[Chap 10] Kí ức của Lộc Hàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sáng nay khi Thế Huân hỏi cậu câu "Chúng ta trước đây có quen biết nhau ko nhỉ?". Lúc đó không gian quanh cậu như ngừng lại, phải bình tĩnh lắm cậu mới có thể che giấu cảm xúc của mình mà trả lời anh. Thì ra anh đã quên cậu rồi, nở một nụ cười cay đắng trên môi. Nhớ lại hai năm trước đây, anh và cậu cũng có khoảng thời gian bên nhau hạnh phúc. Lúc đó, cậu tưởng rằng mình là người hạnh phúc nhất nhưng sự thật đau lòng. Thì ra anh ko yêu cậu, cậu chỉ là cái thay thế cho người con gái anh yêu để anh xoá nhòa đi hình ảnh kia. Hạnh phúc ấy, tất cả chỉ là giả dối. Khi anh nói chia tay,thì cậu cũng ko lấy làm lạ,sớm biết sẽ có ngày hôm nay. Cậu chỉ cười bản thân mình tưởng sẽ thay đổi được anh, sẽ có tình yêu của anh nhưng cậu sai rồi. Cậu bị anh làm cho tổn thương như thế, tưởng đã quên được nhưng sao khi gặp lại tại ngôi trường danh giá này, anh bắt chuyện với cậu thì nơi ấy sao lại đau đến thế. Thì ra cậu chưa quên mà cậu chỉ đang tự lừa dối bản thân mà thôi. Cậu lại một lần nữa ngu ngốc mà đâm đầu vào sự đau khổ "Dù cho anh có ghét em thế nào đi nữa thì em vẫn mãi yêu anh!". Cậu mù quáng theo đuổi anh lần nữa.

_Anh à, em có cái này tặng anh nè! -Lộc hàm chìa ra trước anh một hộp quà

Thê Huân tò mò mở ra, đó là một khung hình, trong đó là tấm ảnh cậu đang cười thật tươi -Gì đây?

_Em muốn anh giữ nó, phải luôn nhớ đến em nhé! -Lộc Hàm cười đáp

_Ồ, được thôi, anh sẽ giữ nó thật kĩ -Thế Huân cười nhưng trong mắt lại toát lên vẻ khinh thường. Đúng vậy, anh đã tưởng cậu khác nhưng xem ra cậu chẳng khác gì, quá tầm thường.

_Tối nay em rảnh ko? Anh chở em đi chơi nhé -Thế Huân hỏi

_Dạ em rất sẵn lòng! -Tâm trạng Lộc Hàm vui vẻ hẳn lên

Tối đó Lộc Hàm diện cho mình một bộ đồ thật xinh và bắt mắt, nó đang đợi anh đến đón thì một lần nữa lại thất vọng. Anh và một cô gái khác ngồi đằng trước cho cậu ngồi đằng sau. Nãy giờ trên xe, cậu đã thấy hai người thân mật với nhau, xem cậu như là không khí. Rồi anh dừng xe tại một quán bar trong thành phố, trong lúc anh và cô gái ấy đang lắc lư theo điệu nhạc thì cậu lại ngồi một mình ở một góc nhỏ trong bar ,trên tay cầm một ly rượu từ từ mà uống vào, bỗng ở đâu xuất hiện một ông chú lại ngồi cạnh cậu.

_Này cậu bé, em ngồi một mình buồn vậy hay là để anh nói chuyện với em nhé! -vừa nói ông ta vừa tiến lại gần và xờ mó Lộc Hàm 

Lộc hàm khó chịu gạt phăng bàn tay dơ bẩn của ông ta trên người cậu mà gằn giọng:

_Tôi cảnh báo ông nên tránh xa tôi ra!

_Cậu bé làm gì mà dữ vậy, hahaha, nếu anh ko tránh ra đấy thì sao? -càng nói ông ta càng xích lại gần hơn

"Bốp"và "rầm"hai tiếng vang lên làm cho cả quán bar quay lại nhìn.

_Tôi đã cảnh báo ông rồi đấy! -cậu phủi tay rồi đi đứng trước mặt Thế Huân - Em sẽ ko chịu thua đâu, anh hãy đợi đấy, em nhất định làm cho trái tim anh hướng về em.

Nói rồi cậu bỏ đi làm cho Thế Huân đơ vài giây nhưng sau đó lại nở một nụ cười thích thú "Cậu bé này thật thú vị"

Trên đường về nhà, cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Cậu sẽ ko trách anh bởi nó sẽ tốt hơn cho cậu và anh, luyện tập tha thứ bằng sự cảm thông, học cách chấp nhận và tỉnh táo trước cách cư xử của bản thân là tất cả những gì cô đã học được từ anh. Và từ lâu trong trái tim non nớt của cậu, hình ảnh của Thế Huân cứ mãi càng to lớn hơn. "Em yêu anh, Thế Huân ạh"  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro