[CHAP 24]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 24 (nói về Lộc Hàm  và Thế Huân nhé)
Bên Thế Huân thì lúc này mới thoát ra được khỏi đám đông. Hắn rủ mọi người đi chơi, dù sao thì giờ vẫn còn sớm. Hắn chở Chung Đại và Lộc Hàm đi quanh một vòng hòn đảo, cùng lúc này thì điện thoại reo lên:
_Alo, ai vậy? Ừm... có chuyện gì ko?...Được rồi...đến liền. -Chung Nhân nói chuyện
_À Huân, mày chở tao đến phía trước là được rồi, tao phải ra đây một tí – Chung Nhân quay sang nói hắn
_Anh hai đi đâu vậy? - Lộc Hàm tò mò
_Ko có gì đâu, em đi chơi với Huân đi nhá -Chúng Nhân trả lời, quay sang Huân dặn dò – Nè, mày trông con bé dùm tao nhá, nó mà có chuyện gì là chết với tao!
_Dạ em biết rồi thưa anh – Hắn cười giỡn
_Hai người cứ coi em như là con nít vậy – Lộc Hàm bĩu môi nói
_Thì em vốn là con nít mà – Thế Huân trêu
_Xì, ko phải - Lộc Hàm phản biện
Không khí trên xe vui vẻ hẳn lên nhưng từ khi Chung Nhân xuống xe thì cứ như hoàn toàn khác đi vậy. Thế Huân dẫn cậu đến một quán bar nổi tiếng gần đó. Thái độ hắn thay đổi khi bước vào quán bar, anh trở nên lạnh lùng hơn. Cậu lẳng lặng đi theo sau, khẽ thở dài.
_Anh Thế Huân, lâu rồi mới gặp đó nha -một cô gái sexy choàng vai hắn
_À, lâu rồi mới gặp -Hắn nhìn cô gái trước mặt trả lời
_Anh đi đâu mà giờ mới xuất hiện vậy, người ta nhớ anh chết đi được -cô ta õng ẹo
_Đêm nay đi chơi với anh đi, dù sao thôi cũng đang chán -Hắn ôm eo cô ta nói
_Được thôi -mắt cô ta sáng lên
Hắn nhếch miệng cười khinh miệt. Loại phụ nữ này chỉ lo đến túi tiền của hắn, làm gì cũng làm. Rồi Thế Huân cùng cô ta và Lộc Hàm bước lên xe.
Trên xe, cô ta cùng hắn luôn có những cử chỉ hết sức thân mật. Họ cứ như là cậu ko tồn tại trên xe vậy. Chứng kiến một màn nhưng vậy cậu ko khỏi chạnh lòng. Cô gái lẳng lơ khẽ liếc nhìn cậu , chán ghét nói:
_Cậu là ai vậy? Hay là bạn gái của anh Thế Huân?
_Chuyện đó ko liên quan đến cô! -cậu  nói
_Có chuyện gì đâu, tôi nhìn cậu cũng ko có gì đặc biệt lắm -cô ta mỉa mai nó, quay sang õng ẹo với Hắn – Huân à, anh khi nào lại thích loại  này? Cậu ta nhìn chẳng có gì hấp dẫn cả.
LỘC Hàm nhịn ko nổi con nhỏ õng ẹo này nữa, quay sang dằn mặt cô ta:
_Cô có thể im mồm và biến khỏi đây được ko?
_Hừ, cô là cái thá gì mà đuổi tôi đi chớ, cùng lắm thì anh Huân chơi chán rồi mà mặt dày vẫn bám theo, cái thứ trơ trẽn! -Cô ta khinh miệt nói
_Cô nói ai trơ trẽn hả? -Lộc Hàm tức sôi máu, giơ tay định tát cho cô ta một bạt tai thì đã bị hắn chặn lại
_Cậu ko được đụng đến những người con gái bên cạnh tôi -Thế Huân  lạnh lùng nói với cậu
_Tại sao, tại sao chứ? Em làm rất nhiều thứ vì anh mà, em cũng rất yêu anh -cậu chua xót nói
_Nhưng tôi ko yêu cậu,cậu chẳng qua là em gái của Chung Đại nên tôi mới có thể để cho cậu bên cạnh tôi đến ngày hôm nay -Hắn nói những lời cay độc đâm thẳng vào tim Lộc Hàm
_Vì em là em gái anh Đại sao? Vậy trước giờ là em ngộ nhận sao? Là em sai sao? -cậu cười bản thân ngu ngốc khi lại tin vào con người này nữa
_Bây giờ thì cậu mau biến khỏi xe của tôi đi, tôi ko muốn nhìn thấy mặt cậu chút nào -Thế Huân vô tình nói
_Anh thật sự từ trước giờ ko thích em sao? Thật sự ko muốn nhìn mặt em sao? Tất cả là giả dối sao? -Cậu cố gắng níu kéo một cái gì đó
_Đúng vậy, tất cả là giả dối -Hắn buông lời nói
_Thì ra là thế, em xin lỗi vì đã làm phiền đến anh lâu như vậy. Sau này em sẽ cố gắng ko để anh bắt gặp nữa đâu, cũng sẽ ko làm phiền đến anh nữa, em thật sự xin lỗi.
Lộc Hàm cố gắng nén đi những giọt nước mắt sắp tràn ra khoé mi. Cậu vội mở cửa xe và chạy đi trong đêm tối. Sau khi cậu đi, con nhỏ õng ẹo nhếch miệng đắc thắng, ngồi sát vào hắn nói:
_Anh đuổi nhỏ đó đi là đúng rồi, thật là người ko biết điều mà.
_Cô cũng xuống xe cho tôi -Hắn gạt tay nhỏ ra khỏi người mình
_Nhưng mà em...-cô ta ấp úng
_Xuống mau! -Thế Huân giận dữ
Cô ta tính nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy thái độ âm trầm của hắn làm cô ta sợ hãi, nhanh chóng xuống xe. Trong ko gian xe lúc này, hắn cảm thấy mình như vừa đánh mất đi một cái gì đó rất quan trọng...
Cùng lúc đó, cậu vừa chạy vừa khóc mà ko để ý đến chiếc xe sắp đụng đến gần mình. Cậu nhắm mắt lại, tay buông xuôi, có lẽ ông trời cũng thấy nó phiền đi. Tưởng như sẽ đau đớn lắm, nhưng hình như có người nào đó kéo nó lại.
_Này em bị làm sao vậy? Sao mặt mũi lại tèm nhem thế kia? -Cô gái hỏi
_Chị là ai? -nó nấc nhẹ
_Cô gái hồi sáng trên bãi biển nè, em nhớ ko? -Cô gái dịu dàng trả lời, móc trong túi ra một tờ khăn giấy đưa cho cậu – Em lau khô nước mắt đi.
_Cám ơn chị -Lộc Hàm nhận lấy tờ khăn giấy
_Cậu bé ngốc, sao em lại khóc khó coi như thế này, còn ko cẩn thận nhìn đường nữa chứ?
_Dạ...ko có...chuyện...gì...hết...-cậu nghẹn ngào
Cô gái thấy Lộc Hàm ko muốn nói cũng ko hỏi thêm gì nữa. Cậu cũng đã bình tĩnh hơn rồi. Cô gái ấy cũng rất tốt, đã cho cậu nhiều lời khuyên thiết thực. Cuối cùng cô ấy còn bắt cho cậu một chiếc taxi chở về khách sạn nữa.
Về đến khách sạn, Cậu mệt mỏi về phòng, nhắn tin cho Bạch Hiền bảo mình đi ngủ sớm, ko đợi mọi người trước cửa được.
Sau khi nhận tin nhắn từ cậu thì nó cũng ko nghĩ gì nhiều, quay qua nói với mọi người:
_Lộc Hàm nó về phòng ngủ trước rồi, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi thôi.
ChungNhân và Xán Liệt chia tay nó lên phòng nghỉ. Còn riêng Thế Huân thì nó quan sát từ lúc về đến giờ có gì đó hơi khác với mọi ngày. Chẳng lẽ hắn và Lộc Hàm có chuyện gì sao ta?
Lúc ba tụi hắn đi về đến phía cửa phòng thì giật mình khi thấy sự xuất hiện của một người. "Người ấy" đã trở về rồi sao?
_Đã lâu ko gặp -người ấy nói
Cả ba nhanh chóng mỉm cười với người trước mặt mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro