[Chap 6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  _Mẹ ơi, con về rồi! -nó vui vẻ cất giày vào tủ

Mãi ko thấy mẹ trả lời, nó đi tìm thì trong phòng khách truyền đến tiếng nói của một người phụ nữ lạ mặt

_Xin chị nhận tôi vào làm việc đó đi, chị cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi rồi đấy, nếu ko có công việc này chắc tôi ko lo nổi quá! -mẹ nó van nài

_Chị biết tính chất công việc rồi đấy, nó đòi hỏi sự khéo léo và thời gian cố định mà chị thì lại ́ làm quá nhiều việc, tôi sợ chị làm ko nổi đâu -người phụ nữ ấy nói

_Con chào dì, con chào mẹ, nhà ta có chuyện gì vậy, tại sao mẹ phải tìm thêm việc làm vậy? -nó tò mò hỏi mẹ

_Tiền thuốc của ba con dạo này đắt quá, mà việc làm của mẹ lại ko đủ trả tiền thuốc nên mẹ đành tìm việc làm gì đó để kiếm thêm thu nhập -mẹ nó nói trong đau xót

Người phụ nữ nãy giờ quan sát nó, bà có vẻ như đang cân nhắc chuyện gì đó. Cuối cùng bà cũng đưa ra quyết định:

_Nếu chị ko phiền thì cháu nhà chị có thể thay chị đi làm.

_Sao? Như vậy thì ko được - mẹ nó hoảng hốt

_Vậy thì thật đáng tiếc, tôi thấy cô bé cũng rất được, tôi cũng có thể nói giúp mong bà chủ có thể tăng thên tiền lương - bà ấy tiếc nuối

Nó ko thể ko giúp mẹ một tay, hướng bà ấy nói:

_Con đồng ý, dì hãy nhận con vào làm đi ạ!

_Ko được! Mẹ ko cho phép con đi đâu hết -mẹ nó ngăn cản

_Mẹ à, con biết rằng mẹ rất yêu con, con cũng yêu gia đình mình lắm, chúng ta là người một nhà mà mẹ, con cũng lớn rồi, con sẽ thay mẹ gánh vác một phần nhỏ, mẹ đồng ý với dì đi, con ko sao đâu -nó trấn an và thuyết phục mẹ nó

_Nhưng mà... -mẹ nó ngập ngừng

_Mẹ con làm được mà, mẹ đừng lo nữa -chưa để mẹ nó kịp nói hết, nó đã ngắt lời

_Thôi được rồi, chị hãy giúp con bé nhé, nó vẫn còn nhiều thiếu sót lắm đấy! -mẹ nó cuối cùng cũng bị nó thuyết phục

_Vậy khoảng tuần sau thì con có thể đi làm luôn được ko? -bà ấy mỉm cười hỏi

_Dạ được ạ -nó vui vẻ đáp lời

_Vậy đây là bản hợp đồng làm việc, con hãy đọc qua nó và kí tên vào nhé! Nhân tiện dì tên là Hoà, con là Bạch Hiền phải ko, ta cũng nghe mẹ con nói nhiều về con đấy. Thôi giờ cũng trễ, ta phải về rồi, chào tạm biệt chị và con.

Hai mẹ con nó nhìn theo bóng xe bây Hoà rời đi.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro