[Chap 44]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn lớp học học trước mặt, bắt đầu từ bây giờ nó phải dũng cảm trước sự quyết định quay về của mình. Hít sâu một hơi lấy can đảm, nó tự tin bước vào lớp. Nó chọn ngành thiết kế trang sức vì nó thấy mình có khiếu trong chuyện này và đây cũng là một sở thích của nó. Nó được giáo viên phân vào nhóm 5 người cùng nhau làm việc. Hai bạn nam có vẻ như rất vui khi nó vào nhóm. Nó và một bạn nữ nữa nói chuyện cũng rất ăn ý. Chỉ còn một người nữa thôi, nếu như hợp nhau thì việc hợp tác chung sau này tốt rồi. Nghe bạn kia nói thì có vẻ như người còn lại là nhóm trưởng, lại còn rất nổi tiếng trong trường. Số nó cũng hên quá đi, toàn quen biết hot boy, hot girl ko.

_Xin lỗi mọi người, mình đến trễ -giọng nói thánh thót này nghe rất là quen

Hôm nay đang đi giữa chừng tự nhiên lại nhớ mình để quên đồ ở nhà nên đến trễ. Bất ngờ hơn là trong nhóm có thêm người mới, mà người này hôm bữa cô mới gặp, Biện Bạch Hiền. Nhưng sao cậu ta lại ở đây? Mặt Lộc Hàm lạnh lại, giọng khó chịu hỏi cô gái bên cạnh:

_Ai cho cho cậu ta vào nhóm vậy? Ko phải nhóm mình đã đủ người rồi sao?

_Giáo viên nói nhóm mình tốt nhất lớp nên để tụi mình chỉ dẫn cho bạn ấy.........-cô bạn bên cạnh hơi run trước thái độ lạnh nhạt của Lộc Hàm

_Vậy sao? Vậy thì để mình đi gặp giáo viên nói rõ ràng -Lộc Hàm cười lạnh quay người bỏ đi

Câki mới ko cần phải hợp tác với con người xấu xa ấy. Câki ta vào nhóm chỉ thêm rắc rối mà thôi.

Nhìn cậu xoay người đi tìm giáo viên phụ trách mà nó cắn môi. Con nhỏ này, thiệt tình muốn giết nó mà. Nó đành phải ngượng ngùng chào ba người kia mà đuổi theo Lộc Hàm. Khó khăn lắm mới quay về được, ko thể để chuyện nhỏ này cản đường được.

_Lộc Hàm, dừng lại! -nó hét lên

Cậu khựng người lại, nở nụ cười chế giễu trên môi mình, xoay người lại hỏi:

_Sao? Cậu quay về rồi lại còn vô nhóm tôi nữa, mục đích của cậu là gì? Hay lại muốn chơi tôi một vố nữa?

_Tao ko có! Mày phải tin tao chứ -nó phản bác

_Tin cậu? Tôi làm gì phải tin cậu? Chuyện năm đó ko phải là kết cục thảm hại của tôi khi tin cậu sao? Cậu đừng nói đã quên hết chuyện đấy rồi nhá -Lộc Hàm châm chọc

_Chuyện năm đó là do tao ko đúng, tao xin lỗi mày nhưng mày phải tin tao, mày là người bạn mà tao quý trọng nhất - nó đau khổ nói

_Ko cần nhiều lời, dù sao thì tôi sẽ nói giáo viên chuyển cậu sang nhóm khác -Lộc Hàm lạnh lùng nói

Thấy Vy thật sự sẽ đi nói giáo viên, nó hốt hoảng mà bật thốt lên:

_Điều ước! Mày còn thiếu tao một điều ước đấy!

_Điều ước? -Lộc Hàm mờ mịt hỏi

_Đúng vậy, là ước nguyện của người chiến thắng. Năm đó tao cá cược thắng, giờ tao muốn thực hiện ước nguyện của mình, mong mày chấp nhận tao vô nhóm -nó rành mạch nói

_Tôi sẽ ko làm -Lộc Hàm khó chịu

_Thì ra Lộc Lộc là con người chỉ nói suông mà thôi, khiến người khác cảm thấy thật thất vọng -nó khích tướng

_Hừ, được thôi. Nhưng cậu vào nhóm tôi nếu làm nhóm tôi bị ảnh hưởng gì thì lúc đó tốt nhất cậu tự mình cuốn gói ra khỏi nhóm -Vy đã mắc câu

_Cám ơn mày! -nó vui vẻ, cuối cùng cũng thuyết phục được

_Trong nhóm thì phải gọi tôi là nhóm trưởng, đừng có xưng hô loạn như thế, tôi với cậu ko thân thiết cho lắm đâu -Vy nhíu mi nói

_Ừm, tao......ách, nhóm trưởng, cám ơn đã cho tôi vào nhóm -nó nuốt nước miếng nói

Cơn giận của cậu thực đáng sợ. Nhưng mà nó cũng sẽ hóa giải mọi hiểu lầm với Lộc Hàm. Đến lúc đó nhất định phải xử cậu một trận vì đã dồn ép nó hôm nay. Nó cười tủm tỉm chạy theo sau lưng cậu vào lớp.

***

Ko ai biết được thì ra sân sau của trường phổ thông WK cũng nối liền với khu vườn phía Tây trường đại học. Bình thường ít có ai qua lại đây bởi đây bị đồn có ma ám. Cái tin vịt này ko đoán cũng biết là do hắn ta làm. Nó luồn người qua một nhánh cây cao dễ dàng mà đi vào sân sau trường. Cái nơi này vẫn vậy, ko có một bóng người, cũng là nơi cho nó nhiều kỉ niệm.

"Lộp bộp" -hình như là có người đến thì phải, nó trốn vào một bụi cây ngồi xuống.

Là hắn ta, là người mà nó luôn mơ đến. Mắt nó trợn to lên, có vài giọt nước trong suốt sắp tràn ra khỏi hoé mi. Hắn ta vẫn lạnh băng như vậy. Tóc hắn ko còn để dài như trước mà đã cắt hết, để lộ ra vầng trán cao đầy thu hút. Thân hình có có vẻ rắn rỏi hơn trước, nó xúc động đến nỗi muốn nhanh nhào vào lòng hắn. Ko biết hắn ta khi gặp lại mình sẽ như thế nào nhỉ? Có chăng sẽ giống như thái độ của Lộc Hàm? Mặc kệ, hận cũng được, dù gì nó cũng sẽ ko bỏ lỡ cơ hộ ở bên hắn nữa đâu! Hai năm là quá đủ rồi, nó ko thể lừa gạt bản thân mình nữa.

_Ra đây đi, đừng trốn nữa -giọng điệu lạnh băng vang lên

Nó giật mình, bị phát hiện rồi sao? Thôi thì dù gì cũng phải gặp nhau, cứ đi ra mà gặp. Hai người cũng có nhiều chuyện để nói mà, phải kể sự thật cho hắn biết mới được. Khi nó vừa định bước ra khỏi bụi cây thì ở một nơi khác lại vang lên tiếng oán trách của con gái:

_Nè Xán Liệt, chẳng lẽ cậu ko biết giả bộ tí à?

_Lớn rồi mà còn thích chơi mấy trò con nít đó nữa, mệt ko hả? -hắn dịu dàng lau mồ hôi trên mặt cô nàng

_Cậu thử đi rồi biết -cô liếc hắn khinh bỉ

_Haha, cậu dư năng lượng mà -Xán Liệt vui vẻ cười

Cô bạn nhanh chóng giận dỗi mà ko thèm quan tâm đến hắn làm cho hắn phải đứng sang một bên dỗ dành. Nó đứng từ xa nên chỉ nhìn được bóng lưng hắn ta, còn cô gái kia thì có vẻ như có dáng người rất xinh đẹp. Nhưng điều làm nó ko thể nào tin vào mắt mình là bộ dạng thân thiết của hai người. Hai người ấy rốt cuộc có quan hệ gì? Phải chăng hắn đã quên đi sự tồn tại của nó. Nhưng mà nó vẫn luôn hướng tới hắn hơn hai năm nay, sao chuyện này lại có thể xảy ra. Có phải muốn trừng phạt nó ko? Nó thờ thẫn cả người, cũng chẳng biết mình làm sao có thể quay về lớp học. Đầu óc nó trống rỗng, ko muốn đây là sự thật.

_Hiền, ý tưởng sáng tạo của cậu trong chủ đề đợt này là gì? -Lộc Hàm nghiêm túc thảo luận

_.........................

_Nè! Hiền, cậu có nghe tôi nói gì ko hả? -Lộc Hàm thấy nó ko chú tâm nên lay nó

_Sao? -nó ngơ ngác

_Tôi muốn biết ý tưởng sáng tạo của cậu trong chủ đề đợt này là gì? -Lộc Hàm kiên nhẫn hỏi lại

_Thật xin lỗi, hôm nay tôi ko khỏe cho lắm, tôi xin phép về trước, ý tưởng đó tôi sẽ gửi mail cho cậu -nó mệt mỏi quay lưng đi về

Thật nhức đầu quá! Nó phải nằm nghỉ mới được. Lộc Hàm nhìn thấy nó đã bỏ đi xa tức đến đầu bốc khói. Cái con nhỏ đó chẳng khác gì xưa cả. Vẫn thích làm theo ý mình, đúng là ma xui quỷ khiến tự dưng đồng ý cho nó vào nhóm. Cậu hít sâu cố gắng giữ bình tĩnh cùng những người khác thảo luận. Tốt nhất là nó nên có một ý tưởng sáng tạo tuyệt vời, ko thì mau chóng cuốn gói ra khỏi nhóm.

***

Tối qua ngủ ko được ngon cho lắm làm mắt nó giờ sưng như gấu trúc vậy. Chỉ cần nghĩ đến hắn ta cùng với một cô nàng nào đó ở bên nhau thôi là nó đã khó chịu lắm rồi. Ko được, nó cần phải uống một ly cafe để tính táo lại mới được. Cạnh trường học hình như có một tiệm cafe, thôi cứ đến đó uống thử đi.

"Leng keng" -tiếng chuông cửa reo lên

_Chào mừng quý khách, bạn muốn dùng gì ạ? -nhân viên của quán thân thiện hỏi

_Ừm.....cho tôi một ly Latte, đắng vừa, đừng ngọt quá nhé! -nó nhìn menu nói

_Dạ, ly Latte của quý khách sẽ có ngay, mời quý khách ra bàn ngồi đợi ạ -nhân viên hướng nó cười nói

Nó chọn chỗ ngồi trong một góc khuất, ở đây yên tĩnh tiện cho nó ngồi suy nghĩ. Lúc này vẫn còn khá sớm nên khách cũng ko đông mấy. Chỉ có khoảng vài người mà thôi. Lúc này vừa phải cũng có một nhóm người vào quán nên có vẻ đông hơn.

_Mọi người muốn uống gì đây? Hay là cứ như cũ đi nhé! -Lộc Hàm hỏi ý kiến

_Ừ, như vậy đi -Thế Huân cùng Chung Nhân gật đầu đồng ý

_Khoan đã, hôm nay chị muốn uống thử Frappuccino -cô gái sau lưng Lộc Hàm nói

_Cậu lại muốn thử vị mới sao? -giọng nói quen thuộc vang lên

_Tất nhiên rồi, chúng ta ra đằng kia ngồi đi -cô chạy ngay đến chỗ mình chọn

Từ lúc Lộc Hàm lên tiếng đã khiến nó chú ý nên ngước lên nhìn, ko ngờ bọn hắn cũng ở đây. Anh Chung Nhân vẫn như vậy. Trầm tính và ít nói, nhìn anh chững chạc hơn trước rất nhiều. Thế Huân thì cứ dính sát lấy Lộc Hàm ko rời. Nghe Ann nói thì họ đã bắt đầu lại, hạnh phúc thật đấy. Chị Ann thì ko có đi chung, chắc là bận nghiên cứu trong trường rồi. Nhưng khi nó nhìn đến cô gái bên cạnh hắn thì cả người liền cứng đờ. Đó ko phải là cô gái cùng với hắn ở sau sân trường hôm qua chứ?

_Hi, em là em Bạch Hiền phải ko? Còn nhớ chị ko? Chị là Mai, em đã gặp trong phòng mỹ thuật mấy ngày trước đó!

Mai vừa nhìn đến bên góc quán cafe liền phát hiện cô bé này. Vốn Mai nhìn liền nhận ra Bạch Hiền là vì cậu bé này để lại cho cô một ấn tượng. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt bướng bỉnh nhưng lại pha chút cô đơn, tuy cậu nhóc này hay cười nhưng nụ cười có phần gượng ép. Là một người nhạy cảm nên Mai dễ dàng nhìn thấu điều này.

Bị Mai hỏi bất ngờ nên nó lúng túng trả lời "Vâng" một tiếng. Đúng lúc hắn ta từ sau lưng Mai xuất hiện làm nó ko khỏi lo lắng.

_Cậu đang nói chuyện với ai thế? -hắn hỏi

_À là đàn em đó, hôm đó em ấy còn say mê nhìn tấm hình của cậu trong phòng mỹ thuật nữa cơ, cậu lại có thêm một fan hâm mộ rồi đấy -Mai trêu đùa

_Vậy sao? Vậy thì tớ phải xem mặt cậu ấy như thế nào............-vừa nói hắn vừa ngước lên nhìn cô gái trong miệng Mai

Khi hai ánh mắt chạm nhau, ko gian xung quanh như dừng lại. Nó có thể nghe rõ lấy nhịp tim đang đập của mình. Là nó sao? Sao nó lại quay lại? Người làm hắn đau khổ đã bỏ đi sao giờ lại quay về. Lúc đó, hắn rất hận nó. Hận nó vì sao lại gạt hắn? Hận nó sao có thể mang mặt nạ lừa dối như thế? Còn có thể diễn xuất đạt như thế, ngay cả hắn cũng bị nó xoay cho một vòng. Thì ra tình cảm của nó lại nghèo mạt như vậy. Dám lấy tình cảm ra làm trò đùa, con người nó thật đê tiện. Cho đến khi hắn gặp lại Mai - con gái một người bạn của mẹ, vốn là bạn thanh mai trúc mã hồi nhỏ của hắn. Cô nàng có cá tính hoạt bát, lại quen biết từ nhỏ nên cả hai nói chuyện rất thoải mái. Nhờ Mai mà hắn dần lấy lại cân bằng trong cuộc sống, cũng đã biết chấp nhận sự thật. Hơn hai năm qua, cuộc sống của hắn cũng tốt lên nhiều nhưng hắn vẫn ko thể ko quên được vết thương mà quá khứ mang lại. Điều này luôn làm hắn cảm thấy ko đuợc thoải mái. Nhiều khi hận còn mang tên gọi khác là yêu. Vì yêu nên hận, mà hận càng sâu đậm chứng tỏ nguời ấy yêu mình rất nhiều.
Nó thấy hắn trầm tư, ko biết hắn ta nghĩ gì. Chẳng lẽ ko muốn nhìn thấy nó sao? Nó ko muốn cứ im lặng như vậy nữa, nhiều lúc im lặng thật sự đáng sợ. Nó ko được tự nhiên mở miệng chào hỏi:

_Đã lâu ko gặp rồi....

_...Ừm, đã lâu ko gặp -hắn bình tĩnh nói

_Em......anh.....anh có khoẻ ko? -nó cắn môi hỏi

_Cám ơn, tôi rất tốt -thì ra gặp lại nói chuyện cũng ko khó đến vậy

_Hai người quen nhau sao? -Mai tò mò

_Ừm, chỉ là người quen cũ mà thôi -lời nói của hắn như gáo nước lạnh tạt vào mặt nó vậy

Cái gì mà "người quen cũ" cơ chứ? Nó quay lại đây ko phải là để nghe điều này. Nó ko muốn cứ như vậy mà kết thúc. Cái này đâu phải là cái kết mà nó mong muốn. Ngăn lại những giọt nước mắt sắp tràn ra khỏi mi, nó thầm nhủ với lòng "Ko sao đâu, mình ko thể để mất anh ấy được". Ích kỷ thì sao chứ? Cậu cũng ko phải là một người độ lượng. Bây giờ nó ở lại đây thì chỉ càng tăng thêm cái cảm giác khó chịu trong lòng mà thôi. Tốt nhất nên rời khỏi đây thôi.

_Xin lỗi, em có chút chuyện bận nên về trước -nó xoay người đi trước

_Hơ, em ấy sao vậy nhỉ? -Mai khó hiểu nhìn Xán Liệt

Hắn nhún vai tỏ vẻ ko biết gì. Đối với việc nó trở về bất ngờ thế này thì Xán Liệt vẫn chưa kịp tiêu hóa nổi. Nói ko còn cảm giác gì với nó thì là nói dối. Nhưng hắn ko thể lại quay về với người từng lừa gạt mình được. Hắn đang đấu tranh với từng suy nghĩ trong đầu. Phải làm gì với nó đây?

_Ủa chị ơi, Latte của chị nè! -cô nhân viên hốt hoảng khi thấy nó bỏ đi

_Ừm, cám ơn -nó đưa tay lấy ly Latte từ nhân viên, đồng thời rút tiền trả, ko nhanh ko chậm mà bỏ đi

Nó sợ hãi cái cảm giác này. Cái cảm giác như mới vừa trên thiên đàng rớt xuống địa ngục vậy. Gặp lại hắn nó rất vui nhưng lại nhảy ra cô gái tên Mai ấy, rốt cuộc Mai và hắn có quan hệ gì?

_Đó ko phải là Bạch Hiền sao? -Vy nhíu mày

_Sao? Cậu ta trở về sao? -Thế Huân ngạc nhiên

_Ừm, cậu ấy học ở khoa em, mà lại còn chung nhóm nữa -Lộc Hàm thản nhiên trả lời

_Cậu ta mặt dày thật đấy! Đã gây ra chuyện như thế mà còn dám quay lại........ơ này Chung Nhân, mày chạy đi đâu thế? -Thế Huân đang nói giữa chừng lại thấy thằng bạn tông cửa bỏ ra ngoài

Chung Nhân từ lúc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia thì đã ko thể nào rời mắt khỏi. Cho đến khi nghe tiếng xác định đó là nó qua miệng em gái mình thì ko kịp suy nghĩ nhiều mà tông cửa chạy theo nó. Hai năm cũng đã trôi qua rồi, chuyện quá khứ thôi thì cũng gạt xuống thôi. Bây giờ anh cũng đã trưởng thành hơn trước rồi, thay vì hận cả đời sao ko thử tha thứ cho họ một lần. Mắt thấy nó cứ cắm đầu đi nhanh về phía trước mà ko thấy mình ở ngay đằng sau, Chung Nhân đành hét to gọi lại:

_Bạch Hiền, em dừng lại đi!

_Hở?

Đang đi lại nghe có người gọi tên nó nên nó dừng bước lại, xoay người nhìn về người đối diện. Lâu ko gặp, anh ấy sao lại đuổi theo mình? Chẳng lẽ muốn chửi cho mình một tăng sao?

_Hiền,em đã quay trở lại rồi sao? -Chung Nhân thấy nó dừng lại mới nhanh bước đến gần nó cười hỏi thăm

_Vâng, anh vẫn khoẻ chứ? -nó ko ngờ Chung Nhân lại cười với mình

_Anh khỏe, em bây giờ sống ở đâu hả? -Chung Nhân vẫn nhớ nhà nó đã bán rồi, vậy giờ nó đang sống ở đâu

_À, em đang sống cùng ông nội, cũng tốt lắm -nó cười gượng

_Mấy năm nay ko nghe tin tức gì từ em hết, anh còn tưởng em bốc hơi luôn rồi chứ -Chung Nhân nói đùa

_Chuyện........ừm.....chuyện đó anh ko hận em sao? -nó cúi đầu hỏi

_Ko hận. Nếu suốt ngày ôm nỗi hận mà sống sẽ rất khó chịu, hơn nữa anh nghĩ trong chuyện đó em có nỗi khổ riêng, anh sẽ đợi đến khi em nói sự thật với anh.

Đúng vậy, Chung Nhân vẫn cảm thấy có gì đó rất kì lạ trong chuyện này. Nhưng mà điểm kì lạ ấy anh vẫn ko biết nó là gì. Đối với anh mà nói, Bạch Hiên là một cậu nhóc lém lỉnh, hay tạo ra những trò đùa kì quái khiến mọi người đều cảm thấy vui vẻ. Còn nữa, Chung Nhân thấy tình cảm mà nó đối xử với em gái mình cùng mọi người đều rất tốt. Nếu như đấy chỉ là đóng kịch thôi thì sao anh lại thấy tia thật lòng trong mắt nó chứ. Anh vẫn luôn tin đến một ngày nào đó nó sẽ nói ra sự thật. Ko cần bắt ép, nếu nó muốn nói, tự khắc lúc đó nó sẽ tự mình nói ra. Anh sẽ đợi.

Anh ấy thì ra ko còn hận mình nữa sao? Tốt quá đi, rốt cuộc mình cũng có thể có thêm một người bạn quay lại rồi. Nó rất cảm động vì lời anh nói. Đến cả Bảo cũng có thể nhìn ra được vụ việc sao hắn ta lại ko thấy được nhỉ? Nó lại nghĩ đến cảnh khi nó đang khổ sở điều trị bệnh hai năm qua còn hắn lạ đang vui vẻ bên Mai nó lại bực tức. Ko được như thế! Ko phải nó muốn hắn sống vui vẻ nên mới lựa chọn rời đi sao? Bây giờ nó về rồi, muốn hay ko muốn thì nó vẫn phải ở bên hắn.

_Cám ơn anh -nó vui vẻ lên hẳn

_Nghe nói em chung nhóm với Lộc Hàm sao? Chắc nó lại gây khó dễ cho em rồi -Bảo thở dài

_Cũng ko có gì đâu, chẳng qua là cậu ấy vẫn còn nhớ đến chuyện cũ mà -nó lắc đầu cười

_Ừ, có gì sau này chúng ta thường xuyên gặp mặt nhau đi, mình là bạn bè mà phải ko? -Chung Nhân hỏi

_Vâng -nó trả lời

_Giờ em về trường luôn sao, chúng ta cùng về luôn nhé? -Chung Nhân nhìn cách đó ko xa là trường học nên đoán là nó về trường

_Dạ, mình cùng đi thôi -nó sảng khoái cười

Bạn bè, người thân chính là chỗ trụ lớn nhất của nó. Nó rất biết ơn trời vì đã ko cướp hết đi của nó mọi thứ. Nó nhất định phải sống thật hạnh phúc mới được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro