[Chap 38]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một căn hộ khang trang truyền ra những nói đùa hết sức vui vẻ làm cho người nghe được thôi cũng lây nhiễm hạnh phúc ấm áp đó.

_Anh mau mang cái này ra bàn đi! -nó nhìn hắn rồi chỉ vào cái tô bên cạnh

_Tuân lệnh bạn gái! -hắn vui vẻ

Nó cũng dọn dẹp xong vài thứ linh tinh rồi nhanh chạy ra với hắn. Cũng vừa hay bắt gặp hắn đang ăn vụng, cái tật xấu này, phải trừng trị.

_Nè, anh lại lén ăn vụng rồi nha! -nó chống nạnh nói

_Hì, tại anh đói rồi chứ bộ -hắn xấu hổ cười trừ

_Nhưng mà em cũng đói mà! Ko được, hôm nay anh chỉ được ăn nửa phần thôi -nó trừng mắt nhìn hắn

Nó nhanh chóng ngồi vào bàn ăn rồi chia thức ăn cho hắn. Đợt này cho anh chết đói luôn! Chia thức ăn xong là nó cắm đầu vào ăn nhanh đồ ăn của mình.

Nhìn người con gái đang ăn lấy ăn để như bị bỏ đói ba ngày kia, người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn ngược đãi nó nữa cũng nên. Thật là, chỉ có ăn vụng một miếng thôi mà nó đã phạt hắn như vậy, Nhưng mà nếu chỉ ăn có một nửa như vậy thì làm sao có thể no đây? Phải biết rằng hắn đang rất đói nha! Ko thể được như vậy, nó cũng phải bị gì chứ nhỉ? Hắn khẽ nhấc miệng cười đầy hiền lành nhìn nó:

_Nè Vịt, anh nói thật nè, nếu mà em tiếp tục ăn như vậy thì bề ngang của em sẽ ngày tăng lên trong khi chiều dài thì tỉ lệ nghịch lại đó!

Nó đang ăn ngon miệng nghe hắn nói vậy suýt sặc, cái gì đây, hắn ta cố tình phải ko? Biết rõ chiều cao khiêm tốn của mình nên chọc mà. Công nhận là hắn rất cao nhưng mà nó cũng ko nghĩ là khi mình đứng với hắn thì còn chưa đến được ngang vai. Vì vậy mà nó đã bảo hắn rằng mình sẽ quyết tâm sao cho cao thêm được vài cm để ko còn bị gọi là nấm lùn nữa. Lúc đó hắn còn cười lớn một trận nhưng khi bắt gặp được ánh mắt sắc bén của nó nên đã nhịn cười xuống mà ủng hộ quyết định của nó. Vậy mà giờ hắn lại nói với giọng điệu như thế ko phải là muốn nó tức chết à? Nhưng mà hắn nói cũng đúng, dạo này nó ko những ko được cao lên được cm nào mà có vẻ cân nặng lại tăng thêm vài cân làm cho nó cũng ko biết nói làm sao.

_Ách, em....cũng có cao lên một tí mà -giọng nó ngày càng nhỏ

_Phải ko? Nhưng mà anh vẫn thấy là em vẫn phải tích cực uống thêm sữa đi -hắn khoái trá cười

_Anh...muốn chết ko hả? -nó thẹn quá hoá giận luôn rồi

_Anh ko muốn khi còn trẻ đẹp như vậy mà đã chết đâu -hắn ủy khuất nói

_Anh...anh....ăn tiếp phần này luôn đi -nó đẩy đĩa thức ăn sang bên hắn

Thật sự tức giận! Nói cho cùng mục đích của hắn cũng chỉ là thức ăn thôi. Nó mà ko đưa sang chắc chắn là hắn ta vẫn sẽ tiếp tục ngồi đây mà lảm nhảm nè. Tính tình xấu, thật đáng ghét! Nó tuy ko muốn nhưng mà nếu mà để cho hắn cứ tiếp tục làm như vậy thì đảm bảo là nó sẽ tức chết luôn.

_Cám ơn! -hắn nhịn cười bởi vẻ mặt bất mãn của nó

_Hừ, ăn mau đi! -nó trừng mắt nhìn hắn

_Ha...hahahaha -hắn cười to

Vẻ mặt trừng mắt của nó thật đáng yêu quá đi mất. Cuộc sống thật là thú vị khi mà có nó xuất hiện bên hắn mà.

Nó nhìn hắn cười to mà mặt mày đỏ bừng. Cái này rõ ràng là cố ý mà! Xấu xa, cái đồ đáng ghét, mặt dày. Trong khi nó đang ko biết giấu cái mặt đi đâu thì may sao cái điện thoại lại đổi chuông làm nó chạy nhanh ra mà nghe. Nhìn bộ dáng bỏ trốn của nó kìa, quả là đáng yêu mà, hahaha~

Sau khi nghe điện thoại xong thì nó chạy ra bảo chị Ann gọi đến bảo nó cùng hắn mau đi thay đồ rồi ra chỗ hẹn. À, nhân tiện nói luôn là chị Ann đã biết việc nó ở chung trong nhà hắn. Dù gì cũng là chị em họ, sớm hay muộn thì cũng sẽ phát hiện ra sự thật thôi. Nhưng mà nó cũng nói Ann phải giữ bí mật này ko cho mấy người kia biết được nếu ko hậu quả nghĩ đến thôi cũng ớn lạnh cả người.

***

Trong tiệm cà phê tại một trung tâm thương mại, Lộc Hàm , Ann cùng nó thì đang ngồi một bên thảo luận chuyện gì đó rất thú vị. Còn hắn thì đang nhìn chằm chằm Thế Huân với ánh mắt dò xét ở một góc khác trong quán. Bị nhìn đến thực sự khó chịu, Thế Huân ko cam lòng mở miệng nói:

_Mày có gì muốn nói thì nói đi, ko phải làm bộ dạng đó!

_Ha, cuối cùng cũng mở miệng? Tao chẳng qua thấy mày bây giờ trông rất đáng thương -hắn cười nói

_Muốn gây sự sao? -Thế Huân híp mắt

_Haizzz, theo đuổi con gái ko phải mày giỏi lắm sao? Sao bây giờ vẫn còn chưa có kết quả gì vậy? -hắn hỏi

_Cô ấy khi đã buông tay thì rất khó để níu lại -Thế Huân khó chịu

_Tâm lí sợ bị tổn thương? -hắn đoán

_Tao cũng nghĩ như vậy. Hai lần rồi, có lẽ lộc Hàm đã tạo cho mình một vách ngăn, ko để sự tổn thương lặp lại nữa -Thế Huân ngán ngẩm trả lời

_Đáng đời mày! Lúc trước ko biết trân trọng người ta để bây giờ vò đầu bức tóc tìm cách -hắn châm chọc

_Giờ tao biết hối hận rồi, mày khỏi phải ở đây châm chọc tao nữa -Thế Huân uống một ngụm nước rồi nói

_Nhưng mà ông Tú ko phải người dễ buông tay đâu, mày vẫn phải kiên trì đấy! -hắn nói

_Tao biết rồi, tao ko tin rằng Lộc thật lòng thích Tú!

_Ừ, cố lên người anh em -hắn động viên

Thế Huân ko nói thêm gì, lặng lẽ nhìn cậu bé đang ngồi im trong góc kia. Khi nào thì cậu nhóc ấy mới chịu đồng ý trở lại bên anh đây? Thật là mong sao cho nó nhanh đến ngày ấy để anh bớt bị dày vò.

Còn ở góc bên kia, các cô gái lại đang mang tâm trạng vui vẻ trò chuyện. Dường như họ đang rất thoải mái. Ann ăn một miếng bánh ngọt, vừa cười vừa nói:

_Chuyện này thú vị thật đấy! Thằng Xán Lịêt nó bây giờ coi em như là trời rồi!

_Chị đừng nói nữa, xấu hổ chết mất! -nó đỏ bừng mặt

_Hahaha, nhìn mặt mày đỏ lên rồi kìa. Công nhận là ông ý quan tâm đến mày quá trời, làm tao ghen tị luôn ấy chứ! -Lộc Hàm trêu chọc

_Hừ, mày cũng đâu kém đâu, ông Tú cũng "cưng" mày quá trời! -nó bĩu môi

_Mày.....-Lộc Hàm xấu hổ ko biết nói gì luôn

Ann nghe nhắc đến Tú thì lại khó chịu. Huân với Hàm mới là nhất! Dù gì mục đích hôm nay là nghe rõ lòng cậu . Ann chẳng muốn nhìn hai con người này xa lạ mà đi ngang qua nhau như vậy.

_Lộc lộc.....tuy là câu hỏi này sẽ làm em khó chịu nhưng mà chị vẫn phải hỏi...........- Ann nghiêm túc bộ dáng lại - Em ko còn tình cảm gì với Thế Huân sao? Dù gì thì đó cũng là người em thích rất lâu rồi mà, với lại cậu ta cũng đã biết lỗi rồi, chị nghĩ em vẫn nên cho cậu ta cơ hội.

_Em.......-Lộc Hàm bất ngờ trước câu nói của Ann

_Chị Ann, sao chị lại nói chuyện này chứ! -nó bất mãn

_Chị ko muốn nhìn hai đứa nó như thế này. Trong lòng mọi người đều biết rõ là người em thích nó nhưng tại sao em lại ko thể cho nó một cơ hội vậy? Còn nếu là do Tú thì chị nghĩ em cảm giác có lỗi chứ ko hề yêu thích gì -Ann nhìn cậu nói

_Chị Ann, chị.......-nó còn muốn nói nữa nhưng đã bị cậu giựt lại

_Chị Ann, em hiểu chị nghĩ gì nhưng mà em thực sự rất sợ cái cảm giác hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn .....hơn nữa quả thật là em ko có tình cảm với Tú, em biết như vậy là rất có lỗi với anh ấy, em cũng ko nghĩ sẽ kéo dài mối quan hệ này nhưng ko có nghĩa là em sẽ cho Thế Huân một cơ hội -Lộc Hàm chậm rãi nói

Ann và cả nó nữa cũng ko nghĩ cậu lại thẳng thắn như vậy. Ko nghĩ kéo dài mối quan hệ với Tú nhưng cũng thể cho Thế Huân một cơ hội? Sợ cảm giác hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn? Vậy có thể hiểu Thế Huân đã gây cho cậu tổn thương quá lớn rồi. Ann thì nghĩ thầm trong bụng đợt này coi như Thế Huân phải chịu nhiều dày vò rồi. Còn nó thì thầm lo lắng cho Tú, ko biết người này sẽ thất vọng sao đây?

_Chị hiểu nhưng mà vẫn mong đến ngày em và Thế Huân có thể quay trở lại -Ann tiếc nuối nói

_........-cậu ko nói thêm gì nhiều, chuyện gì đến thì đến

Mọi người ko ai nói với nhau thêm câu gì nữa. Trong lòng ai cũng đang rối như tơ vò, cần thời gian để chữa lành vết thương. Chuyện tình cảm rất khó nói. Lúc đầu thì là ngọt ngào đầy yêu thương nhưng càng lấn sâu vào nó thì chỉ toàn là cay đắng. Người ta nói ko có chuyện tình nào là thuận buồm xuôi gió. Phải trải qua thử thách thì mới nhận được cái tình yêu chân chính. Mong sao sau này mọi người đều có riêng được cái tình yêu đó.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro