2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu thuê một căn có một phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp và một phòng vệ sinh, kết cấu rất lớn, toàn bộ phong cách có chút đơn độc quạnh quẽ, điều này cũng rất thích hợp với một Biên Bá Hiền có vẻ ngoài bình thường ôn hòa nhưng tính tình đối với người khác lại thanh lãnh như vậy.

Sau khi Phác Xán Liệt đặt cậu trên chiếc sofa màu sắc trang nhã thì bắt đầu nhìn quanh bốn phía, thoáng ghét bỏ.

"Tôi nói này nhóc con, một người sống ở trong căn nhà như vậy thật lạnh lẽo, ngày mai tôi sẽ dọn tới ở với cậu."

Biên Bá Hiền thích thanh tĩnh làm sao chịu đáp ứng, đang muốn từ chối, Phác Xán Liệt đã chạy tới mở cửa phòng ngủ nhìn vào trong, hài lòng gật đầu.

"Giường không tệ, rất lớn, buổi tối hai chúng ta ngủ cũng đủ thoải mái." Phác Xán Liệt thoả mãn hồi lâu đột nhiên ý thức được cái gì đó, lại bắt đầu không hài lòng.

"Không được, giường quá lớn, sau này nếu như hai chúng ta cãi nhau, cậu không chịu để tôi ôm ngủ còn cách rất xa thì làm sao bây giờ? Giường này phải đổi, thay cái nhỏ hơn đi, loại giường vừa đủ cho hai chúng ta ôm nhau ngủ là được rồi."

Phác Xán Liệt hắn suy nghĩ chu đáo biết bao, còn chưa bắt đầu thật đâu đấy, vậy mà đã nghĩ nếu cãi nhau thì phải làm gì rồi, dù sao cũng đúng thôi, đây là cuộc sống hằng ngày, không thể tránh khỏi cãi vã, có câu nói rất đúng, ban ngày ầm ĩ càng khốc liệt, buổi tối sẽ quấn càng lâu nha.

"Ai đồng ý cho anh đến ở vậy? Đi ra ngoài cho tôi!" dám lăm le cái ổ nhỏ của cậu, Biên Bá Hiền liền bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

Phác Xán Liệt cười híp mắt quay đầu lại nhìn cậu, quên đi, việc gấp bây giờ không phải là nghiên cứu đồ dùng trong nhà, tầm mắt nhìn chằm chằm đống đồ hỗn tạp trong phòng ngủ của Biên Bá Hiền, tiến lên tìm một chiếc khăn mặt và chai rượu cồn.

Biên Bá Hiền cứ như vậy nhìn người đàn ông mặt đầy thuốc màu này tìm tìm kiếm kiếm như nhà hắn, khổ não không biết làm sao mời vị đại thần vô lại này ra ngoài, không nghĩ tới người nọ lại đi đến chỗ tủ lạnh lấy ít đá quấn trong khăn mặt, ngồi xổm trước mặt Biên Bá Hiền cầm tay cậu.

"Này, anh làm gì thế?" Biên Bá Hiền có hơi sợ tiếp xúc với tên vô lại này.

Phác Xán Liệt nheo mắt nhìn bàn tay xinh đẹp thon dài của cậu, Biên Bá Hiền này ưu điểm rất nhiều, bàn tay xinh đẹp chính là một trong những số đó.

Đường nét mười ngón tay tinh tế như chỉ có họa sĩ mới có thể vẽ ra, móng tay được cắt gọn gàng, bởi vì da trắng nõn, cho nên vị trí móng tay lộ ra một mảnh trăng non màu hồng nhạt giống y như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng những ngón tay xinh đẹp ấy bây giờ lại không hấp dẫn được sự chú ý của Phác Xán Liệt, tầm mắt hắn đều đang cố định vào vết sưng đỏ trên ngón trỏ của Biên Bá Hiền.

Ngón trỏ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Biên Bá Hiền muốn rụt tay về nhưng lại bị người đàn ông mặt đầy thuốc màu bắt lại, rũ mắt nhìn, người nọ đang dùng tăm bông nhúng rượu cồn khử trùng cho ngón tay cậu.

"Mẹ nó, mấy tên cảnh sát khốn kiếp này, đúng là ăn không ngồi rồi." Ngoài miệng tuy mắng lời thô tục, Phác Xán Liệt vẫn rất tỉ mỉ khử trùng cho Biên Bá Hiền, hắn biết quả bom hẹn giờ ngày hôm nay giữ rất chặt, nếu không phải vậy thì làm sao cậu gỡ thế nào cũng không ra, khẳng định là tay bị kẹp, may mà không rách da, mấy tên khốn kiếp cảnh sát kia lấy xuống cho bảo bối của hắn rồi cũng không xử lý một chút, sưng đỏ cũng là vết thương mà.

Trong mắt Phác Xán Liệt hắn, bảo bối này nửa điểm bị thương cũng không được.

Vứt lại tăm bông trên khay trà, Phác Xán Liệt cầm lấy khăn mặt đã bọc kỹ đá xoa lên ngón trỏ của Biên Bá Hiền, lúc này mới thấy nụ cười trên khuôn mặt hắn.

"Nhóc con, tôi trở về nhất định sẽ trừng trị mấy tên thủ hạ khốn nạn của thằng em trai tôi."

Biên Bá Hiền cảm thấy ngón tay mình chỉ đơn giản là sưng đỏ mà thôi, không nghĩ người đàn ông mặt đầy thuốc màu lại tỉ mỉ đến mức độ này, còn dùng đá chườm tiêu sưng giúp cậu nữa, trong lòng đột nhiên có chút áy náy.

"Anh làm gì thế. . ."

Phác Xán Liệt ngồi xổm ở trước sofa, một đại hán hình thể cao lớn lại tự uất ức chính mình chen vào giữa sofa và bàn trà chắc chắn rất khó chịu, thế nhưng hắn phải đợi xoa xong cho cậu mới có thể đứng lên, ngoài miệng lại bắt đầu ra vẻ.

"Bởi vì tôi thích em."

Trực tiếp choáng váng, sống hai mươi mấy năm đột nhiên bị một tên đàn ông nói thích, Biên Bá Hiền thật sự không có cách nào tiếp thu, tay đang bị nắm cũng muốn rút về, nhưng Phác Xán Liệt vẫn luôn cầm chặt như vậy.

"Anh. . .anh đừng nói lung tung."

Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn cậu, cười toe toét: "Ai nói lung tung, tôi nói thích chính là kiểu yêu thích mà sau này hai chúng ta sẽ cùng chung sống ấy."

"Ai muốn cùng anh sống chung hả, mau thả tay tôi ra, đi ra ngoài!" Biên Bá Hiền bất chấp tất cả bắt đầu hạ lệnh đuổi khách, nghĩ đến tên đàn ông này vừa rồi còn hôn lên mặt cậu, bóp mông cậu liền cảm thấy buồn nôn, cậu là một người đàn ông bình thường, không thích phương diện đó.

Cậu dường như đã quên mất Phác Xán Liệt là một tên lưu manh vô lại, đuổi như vậy hắn có thể đi sao?

"Hắc! Em không sống chung với tôi, chẳng lẽ ở một mình cả đời?"

Phác Xán Liệt làm một bộ dạng ông đây chính là chốn quay về của em.

Cái gì gọi là cậu một mình cả đời? Biên Bá Hiền cậu có bạn gái, hơn nữa cho dù không có, bắt cậu một mình cả đời cũng sẽ không nguyện ý sống cùng một thằng đàn ông.

"Tôi có bạn gái."

Chớ cùng Phác Xán Liệt hắn nói tới vấn đề này, chỉ cần nhắc đến là hỏa lại bốc, ngẩng đầu nhìn Biên Bá Hiền, trong con ngươi dấy lên lửa giận, điều này làm cho Biên Bá Hiền có hơi sợ, trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh chiếc điện thoại bị người đàn ông mặt đầy thuốc màu này ném qua cửa sổ.

"Tôi nói, em câu đến tôi, phải chịu trách nhiệm, tên vợ chồng trong sổ hộ khẩu của em cũng chỉ có thể là Phác Xán Liệt."

Vừa bá đạo vừa hung hăng, phương thức này nếu như đặt trên người một cô gái đoán chừng sẽ bị mê hoặc đến xuân tâm rạo rực, nhưng nếu đổi lại là Biên Bá Hiền, chỉ có khó chịu.

"Ai câu anh, anh có bệnh đúng không?"

Miệng mắng mỏ nhưng một chút lực sát thương không có, theo tình huống trước mắt Biên Bá Hiền coi như bước đầu hiểu rõ người đàn ông mặt đầy thuốc màu này, vốn tưởng hắn sẽ đứng lên cùng cậu ầm ĩ, nhưng mà không có, người này ngược lại cúi đầu như túng quá, lại còn nghiêm túc chườm đá lên ngón tay không chút chậm trễ.

Trong lúc nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào với người đàn ông mặt đầy thuốc màu tạm thời thỏa hiệp này, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế sofa, để hắn xoa ngón tay cho mình.

Người mặt đầy thuốc màu này, rốt cuộc là muốn như thế nào?

Phác Xán Liệt thỏa hiệp rồi? Kẻ đần độn cũng chẳng tin, cảm nhận được đá tan thấm ướt qua khăn mặt, hắn dự định trước tiên giúp bảo bối của hắn tiêu sưng cái đã, chuyện của bọn họ thì cứ từ từ giải quyết.

Không phải chỉ là một người con trai thôi sao, hắn không tin không nắm được trong tay.

Cứng không được thì mềm, mềm cũng không thành vậy thì cứ từ từ thôi.

Biên Bá Hiền không biết cậu đã trở thành con mồi bị người đàn ông mặt đầy thuốc màu chú ý, tầm mắt trôi về phía ban công cách đó không xa, phải nghĩ cách thoát khỏi tên cướp này.

Chườm đá xong, Phác Xán Liệt vẫn không nỡ lòng bỏ tay Biên Bá Hiền ra, không lấy khăn mặt về, mà lui người đặt mông ngồi thẳng trên sàn nhà, thân hình quá to lớn không đủ chứa hắn, vừa chen vào bàn trà đã bị đẩy lệch vị trí.

Thở phào, Phác Xán Liệt bắt đầu oán giận.

"Không được, chúng ta phải đổi nhà lần nữa, quá nhỏ."

Biên Bá Hiền biết hắn ngồi lâu tê chân, một đại hán to bự như thế ngồi xổm giữa bàn trà và ghế sofa không tê chân mới là lạ, vừa cảm động lại vừa cảm thấy người đàn ông này quá ngu xuẩn, ngón tay cậu cũng chỉ là sưng đỏ chứ không phải đứt mất, cần chăm sóc đến mức đó sao?

Tận lực không phản ứng lại hắn, tránh cho người đàn ông mặt đầy thuốc màu này tìm cậu khoe công, là tự hắn muốn làm như vậy, Biên Bá Hiền cậu không có đi cưỡng cầu.

Biên Bá Hiền đoán cực chính xác, Phác Xán Liệt đang định khoe công, chân toàn bộ đã tê rần, hiện tại cảm giác máu tản đi cũng không dễ chịu, ngước mắt nhìn bảo bối của hắn, cậu vẫn đang nhìn chằm chằm ban công từ nãy đến giờ.

"Tôi nói này, em có người thì không nhìn, lại nhìn chằm chằm cái gì bên ngoài vậy?"

Biên Bá Hiền cảm thấy gân xanh trên tay mình đều đang nổi lên, muốn nhịn xuống để không phản ứng người đàn ông này, chờ hắn cảm thấy vô vị sẽ tự mình rời đi.

Cậu muốn bình yên vô sự tiễn đại thần vô lại Phác Xán Liệt đi, nhưng cầu thần tới thì dễ đưa thần đi thì khó mà.

Câu trúng một tên vô lại như Phác Xán Liệt, cậu không muốn chịu trách nhiệm cũng phải chịu trách nhiệm.

Chờ chân bớt tê, Phác Xán Liệt trả khăn mặt và rượu cồn về vị trí cũ, vào nhà tắm rửa đi khuôn mặt đầy thuốc màu, hắn là lính đặc chủng quanh năm đặc huấn, cũng không nên nghĩ hắn rửa mặt sẽ trắng lên được bao nhiêu, bởi vì nó vốn dĩ thuộc về màu da khỏe mạnh dưới ánh mặt trời.

Mặt mũi Phác Xán Liệt không tính là tinh xảo, tinh xảo thì quá có lỗi với tính nết hán tử của hắn, nhưng ngũ quan hắn cũng không phải dọa người như đại hán cao lớn thô kệch bình thường.

Dùng tay lau hết nước còn đọng trên mặt, Phác Xán Liệt mở mắt nhìn kỹ coi còn chỗ nào chưa rửa sạch hay không, phải rửa sạch nếu không lát nữa lỡ cọ vào người bảo bối sẽ không tốt.

Trên tấm gương còn dính lại vài giọt nước là một gương mặt cương nghị tuấn tú, dưới hàng lông mày là một cặp mắt hoa đào, có chút anh khí tựa như lang sói, sống mũi cao thẳng, đường viền khuôn mặt thật sự rất đẹp, người này nếu như sinh ra ở cổ đại, thân phận phải là một quân vương mới đủ xứng.

Nhưng dù là vị hán từ này bề ngoài đẹp mắt thế kia, nếu như không phải thân phận lính đặc chủng, thì ở trong mắt Biên Bá Hiền, hắn chính là một tên cướp lưu manh vô lại.

Rửa sạch thuốc màu trên mặt rồi, lúc này Phác Xán Liệt mới hài lòng trở lại phòng khách, bảo bối của hắn không biết là tốt tính nên yên lặng hay vì cái gì, ngồi mãi trên ghế sofa vẫn chẳng có động tĩnh.

Cũng không được, thời gian ở chung của hai người không nhiều, phải thêm hiểu rõ cậu mới được, như vậy mới có thể gia tăng cảm tình.

Biên Bá Hiền chính là không muốn phản ứng lại người đàn ông mặt đầy thuốc màu, cho nên mới yên lặng ngồi trên ghế sofa chờ hắn tự rời đi, chỉ có điều suy nghĩ này quá ngây thơ, đối mặt với người mình thích, chỉ nhìn thôi cũng thấy lạc thú vô cùng.

Ghế sofa bị chiếm, người đàn ông mặt đầy thuốc màu kia đẩy Biên Bá Hiền ra ngồi xuống bên cạnh, phản ứng theo bản năng, Biên Bá Hiền nhanh chóng dịch vị trí nhưng hai tay đột nhiên bị hắn nắm chặt.

"Chúng ta tìm hiểu đối phương trước đi."

Giọng điệu này làm sao lại giống như mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ nói chúng ta cùng chơi trò gia đình đi thế?

Tay bị người kia nắm xem ra không thể rút về, Biên Bá Hiền bình tĩnh, ngày hôm nay cậu không tin không thể đuổi tên vô lại này, quay đầu lại giương mắt trừng hắn.

Một khuôn mặt tuấn lãng xuất hiện trước mắt, Biên Bá Hiền thoáng sửng sốt, người đàn ông mặt đầy thuốc màu này rửa mặt sao đột nhiên lại biến thành nam chính trên phim truyền hình vậy, tự nhiên có loại ảo giác như đang từ phim kháng Nhật nhảy qua phim thần tượng.

Tầm mắt của cậu bị hấp dẫn, Phác Xán Liệt đắc ý toét miệng cười lên.

"Bị tôi mê hoặc cho thần hồn điên đảo rồi?"

Kéo suy tư về, Biên Bá Hiền trong lòng thầm mắng tên đàn ông tự luyến này không biết xấu hổ, bề ngoài vẫn không thèm cho hắn một nụ cười, nghiêm mặt dời tầm mắt đi nơi khác.

"Ôi, còn thẹn thùng." cái chuyển tầm mắt này của bảo bối dưới góc độ của Phác Xán Liệt lại biến thành cậu đang ngượng ngùng không thôi.

Điều này làm cho Phác Xán Liệt hai mươi mấy năm không để ý tướng mạo của mình đột nhiên vui mừng vì ba mẹ đã cho hắn một cái gen tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro