Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C40 - Chương cuối

[Part.1]

Mỗi một khoảnh khắc đều vô cùng trân quý, những ý nghĩ thoáng qua, độ cong nơi khóe miệng, ấn tượng trong đôi mắt, đều là những thay đổi hoặc lớn hoặc nhỏ ở mai sau. Mỗi một người mà tớ gặp trong hành trình này, chẳng cố chấp một ai. Mỗi một ý nghĩ mà tớ lưu lại trong đầu, chẳng bao giờ bận tâm. Vì một người quan trọng hơn là 'Cậu', tớ có thể bỏ mặc tất cả.

----------------------

Trong cổ ngữ Mexico có một từ rất quan trọng, là Ahkin. Ý nghĩa hàm xúc là con của mặt trời, sứ giả của trời, tộc duệ của thần thánh, là người phi phàm mang huyết thống quý tộc có thể thấu hiểu ý chỉ từ trời cao.

Ngày mà đoàn du lịch hoàn tất chuyến đi đến Cancun rồi trở về Mexico vừa lúc là ngày lễ ở địa phương. Quảng trường Zocalo ở trung tâm thành phố giăng đèn kết hoa để cử hành ngày lễ trọng đại. Quảng trường này cũng đã từng là trung tâm của thủ đô Tenochtitlan thời Actez cổ đại, gần đó là di chỉ đại thần miếu Huei Teocalli có giá trị khảo cổ nhất Mexico.

Màn biểu diễn trong buổi lễ hôm nay là một loạt nghi thức hiến tế nhằm cung phụng Thần Mưa Tlaloc. Đội diễu hành sẽ xuất phát từ thần miếu đi thẳng đến quảng trường trung tâm. Chanyeol vừa đi đến gần quảng trường chợt nghe có tiếng trống đột ngột nổi lên, một đám vũ công phục sức giống thổ dân Châu Mỹ đang nhiệt tình múa may nhún nhảy. Trên đầu bọn họ đều mang trang sức bằng lông chim tinh xảo, chỗ mắt cá chân đeo vòng làm từ vỏ sò, lúc nhảy múa phát ra âm thanh sột soạt.

Thường thì cơ quan du lịch cũng không chủ trương du khách đi vây xem, biển người tấp nập nên rất sợ gặp chuyện không may. Có người muốn đi, có người muốn nghỉ ngơi, vì vậy mà Baekhyun sắp xếp cho mọi người tự do hoạt động, 4 giờ chiều tập hợp dưới tượng đài.

Cao trào của hoạt động, một chàng trai trẻ tuổi giả trang thành đại tế ti thời cổ dâng tế phẩm lên Thần Mưa. Những người tóc buộc thành hai nhúm, mặt vẽ đầy thuốc màu khiêng một cái kiệu vàng đi qua, tiếng nhạc theo cùng, biển người vây xem tự động tách sang hai bên để nhường đường. Đây không phải là một lễ tế người sống đẫm máu như thời cổ đại, mọi người vì Thần Mưa mà dâng đầy hoa tươi, từ trong nhà mang đến vô số hạt ngô căng tròn, quả bí ngô vàng rực to nhất và những quả ớt xanh ớt đỏ nổi bật nhất. Thân cây ngô nhóm lên làn khói trắng, sau đó thịt cừu thơm mùi trái cây cũng được mang ra giết mổ.

Cậu trai trên đài cao mặc trang phục thêu hoa, trong tay cầm quyền trượng vàng kim của Thần Rắn Lông Vũ, đầu đội chiếc mão tuyệt đẹp được kết thành từ kim cương và lông đuôi chim anh vũ. Trang phục màu đỏ tươi tượng trưng cho máu của sự sống, màu vàng kim tượng trưng cho ánh sáng mặt trời và quyền lực, màu xanh lam tượng trưng cho bí ẩn trong việc có thể khai thông với thần linh, màu xanh lục là Thần Điểu Quetzal mà người Actez sùng bái, cũng là màu dành riêng cho vương tộc.

Baekhyun nhìn chằm chằm vào mặt nạ màu ngọc bích của Thần Mặt Trời mà cậu trai kia đang mang. Đó là một chiếc mặt nạ vô cùng tinh xảo, đều không phải được chạm trổ từ một khối ngọc thạch mà là dùng những viên ngọc xanh nhỏ khảm theo độ cong của mặt người. Vị trí đôi mắt của mặt nạ được làm từ vỏ sò trắng, ở giữa màu trắng lại được dùng đá vỏ chai màu đen điểm tô. Ánh mắt của chiếc mặt nạ xanh kia như nhìn thấu vạn vật, lộ ra một tia ảm đạm giữa sự huyền bí. Thường thì lễ mừng thời hiện đại chỉ dùng ngọc lam thay thế để mô phỏng lại, cho dù là thời cổ xưa thì phần nhiều cũng là dùng vàng hoặc đá vỏ chai, rất hiếm khi sử dụng ngọc bích tinh khiết.

"Là mặt nạ khai quật được ở thần miếu minh văn Palenque?!" Baekhyun rất nghi hoặc, cậu đã từng thấy một chiếc mặt nạ ngọc thạch cực kỳ tinh xảo ở trong bảo tàng, nhưng chiếc mặt nạ ở đây rất nhỏ, hoàn toàn được chế tạo theo gương mặt của chủ nhân nó - cũng chính là vị tế ti kia, không cần bất cứ sợi dây buộc nào phụ trợ vẫn có thể áp sát vào mặt. Đổi lại là một người khác, một gương mặt khác thì không cách nào mang được.

Mang theo một bụng nghi vấn, Chan Chan nói chuyện với cậu nhưng Baekhyun cũng chẳng nghe được gì. Baekhyun cầm tờ truyền đơn của tế điển được phát tới trong tay, ở một góc của tờ giấy xanh xanh đỏ đỏ có viết mấy chữ làm cậu nhìn không chớp mắt: Tuần triển lãm của viện bảo tàng Teotihuacan, tiếp nhận phiến đất sét có khắc văn tự khai quật ở mộ của Moctezuma Ilhuicamina, chỉ mở trong ngày 30 tháng 11. Đây là vật từ trước đến nay chưa từng được trưng bày, bởi vì chữ viết trên phiến đất sét không cách nào đọc hiểu nên được xem như là đề tài nghiên cứu của các chuyên gia.

Triển lãm phối hợp với các hoạt động trong lễ mừng, địa điểm là ở một bảo tàng mỹ thuật cách quảng trường không xa. Thế nhưng ngày đó cũng là ngày cuối cùng Chanyeol ở Mexico, Baekhyun đã sớm đồng ý lúc tự do hoạt động sẽ dẫn Chan Chan đi ăn mấy món quà vặt có ớt cay. Tiểu khả ái xoắn xuýt mà giương mắt nhìn lên vẻ mặt hưng phấn của tiểu teddy. Teddy rất thấu tình đạt lý mà đẩy vai Baekhyun một chút, ý bảo cậu muốn đi xem triển lãm thì cứ đi đi, trong truyền đơn nói là trước buổi trưa sẽ đóng cửa sớm, không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Chan Chan quả thật không có hứng thú với mấy thứ làm bằng đất sét này, trái lại là buổi biểu diễn ngoài quảng trường hình như cũng không tệ lắm: "Tiểu mềm cừu đi xem rồi quay lại nha, tớ đi dạo quanh đây một chút, lát nữa liên lạc qua điện thoại."

Chỗ hai mắt của mặt nạ ngọc thạch không có chừa lỗ thủng để nhìn ra bên ngoài, vậy mà tế ti lại có thể chuẩn xác đi lên mười mấy bậc thang để đến đỉnh cao nhất. Khi đang nói chuyện thì sắc trời đột nhiên thay đổi, những ngôi sao như thủy tinh từ trên trời rơi xuống giống hệt mưa phùn, sau đó có một con thú nhỏ như thực thể linh thiêng từ phía sau đàn tế vọt tới, vô cùng thân thiết mà cắn tay áo của tế ti. Tế ti sờ lên đầu nai con, nó liền hóa thành một luồng khói xanh bay đến chỗ con kênh cạnh đàn tế. Trước kia, trong lễ hiến tế cần phải móc trái tim của người còn sống ra, dùng dòng máu đỏ tươi để gột rửa, máu chảy dần thành con kênh nhỏ ấy. Nhưng bây giờ chỉ thấy chú nai linh thiêng biến thành dòng nước trong veo, từ trên đài cao tuôn trào xuống dưới cọ rửa vết tích nghìn năm.

Một vài cụ già người Anh-điêng vây xem tung hô vị tế ti với con nai xanh kia, quả thật kích động đến mức muốn quỳ xuống vái lạy. Chanyeol chỉ cảm thấy đại khái là mấy trò ảo thuật với âm thanh và ánh sáng, cũng không để ý lắm mà vỗ tay theo đoàn người nhốn nháo.

Khoảng chừng hai mươi phút thì biểu diễn cơ bản kết thúc, sau đó chính là màn nhảy múa tập thể trên quảng trường. Các cô gái mặc những bộ trang phục xinh đẹp nhất như những dây hoa bìm bìm vây thành một vòng lớn ca hát nhảy múa, các loại nhạc khí dân tộc luân phiên biểu diễn rất náo nhiệt.

Teddy đi dạo xung quanh một mình, thoáng cái bị sạp hàng nhỏ trên đường hấp dẫn, chen vào trong đoàn người, chỉ chốc lát lại ôm ra phần bỏng ngô cay cho hai người và coke do ông chú người Anh-điêng tự chế. Nhìn qua thấy mấy món này cũng rất tinh tế a. . . . Chó con ngu xuẩn vĩnh viễn tràn đầy lòng hiếu kỳ bị cay đến tóe lửa nhưng vẫn vừa ăn vừa rất hài lòng OTZ.

Qua hơn nửa tiếng nhưng cừu non vẫn chưa trở lại, điện thoại di động cũng ngoài vùng phủ sóng. Chan Chan đoán là bảo tàng mỹ thuật là bảo tàng triển lãm theo kiểu nằm dưới mặt đất nên mới không có tín hiệu, đành phải ôm một đống đồ ăn vặt ngồi ở ven đường tội nghiệp chờ tiểu cừu.

"Chanyeol~" thanh âm xa lạ vang lên từ phía sau lưng.

Không phải là con gấu trúc om sòm Huang Zitao, cũng không phải là mấy ông chú trong đoàn du lịch. Chanyeol có chút ngạc nhiên, sau khi quay đầu lại càng mở to hai mắt. Đây không phải là chàng trai pháp sư vừa rồi diễn vai tế ti trong lễ mừng sao? Tuy rằng đã cởi bỏ mấy lớp áo khoác rườm rà ở bên ngoài, nhưng mà mái tóc ngắn màu hồng khói và cả lông mi cũng được nhuộm thành màu hoa anh đào, đầu đội một cái mão khoa trương dài hơn nửa mét, đồng thời sử dụng vỏ sò và những sợi dây màu điểm tô mái tóc, trên người mặc áo choàng dài buộc lại ngang eo màu đỏ tía thêu hình hoa diên vĩ cũng quá mức nổi trội, trông anh ta cực kỳ bắt mắt.

Thấy bộ dáng Chanyeol trợn đôi mắt to há hốc mồm trông ngốc ngốc yêu yêu, người nọ dùng cây gậy thần được chuỗi từ những hạt pha lê tròn gõ lên vai Chanyeol, lại chỉ chỉ về phía sau.

"Sao đứng ngẩn người ra đó vậy? Cậu đang cản trở chuyện làm ăn của tôi." Khi chàng trai kia nói chuyện, những ánh sao nhỏ trên quần áo đều kêu lên leng keng.

Gì chứ. . . . . Thì ra chàng trai này ngoại trừ việc chuyên đóng vai tế ti trong lễ mừng còn mở hàng bói toán giang hồ, trang phục mặc trên người trông thần thần quỷ quỷ. . . .

Còn về chuyện sao thầy bói này lại biết tên của mình, tiểu Chan Chan hoàn toàn không có một chút hiếu kỳ, xã hội ngày nay thông tin vốn không còn là chuyện bí mật, chỉ cần dùng tên mình để đăng ký số điện thoại ở một nơi nào đó thì suốt ngày đều có những cuộc điện thoại từ mấy người cho vay gọi đến muốn chào hàng.

Đang không có băng ghế nào để ngồi nên Chanyeol cũng không hỏi nhiều mà đi thẳng tới chỗ cái bàn trong túp lều của thầy bói nọ.

"Muốn biết vận mệnh của mình không?"

"Không muốn." Tiểu teddy vô cùng thẳng thắn mà từ chối ngay, từ nhỏ đến lớn cậu đều không có hứng thú với mấy thứ pháp thuật dính tới thần linh như bói toán hay hỏi ông trời.

Lu Han cũng không giận, vẫn rất vui vẻ mà dùng ánh mắt cực kỳ tinh vi để nhìn Chan Chan. Park Chanyeol vốn luôn cảm thấy mình đẹp trai đến mức chọc thủng bầu trời, nhìn không chuyển mắt như vậy chẳng phải là phương thức đơn giản nhất để kiểm nghiệm một mỹ nam đẹp trai cấp vũ trụ sao?

"Baekhyun từng đề cập với cậu chuyện cậu ấy có trí nhớ kiếp trước, đúng không? Hơn nữa, tuổi tác càng lớn thì càng rõ ràng."

"Cậu biết vì sao hai người xa nhau không?"

Chanyeol nhai bỏng răng rắc răng rắc, trông vô cùng bất mãn. Chẳng phải là do mẫu thân đại nhân tìm loli nhà cậu làm sai chuyện, gây ra một hiểu lầm vô cùng nghiêm trọng sao? Nhưng mà tiểu Byun Byun đều nói là vẫn còn thích cậu rồi, Chan Chan cũng không thèm để ý đến những chuyện này nữa.

Nhưng những lời thầy bói nói sau đó quả thật ly kỳ đến mức làm Chanyeol căng thẳng trong lòng.

Chú ý thấy lúc Lu Han nói chuyện tay không chạm đến bất cứ vật thể gì nhưng phiến đất sét trên bàn vẫn đang biến hóa và dịch chuyển vị trí. Bầu trời bên ngoài rõ ràng là rất quang đãng, nhưng cảm giác khi ở trong túp lều màu tím như đang đắm chìm giữa nửa vầng trăng và cả biển sao trời, hình chiếu của những tia sáng hình ngôi sao màu vàng lung linh trên tấm thảm Ba Tư màu vỏ quýt nhạt. Trong lúc Chan Chan vẫn mang một bụng nghi hoặc, Lu Han đã đưa tay vào trong hộp bỏng của Chanyeol rút ra một xấp bài, ý bảo cậu có thể tùy tiện chọn một lá mà mình thích.

Trò bịp bợm lừa gạt trẻ con này ai mà không biết chứ. Chanyeol rảnh rỗi buồn chán nên cũng hùa theo anh ta, tiện tay đụng vào lá bài đầu tiên. Lu Han lật lá bài ra cho Chanyeol xem, là một thiếu niên tóc xoăn trông rất hạnh phúc đang dẫn theo một chú chó con, trong tay còn cầm cả bó hoa hồng.

"Một người phóng khoáng, thích những cuộc phiêu lưu sống động, bất chấp ánh mắt của người ngoài, một lòng một dạ với người mình yêu. . . . Là một người ngu."

Sau khi nói xong, lá bài 'THE FOOL' bốc cháy đến hầu như không còn gì hết giữa ánh sáng của một chòm sao. Lu Han mỉm cười nháy mắt, một lá bài khác tự động từ trên bàn đứng lên rồi di động tới giữa không trung - là một vị vua khoác áo giáp, tay cầm bảo kiếm ngồi trên ngai vàng. Lá bài mau chóng biến mất giữa tia sáng màu vàng lóa mắt.

Chanyeol có chút chần chờ, coke vừa nuốt vào có hơi chát miệng.

"Khi đó hai người xa nhau, là bởi vì... Chanyeol, cậu không phải là vị vua kiếp trước cùng Baekhyun yêu nhau đến khắc cốt ghi tâm."

"Số mệnh đã định trước tiểu vương tử Actez và thiếu niên tế phẩm sẽ về lại nơi này, nhất định sẽ có duyên gặp nhau lần nữa. Là cuộc đời phù du, hay là nước mắt tựa mưa tình. . . . Duyên số thật quá trớ trêu, đặc biệt là với hai người cả tên họ và ngày sinh đều trùng nhau." Anh Lu Han cũng không khách khí, cầm ly coke mà Chanyeol mua cho Baekhyun lên uống: "Người yêu mà hắn đợi mấy trăm năm, lại bị cậu nhanh chân đến trước đoạt đi."

"Có lẽ không thể gọi là cướp đoạt, nói không chừng là ở những phương diện khác cậu có ưu thế mà hắn không thể địch nổi."

Lu Lu cắn ống hút uống rột rột, liếc mắt nhìn mặt dây chuyền hình thập tự giá trước ngực Chanyeol một chút, "Trên thực tế, hơn cả quyền lợi, máu tanh và âm mưu; cậu là một người thường có vận may làm bạn. Anh nói cho cậu biết những điều này vì những ngôi sao kia nói cho anh biết tiểu Baekhyun ở cùng một chỗ với cậu sẽ hạnh phúc hơn gặp lại vị vua trẻ tuổi kia. Anh không muốn nhìn thấy cậu ấy cả đời này lại. . . ."

Tiểu teddy như có điều suy nghĩ mà nhíu mày.

"Ha ha ha ha, thằng nhóc này muốn nghe câu quan trọng nhất thì mau trả tiền! Anh đây chưa bao giờ mua bán lỗ vốn!" Anh Lu Han lôi cuốn sổ hình nai con Bambi có viết 'Phí cố vấn: 2000$, nhưng nếu đổi sang tiền RMB bản địa thì không thối lại tiền lẻ' đưa tới trước mặt Chanyeol.

"Rốt cuộc thì anh là ai!" Tiểu Chan Chan càng nghe càng thấy không hợp lý.

"Cậu có thể gọi là tinh tinh ma pháp sư." Lu Lu chớp chớp đôi mắt tròn xoe màu rám nắng.

"Tinh tinh không chết được??" ("Tinh tinh một pháp tử??" - Một cách chơi chữ)

Này chàng trai, nếu không nhanh lên là coi như xong, không có cách nào biết được linh cảm thứ hai chính là lỗi của cậu! Anh Lu Han không chút khách khí mà nhảy cỡn lên đánh vào vai tiểu teddy một cái, ai bảo cậu ăn nói lung tung.

Cho nên mới nói không thích những thứ giả thần giả quỷ như vậy a! Chó con ngây ngô cụp lỗ tai lông lông xuống xoa vai. Nai hoang dại đúng là một động vật vô cùng mạnh bạo. Chan Chan móc ví trong túi ra, thanh toán phí xem bói "khổng lồ" cho con nai buôn thần bán thánh. Chuyện làm ăn của Lu Lu thoạt nhìn không tốt lắm, thời buổi này làm gì còn ai rảnh rỗi chạy đi bói toán. Tiểu Chan Chan cảm thấy một thanh niên khoảng chừng đôi mươi phải xa xứ lăn lộn kiếm cơm cũng không dễ dàng, cứ xem như là nhìn anh ta biểu diễn một màn ảo thuật đi.

Anh Lu Han móc cái máy soi tiền dưới bàn ra đập cái rầm, sau đó ngồi đếm tiền loạt xoạt.

"Chanyeol a~ Cậu quả thật rất thú vị," Trong lời nói hình như là rất thích tiểu teddy vừa sảng khoái vừa đáng yêu, nai ma pháp quyết định thực hiện ân huệ đặc biệt mua một tặng một cho vị 'khách sộp' này.

"Cho cậu một lời khuyên: Trong vòng mười phút phải tìm được Baekhyun rồi mang cậu ấy đi, nếu không thì cậu sẽ vĩnh viễn mất đi dây tơ hồng buộc chung với cậu ấy."

Tiểu cừu non đã từng nói "chuyện xưa" rất nhiều lần, nhưng Chan Chan chỉ xem đó như những giấc mộng quái gở do đứa bé kia đọc nhiều sách lịch sử quá mà thôi. Hiện tại do một người tự xưng là pháp sư, một thầy bói xa lạ trong cổ tay nổi rõ dấu ấn Ahkin cổ đại nói ra. . . . .

Nếu thế giới này đã giống như một bánh xe vận mệnh quay ngược từ lúc mới bắt đầu.

Tin hay không tin, đều do cậu quyết định.

Chanyeol sửng sốt hai giây, bỏ lại một bàn đồ ăn vặt liền chạy ra ngoài.

Chưa kể, cơ hội khảo nghiệm khả năng bảo vệ tiểu cừu của chó chăn cừu bỗng nhiên đã tới. Cái gì kiếp trước kiếp này, Chanyeol một chữ cũng không muốn tin tưởng. Không đúng gì hết, chẳng phải kiếp trước là chó con mèo con thôi sao! Yêu cái quái gì mà yêu!

Chẳng qua là bất kể nguyên nhân gì, teddy đều không muốn mất đi cừu ngọt tiểu bảo bối.

Bên kia, Baekhyun rẽ vào một góc trong bảo tàng mỹ thuật. Bên trong tầng một của bảo tàng trưng bày một ít đồ vật tinh xảo đã được phục hồi nguyên trạng, chân dung mô phỏng của vua sau khi phục hồi hài cốt, cung điện hoa lệ khiến lòng người kinh sợ do vua xây dựng, thần miếu, vân vân... Phòng nghe nhìn đang chiếu tư liệu khi vua lĩnh binh xuất chinh thống nhất tất cả bộ lạc chư hầu, tư thế hào hùng thôn tính vạn dặm, đao vung kiếm rơi máu tươi như mưa. Là một vị vua cổ đại lãnh khốc nhuốm máu, bách chiến bách thắng. Tất cả mọi thứ vẫn huy hoàng sinh động như trước kia, chỉ là không có bất kỳ cụm từ nào nhắc tới vị thiếu niên bị đem làm tế phẩm rồi bị chặt mất đầu.

Baekhyun cảm thấy trái tim bị đè ép nên rất đau, không thể nói chuyện nên cũng không có cách nào nói ra sự khó chịu. Đi tới sảnh triển lãm phiến đất sét ở tầng hầm, rõ ràng là nơi quan trọng nhất, nhưng cả đại sảnh đều im ắng không một bóng người. Bầu không khí trong không gian chập hẹp nửa kín với những ngọn đèn màu lam u ám tản ra mùi ẩm mốc, không ai có thể đọc được những chữ điêu khắc không trọn vẹn trên mặt đất sét đất nên làm sao có du khách dừng chân.

Thoáng nhìn hoa nở, một đời hoa rơi. Tiểu vương tử mất đi người thương lại bị móc mất con mắt màu tím. Ngài đem tất cả quyến luyến dung nhập vào trong máu, khắc sâu vào trong trái tim, sau đó trút hết tất cả lên phiến đất sét kia. Baekhyun không dám tin mà hít sâu một hơi. Tất cả. . . . mỗi một khối, mỗi một chữ. . . . đều mang tên của Baekhyun, viết Chan thích Baek biết bao. Sự sống hay cái chết cũng không thể làm cho tình yêu dai dẳng và trong veo kia giảm đi một phân.

Baekhyun không biết mình từ căn phòng dưới tầng hầm đi ra ngoài thế nào, cứ như là không thể hô hấp, đại não cũng không thể suy nghĩ. Ánh sáng trong màn hình chiếu ở đại sảnh lầu một nhấp nháy. Trên bậc thềm đá ở thần miếu mặt trăng, tiểu vương tử cả người mặt một bộ quần áo trắng toát đang dùng lá ngô thổi ra khúc nhạc êm tai, trên tóc có buộc một sợi dây bện màu vàng, gương mặt tươi cười vô cùng quen thuộc. Có một khoảng thời gian rất dài Baekhyun đều cho rằng đó chính là Chanyeol, không chỉ là vẻ mặt, cả cử chỉ và giọng điệu đều giống nhau như đúc.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì người kia thường xuất hiện gián đoạn trong mơ. Sau đó Chanyeol như một tiểu thiếu gia từ Pháp chuyển trường đến trấn nhỏ được núi non bao quanh. Baekhyun dần cảm thấy Chanyeol và người kia hình như là hai người khác nhau. Ánh sáng và hơi ấm vây quanh Chanyeol không mang theo bất cứ mũi nhọn nào hết, chỉ là ôn nhu trông chừng. Lúc nào cũng đáng yêu như khi ngậm sữa tươi chocolate hôm khai giảng, ngọt ngào thơm nồng.

Bên trong bảo tàng triển lãm đầy ắp người, lại có vài học sinh tiểu học đáng yêu mặc đồng phục màu xám lục tục đi tới, các học sinh mang những màu da khác nhau, như là trại đông của một trường quốc tế nào đó do vài giáo viên dẫn học sinh đi tham quan.

Nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đã sắp qua một tiếng. Tiểu cừu non kêu lên, hẳn là Chan Chan đang nóng lòng đợi cậu! Mình thật sự quá đáng mà, rõ ràng đã quyết định viết xong bài luận văn cuối cùng về Actez cổ đại rồi thì sẽ không đề cập tới chuyện này nữa. Xem như đây là một câu chuyện xưa kỳ diệu, tỉnh mộng rồi nên quên đi nội dung bên trong.

Tiểu Byun Byun vội vội vàng vàng cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài, bảo tàng nghệ thuật nằm sát bên đường lớn, gần đến giờ đóng cửa nên chật ních du khách Châu Âu vội vàng vào xem triển lãm. Byun Byun nho nhỏ như chú sóc con tránh bên trái chui bên phải, khó khăn đột xuất vòng vây. Áo khoác chỉ mới mặc có phân nữa, một ống tay áo vẫn còn lủng lẳng, ngẩng đầu trông thấy lối dành cho người đi bộ ở trước mắt sẽ lập tức chuyển sang đèn đỏ.

Byun Byun ba bước cũng làm hai bước mà chạy ào đến, thiếu chút nữa đụng vào một bà lão đang đi tới trước mặt, đứa bé kia le lưỡi xin lỗi. Vừa được cái này lại mất cái khác. . . . . 囧

Thì ra là nút áo khoác vướng vào khăn quàng cổ và chiếc nhẫn Chanyeol tặng làm nhẫn đính hôn mà Baekhyun đang đeo trên tay. Tay của Baekhyun rất nhỏ, chiếc nhẫn kia được mua ở buổi đấu giá nên vốn không được làm theo kích cỡ ngón tay của cậu, không cẩn thận liền trượt ra rơi xuống đất.

"A~~~~"

"Cừu non không muốn sống sao!" Tức giận công tâm mà ôm ngang cừu liều lĩnh đang chạy như bay tới trước đầu xe buýt hai tầng, Chanyeol để cằm trên đầu Baekhyun thở phì phò: "Nếu cậu mà còn làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa thì tớ sẽ thật sự mua một tòa thành để nhốt cậu lại, trông chừng cậu suốt 24 tiếng!"

"Không phải. . ." baby quay đầu lại níu lại tay áo của Chanyeol: "Chan Chan~ Chiếc nhẫn Chan Chan tặng cho tớ bị mất rồi!"

Chiếc nhẫn rơi xuống giữa đường đụng bên trái lại lăn sang bên phải, lăn tròn dưới bánh xe rồi nằm yên ở hiên nhà bên kia đường. Đó là món quà teddy tặng mà cừu non thích nhất, luôn vui vẻ xem nó như bảo vật. Tiểu khả ái phiền muộn gần chết, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay Chanyeol để đi lượm về cho bằng được.

Ngờ đâu Chanyeol nhìn thoáng qua mấy chữ [Triển lãm khảo cổ Montezuma I XXXX] ở phía trước bảo tàng mỹ thuật thì liền nổi giận, hầm hừ: "Rớt thì mua cho cậu chiếc mới! Thứ rác rưởi đó tớ không muốn lượm về nữa. Hiện tại vừa lúc, cứ theo ý trời đi, trả lại cho hắn!"

Trả lại cho hắn? Trả lại cho ai?

Cừu lơ mơ quả thật là bị lời Chanyeol nói làm cho hồ đồ, một dấu chấm hỏi thật to bay qua đỉnh đầu, lỗ tai lông lông của tiểu cừu phe phẩy tới lui.

"Cậu đó," Chanyeol nắm lấy tay phải của Baekhyun, cuối đầu hôn đi hôn lại ngón tay thiếu mất chiếc nhẫn: "Đeo nó là vì nó trở thành lời tuyên thệ cho hôn ước của chúng ta, hay chỉ vì nó là. . . . . . di vật của một vị vua cổ đại?"

"Cho dù là Chanyeol, nói như vậy thì tớ cũng sẽ giận đó!" Cừu mềm giơ chân nhỏ lên đạp chó con ngu ngốc một cước. Byun Baekhyun là một nhà khảo cổ học quá quắc như vậy sao!

"Lúc đó vì Chanyeol. . . . .", mặt đỏ như một quả táo chín, "Bởi vì Chanyeol nói sẽ mãi cưng chiều tớ và yêu mến tớ, tớ mới mừng rỡ như điên mà đeo vào!" Nói xong, cũng bởi vì rống lên những lời làm người khác cảm thấy xấu hổ giữa quảng trường, thở ra một tiếng liền nhào vào trong lòng Chanyeol giấu đi gương mặt đã đỏ rần của mình.

Hí hí hí, chó con thoáng cái vui vẻ muốn chết luôn. Tiểu baby thật là quá đáng yêu! Byun Byun mềm mềm cưng cưng lúc nào cũng khiến người khác yêu thích như vậy.

"Một khi tiểu cừu đã là của tớ, vậy từ nay về sau không cho phép cậu nhìn đồ vật của người này nữa!" Teddy phe phẩy đuôi to, phồng gương mặt như kẹo mềm hương chanh lên.

Cái gì mà người này?! Người này á?! Nhân vật lịch sử mấy trăm năm trước mà cậu cũng muốn ghen sao!

Anh Byun cũng rất có khí phách (?), trực tiếp hào phóng đáp lại: "Không nhìn thì không nhìn, từ nay về sau chỉ nghiên cứu Cleopatra của Ai Cập! Vậy có được không?"

"Ha ha ha ha ha ha ha, đương nhiên là được rồi, không bằng trực tiếp theo tớ về Cairo đi!" Chanyeol cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.

"Này, tiểu Chan Chan, cậu trước hoàn thành kỳ thi cuối kỳ rồi hẳn mời người khác đi chơi!" Liếc mắt nhìn tên du côn cắc ké chỉ biết lo chơi nên muốn đem mấy môn học đau khổ đáng căm đáng hận đẩy hết cho Hun Hun, Baekhyun lập tức nhón chân lên vươn móng vuốt nhỏ ra nắm lấy gò má của Chanyeol vò tới vò lui.

Cuối cùng, hai tên ngốc tự cảm thấy đoạn đối thoại của mình rất ngu xuẩn, cười to một trận rồi nắm tay nhau chạy đi dạo phố.

Một khắc trước, trong lúc Baekhyun vội vã xuyên qua đám người thì vô tình sượt qua một bé trai nhìn như là học sinh tiểu học. Cậu bé kia mặc đồng phục chỉnh tề, đeo khăn quàng cổ trang nghiêm trông rất đáng yêu, Baekhyun nhịn không được mà quay đầu lại nhìn cậu ta mấy lần. Cậu bé kia có mái tóc màu vàng, phần tóc phía sau hơi dài được dùng một đoạn ruy băng màu vàng xanh buộc lại sau gáy. Đôi mắt như ánh trăng rằm, phần tóc mái hơi dài che một bên mặt, lộ ra một con mắt trong sáng ngây thơ màu tím thủy tinh như rượu nho.

Sự xuất hiện của Baekhyun đương nhiên cũng khiến bé trai kia vô cùng kinh ngạc, nhưng mà động tác của cậu ta tương đối chậm, gạt tay thầy giáo liền đuổi theo ra cửa. Nhưng đã không thấy hình bóng của Baekhyun...

Bé trai kia thấy được chiếc nhẫn vàng lấp lánh từ bên kia đường lăn qua đây thì ngồi xổm xuống nhặt nó lên đặt trong lòng bàn tay. Chiếc nhẫn như tìm được chủ nhân mà khẽ run lên rồi vươn dài cành lá, nở ra một đóa hoa nho nhỏ màu vàng.

Chưa kịp bị ma thuật này hù dọa, người bạn trong nhà trưng bày đã hướng cậu ta kêu to:

"Chan~ Mau đến xem! Đôi mắt của vị vua này cũng mang hai màu khác nhau y như cậu! Thật thần kỳ."

"A~ Tới ngay!" Bé trai cũng tên là Chanyeol bỏ chiếc nhẫn vào trong túi áo đồng phục, tung tăng chạy đi.

Sau mấy trăm năm, chỉ một ánh mắt, chỉ một ánh mắt của em cũng có thể nhìn thấu tất cả tưởng niệm trong lòng của tôi.

Khi ấy, em không thể nói ra lời yêu, hiện tại cũng chỉ còn là người đi lướt qua nhau, không cần phải nhắc lại.

Tình ba đời, duyên ba kiếp,

Đóa hoa trên đầu ngón tay rơi xuống, ai nói chuyển thế thì nhất định có thể 'gặp lại'? Mà nếu gặp lại. . . . . vẫn sẽ mến nhau như trước?

Chỉ một chữ duyên, thiên ngôn vạn ngữ cũng không cách nào nói hết.

Sẽ gặp được người nào và sẽ ở bên người nào là hai chuyện khác biệt, giờ hai người đã không còn liên quan đến nhau nữa.

(Muốn hiểu rõ chương này vui lòng đọc lại chương 4-5 TTvTT)

[Part.2]

Khoảng hai giờ rưỡi chiều, nhà hàng nhỏ với mặt tường bên ngoài được ốp bằng đá đã không còn chỗ ngồi. Chanyeol nắm tay Baekhyun vòng qua cái bàn gỗ, cậu ấy sớm đã đặt chỗ đẹp tràn ngập ánh mặt trời vàng ươm bên cạnh cửa sổ. Trên chiếc bàn vuông được phủ khăn trải ca-rô màu xanh có đặt mấy lọ mứt mâm xôi và mứt đào nho nhỏ được thắt dây ruy-băng. Ẩn dưới hai cánh cửa sổ hình vuông màu hồng nhạt, dây mướp trên ban công lầu hai theo tường đá rủ xuống phía dưới, giữa những khóm hoa màu vàng nhạt lấp ló mấy quả mướp non xanh biếc.

"Chẳng phải đã nói là để tớ dẫn Chan Chan đi tìm ớt đỏ sao?" Byun Baekhyun nghịch những cái bánh quy may mắn hình thỏ con trong đĩa, tại sao luôn là Chanyeol chọn chỗ trước chứ.

Chan Chan đưa cho Baekhyun xem quyển sổ tay mà cậu ấy ghi chú lại trong những lần trò chuyện trước đây. Mỗi một hàng quán đặc sắc mà Byun Byun từng nhắc đến trên xe Chan Chan đều ghi nhớ thật kỹ càng. Nhưng lúc hai người ở quảng trường đã làm trễ nãi chút thời gian, dẫn đến nhà hàng vốn rất nổi tiếng này sớm đã kín chỗ.

"Đáng ra phải chuẩn bị sớm hơn, không nghĩ qua là lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Chanyeol quăng điện thoại vào trong cái balô đen to đùng, đưa tay lên cưng chiều mà khẽ cạo cạo mũi Baekhyun một chút. Đứa bé kia lúc nào cũng khiến người khác cảm thấy lo lắng, y như là chú thỏ trắng trong chuyện Alice, làm thế nào cũng không đoán được thỏ sẽ gặp chuyện gì trong hang.

Trong lúc đợi thức ăn được mang lên, Chanyeol kể sơ qua chuyện vừa rồi gặp phải tên thầy bói lừa đảo cho Baekhyun nghe. Baekhyun đăm chiêu suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy hình như rất lâu trước đây cậu đã gặp qua chàng trai thần kỳ ấy, lại không nhớ rõ là gặp ở nơi nào.

"Trong lều có một mùi thơm làm say lòng người, còn thơm hơn cả mùi hoa hay mùi thảo dược. . . . ." Mũi của chó con rất thính.

"A~~ Là nhựa xương rồng trộn với quả táo chua dùng làm tinh dầu thơm đó!" Baekhyun vỗ lên cạnh bàn một cái, cách điều chế chất gây ảo giác từ thiên nhiên như thế là cách tế ti ở thần điện thời Actez đã dùng suốt mấy nghìn năm. Bọn họ dùng rất nhiều thực vật có hiệu quả đặc biệt chế tạo ra loại tinh dầu làm sản sinh ảo giác.

Tiểu cừu bị bộ dạng khôi hài của teddy chọc cho cười ha ha. Sao vậy chứ~ tiểu Chan Chan không ăn cay được mà vẫn kiên quyết đòi ăn. Chan Chan vểnh đôi môi sưng đỏ nói không sao hết, không hiểu sao chó chăn cừu lại rất kiên trì với chuyện Baekhyun thích những món ăn có bỏ thêm ớt. Khi yêu một người, sẽ tự nhiên tán thành với giấc mơ của người đó, để ý đến món mà người đó thích ăn, dù cho chỉ là những việc nhỏ nhặt trông rất bình thường.

Những thứ mà cậu thích, đều để ở trong lòng từng chút từng chút. Mặc dù không cố ý nói ra khỏi miệng, nhưng cách trông chừng ôn nhu và giản đơn như thế so với những lời yêu tùy tiện lại càng làm cho người ta ấm lòng.

Nhỏ vài giọt dầu ô-liu lên khắp miếng bánh mì cà chua nghiền rồi cùng ăn dưới ánh mặt trời. Cả một buổi chiều nắm tay dạo bước trên con phố cổ, nơi này hầu như vẫn vẹn nguyên như thế, trăm năm không đổi: huyên náo, rực rỡ và tràn đầy sức sống; có những nhóm nguời Anh-điêng thú vị, nhiệt tình và chất phác. Dường như đây chính là cuộc sống thường ngày của Baekhyun, từ trường học đến các di tích cổ và thư viện, nhàn hạ nhưng không đơn điệu, sự yên tĩnh và thảnh thơi mang theo chút cô đơn nhàn nhạt.

Mỗi một viên đá trên đường nhỏ đều có dấu chân tiểu cừu ôm sách vở và bút máy chậm rãi đi qua vài lần. Những ngày nắng đẹp thì sẽ đeo tai nghe, vừa đi vừa nhún nhảy theo tiếng nhạc bài The Technicolor Phase của Own City. Tiệm cà phê xinh xắn phía trước nở đầy những bông hoa xinh đẹp nằm ở ven đường cũng chưa từng bước vào, chỉ uống một hộp cà phê sữa nho nhỏ mua trong siêu thị. Nếu có gió lớn thổi bay xấp tài liệu mang theo bên mình, tiểu khả ái chỉ có thể đuổi theo xấp giấy in màu của "Nụ hoa sa mạc: Văn hóa Nazca" và "Di sản bất diệt trong đá" bị cơn gió thổi bay đến lưng chừng trời, trông như một chú cừu con đuổi bắt bươm bướm vậy.

Buổi tối, có một bóng đen nhe răng nhếch miệng cao thật là cao. Đến chỗ rẽ vào trong hẻm nhỏ thì quái thú lại càng đến gần hơn, mẹ nó, cái quỷ gì vậy! Byun Byun vỗ đùi: "Ra đây đi, dọa người nữa là anh Byun dùng bút bi đâm chết đó!"

"Ang~" Sau khi bị uy hiếp, quái thú con từ trên mái hiên nhảy xuống trước mặt Byun Byun.

Làm hết cả hồn, thì ra là sợ anh Baekhyun xảy ra chuyện nên Huang Zitao vẫn luôn đi theo sau lưng.

Cuộc sống như thế đều không có Chanyeol cùng nhau trải qua, hai người bị ngăn cách bởi những quốc gia và những đại dương khác nhau. Bên kia, ông chú người Ả Rập mặc áo choàng màu đen-trắng bước đi rất nhanh trên đường, cả đàn lạc đà giậm lên đất cát đùng đùng theo sau. Khu chợ trước nhà thờ Hồi giáo chất đầy cà rốt và khoai tây, thuốc lào lúc nào cũng làm teddy bị sặc rồi ho khan không ngừng. Cơ bản một năm bốn mùa đều là mùa hè, tới ngày nghỉ Sehun liền ngăn cản ông anh teddy chuẩn bị đi đến gốc cây chỗ kim tự tháp Giza đợi cừu. Này nấm Nameko, anh đúng là sắp biến thành nấm mốc rồi đó, mau lên, cùng đi tìm mấy đứa bạn du học sinh đi lặn Hồng Hải.

"Cậu nhất định phải như vậy đúng không?" Teddy một tay chống khung cửa, nhìn Sehun đang mặc quần bơi in hoa và đeo mắt kính lặn dày cộm, trông rất giống kỳ nghỉ điên khùng của Mr.Bean.

"Đúng vậy!" Sehun đưa một bộ quần áo khác còn khó coi hơn cho Chanyeol.

"Phải dùng tới cái quần bơi màu đỏ có mặt cười to oành này sao!?"

"Mau đi anh, cực kỳ đẹp trai đó!"

Đẹp cái con khỉ mốc! Thế nhưng làm nửa người giám hộ như teddy phải dẫn chó sữa trắng đi chơi, sau đó dựa vào cái ghế dài trên bãi cát phát huy khả năng hội họa tuyệt vời đến phát khóc của mình, vẽ một con cừu con đang nhai cỏ như nhai kẹo cao su, định in ra 100 tờ dán ở ven đường, trước các cửa hàng, trên đá ngầm dưới đáy biển... để cừu tìm thấy manh mối.

Oh Sehun cười đến ôm bụng lăn qua lăn lại trên cát: "Đây là cái quỷ gì vậy! Ngày mai tất cả cừu ngoài chợ sẽ chạy đến tìm anh."

"Có chỗ nào không giống!" Chanyeol giật lấy hai cây bút lại rồi vẽ thêm lên đỉnh đầu tiểu cừu một cái mầm xanh. Chuông nhỏ cũng phải đeo vào trên cổ, như vậy mới đáng yêu. Dựa vào bức tranh trừu tượng như vậy cho nên tìm không được Byun Byun cũng. . . . rất bình thường a.

Đương nhiên là một khi thức ăn ở trong miệng của tiểu teddy rồi thì không cách nào chạy thoát được đâu, chẳng phải cuối cùng cũng ngoan ngoãn buộc nơ nằm trong chén sao? Câu chuyện của chú chó con và cừu con đáng yêu, không có những sự giàn xếp phức tạp oanh oanh liệt liệt. Có Chanyeol ở cùng một chỗ với Baekhyun. Như vậy là đủ rồi.

E rằng lúc ban đầu trong sinh mệnh của cậu không có vị trí của tớ, nhưng vào lúc cậu âm thầm phát hiện trong sách phép thuật có kẹp một trang giấy. Tớ là ráng đỏ ở chân trời rực rỡ vì cậu, là sắc màu làm cậu ngoái đầu nhìn lại. Khi cậu trằn trọc khó ngủ, tớ nhất định sẽ là vách tường, vì cậu xua đuổi tất cả tiếng ồn trên thế gian. Tớ nguyện đi theo ánh mắt của cậu, tựa như nơi mà ánh tà dương và mái hiên hội tụ, xoa dịu những vết thương sần sùi. Nếu cậu nhẫn tâm tổn thương tớ thì máu của tớ nhất định có thể nhuộm đỏ tất cả tinh tú trên nền trời đêm. Có thể dễ dàng thấy được cừu non như kẹo đường chỉ là có chút ngạo kiều và có chút ngây ngô, hoàn toàn không có lạnh lùng, cho nên teddy cam tâm tình nguyện đuổi theo tiểu cừu, không chia không lìa.

Lần thứ hai đi tới sân bay, là khi chuyến du lịch kết thúc.

Trước là đưa cả đoàn cô chú cậu dì về nước, mọi người tập trung ở một góc tường phía tây thu dọn sửa sang lại những hành lý muốn gửi vận chuyển, ôm ấp hoặc bắt tay với tiểu Baekhyun để tạm biệt. Ngoài ra, còn có một người đi chuyến bay lúc tám giờ tối, một chú chó con Ai Cập.

Chan Chan cố chết ôm lấy lan can, cây cột, xe đẩy hành lý... không chịu đi. Baby cừu chỉ có thể nhờ chú tài xế xốc tiểu teddy đến trạm kiểm soát an ninh hải quan. Liếc nhìn vào hộ chiếu của Chan Chan, Ai Cập nha~~ Baby cũng từng làm thị thực n lần, nhưng cuối cùng đều vì bận đi làm nên không thể du lịch Châu Phi.

Cứ như vậy mà chia xa Baekhyun, Chanyeol trăm vạn lần không muốn. Cho dù Baekhyun nói một năm nữa thi đậu nghiên cứu sinh ở đại học Cairo rồi thì sẽ học cùng một nơi với Chanyeol, nhưng mà tiểu teddy cũng nghe không lọt. Lâu lắm luôn, bác sĩ thú y muốn lập tức bắt cóc cừu non đem về, còn có thể thoả thích chơi trò bác sĩ(Đủ rồi!)

Teddy buồn bực nhất định phải về đi thi, cách kỳ nghỉ cũng còn có một tháng "xa xôi", nếu không tuyệt đối sẽ ở lại Mexico luôn không chịu đi.

"Không có baby cừu cừu. . . Chó chăn cừu sẽ gầy đói đó. . . . Cũng không có hơi sức sang đây thăm tiểu bảo bối nữa TεT~~" Con teddy 20 tuổi cao 186 cm cụp hai lỗ tai xuống, lưu luyến không rời lại có chút đáng thương như thế rõ ràng là đang giở trò làm nũng, nhưng thật là làm người ta rơi nước mắt.

Baekhyun đánh vào thắt lưng Chanyeol một cái ('へ'*)ノ, "Sắp trễ máy bay rồi còn không nhanh lên đi!" Đứa bé kia vung vẫy cánh tay về phía Chanyeol đi một bước lại quay đầu ba lần. Có rất nhiều người ra đưa tiễn, cừu mềm cứ nhún nhảy trong đám người. Chan Chan đứng ở bên trong nhìn ra, cái đầu nhỏ đáng yêu với mái tóc mềm mại thoáng cái nhô lên, sau đó liếc nhìn sang hai bên thấy không ai chú ý thì len lén ném cho Chanyeol một nụ hôn gió chia tay bung tim.

Cứ như vậy mà từ phòng chờ lên máy bay, suốt chuyến bay dài mấy tiếng đồng hồ teddy căn bản là ở trong trạng thái hồn phách bị rút sạch, dặt dẹo than vãn. . . . Không chịu ăn uống gì hết, cứ gục đầu lên cái bàn nhỏ.

Sau khi bay được 4-5 tiếng, tiếp viên hàng không chỉnh ánh đèn trong khoang tối xuống, mọi người đều đang đắp chăn nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng có một người quỳ gối trên ghế phía trước quay xuống chọc chọc teddy: "Cậu muốn có kỳ tích không?"

Chanyeol giật mình, người nói chuyện là nai ma pháp đã đóng gói hết toàn bộ gia sản chuẩn bị chuyển quầy hàng đến Ai Cập làm ăn. Anh Lu Han cười đến vẻ mặt rất khoái trá, mở cái túi bằng nhung màu tím có thêu mấy ngôi sao vàng lấy ra một bọc quà vặt đặt ở trước mặt tiểu teddy tuyệt thực.

"100 đôla một bọc chocolate đậu phộng M&M may mắn. Chỉ lấy tiền mặt không cà thẻ~ hiểu không?"

Sao phải phí tiền vào thứ này chứ. . . . Nhưng mà sau khi anh Lu Han kêu gào: "Hừ, vì muốn tốt cho cậu mà không biết cảm kích, không mua thì tự anh ăn hết! Nhưng đừng có hối hận à!" thì chó con ngu xuẩn lại lặng lẽ trả tiền. . . .

Thật vất vả chịu đựng hết khoảng thời gian dài đăng đẵng, đợi lúc máy bay vừa chạm đất, Chanyeol không dằn nổi mà mở điện thoại di động lên! Ngoại trừ tin nhắn nhiệt liệt chào đón từ nhà mạng thì không có gì cả. Sao Baekhyun không chịu gửi tin nhắn chứ? Chẳng phải lúc này cừu cừu nên làm nũng mà nói vừa đi khỏi liền nhớ mình rồi, không phải sao? o( ̄ヘ ̄o#)

Teddy mất hết vồn vía dựa vào góc tường của sân bay. . . Người đến người đi mang đủ quốc tịch và màu da, tốp năm tốp ba cầm valy, quà cáp, trò chuyện với nhau, nhìn ai cũng vui vẻ hơn cậu ấy. Mãi đến lúc những người cùng chuyến bay đều đi ra hết, Chanyeol tức giận công tâm, cầm cả bọc chocolate đậu phộng đổ hết vào trong miệng.

"Park Chanyeol !" Chất giọng nho nhỏ nhưng tràn đầy sức sống của ngạo kiều từ phía sau lưng truyền đến.

Chanyeol kinh ngạc quay đầu lại, baby mặc áo khoác cừu non màu hồng nhạt đang đứng ở chỗ lấy hành lý!

Đã sớm mua vé máy bay muốn cho Chanyeol một món quà bất ngờ, mấy chuyện như đi làm hay gì gì đó sau này hãy nói. Đợi được Chan Chan đi vào trong, Byun Byun mới chạy ra xe lấy valy của mình. Trong cái valy căn phồng có đựng bộ quần áo cừu non và tấm hình hai người chụp chung mà dì trong đoàn du lịch vô tình chụp được lúc chuyến du lịch vừa mới bắt đầu. Trong hình là tiểu teddy ở quảng trường hái một bó hoa nhỏ đưa cho Baekhyun, ánh mặt trời nhu hòa ôm lấy hai người, trong đôi mắt to lấp lánh của Chanyeol chỉ có Baekhyun, đưa cả bó hoa màu cam và màu hồng nhạt không biết tên vào trong tay Baekhyun.

Chanyeol không biết, đóa hoa nho nhỏ ấy ngụ ý là lãng mạn.

Baekhyun thấy Chanyeol quai hàm nhét đầy choclate ngây ngốc đứng ở đó, uốn uốn éo éo nhảy điệu cừu mềm giữa đại sảnh mênh mông không một bóng người, sau đó nói với teddy: "Tiểu teddy đã quên vật rất quan trọng rồi, chừng nào mới đến nhận lại đây? 'ㅅ' "

Trên cổ của cừu non mềm có đeo chiếc chuông cừu con mà Chanyeol tặng cho cậu, trên cái thẻ hình trái tim có viết 'Behe chỉ thuộc về Chanyeol (☆^ー^☆)'. Là sự kết thúc của một cuộc hành trình, hay là sự bắt đầu của một chuyến phiêu lưu mới?

Baby cừu cừu thật sự là đáng yêu bung bét! (ノ≧∀≦)ノ♪ Đạt được bảo vật quan trọng nhất nên teddy liền nhào qua ôm lấy tiểu mềm cừu, Baekhyun dựa vào trước ngực Chanyeol, bị cậu ấy ôm chặt đến sắp thở không được. Còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ, lời thề hẹn êm tai nhất chính là tiếng tim đập của cậu.

"Đừng bỏ đi nữa."

"Cả đời cũng sẽ không."

Lý do khiến tớ cảm thấy hạnh phúc, chính là có cậu bên cạnh.

---------------- THE END ----------------

Giấc mơ hồng suốt 11 tháng qua đã kết thúc rồi sao?~~ TT__________TT

Có lẽ rất nhiều bạn không nuốt nổi TĐBB vì nó quá hường quá sến nhưng mà một người trơ như củi như Jin lại thấy thích nó nhất trong tất cả các fic mình từng đọc, bất kể là fic HE hay BE. TvTT

Đây là một fic rất đẹp, đẹp từ bối cảnh, ngôn từ và tình yêu của hai động vật nhỏ. Không phức tạp rối rắm, không có những tranh chấp quyền lực thiệt hơn, chỉ muốn một lòng vì người mà mình yêu thương nhất *khóc*

Chưa bao giờ hoàn một fic mà trong lòng lại buồn như vậy :( Có lẽ vì đã dành quá nhiều tâm huyết cho nó, đứt quá nhiều dây thần kinh cho nó nên bây giờ mới bánh bèo thế này đây~ Nhưng mà thật sự không muốn tạm biệt hai thú cưng TT___________TT

Nói nhiều thành ra nói nhảm nên Jin xin kết thúc màn bánh bèo này tại đây~ Chuyện mục "Đến hẹn lại xin" chào mừng các bạn mail fic về địa chỉ [email protected] TTvTT

P/S: Jin định sẽ in ficbook TĐBB ra nên muốn rủ rê in chung~ Kế hoạch cụ thể sẽ bàn sau nhưng nếu bạn nào cùng chí hướng có thể hú Jin một tiếng TTvTT

Chân thành và tha thiết~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro