[CHAP 27]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điệu nhảy cũng kết thúc, thay vì hoà vào không khí náo nhiệt của buổi vũ hội hoá trang thì nó lại chọn cho mình một nơi im lặng và yên ắng ở bên ngoài hành lang sân thượng. Đứng ở đây có thể ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời. Ko gian yên tĩnh, có thể nghe được tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ. Những lời nói lúc nãy của hắn làm cho nhịp tim của nó đập thình thịch. Vẻ mặt sau lớp mặt nạ đã ửng đỏ một mảng. Sao hắn lại có thể nói những lời nói đó đế người khác có thể xấu hổ thế nhỉ? Nó cũng chẳng biết sao mình lại hồi hộp khi đợi câu trả lời của hắn, mãi suy nghĩ tìm ra vấn đề này nhưng đúng lúc này thì điện thoại của nó đổ chuông. Mở điện thoại ra, a, là mẹ gọi. Rất ít khi mẹ gọi cho nó vì mẹ bận rất nhiều việc để lo kiếm tiền lo sống gia đình. Nó vui vẻ nhấc điện thoại lên nghe:

_Alo, mẹ à, mẹ gọi điện cho con có gì ko?

_Mẹ...mẹ nói gì? Chuyện...chuyện này đùa ko vui tí nào...ko thể nào xảy ra được...-Giọng nói nó khẽ nấc, từng giọt nước mắt tuôn rơi

Nó ko suy nghĩ gì nhiều mà chạy như bay ra ngoài. Vì chạy nhanh quá mà nó đã bị vấp té. Đúng lúc Chung Nhân đang đi tìm nó thì thấy nó đang chật vật đứng lên. Anh chạy vội ra đỡ lấy nó. Chung Nhân hơi tức giận vì bộ dạng này của nó:

_Sao em lại chạy ra đây để biến mình thành như vậy hả?

_Em...hức...hức...ba em xảy ra chuyện rồi, em phải về thành phố- nó tức nước vỡ bờ, khóc ngày càng lớn hơn.

Chung Nhân kéo cô vào lòng ôm thật chặt.Nhẹ xoa lưng cho cô để cô bình tĩnh hơn. Anh dịu dàng an ủi:

_Em bình tĩnh lại rồi anh và em cùng về thành phố với ba em.

_Em...em bình tĩnh rồi, chúng ta đi thôi anh -nó khó nhọc dặn ra từng chữ

Chung Nhân đau lòng nhìn nó. Mau chóng đi lấy xe phóng nhanh trong đêm tối để về thành phố. Bàn tay nó siết chặt đến trắng bạch. Nó đang rất lo lắng và sợ hãi. Anh gỡ đi mặt nạ hoá trang của nó, đau lòng khi thấy khuôn mặt tèm lem nước mắt của nó, hai khốc mắt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều. Anh nắm lấy đôi bàn tay đang siết chặt kia của nó dường như muốn truyền thêm sức mạnh cho nó, anh khẽ tay choàng lấy nó, kéo vào lồng ngực to lớn của mình, để nó dựa vào mà bớt đi nỗi sợ hãi.

*****

Lúc bọn nó đi xa rồi thì một bóng đen núp sau hàng cây đi ra. Không ai khác cái bóng đen này chính là Xán Liệt. Thật ra hắn đã theo nó từ lúc nó trốn mình ở ngoài hành lang cơ. Cho đến khi nó nhận điện thoại rồi chạy nhanh đi. Do quá vội vã nên đã đánh rơi một cái lắc tay nhỏ móc vào điện thoại. Hắn bước tới gần nhặt sợi dây lên. Sợi dây này nhìn rất quen. Hắn cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình, bỗng mắt hắn sáng lên, cái này ko phải là cái đó chứ. Xin kể tí về câu chuyện bên lề:

"Nhớ lại buổi tối hôm bữa ở chợ đêm, nó háo hức đi ngắm đồ lưu niệm. Trong một quầy hàng bán đồ trang sức , nó nhìn trúng một sợi lắc tay mảnh mai và dễ thương. Chị bán hàng vui vẻ chào mời:

_Em có mắt nhìn thật đấy! Cái đó chị chỉ có một sợi thôi, em đeo thử vào tay đi, trông nó hợp với em lắm đấy!

_Dạ, hì, cám ơn chị, em chỉ xem thôi -nó trả lại sợi lắc

Cũng hơi tiếc một chút nhưng mà thật xấu hổ là nó quên mang theo ví tiền rồi.

Những hành động đã rơi hết vào mắt của một người. Đợi nó rời đi, hắn ta mới bước tới quầy hàng đó, cầm lên sợi lắc tay mà nãy nó đã chọn. Sợi lắc tay có hình nửa chiếc cánh thiên sứ, trông cũng được. Nhưng mà sao cô ta ko chọn cái có đủ hai cánh ấy mà chỉ chọn một thôi? Não cô ta có vấn đề à? Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ thì chị bán hàng lại lên tiếng:

_Cậu muốn mua tặng bạn gái sao? Sợi đeo tay này rất đặc biệt nha, lúc nãy cũng được một cậu bé nhìn trúng nhưng lại tiếc là ko mua nó -chị bán hàng hơi tiếc nuối

_"Đặc biệt" là ý gì? -Hắn nhíu mày hỏi

_Câu đừng nhìn sợi dây này mà cho nó là tầm thường. Nó có thể mang đến cho mình hạnh phúc và dẫn lối đi tìm nửa kia a! -Chị bán hàng nói

_Có linh nghiệm thật ko? -hắn hỏi

_Tôi ko lừa cậu đâu -chị bán hàng mỉm cười nói
Hắn thừa biết là những lời này đều là lừa gạt những người ngây thơ, ngốc nghếch nhưng mà Vịt con thích. Thôi thì làm người tốt một bữa, mua tặng cậu ta.

_Được, tôi lấy sợi này, chị làm ơn gói lại dùm tôi!

_Ai là bạn gái cậu thì thật là hạnh phúc -Chị bán hàng gói lại đưa cho hắn

Hắn ko nói gì nhưng mà miệng hắn đã nhếch lên, có thể nói tâm trạng của hắn. Lúc xoay người đi, chị bán hàng còn nói với theo hắn:

"Chúc em hạnh phúc với bạn gái mình nhá!!!!"

~~~~~~~~~~Bỏ đi khúc nó bị lạc và hắn đã tìm được nó (chap 23-24)~~~~~~~~~~~

Hai đứa nó đạp xe ra bãi biển dạo chơi. Nó lấy chân đá đá cát lên rồi cười hì hì, y chang như con khờ. Nhìn nó vậy hắn cũng phì cười, lấy trong túi quần ra sợi lắc chìa ra trước mắt nó, cộc lốc nói:

_Cho cậu!

_Gì đây? -nó xoè tay ra nhận lấy, sao nhìn quen thế này - A! Sợi lắc tay ở chợ mà!

_Đúng rồi đó!

_Nhưng sao mà anh lại có thể mua được một thứ mà đối với anh là đó chỉ là một thứ rẻ tiền thôi chứ? -nó choáng trước món quà này

_À thì...mà thôi cô cứ nhận đi, ko thích thì trả lại! -hắn hộc hằn nói

_Thích, thích mà! -nó chăm chú nhìn sợi dây này rồi nói

_Cậu có thể nói cho tôi tại sao cậu lại thích nó ko? -hắn thật muốn biết là tại sao lúc ấy nó lại chọn sợi dây này

_Tôi nói cho anh nghe nhưng anh đừng nói cho ai nghe nha! -nó tỏ ra kì bí

_Ok, ok, nói đi -hắn nói nhanh

_Nửa cánh thiên sứ này cho tôi cảm giác như nó ko hoàn mỹ. Bởi vì từ trước giờ, ko ai là hoàn hảo hết. Nhưng mà trọng tâm là nửa cánh này giống như chiếc cánh thiên sứ bị bẻ gãy vậy, ko hoàn mỹ nhưng lại rất đẹp!

_"Thiên sứ bị gãy cánh" ? Cậu thật có tâm hồn thơ mộng -hắn cố gắng nhịn cười

_Đi tiếp đi! -nó nhìn bộ dạng nín cười của hắn mà tức giận

Biết là nó giận rồi nên là hắn im luôn, lẽo đẽo dắt xe theo nó.

Thật ra chiếc cánh làm cho nó đến một sự việc mà việc đó đã làm cho nó ko còn mang theo đôi cánh thiên sứ này nữa thôi..."

-----Hồi tưởng kết thúc-----

Ko trùng hợp đến thế chứ? Lẽ nào cậu ấy là Vịt con. Nhưng nếu cậu ấy là Vịt con thật thì... Cảm giác chạm vào tay cậu ấy lúc nhảy rất quen thuộc. Thật sự thì rất giống với Vịt con. Nếu thật là Vịt con thì thú vị thật. Vịt con thì ra lại là Thiên nga, thú vị thật. Cậu ta dám gạt mình một khoảng thời gian dài rồi, đợt này cậu chết chắc rồi Vịt...

******

Sau hơn hai tiếng chạy như bay mà giờ nó đã đến bệnh viện rồi. Bộ dạng run rẩy chạy vào bên trong bệnh viện của nó khiến người ta nhìn thấy thôi là đau lòng. Bảo cũng chạy theo nó. Đến trước cửa phòng bệnh, nó sợ hãi mở cửa bước vào. Nó nhìn thấy mẹ đang ngồi ôm lấy Bi khóc rất thảm thiết.

_Mẹ...-nó nấc nhẹ

_Hiền Nhi, ba con ông ấy đã qua đời rồi! -mẹ nó thấy nó đến thì chạy ra ôm lấy nó khóc càng lớn hơn

_Mẹ...ba ko sao mà phải ko? Mẹ nói đi chứ, nói đây ko phải sự thật đi! -nó lắc đầu ko tin, chạy đến bên cạnh giường ôm lấy ba nó mà lắc - Ba...ba tỉnh lại đi, ba đừng ngủ nữa mà. Con đến thăm ba nè, ba tỉnh dậy đi mà!!!!!!!

_Bác sĩ nói ba con đã đến giai đoạn cuối của căn bệnh, chỉ còn sống được khoảng 3 tháng. Mẹ cũng đã biết điều này, nhưng ba ko cho mẹ nói với con, lo ảnh hưởng đến việtc học của con -mẹ nó đau lòng tiến lên vỗ vai nó an ủi

Sao có thể như thế? Ba nó đã kì vọng ở nó rất nhiều mà nó lại nhởn nhơ trong 3 tháng qua. Ba ơi, con biết lỗi rồi, con biết lỗi rồi...

Mẹ nói trước khi ba nó nhắm mắt là mong nó được sống hạnh phúc và trở thành tài. Nó sẽ cố gắng ko làm cho ba nó thất vọng, tuyệt đối ko! Nó đau khổ gục vào bên cạnh ba nó giờ đã lạnh băng ko còn hơi ấm nào. Nó khóc như chưa bao giờ được khóc, làm cho những người đi qua cửa phòng nhìn vô mà đau hết đau lòng thay nó. Tiếng khóc như cứa vào tim gan mỗi người.

Chung Nhân chứng kiến cảnh đau thương này thì cũng chỉ biết âm thầm an ủi, trấn an nó thôi. Cuộc sống thật kì lạ, cho người ta cái này thì lại nấy đi của người ta cái khác. Mất mát này thực sự quá lớn đối với nó. Ko biết nó còn có thể tươi cười vui vẻ như trước hay ko. Mong là nó có thể vượt qua nỗi đau này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro