[Chap 29]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổng trường WK xôn xao cả lên bởi cậu bé xinh đẹp đi cạnh bên Chung Nhân và Lộc Hàm. Ko phải là học sinh mới đấy chứ? Vậy thì cậu bé này chắc sẽ khiến cho nhiều người ghen tị đây. Làn da trắng mịn, thân hình gọn gàng, khuôn mặt xinh xắn nhưng lại toát ra vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng. Thật là khiến cho mọi người khiếu kì muốn biết mà.

Nó khẽ nhếch miệng cười. Đúng là xinh đẹp thì người ta sẽ thay đổi cách nhìn với bạn mà. Nhìn đi, nhìn đi, tôi là Hiền, BẠCH THỊ HIỀN đấy =)))), các người ko nhận ra à? Nó khinh bỉ trong lòng.

Lúc nó bước vào lớp cùng Lộc Hàm còn ầm ĩ hơn nữa cơ. Cả lớp nó nhốn nhào cả lên. Đơn giản là giờ nó ko còn mang theo bộ dạng xấu xí kia nữa nên trong lớp ko ai nhận ra. Bụng nó sung sướng cười hả hê.

_Học sinh mới sao tụi bay, xinh thế nhỉ -mấy đứa con trai xì xầm

_Ê bạn, sang đây ngồi với mình nè! -Bạn A

_Ko, bạn sang đây ngồi với tôi nè! -Bạn B

_Ko ko, ngồi cạnh tao là hợp lý nhất! Tụi bay ko xứng đâu! -Bạn C

Còn mấy đứa con gái thì nhìn nó với ánh mắt ghen tị có, ngưỡng mộ có. Nó nhìn thấy cảnh này cũng bất đắc dĩ thở dài. Mệt mỏi đi về chỗ ngồi của mình và Lộc Hàm. Lúc nó ngồi xuống đột nhiên ko khí trong lớp im lặng lạ thường.

Chỗ ngồi đó là của con vịt xấu xí kia ngồi mà, sao cậu bé xinh đẹp này lại ngồi vào chỗ ấy? Chẳng lẽ cậu ta là...CON VỊT XẤU XÍ !!!!!! Ko thể nào, con vịt kia sửa soạn mấy thì cũng chỉ dừng lại ở mức vịt thôi. Ko thể nào tiến xa hơn được. Đúng thế, ko thể nào là cậu ta. Mọi người trong lớp ai nấy cũng đều đặt nghi vấn. Chịu ko nổi tò mò, Bảo Hân cũng đã thay mặt cả lớp đi chào hỏi. Cả lớp đều nín thở hồi hộp lắng nghe.

_Cậu có biết chỗ ngồi này là của ai ko mà ngồi vào? -Bảo Hân đi đến trước bàn nó hỏi

Nó ngước lên nhìn cô gái trước mặt mình khẽ cười lạnh. "Bảo Hân, lúc trước tôi đã nhịn cô lâu rồi đấy, bây giờ thì tôi chẳng cần phải đóng giả ai nữa, cô chết chắc với tôi rồi, hahaha" -nó suy nghĩ trả đũa

_Đương nhiên là biết rồi, đây là chỗ ngồi của tôi! -nó lạnh lùng nói

_"Của tôi" nha, vậy cô là ai? -Hân trào phúng nói

_Tôi ư? Tôi là Biện Bạch Hiền, có phải là rất quen ko? -nó đáp

Cả lớp há hốc mồm khi nghe câu trả lời của nó. Bảo Hân run rẩy chỉ tay vào nó:

_Con vịt xấu xí, thật là cậu sao?

_Là tôi, sao, ko phải mấy người luôn xem tôi là con vịt xấu xí sao? Hôm nay tôi quay về với bộ dáng thật sự rồi nên ngạc nhiên lắm đúng ko? -Nó rũ mắt quét cả lớp

_Cậu ko có khả năng xinh đẹp đến thế này -Hân tức tối

_Sao lại ko? Hay cô sợ tôi cướp đi danh hiệu hoa khôi của cô? -nó thách thức

_Cậu...cậu đợi đấy, tôi sẽ ko bỏ qua chuyện này đâu! -Hân bốc hỏa đi về chỗ mình

Lộc Hàm nhìn cảnh này mà trong lòng ko nhịn được cười. Cuối cùng thì khi nhỏ bạn thân mình lấy lại bộ dạng thực sự thì tính khí kiêu ngạo cùng với ko dễ bị bắt nạt cũng trở về theo. Tâm tình thật là tốt quá đi à!!!!!

***

Tốc độ truyền tin công nhận là nhanh thật. Chỉ với hơn 30 phút sau khi biết nó chính con vịt kia mà cả toàn trường đã biết được. Cũng phải cám ơn các bạn trong lớp đã nỗ lực nhắn tin truyền đi như vậy. Con nhà giàu đúng là nhàn rỗi thiệt.

Vì có quá nhiều người kéo đến xem nó như sinh vật lạ nên việc trốn thoát là một điều rất khó. Nhưng may sao là nó đã trốn ra khỏi cái đám ồn ào ấy mà chạy đến sau sân trường yên tĩnh. Nó thong thả nẳm xuống thảm cỏ xanh mà tận hưởng ánh mặt trời ấm áp cùng hương vị cỏ tự nhiên. Cảm giác thật thoải mái. Nó cũng nhớ nơi này còn là nơi mà nó và hắn lần đầu giao dịch. Công nhận là việc giao dịch lần đó quá ngốc nghếch. Nó khẽ nhíu mày, ánh mặt trời ấm áp đâu rồi? Khó chịu mở mắt, nó sững sờ nhìn người đứng chắn ánh nắng của nó. Đã hơn hai tuần ko gặp mà hắn đã ốm đi một chút hay sao ấy!

_Cậu quả nhiên đúng là Vịt con! -hắn cười nói

Có trời biết khi hắn nhìn thấy nó ở cổng trường đã muốn bước đến xác định sự thật. Lúc nhận được tin nhắn báo lại đúng là nó hắn xúc động muốn chết. Hắn thực sự rất nhớ nó. Lúc ấy chỉ muốn chạy đến ôm nó thật chặt mà thôi.

_Anh biết rồi sao? Công nhận tốc độ truyền tin thật là nhanh -nó ngồi dậy

_Tại sao lại giấu tôi? -hắn ngồi xuống bên cạnh nó

_Vì cá cược -nó nhẹ nói

_Cá cược? -hắn trố mắt nhìn nó

_Đúng vậy, là cá cược, tôi thắng nên về với bộ dạng này -nó giải thích

_Cậu đúng là ngu ngốc! -hắn cốc đầu nó một cái

_Đau lắm đấy! Mà anh thấy tôi thế nào, có phải rất xinh đẹp ko? -nó ôm đầu lè lưỡi đáng yêu nói

_Dù cậu có trở về bộ dáng trước đây thì cậu vẫn chỉ là Vịt con mà thôi! -hắn nói

_Anh đúng là ko có mắt thẩm mĩ mà -nó bĩu môi nói thầm

_Này nói cái gì đấy? -hắn đe dọa

_Đâu có gì đâu, hìhì -nó chột dạ

Nhìn bộ dạng vui vẻ này của nó hắn cảm thấy ko thật. Hắn bỗng thay đổi thái độ cười đùa mà trở nên nghiêm túc.

_Chuyện đó...cậu còn rất đau lòng phải ko?

_"Chuyện đó" là chuyện gì? -nó nhíu mày

_Thì chuyện khiến cậu hơn hai tuần nay phải nghỉ học -hắn nhìn nó nói

_Sao anh...biết? -nó giật mình

_Dì Hòa nói cho tôi. Cậu có phải còn rất đau lòng ko? -hắn hỏi

_Ko có -nó ngậm ngùi

_Mắt đã đỏ đến thế kia rồi mà vẫn cố chấp ko chịu nhận là sao? Cần gì phải giả bộ kiên cường như thế? Nhìn cậu vậy tôi đau lòng lắm, biết ko? -hắn ôn nhu nói


_Tôi ko muốn...ko muốn -cuối cùng thì nó cũng chịu ko được mà bật khóc

Hắn nhẹ kéo nó vào trong lòng mình, để cho những giọt nước mắt kia thấm đẫm trên áo.

_Tôi ghét anh...hức hức...chỉ tại anh tôi mới khóc thành thế này...tại anh hết -nó dùng hết sức lực đánh vào hắn, mỗi một cái đánh đều là áp lực trong những ngày qua của nó

_Là tại tôi, tại tôi -hắn nhẹ vỗ lưng nó cho nó bớt mệt

_Anh...là đồ xấu xa, đáng ghét, khó ưa, chuyên bắt nạt tôi...hức hức -nó ngước mặt đẫm nước mắt lên nhìn hắn

Nhìn bộ mặt khóc đến thương tâm mà vẫn ko ngừng lên án hắn của nó thật làm cho hắn vừa buồn cười, vừa đau lòng. Thật là cố chấp, hắn thở dài.

_Ngoan, đừng khóc nữa, mắt sưng hết lên rồi, rất xấu, sẽ bị người khác phát hiện đấy -hắn dỗ dành

_Tại anh tôi mới khóc...sao anh bảo dừng là phải dừng hả? Anh đừng tưởng tôi...Á!

Ko để cho nó nói hết hắn đã chặn lại cái miệng ương bướng kia của nó bằng đôi môi hắn. Nó mở to mắt nhìn hắn. Ko phải chứ? Sao hắn ta lại hôn mình? Tâm hồn nó đã lơ đãng dạo chơi trên mây rồi. Hắn hài lòng với bộ dáng giật mình này của nó. Đợi nó bình tĩnh hơn hắn mới luyến tiếc rời khỏi môi nó.

_Đã bình tĩnh chưa? -Hắn hỏi

_Ờ...rồi -nó đỏ mặt ngượng ngùng

_Vậy chúng ta về nhà thôi -hắn đứng dậy

_Nhưng giờ chưa tan học mà? -nó kinh ngạc hỏi

_Ko sao, đi thôi, tôi đói lắm rồi, về nấu gì cho tôi ăn đi! -hắn lại hếch hàm ra lệch

_Tôi ko muốn! -nó cũng đứng dậy

_Cậu nói sao? -mặt hắn đen lại - Cậu có tin tiền lương tháng này của cậu không còn luôn ko?

Tiền lương. Nó còn phải gửi về cho mẹ và Bi nữa, còn tiền học phí, đúng là hắn ta bắt nạt người quá đáng mà. Mới này nó còn tưởng hắn ta tốt bụng lắm, quay lại hắn ta lại ra vẻ chủ nhân rồi. Grừ, thật muốn cắn chết hắn mà!

_Được, vậy chúng ta đi về -nó thỏa hiệp

_Vậy mới ngoan chứ! -tâm tình hắn vui vẻ hẳn lên, nhanh nắm tay nó mà kéo đi

_Anh bỏ tay ra...tôi tự đi được -nó cúi đầu ngượng ngùng nói

_Tôi thích thế này, đi nhanh lên, tôi đói lắm rồi!

Dạ dày hắn ngày càng khô khéo. May mà nó đã về, nếu ko thì hắn sẽ chết mất. Cuối cùng dạ dày hắn đã được cứu rồi. Hắn vui vẻ nắm tay nó. Tay nó rất nhỏ, lại còn mềm mại, ấm áp. Hắn thực muốn ngày nào cũng nắm tay nó như thế này. Nó nhìn hắn cứ thế mà nắm lấy tay nó kéo đi, cảm xúc rối bời. Có phải này gọi là "Yêu" ko? Nó cũng chẳng biết. Thôi thì đi đến đâu hay đến đấy.

***

Khuất xa trong một góc tường, Chung Nhân nắm chặt tay mình thành nắm đấm. Khuôn mặt đau khổ, thì thầm tự giễu:

_Mình lại đến trễ nữa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro