[Fanfic][ChanBaek] Yêu Lầm Cưới Sai [Chương 31]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                 

Tác giả: Sana

Thể loại: Hiện Đại, Cưới trước yêu sau, ngọt ngược, HE.

Nhân vật: Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền (ChanBaek EXO), và một số nhân vật phụ khác.

-----------------

          "Em có biết lúc đó cảm giác của tôi như thế nào không? Tôi rất sợ hãi, dường như từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ trải qua cảm giác sợ như vậy, dù rằng khi ở Mỹ tôi đã từng trải qua hai lần gặp chuyện ám sát như thế, nhưng lại không sợ bằng lúc ấy. Tôi sợ vĩnh viễn cũng sẽ không nghe được giọng nói của em, không thấy được nụ cười của em, không còn nhìn thấy em mỗi ngày. Tôi sợ đến mức tất cả đau đớn trên người hoàn toàn không cảm nhận được nữa, sự mỏi mệt đến cùng cực cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, lúc ấy, tôi chỉ biết duy nhất một điều là mình phải chạy đi, chạy thật nhanh để tìm thấy em, cho dù tôi chỉ còn một hơi thở cuối cùng cũng kiên quyết giữ lại, nhất định phải thấy được em, dù trả giá đắt thế nào tôi cũng chấp nhận."

Giọng nói của Phác Xán Liệt trầm thấp vang lên bên tai cậu, tuy rằng chỉ nghe thôi nhưng cậu lại cảm nhận được sâu sắc cảm giác khi ấy của hắn, hắn đã sợ hãi thế nào, đã cực khổ thế nào để tìm thấy cậu, dường như mọi thứ đang tái hiện lại rất rõ ràng trước mắt. Trái tim khẽ nảy lên, bởi vì cậu áy náy, vì những gì người này cho cậu, thế mà cậu không thể đáp lại được gì.

          "Xin lỗi." Biện Bạch Hiền nói. "Tôi không xứng đáng để anh trả giá như vậy."

          "Em không cần nói gì cả. Lúc điên cuồng tìm kiếm em, tôi đã nghĩ rằng, chỉ cần em vẫn ở bên tôi là tốt rồi, em yêu ai, em thương ai, trong mắt em chỉ có ai...đều không quan trọng nữa. Chỉ cần em vẫn còn sống, vẫn ở đó, ở trong tầm mắt tôi, thì dù không có được em, tôi vẫn chấp nhận." Phác Xán Liệt vẫn ôm lấy Biện Bạch Hiền, hắn không có ý định buông ra.

          "Tôi...haizz." Biện Bạch Hiền muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra tiếng thở dài.

          "Nếu tình cảm này làm cho em thấy nặng nề như vậy, thì em không cần nghĩ đến đâu. Tôi sẽ không khiến em khó xử." Phác Xán Liệt hiểu được tiếng thờ dài của cậu là có ý nghĩa gì.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, cho đến khi chị bếp gõ cửa mang canh vào. Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng đỡ Phác Xán Liệt ngồi ngay ngắn, sau đó bưng bát canh vào, tự tay đút hắn uống. Tuy rằng cậu không yêu hắn, nhưng đền đáp bằng sự quan tâm này cũng có thể mà.

------------

Biện Bạch Hiền dù không muốn thì cũng phải nghỉ làm ở nhà chăm sóc Phác Xán Liệt, bởi ông bà Phác sau khi về nước nghe tin hắn bị thương ở hội nghị kinh doanh, liền vội vàng đến nhà xem tình hình hắn như thế nào. Lúc ông Phác còn đang trên lầu nói chuyện với Phác Xán Liệt thì bà Phác lại xuống dưới nhà tìm Biện Bạch Hiền.

          "Bạch Hiền à, mẹ biết con cũng muốn đi làm, cũng có việc, nhưng mẹ hi vọng con có thể nghỉ ở nhà để chăm sóc cho Xán Liệt. Có chuyện này mẹ muốn nói với con, mong rằng sau khi nghe xong con sẽ chăm sóc nó tốt hơn." Bà Phác có vẻ tiều tụy, dù rằng vẫn đẹp nhưng ai mà thoải mái nổi khi cả hai đứa con trai đều gặp chuyện không may.

          "Dạ, mẹ cứ nói đi." Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn ngồi nghe.

          "Haizz, chuyện là từ nhỏ Xán Liệt đã được chẩn đoán là bị tim bẩm sinh, đến năm mười bốn tuổi bệnh trở nặng, phải phẫu thuật. Bác sĩ nói nó chỉ có 60% là sống thôi. Ba mẹ lo lắng lắm nhưng vẫn đồng ý, bởi lúc ấy không còn đường lui nữa. Thật may sau khi phẫu thuật xong thì bệnh tim hết hẳn, nhưng thân thể từ nhỏ đã suy yếu, vậy nên vẫn có di chứng. Ba mẹ đối với Xán Liệt cưng chiều tuyệt đối, bất cứ thứ gì trân quý bổ dưỡng trên đời đều mang cho nó ăn, uống để bồi bổ sức khỏe. Mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp, đột nhiên năm nó mười tám tuổi, đang du học ở Mỹ, vô tình bị vạ lây trong một cuộc ám sát tại trung tâm thương mại. Khi ấy nó bị trúng đạn vào tay phải, bây giờ vẫn còn đau mỗi khi trời quá lạnh. Vì những chuyện đã xảy ra, cho nên sức khỏe nó không được ổn định lắm, nếu không chú ý sẽ bị suy nhược rồi cứ thế mà bệnh liên miên. Mẹ bây giờ không ở cạnh nó nhiều, nên mẹ mong con có thể thay mẹ mà chăm sóc cho nó."

Biện Bạch Hiền ngồi nghe bà Phác kể lại chuyện xưa mà trong lòng nổi lên nhiều tư vị khác nhau. Không ngờ Phác Xán Liệt cao to như thế lại có sức khỏe không ổn định. Nhưng chuyện khiến cậu bất ngờ nhất là năm mười tám tuổi hắn từng bị trúng đạn trong cuộc ám sát ư? Hèn gì hắn lo lắng cho cậu như vậy, hèn gì...Haizz, Có lẽ lúc ấy hắn đã rất sợ hãi, bởi dư âm của chuyện xưa là một nỗi ám ảnh kinh hoàng. Thế nhưng hắn lại phải đi tìm cậu, phải lo lắng cho cậu. Cảm giác áy náy cứ thế mà tăng dần lên, khiến cậu bấu chặt tay vào đùi.

Bây giờ nói gì đi nữa cũng là vô dụng, trong đầu cậu loạn thành một đoàn. Tiến thoái lưỡng nan, cậu không thể chia tay với Đào Khả Như bởi vì cậu quá yêu cô gái đó, nhưng cậu cũng không thể đáp lại tình cảm với Phác Xán Liệt, bởi cậu không yêu hắn. Chỉ có thương hại này thôi thì không đủ, mà hắn lại không cần thương hại, hắn cần cậu thương yêu.

Buổi tối khi lên phòng, Biện Bạch Hiền tự tay thay thuốc cho Phác Xán Liệt. Cơ thể hắn rất đẹp, lồng ngực săn chắc, lại còn có múi cơ nữa, quả là đáng để cậu ao ước. Với cậu, hai thằng đàn ông thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, nên cứ vô tư thoa thuốc, thỉnh thoảng sờ soạng cơ bắp hắn một chút.

Phác Xán Liệt nửa ngồi nửa nằm trên giường, hắn chăm chú nhìn gương mặt Biện Bạch Hiền gần trong gang tấc, mỉm cười thật dịu dàng.

          "Chỗ này sao bầm lâu như vậy mà chưa tan? Anh có uống thuốc đầy đủ không đấy?" Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng xoa xoa.

          "Nếu em nguyện ý thoa thuốc cho tôi mỗi ngày, tôi sẽ tạo điều kiện cho vết bầm lâu tan hơn." Phác Xán Liệt nắm cánh tay Biện Bạch Hiền.

          "Anh đừng nói bậy." Biện Bạch Hiền rút tay về, dọn dẹp mấy hộp thuốc trên bàn vào hộc tủ.

Cậu làm xong thì leo lên giường nằm, vừa nằm xuống đã bị một cánh tay rắn chắc hữu lực kéo lại, ôm vào lòng.

          "Ưm..." Biện Bạch Hiền giãy ra. "Đừng ôm, tôi không thích."

Thấy vẻ mặt buồn bã của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền vội giải thích: "Ấy anh đừng hiểu lầm, tôi từ nhỏ đã có thói quen không thích người khác chạm vào khi ngủ."

          "Vậy em định ngủ thế nào với vợ?" Phác Xán Liệt đột nhiên hỏi.

          "Chuyện này...haizz đừng nhắc nữa, ngủ đi." Cậu biết hắn không thích chuyện tình cảm của cậu, nếu giờ nhắc tới chắc lát nữa lại gây ra nhiều chuyện không hay, đành cắt ngang.

Phác Xán Liệt có ngốc đến mấy cũng hiểu được, cậu đang muốn gần gũi hắn để xoa dịu đi nỗi đau mà hắn đang chịu vì cậu, hoàn toàn không phải vì yêu. Cái gì mà thói quen từ nhỏ? Chẳng phải ngày đầu tiên hai người ngủ cùng nhau, cậu đã chủ động rúc vào lồng ngực hắn, còn ôm chặt hắn không buông sao?

Càng suy nghĩ hắn càng cảm thấy nặng lòng. Quả nhiên, biết quá nhiều luôn là điều không tốt. Giá như hắn trở thành một kẻ đần độn, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cứ đắm chìm trong những cảm giác được cậu quan tâm chăm sóc yêu thương, rồi cứ ngộ nhận đây là tình yêu, là hạnh phúc mà hưởng thụ thì hay biết mấy. Tất cả chỉ là giá như...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro