lên cằm anh, một đường chạy dọc từ yết hầu xuống bờ ngực ướt đẫm mồ hôi, sau đó nghiêng người, ngậm lấy một bên đầu nhũ dựng đứng giữa không trung.

"Ah... Shh..."

Tiếng rên rỉ không thể kiềm chế phát ra, Biên Bá Hiền ép sát hơn nữa, một tay vòng ra phía sau túm lấy tóc Phác Xán Liệt. Vật nhỏ dưới thân của anh dựng đứng chọc vào bụng hắn, đầu khấc cọ lên phần bụng rắn chắc càng mang lại khoái cảm. Khe mông phía sau đã thấm đẫm dịch lỏng, một vật cứng nóng bỏng sượt qua khiến Biên Bá Hiền trở nên run rẩy.

Anh đã gấp lắm rồi, vậy mà Phác Xán Liệt vẫn cực kỳ ung dung ngậm lấy một bên núm ngực trêu đùa, đầu lưỡi đẩy vào khe rãnh, bên còn lại được bàn tay thô ráp vân vê. Ẩm ướt cùng khô khan, hai thái cực khác nhau lại đều khiến cho Biên Bá Hiền sung sướng, hông anh mềm nhũn, không ngừng cọ qua cọ lại phân thân của Phác Xán Liệt như muốn lấy lòng.

"Ưm... Xán Liệt... em muốn..."

Phác Xán Liệt bật cười, buông tha cho ngực anh, miệng di chuyển sang bên cạnh, miệt mài trồng dâu tây. Một tay hắn đỡ eo anh, một tay vuốt dọc theo sống lưng mềm mại, dần dần đi xuống, chạm tới khe hở nhớp nháp dịch thể.

Một ngón tay nương theo dịch trơn dễ dàng xâm nhập, phía bên trong mềm mại hút chặt lấy ngón tay của hắn, khiến cho Phác Xán Liệt vốn bình tĩnh cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí. Yết hầu khẽ chuyển động, Phác Xán Liệt từ từ đưa ngón tay thứ hai vào trong, vẫn cực kỳ thuận lợi. Biên Bá Hiền mới đầu cảm thấy hơi ngượng ngùng, sau đó cũng thu hết dũng khí, thả lỏng cơ thể để cho Phác Xán Liệt xâm nhập. Chờ đến khi ba ngón tay đã ở bên trong, hai người đều ướt đẫm mồ hôi.

Phác Xán Liệt từ từ chuyển động, ba ngón tay không ngừng co lại rồi tách ra, tận lực mở rộng giúp anh. Biên Bá Hiền dường như không chờ nổi nữa, cúi người hôn hắn, nỉ non.

"Tiến vào đi anh."

Lúc này, Phác Xán Liệt cũng rút tay ra, đem phân thân của mình đặt phía bên dưới mông anh. Khẽ lật người, vị trí nhanh chóng được thay đổi.

Trong lúc Biên Bá Hiền còn đang thấy choáng váng, côn thịt của Phác Xán Liệt phía dưới đã đâm vào bên trong. Gần như đồng thời, Biên Bá Hiền ưỡn lưng, ôm chặt lấy bờ vai rắn chắn của Phác Xán Liệt, không nói nên lời, chỉ có thể phát ra thanh âm rên rỉ không rõ ràng. Phác Xán Liệt được bao bọc bởi huyệt động chật hẹp ấm áp, cũng theo đó thở hắt ra một hơi.

Chờ cho cả hai đều đã thích ứng, hắn liền nhẹ nhàng di chuyển. Dịch thể trơn trượt tiết ra ngày càng nhiều, càng giúp cho Phác Xán Liệt thuận lợi ra vào. Biên Bá Hiền dần quen với cảm giác bị đâm rút, cũng không tự chủ khoác hai chân qua eo hắn, để nơi sáp nhập của hai người càng trở nên khăng khít.

"Ư..."

Bất chợt, côn thịt của Phác Xán Liệt sượt qua điểm khẽ nhô lên bên trong cơ thể, khiến Biên Bá Hiền cảm thấy tựa như có dòng điện chạy dọc sống lưng, cảm giác tê dại truyền thẳng lên đại não. Phác Xán Liệt cũng nhanh nhạy nắm bắt lấy cảm xúc khác thường này, liên tục tấn công vào điểm đó.

Biên Bá Hiền bị thúc đến mức thần trí mơ hồ, thân dưới không chịu nổi kích thích mà bắn ra chất lỏng trắng đục lên bụng của Phác Xán Liệt.

Thịt huyệt non nớt lại càng trở nên mềm mại, nóng bỏng giữ chặt côn thịt của Phác Xán Liệt, giống như lưu luyến không muốn để hắn rút ra.

Từng giọt mồ hôi nóng hổi chảy dọc thái dương của Phác Xán Liệt. Hắn không ngừng gặm cắn nơi da thịt trắng nõn, để lại những dấu hôn đo đỏ, hông không ngừng thúc mạnh. Nếu như giờ đây Biên Bá Hiền thực sự tiến vào kỳ phát tình, hẳn e là chính mình sẽ không nhịn được xâm nhập vào khoang sinh sản của anh, tạo kết đánh dấu, để người này từ đầu đến chân đều thuộc về mình, thân thể của anh sẽ thấm đẫm mùi hương của mình.

Đâm rút cả chục lần, lúc này Phác Xán Liệt đột ngột xoay người Biên Bá Hiền, hắn cúi người liếm láp tuyến thể phía sau gáy của anh.

"A... ha..."

Biên Bá Hiền nhận được khoái cảm, vừa sợ hãi vừa sung sướng giãy giụa.

"Xán... Liệt... đánh dấu..."

Anh hãy đánh dấu em.

Phác Xán Liệt nghe hiểu lời anh nói, hắn hé miệng, đầu lưỡi như có như không tiếp xúc với da thịt, nhắm đúng vị trí cắn xuống. Tin tức tố mùi sữa ồ ạt truyền vào trong tuyến thể, hòa làm một với hương anh đào thơm ngát. Toàn thân Biên Bá Hiền như muốn nhũn ra, hai tay nắm chặt lấy drap giường, nức nở run lên từng hồi, phân thân bị sự kích thích quá mức làm cho bắn ra. Phía bên dưới, phân thân của Phác Xán Liệt cũng trướng lớn, nhanh chóng bắn thẳng vào bên trong. Từng dòng nóng hổi bắn lên vách thịt khiến Biên Bá Hiền rùng mình, theo bản năng của Omega thít chặt, muốn lưu giữ lại đồ của Alpha để lại.

Trong căn phòng này, một Alpha và một Omega đang cùng nhau làm tình triền miên, dường như không màng tới thời gian, họ một mực hướng về nhau, chỉ muốn hòa làm một.

Giữa cơn mê màng và sự mệt mỏi quá độ, Biên Bá Hiền dùng chút sức lực ít ỏi của mình, mơ hồ thốt ra lời nói nhẹ đến mức khó mà nghe được.

Phác Xán Liệt sững người, đương nhiên hắn có thể nghe thấy lời này, cúi người hôn lên khắp khuôn mặt anh, cũng đáp lại.

"Em yêu anh, Xán Liệt."

⸺ "Ừ, anh cũng yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro