Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11

“Saranghae”

“Mình yêu cậu rất nhiều, Taeyeon…”

Taeyeon bật dậy giữa đêm, mồ hôi ướt đẫm. Thở hổn hển, Taeyeon đi xuống tủ lạnh và lấy cho mình một hộp sữa dâu. Sữa mát lạnh làm dịu đi phần nào cái đầu nóng bức của Taeyeon. Buông người xuống ghế, Taeyeon thở dài một cách nặng nhọc. Lần đầu tiên trong đời Taeyeon nhận được lời tỏ tình, mà lại là từ một cô gái, Taeyeon thật sự không biết phải làm sao. Jessica là cô gái tốt, không ai nỡ làm tổn thương một cô gái như vậy cả. Taeyeon cũng không ngoại lệ. Jessica là thiên sứ của mọi người. Taeyeon luôn coi Jessica là một người đặc biệt, nhưng yêu sao? Đó là điều không thể. Công chúa băng giá giờ đã vì Taeyeon mà rơi nước mắt như vậy, Taeyeon còn có thể làm gì đây. Cậu không nỡ từ chối thẳng thừng, càng không thể nhận lời. Thật tệ là hành động đứng im cho Jessica ôm của Taeyeon đã khiến Jessica hiểu lầm như một sự đáp lại tình cảm.

“tinh…tinh…”

Điện thoại báo có tin nhắn. Taeyeon chán nản khi với tay lấy máy.

Fr Sica : Taeyeon ngủ chưa thế? Mình vui quá. Không thể nào ngủ yên được. Làm sao đây? Mai mình còn phải đi chụp ảnh nữa.

Từng dòng chữ làm Taeyeon thêm đau đầu. Taeyeon lại mò lên phòng ngủ. Thật là không biết nên trả lời thế nào.

Fr Taeyeon: Ngoan ngủ đi nào. Nếu cậu không muốn phải đắp dưa leo lên mắt.

Taeyeon miễn cưỡng trả lời theo kiểu một người tình. Nó không còn được thoải mái nữa.

Fr Sica: Nhưng mình nhớ cậu quá.

Fr Taeyeon: Chiều mai đi tập sẽ gặp nhau mà. Giờ thì ngủ đi. Ngủ ngon nhé.

Fr Sica: Ok my love. Goodnight my Taeyeon.

Đáp điện thoại lên giường, Taeyeon biết chính mình mới là người mất ngủ đêm nay. Vén nhẹ bức rèm cửa, Taeyeon nhìn sang ngôi nhà đối diện. Bóng đèn ngủ màu hồng vẫn sáng. Một bóng người hắt lên rèm làm Taeyeon chú ý. Bóng dáng quen thuộc đã lâu rồi cậu không được nhìn thấy. Taeyeon đi hẳn ra ngoài ban công. Phải thú nhận là bây giờ cậu muốn bay ngay sang đó để được nhìn con người ấy cho thỏa thích. Mới hôm nào cả hai còn vui vẻ bên nhau, vậy mà giờ đây mọi thứ đều thay đổi.

“Fany à? Cậu có khỏe không? Sao giờ này vẫn còn thức? Không phải là thức vì Dennis đấy chứ?”

Môi Taeyeon mấp máy gọi tên Tiffany, thầm ước cô ấy có thể nghe thấy. Taeyeon cần một người ở bên lúc này. Ngày mai đây, Taeyeon phải đối diện với mọi chuyện ra sao đây. Quá nhiều thứ để suy nghĩ. Bóng người kia chợt nằm xuống. Taeyeon cũng tiếc nuối bỏ vào trong và cố nhắm mắt cho qua đêm.

Bên kia, một con người nằm xuống giường, ghì chặt lấy em Totoro đã ướt đẫm của mình. Tiffany thấy quá chán chường rồi. Cuộc đời cô cứ đi vào bế tắc thế này ư? Nghe Jessica thổ lộ lòng mình mà Tiffany đau lắm. Nhưng không đau bằng việc Taeyeon đã chấp nhận tình cảm ấy. Vậy cô với cậu ấy là gì đây? Trước nay và giờ vẫn chỉ là bạn thân thôi sao? Không phải thế, cô không muốn điều đó. Giờ thì Tiffany hối hận. Phải chăng cô dũng cảm như Jessica, nói cho Taeyeon nghe nỗi lòng mình từ hai năm trước. Phải, cô đã yêu Taeyeon từ rất, rất lâu rồi. Nhưng vì nhút nhát và sợ mất Taeyeon mà cô chỉ giữ kín những tình cảm đó cho riêng mình. Cô yêu Taeyeon từ khi cậu ấy trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô. Nhưng giờ Taeyeon đã thuộc về người khác. Cô phải làm sao đây? Thiếu Taeyeon ư? Điều đó cô chưa bao giờ nghĩ đến. Cô cứ tự tin nghĩ rằng Taeyeon xuất hiện chỉ là để dành cho riêng mình cô. Nhưng sự thật không phải thế. Cậu ấy có thể là của bất cứ ai, và bây giờ cậu ấy không phải là của cô. Tiếng khóc uất nghẹn trong cổ mà Tiffany cố kìm nén không cho nó thoát ra ngoài. Cô muốn hét, không gì khác ngoài cái tên KIM TAEYEON. Cô muốn cậu ấy ở đây, ngay lúc này. Cô cần cậu ấy…

Tiffany cứ khóc, và cứ bồng bềnh trong những dòng suy nghĩ cho đến khi quá mệt và chìm vào giấc gủ. Đôi môi cô miên man gọi tên Taeyeon…

= = = = = = = = = = = = = = = =

Soo Young lái xe đi với tâm trạng lo lắng cho Taeyeon ở băng ghế sau. Cô phải đưa Taeyeon đến viện truyền nước. Thể trạng của cậu ấy yếu hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên Soo Young phải đưa Taeyeon đến viện trong tình trạng như thế này. Hôm nay đang quay MV thì bỗng nhiên Taeyeon khụy xuống. Soo Young đang ở gần đó vội chạy lại đỡ Taeyeon đứng dậy, sắc mặt đã xanh lét. Lần đầu tiên trong đời khi nhận được câu hỏi “Cậu có cố được không?”, Taeyeon đã lắc đầu. Đoàn quay MV đã phải dừng lại để Soo Young đưa Taeyeon đến bệnh viện ngay tức thì.

(Bệnh viện Seoul)

Sau một hồi kiểm tra và hồi sức, Taeyeon được chuyển về phòng bệnh để nghỉ. Tay Taeyeon loằng ngoằng dây truyền.

- Thể trạng Taeyeon đã bị suy nhược đi rất nhiều so với lần cuối kiểm tra sức khỏe cuối cùng. Cháu nên giảm bớt công việc của nó xuống để nó có thời gian nghỉ ngơi.

Vị bác sĩ đẩy lại gọng kính và nhìn Taeyeon. Ông là bác sĩ riêng của Taeyeon, được chính Soo Young  nhờ cậy. Soo Young là cháu ruột của ông bác sĩ này nên ông đã không ngần ngại nhận lời giúp đỡ. Ông biết bí mật về Taeyeon, cũng đã nghe Soo Young kể chuyện về số phận Taeyeon. Ông thấy thương cảm cho con người này. Thỉnh thoảng Taeyeon cũng đến bệnh viện để đích thân ông kiểm tra sức khỏe cho. Vì thế nên giữa hai người có một mối thâm giao khó diễn tả.

- Taeyeon đang tham lam quá. Cậu ấy vơ kín công việc cho mình. – Soo Young trùng giọng.

- Taeyeon có chuyện gì sao?

- Thì bác cũng biết rồi đấy. Showbiz mà.

- Hừ! Lại showbiz.

Ông bác sĩ có vẻ giận khi nhắc đến hai từ showbiz. Soo Young cũng nhận ra mình nói hớ vội ngậm miệng lại ngay. Phải rồi. Đứa con gái ông tầm tuổi Taeyeon cũng đã mất vì những thị phi, chèn ép của giới showbiz. Chưa lâu, nên nỗi đau trong người cha này vẫn chưa nguôi ngoai chút nào.

- Hãy cẩn thận hơn một chút. Ta đã nhận thấy vài dấu hiệu của bệnh trầm cảm ở Taeyeon…

- Cái gì? Taeyeon? Trầm cảm sao?

Soo Young giãy nảy lên. Nực cười. Bảo một người - hơn hai chục năm trời lăn lộn, một người lúc nào cũng lạc quan, yêu đời, một người đã vững chãi chèo chống cuộc sống đến tận bây giờ - bị bệnh trầm cảm thì thật là khó tin. Nhưng có thể lắm chứ. Cái thế giới showbiz này khắc nghiệt hơn thế giới bình thường ngoài kia nhiều lắm. Soo Young ngậm ngùi nhìn Taeyeon rồi rút điện thoại ra check lịch.

Delete

Delete

Move

Delete

- Đừng gục ngã nhé Taeyeon.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Tin Taeyeon nhanh chóng đến tai Jessica. Sau buổi tập, cô nhanh chóng đến bệnh viện. Hỉnh ảnh Taeyeon xanh xao giữa đống dây truyền làm Jessica rớt nước mắt. Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh giường rồi nắm lấy tay Taeyeon.

- Mới hôm qua còn khỏe kia mà. Sao giờ đã thế này?

Jessica vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Taeyeon, làm Taeyeon thức giấc.

- Er…Sica…

Giọng Taeyeon yếu ớt. Jessica ấn Taeyeon nằm xuống khi Taeyeon có ý định nhỏm dậy.

- Nằm im đi nào. Cậu đang không khỏe.

- Không, mình ổn mà.

- Lúc nào cũng ổn, ổn, ổn. Mình là bạn gái cậu cơ mà. Đừng cố tỏ ra là ổn với mình. OK?

- Er…

Hình như bệnh tật đã làm Taeyeon lú lẫn rồi hay sao ấy. Giờ thì dù muốn hay không, Jessica cũng là bạn gái trên danh nghĩa của Taeyeon. Chuyện này chỉ có hai người biết. Taeyeon không dám kể cho Soo Young nghe vì nghĩ Soo Young đã đủ bận bịu vì mình rồi. Hơn nữa Taeyeon thực sự không biết mở lời thế nào cả. Chuyện này là hoàn toàn sai trái.

- Sica à. Mình đã nói về chuyện bạn gái…

- Ok ok, sau này mình không tùy tiện dùng từ đó nữa.

Sica cười híp mắt. Cô nghĩ ý Taeyeon muốn nhắc tới đám paparazzi, nhưng kì thực Taeyeon chỉ có ý nói về hai người mà thôi. Mỗi lần gần nhau là Taeyeon lại cố gắng tìm cách giải thích cho Jessica hiểu, nhưng càng vòng vo lại càng khiến Jessica hiểu lầm thêm. Taeyeon sắp đến lúc buông xuôi với cô nàng này mất. Bình thường Jessica nhạy cảm lắm kia mà, sao giờ lại ngu ngơ không đúng lúc vậy chứ? Tình yêu có sức mạnh làm người ta mụ mị đến thế kia sao? Từ khi Jessica nói yêu Taeyeon, và Taeyeon (vô tình) nhận lời đến giờ, Taeyeon cảm giác giữa hai người luôn có một khoảng cách, không còn gần gũi, thân mật như trước kia nữa.

“Đây là điều cậu muốn sao Sica? Để chúng ta không còn có thể thoải mái như trước nữa…”

- Taeyeon, uống nước này.

- Được rồi, mình cầm được.

- NO. Cậu còn yếu. Ngoan nào.

Taeyeon lưỡng lự trước khi kề miệng vào cốc. Jessica một tay đỡ lưng Taeyeon, tay còn lại cẩn thận nâng nhẹ cốc nước cho Taeyeon dễ uống.

Bên ngoài, một người đã chứng kiến tất cả. Tiffany cắn môi, cố kìm nước mắt lại. Tiffany đã lại chậm một bước. Lúc chiều Tiffany có việc phải lên phòng chủ tịch Lee, vô tình đã nghe được trao đổi của Soo Young với chủ tịch Lee về bệnh tình của Taeyeon. Tiffany đã tắt điện thoại và vội vàng đến bệnh viện. Phải chật vật lắm Tiffany mới tìm được phòng bệnh của Taeyeon. Nhưng cảnh tưởng này, nó bép nghẹt trái tim Tiffany. Nhìn Jessica ân cần chăm sóc Taeyeon, Tiffany cảm thấy khó thở. Lẽ ra người ngồi đó giờ này phải là cô mới phải? Mấy năm thân thiết bên nhau, giờ thì lại phải đứng từ xa mà nhìn. Tiffany bỏ ra ngoài, tự kiếm cho mình một chai nước rồi sau đó lại quay về bệnh viện. Cô chọn cho mình một góc khuất đứng nhìn hai người đó trong phòng.

Trời đã tối, Taeyeon đã ngủ và Jessica lại có việc. Cô kéo chăn đắp lại cho Taeyeon rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Tiffany giật mình lùi lại vài bước. Đợi cho Jessica đi khuất, Tiffany mới nhẹ nhàng mở cửa phòng và ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy Jessica đã ngồi. Dường như Taeyeon ngủ rất say, nét mặt không khác gì một đứa trẻ. Tiffany khóc khi nhìn thấy khuôn mặt ấy. Đã hao mòn và xanh xao đi nhiều, nhưng vẫn vẹn nguyên những nét ngây thơ. Tiffany đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Taeyeon, nhưng tay cô vẫn cách mặt Taeyeon một khoảng ngắn. Tiffany muốn nhìn thấy đôi mắt màu nâu trong veo, muốn chạm vào đôi môi mềm thơm vị sữa dâu. Nhưng cô không thể, không dám và không nỡ đánh thức Taeyeon. Tiffany biết mình không thể nào kiềm chế được trước Taeyeon, nên cô khẽ đan tay mình vào tay Taeyeon để vơi đi phần nào nhớ nhung. Tiffany cứ lặng lẽ ngồi bên giường Taeyeon như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ. Nước mắt đã khô mà tim vẫn rỉ máu. Liếc nhìn đồng hồ, Tiffany đứng lên, ghé sát tai Taeyeon thì thầm.

“Saranghae…”

Sau câu nói, Tiffany quay lưng bước nhanh ra cửa, không kịp nghe đôi môi kia đang mấp máy.

“Fany…”

= = = = = = = = = = = = = = = = =

Taeyeon dậy sớm, bó gối nhìn ra cửa sổ. Hôm nay Taeyeon được ra viện luôn. Nguyên ngày hôm qua được nghỉ ngơi khiến Taeyeon cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn nhiều. Soo Young mở cửa bước vào.

- Mình làm xong thủ tục cho cậu rồi. Thay đồ rồi chuẩn bị về nào.

Soo Young đưa cho Taeyeon một bộ đồ rồi đi kéo lại các tấm rèm quanh phòng. Trong lúc đợi Taeyeon thay đồ, Soo Young lăn ra giường lôi điện thoại ra check lịch. Soo Young đã giảm đến tối đa lịch làm việc cho Taeyeon rồi vậy mà những dòng ghi chú trên điện thoại vẫn làm Soo Young hoa mắt. Bỗng Soo Young ngồi bật dậy, khoanh chân chống cằm nhìn Taeyeon.

- Hey, body cậu cũng được đấy chứ nhỉ Taeyeon. Thêm chút butt nữa thì tuyệt.

- Không được nhìn.

Taeyeon gằn giọng lườm Soo Young làm Soo Young té ngửa ra cười.

- Mình chẳng nhìn lõm hết rồi. Giờ mới nói.

- Soo Young…

Taeyeon đỏ mặt, gằn giọng lầm nữa, nhưng điều đó chỉ khiến Soo Young cười to hơn. Taeyeon nhanh chóng mặc đồ vào để tránh tầm soi mói của con người đang ôm bụng cười ngặt nghẽo kia.

- Mà…butt mình nhỏ thật à?

Taeyeon trông có vẻ hơi lo lắng khi quay lại nhìn butt của mình.

- Ừ. – Soo Young cố nín cười. – Chỉ cần ngang ngửa của Fany thì khỏi phải chê.

Taeyeon bĩu môi. Kệ chứ. Butt nhỏ thì sao, trước nay cậu vẫn luôn tự hào về thân hình bé hạt tiêu của mình.

- À, nhắc đến Fany mới nhớ… Chiều qua cô ấy đột nhiên biến mất đi đâu đó, còn tắt điện thoại nữa, nên sáng sớm nay cả công ty đã được nghe tiếng quát om sòm từ quản lý của Fany. Cô ấy bị mắng thậm tệ…

- Fany bị mắng ư? – Taeyeon giật mình.

- Ừ. Haiz… Không biết đến khi nào mình mới có thể mắng cậu như thế nhỉ. Mình cũng là quản lý của cậu cơ mà.

Taeyeon không để chữ nào lọt tai nữa. Cậu nhíu mày. Cái tin bất ngờ này làm Taeyeon chợt nhớ tới giấc mơ đêm qua. Taeyeon đã mơ thấy Tiffany đến đây, ngồi bên giường trên chiếc ghế này, và thì thầm vào tai mình điều gì đó. Trong giấc mơ ấy, Taeyeon có thể cảm nhận rất rõ mùi nước hoa Girl và hương son strawberry phả sát mặt. Cho đến lúc sáng thức dậy, Taeyeon vẫn còn cảm giác mùi nước hoa vẫn vương quanh giường.

“Hôm qua Fany đã ở đây thật sao?”

Lòng Taeyeon chùng xuống khi nghĩ Tiffany bị mắng là vì mình, một phần cũng là vì hờn dỗi. Tại sao đến bây giờ Tiffany mới chịu đến tìm cậu.

- Soo Young này. Mình ốm nữa được không?

“Cốc”

Soo Young bay ngay từ trên giường xuống đất và cốc cho Taeyeon một phát giữa trán.

- Cậu lảm nhảm nó vừa thôi. Khi không lại muốn ốm thêm.

- Hihi – Taeyen gãi đầu cười cầu hòa – Mình chỉ nói đùa thôi mà.

“Cốc” – thêm phát nữa không thương tiếc.

- Đấy không phải chuyện để đùa. Xong rồi thì về đi. Mình sẽ bắt cậu làm bù cả hôm qua nữa.

Soo Young vờ giận dỗi dậm chân bước ra cửa. Taeyeon vội vã đuổi theo, níu Soo Young lại và trưng aegyo ra mong Soo Young thương tình. Tất nhiên là Soo Young sẽ không cho Taeyeon làm nhiều rồi, nhưng tranh thủ lấy le với Taeyeon tí để khẳng định vị trí quản lý của Choi Soo Young này mà thôi. Hai người bá vai bá cổ nhau đi xuống xe, tiếp tục hành trình showbiz.

= = = = = = = = = = = = = = = = = =

Cánh cửa đen bật mở, một bóng người mặc áo đen nhanh chóng lách vào. Buông thõng người xuống ghế, hắn cau mày một cách khó chịu.

- Vẫn chưa có thêm gì mới sao?

Giọng hắn ngang phè, quắc mắt nhìn mấy tên paparazzi mà hắn đã thuê.

- Vụ đột nhập nhà Taeyeon đó, sao không tung scandal cho xong luôn đi?

Tàn thuốc lá rơi, đỏ lòm rồi tắt ngấm.

- Hừ. Thế thì ăn nhằm gì. Lão già Lee Soo Man tài lắm. Như vậy chưa đủ thấm với lão ta đâu. Phải chờ có sự vụ gì đó rồi mới tung ra được.

- Nhưng bây giờ Lee Soo Man cho bảo vệ nhà nó kĩ lắm, không vào lại được đâu.

- Cũng không thể tiếp cận nó sao?

- Khó lắm. Mấy đứa thần tượng nhà SM thi nhau bám dính lấy nó…

“Rầm”

Tên áo đen đập bàn tức giận.

- Bao nhiêu tiền tôi bỏ ra không phải để nhận lại mấy câu vô ích như vậy.

- Chúng tôi biết. Chúng tôi vẫn đang cố gắng kia mà…

- Vậy thì cố nữa đi – Tên áo đen mất bình tĩnh – Tách hết mấy đứa thần tượng ấy ra. Còn không được nữa thì cho chúng nó chung mồ luôn đi.

- Như vậy…liệu có được không?

Mấy tay paparazzi rụt rè hỏi. Động đến thần tượng số một Hàn Quốc đã là quá liều lĩnh rồi, giờ lại thêm mấy đứa con cưng khác, như thế chẳng khác nào động vào ổ kiến lửa nhà SM. Têm áo đen cười khẩy, quăng một xấp tiền lên mặt bàn.

- Nhiêu đây đủ chưa? Tôi còn có thể cho mấy người nhiều nữa. Chỉ cần…

- Vâng, vâng. Chúng tôi biết phải làm gì mà.

Bọn paparazzi sáng mắt khi nhìn xấp tiền dày cộm trên bàn. Cả đời paparazzi lăn lộn, rình mò cũng chỉ vì thứ này. Tên áo đen đứng lên, đi nhanh ra cửa. Trước khi khuất bóng, hắn còn dằn lại một câu.

- Lần tới chúng ta gặp nhau, hi vọng mấy người có thể làm tôi dễ chịu hơn một chút.

Giọng nói lạnh lùng, điệu cười nửa miệng và ánh mắt sắc như dao làm bọn paparazzi lạnh gáy.

= = = = = = = = = = = = = = =

Taeyeon mệt mỏi trở về nhà sau chương trình radio đêm winwin. Soo Young thả Taeyeon trước cửa nhà rồi cũng nhanh chóng lái xe đi. Vì hủy lịch cho Taeyeon mà bây giờ Soo Young có quá nhiều rắc rối phải giải quyết. Chắc rồi cũng đến lúc Soo Young trầm cảm thay Taeyeon mất thôi. Đưa mắt nhìn sang ngôi nhà hồng, Taeyeon hơi háo hức khi nhận ra ánh điện trong nhà vẫn còn sáng. Chắc Tiffany cũng mới về. Chợt nảy ra một ý tưởng, Taeyeon phóng như bay vào bếp. Taeyeon chăm chú vào việc làm những chiếc bánh nướng và mứt dâu mà quên đi mọi mệt mỏi. Bánh ra lò, Taeyeon cẩn thận dùng mứt dâu vẽ lên đó những khuôn mặt cười. Hài lòng với thành quả của mình, Taeyeon hí hửng đem chúng qua nhà Tiffany. Nhưng điện trong nhà đã tắt, chỉ còn ánh đèn ngủ trên phòng Tiffany. Taeyeon đứng tần ngần trước cửa nhà Tiffany một hồi lâu, rồi sau đó lặng lẽ ra về.

Trong khi đó, ở trên phòng, Tiffany đang ngồi ngắm sao biển hồng trên mặt kính bể cá. Sáng sớm đi làm đã bị quản lí mắng té tát, cả ngày chạy sô khiến Tiffany không tránh khỏi áp lực. Đầu óc cô như muốn nổ tung ra. Mỗi lần như vậy là cô lại ngồi ngắm sao biển. Con sao biển Taeyeon đã cất công mang từ biển về cho cô, cô giữ như vàng. Bất chợt, một cái gì đó thôi thúc Tiffany đứng lên, đi ra cửa kính và nhìn xuống. Cùng lúc đó thì Taeyeon đã khuất sau cánh cửa mất rồi. Tiffany không hề biết chỉ một phút trước thôi, Taeyeon đã qua nhà cô và đứng trước cửa một lúc lâu. Tiffany thở dài, nhìn khoảng không trống vắng trước cửa nhà.Cô vẫn luôn chờ đợi cậu ấy, vậy mà cậu ấy vẫn không chịu đến tìm cô.

“Cậu sẽ không bao giờ đến tìm mình nữa phải không Taeyeon?”

(Phòng tập. Giờ giải lao)

Jessica đưa cho Taeyeon một lon cam ép lạnh. Taeyeon nhận lấy rồi đặt nó xuống bên cạnh.

- Taeyeon không uống sao?

- Mình không khát. Để lát nữa cũng được.

Jessica mỉm cười, rồi ngửa cổ lên tu lon nước cam của mình. Taeyeon nhìn mà nhăn mặt. Không phải là không khát, mà là quá khát. Nhưng chẳng lẽ lại nói với Jessica là mình không thích uống nước cam. Taeyeon ghét cái vị chua chua lại nhiều tép của nước cam.

- Ưm…Taeyeon…

- Sao thế?

Taeyeon quay sang nhìn, Jessica đang nhăn mặt vì không hài lòng với điều gì đó.

- Tay cậu… Chiếc nhẫn đó…

Taeyeon giật mình nhìn xuống tay mình. Ừ nhỉ, cậu đã đeo chiếc nhẫn này bao lâu rồi nhỉ. Đủ lâu để Taeyeon quen với nó, quen đến nỗi không còn thấy vướng víu, không còn nhận ra sự hiện diện của nó trên tay mình.

- Sao…cậu vẫn đeo nó?

Scandal TaeNy đeo nhẫn đôi từ năm nào đến giờ còn chưa phai.

- À…ừm. Fany muốn mình…ưm…đeo nó đến khi nào cô ấy còn yêu cầu.

- Gì chứ? – Jessica đột nhiên nổi cáu – Ai quan trọng hơn hả? Bạn thân hay bạn gái?

- Er…mình…

“Tập trung, tập trung”

Tiếng giáo viên cắt ngang câu nói của Taeyeon. Jessica để lon nước xuống bên cạnh rồi chạy ra chỗ nhóm mình. Taeyeon cũng nhăn nhó đứng lên. Buổi tập trở nên nặng nề khi Taeyeon cảm thấy khó xử. Buổi tập kết thúc cũng là lúc nhóm GG phải nhanh chóng ra về chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo. Jessica hờn dỗi bỏ về cùng cả nhóm mà không thèm chào Taeyeon. Còn lại một mình, Taeyeon thu dọn đồ.

- Taeyeon!

Một thanh âm nhẹ nhàng làm Taeyeon giật mình quay lại. Tim Taeyeon hẫng một nhịp khi thấy Tiffany đứng đó, cách mình chỉ một bước chân.

- Fany…

Taeyeon lí nhí, đôi mắt không dời Tiffany. Trái tim Taeyeon đập loạn xạ, Ngay lúc này, Taeyeon chỉ muốn chạy đến ôm lấy Tiffany thật chặt mà thôi, nhưng rốt cuộc, Taeyeon cũng chỉ đứng chôn chân tại chỗ.

- Cậu khỏe chứ Fany?

Taeyeon không nghĩ ra điều gì nữa, chỉ đơn giản là hỏi điều mình quan tâm nhất. Nhìn Tiffany gầy đi nhiều mà Taeyeon thêm phần xót xa. Tiềm thức lại nhớ đến chuyện Tiffany bị mắng.

- Mình ổn. Chắc cậu cũng vậy nhỉ?

Trái tim Tiffany nhói lên khi nghĩ đến lúc Taeyeon và Jessica ở bên nhau.

- Ừ… Cũng tạm. Hôm nay cậu không có lịch gì sao?

- À… Có chứ. Nhưng mình tranh thủ ghé qua gặp cậu…

Taeyeon tròn mắt, lòng khấp khởi mừng thầm. Ấy là Tiffany còn nhớ đến cậu, quan tâm cậu và muốn gặp cậu.

- Mình cũng…

- …để trả lại cậu cái này.

Taeyeon ngơ ngác, rồi nhìn xuống tay Tiffany đang đưa ra. Chiếc nhẫn đã nằm gọn trong lòng bàn tay Tiffany rồi.

- Cậu giữ lấy đi. Giờ…mình không cần nó nữa.

Tiffany ấn chiếc nhẫn vào tay Taeyeon rồi quay lưng bước đi. Cô nắm chặt tay, mím chặt môi để ngăn cho mình khỏi bật khóc. Còn lại mình Taeyeon trơ trọi đứng đó, tay cầm nhẫn vẫn run run.

“Cậu không cần chiếc nhẫn này nữa thật ư? Hay là cậu không còn cần mình nữa?”

Bóng Tiffany đã khuất dần, Taeyeon bỏ vào toilet. Vỗ những dòng nước lạnh lên mặt, Taeyeon cố làm cho mình tỉnh táo lại. Ngước nhìn vào gương, Taeyeon không thấy gì khác ngoài một kẻ thất bại tiều tụy. Thế thì sao chứ, vẫn phải sống tiếp thôi.

Bước về phía túi đồ của mình, Taeyeon ngạc nhiên nhận ra cạnh chai nước cam giờ đã có một hộp sữa dâu mát.

“Là ai?”

Chỉ có duy nhất hai người biết Taeyeon thích uống thứ đồ uống trẻ con này. Chắc chắn không thể là Soo Young được, vì giờ này cô ấy còn đang tung tăng phương trời nao để giải quyết mấy cái hợp đồng bị hủy bỏ. Vậy thì chỉ còn có thể là một người.

“Cậu làm thế này là ý gì đây Fany?”

- Taeyeonnnnnnnnnnnnn!

Victoria từ đâu chạy lại, réo tên Taeyeon rồi ngay lập tức ôm cứng lấy tay cậu, không cho cậu có cơ hội suy nghĩ thêm. Từ khi nào mà Victoria không dùng kính ngữ với Taeyeon? À, chưa bao giờ.

- Er… Victoria. Có chuyện gì vậy?

Taeyeon khó nhọc nói khi mà Victoria cứ lay người cậu mãi không thôi.

- Mau đi duyệt MV thôi. MV của chúng ta chỉnh sửa xong rồi.

MV thôi mà Victoria làm như là album ảnh cưới không bằng. Không đợi cho Taeyeon kịp đồng ý, Victoria kéo tay Taeyeon lôi đi xềnh xệch. Taeyeon chỉ còn biết với lấy túi đồ của mình rồi mặc cho Victoria kéo đi đâu thì kéo.

MV của hai người được chỉnh sửa vô cùng công phu, tỉ mỉ, chính xác nên nó có thể nói là một MV khá hoàn hảo. Nhưng Taeyeon chẳng để tâm vào đó được nhiều khi mà tâm trí Taeyeon còn mải vất vưởng ở nơi khác, hoặc là về chiếc nhẫn, hoặc là về người đó.

- MV tuyệt đúng không?

Victoria quay qua cười nói, kéo Taeyeon về với thực tại.

- À…ừ. Tuyệt.

Thực ra có biết gì đâu mà tuyệt với chẳng không. Victoria lại bắt đầu nhõng nhẽo với Taeyeon. Hình như Taeyeon dễ tính quá hay sao ấy mà ai cũng vòi vĩnh, bắt nạt cậu được.

- Hôm nay Taeyeon đưa em về nhé. *chớp chớp*

Taeyeon ngẫm nghĩ xem mình còn lịch gì không.

- Đi mà.

- Er…được rồi.

Đấy. Rõ là quá dễ chiều người mà. Xưa đến nay không chịu thay đổi. Taeyeon nhanh chóng đưa Victoria về nhà rồi sau đó cũng nhanh chóng đi về mặc cho Victoria có chèo kéo ở lại chơi đến mức nào đi nữa.

(Taeyeon’s house)

Từ nhà tắm bước ra, Taeyeon lau khô cái đầu bù xù của mình. Tắm xong thật thoải mái, Bộ quần áo rộng thùng thình càng làm cho Taeyeon trông nhỏ con hơn. Ném chiếc khăn vào máy giặt, Taeyeon xuống bếp kiếm đồ ăn tối. Tủ lạnh đầy ắp đồ ăn và sữa dâu. Bất chợt Taeyeon nghĩ tới Tiffany, lo lắng không biết dạo gần đây cô ấy ăn uống thế nào. Nhớ lại bộ dạng gầy rộc của Tiffany lúc chiều, chắc chắn là cô nàng đã không ăn uống cẩn thận. Tiffany không may mắn có được một quản lý tâm lý như Soo Young. Tủ lạnh nhà Tiffany sẽ trống trơn nếu cô ấy quên hoặc bận, không đi mua đồ được. Một thời gian cuộc sống của Tiffany gắn liền với sanwich và rượu. Chỉ cho đến khi có Taeyeon ở bên thì Tiffany mới ăn uống tử tế. Tiffany đã nghiện những món mà Taeyeon làm, đặc biệt là các loại bánh dâu.

- Ouch…

Một vệt xước nhỏ trên cằm khi Taeyeon vô tình quệt tay ngang cằm dưới. Taeyeon cúi xuống nhìn chiếc nhẫn – thủ phạm gây ra vết xước kia. Xoay tay nhìn, Taeyeon mới nhận thấy có một vết xước nhỏ trên chiếc nhẫn. Chính vết xước đó đã khiến một chiếc nhẫn trơn tru vô hại có thể tạo ra một vết xước trên cằm Taeyeon như vậy. Phải chăng tình bạn giữa Taeyeon với Tiffany cũng đã có một vết xước, nên nó mới làm xước trái tim Taeyeon? Và cả Tiffany nữa? Nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn ra, Taeyeon đem nó lên phòng, để vào một cái hộp mà trong đó đã có sự hiện diện của một chiếc nhẫn khác. Taeyeon ngồi xuống, trầm ngâm ngắm nhìn đôi nhẫn đó. Chúng đẹp. Chúng tinh xảo. Và chúng là một đôi. Chúng đã thật sự hoàn hảo nếu không có một vết xước nhỏ trên một trong hai chiếc nhẫn này. Đưa bàn tay mình lên không trung, Taeyeon phát hiện ra ngón áp út tay trái đã có một vành trắng, minh chứng cho một thời gian dài đeo nhẫn. Chiếc nhẫn đã đánh dấu chủ nhân của nó, hay phải nói đúng là của chúng. Không phải một, mà là hai. Hai bàn tay với hai vết trắng y đúc. Và hai tâm trạng cũng khá là tương đồng khi mà một người thì hụt hẫng, còn người kia lại trống trải.

= = = = = = = = = = = = = = = =

- Chết tiệt thật. Lại cái quái gì nữa đây?

Soo Young tức giận ném mấy quyển tạp chí xuống đất. Hết chuyện này đến chuyện khác, Soo Young bực mình kinh khủng. Nhưng có thế nào cũng không áp lực bằng Taeyeon, người đang đau đầu ngồi bóp trán nãy giờ.

- Mình đã luôn theo sát cậu. Tại sao vẫn có những chuyện này xảy ra chứ? Chủ tịch Lee sẽ giết cậu mất.

Mình Soo Young độc thoại. Taeyeon có nghe đấy, nhưng cũng chẳng biết phải nói gì. Cậu còn đang lo lắng chưa biết phải đối diện với chuyện này ra sao.

- Mình xuống phòng tập.

Nói rồi Taeyeon bỏ đi. Dù là gì thì trước mắt vẫn phải hoàn thành lịch đã. Phòng tập im ắng, Taeyeon bước vào nhưng giật mình khi nhận ra sự có mặt của Jessica. Nét mặt cô đanh lại.

- Sica…

Nhìn thoáng qua thôi nhưng Taeyeon cũng biết là Jessica đã biết về scandal mới của mình.

- Hãy giải thích đi Taeyeon. Dù là gì thì mình cũng sẽ chỉ tin một mình Taeyeon thôi.

- Er…

- Đừng chần chừ gì hết. Hãy nói về việc của Taeyeon với Victoria đi.

Jessica mắt đã ngân ngấn nước. Phải, mới sáng sớm ra đã đọc được cái tin động trời, bảo sao mà không bùng nổ cho được. Scandal mới của Taeyeon, không gì khác ngoài chuyện tình ái. Không hiểu làm thế nào mà đám paparazzi moi móc ra thông tin Taeyeon và Victoria đang hẹn hò. Những bức ảnh Victoria thân mật khoác tay Taeyeon hay Taeyeon đưa Victoria về bằng xe riêng là những chứng cứ không thể chối cãi.

- Mình với Victoria thật là không có gì hết. Chỉ đơn thuần như những người bạn bình thường thôi.

Taeyeon không gay gắt, không hấp tấp, chỉ nói bằng một giọng đều đều. Lạ một điều là Jessica có vẻ hài lòng với lời giải thích này. Nét mặt Jessica giãn ra và thay thế bằng một nụ cười. Cô lại chạy đến và sà vào lòng Taeyeon như mọi lần. Taeyeon không né tránh, cũng không đáp lại. Nét mặt con người này giờ đang đờ đẫn đến khó tả.

“Không biết Fany sẽ nghĩ gì về mình đây?”

Lẽ tất nhiên, Taeyeon lại bị triệu tập lên phòng chủ tịch Lee là điều không thể tránh khỏi. Ngồi đối diện với chủ tịch, Taeyeon hoàn toàn bình thản trong khi Soo Young thì đang vô cùng lo lắng. Mấy tờ tạp chí với hình ảnh Victoria khoác tay Taeyeon ở trang bìa đang nằm ngay ngắn trên bàn. Taeyeon đã sẵn sàng chờ cơn thịnh nộ của chủ tịch Lee.

- Cái này…rõ ràng là có người muốn hại Taeyeon.

Chủ tịch lên tiếng bằng một giọng trầm, gằn, rõ là có phần bực dọc. Ông đang bực vì đứa con cưng của mình năm lần bảy lượt bị ám hại. Hơn ai hết, ông với Soo Young là người hiểu rõ Taeyeon không thể có chuyện tình ái gì gì đó với Victoria cũng như bất kì nữ thần tượng nào được.

- Chuyện này có thể là do người trong công ty làm…

Soo Young đã cảm thấy thoải mái hơn và bắt đầu nêu suy nghĩ của mình.

- …vì khá nhiều bức ảnh được chụp ngay tại nội bộ công ty.

Chủ tịch Lee gật đầu xác nhận. Taeyeon ít tiếp xúc với Victoria. Có chăng là dạo gần đây hai người quay MV chung nên mới gặp nhau nhiều như vậy. Thời gian gặp nhau ngoài hai lần Taeyeon đưa Victoria về thì chỉ còn lại thời gian ở công ty mà thôi. Những bức ảnh với bối cảnh trụ sở SM khá rõ ràng mặc dù một số chi tiết đã bị làm mờ. Không một paparazzi nào có thể lọt được vào SM với hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt. Không một phóng viên nhà báo nào có thể qua cửa SM nếu không có họp báo. Tất cả nhân viên hay nghệ sĩ qua cửa đều phải có thẻ, riêng phóng viên còn cần giấy mời nữa. Chuyện có paparazzi lọt qua mắt bảo vệ cùng với hàng camera dày đặc để đi theo chụp lén thần tượng là điều rất khó xảy ra.

- Chủ tịch. Giờ phải làm gì đây?

Soo Young lên tiếng hỏi, tay vẫn không ngừng check lịch. Cô đã có dự đoán về một buổi họp báo.

- Phải tổ chức họp báo thôi (dự đoán quá chuẩn). Chuyện này tôi sẽ cho điều tra. Cậu có thể họp báo được chứ Taeyeon?

Taeyeon giật mình khi chủ tịch Lee gọi. Nãy giờ cậu chỉ ngồi im và miên man theo những suy nghĩ của riêng mình.

- Tôi thế nào cũng được.

- Quyết định vậy đi. Soo Young, cô sắp xếp tổ chức họp báo cho cả hai luôn nhé.

- Tôi đã xếp xong rồi. Trong ngày mai là có thể tiến hành. Ngay bây giờ tôi sẽ đi gửi giấy mời.

Chủ tịch Lee cho hai người ra về để chuẩn bị. Vì chuyện lục đục này mà lịch của Taeyeon lại lộn xộn cả lên.

Một con người cũng đã đọc được scandal này. Thật không khó để biết đến nó khi mà nó tràn ngập các tờ báo, tạp chí cũng như trang mạng. Ship TaeVic được dịp tung hoành trên mọi page. Tiffany trầm ngâm dán mắt vào màn hình laptop. Cô không tin Taeyeon là người bắt cá hai tay như vậy. Có gì đó uẩn khúc ở đây. Có lẽ Taeyeon chỉ là người bị hại. Tiffany bỗng lo lắng cho Taeyeon khi nghĩ đến cảnh Jessica sẽ bắt bẻ Taeyeon giống như lúc bắt bẻ cậu ấy vụ chiếc nhẫn. À phải rồi, không phải cô cố tình nghe lén đâu, chỉ là trong một phút, cô đã không kìm được nỗi nhớ của mình, chạy xuống phòng tập để được nhìn thấy cậu ấy, và vô tình bắt gặp Jessica đang hỏi Taeyeon về chiếc nhẫn. Tiffany không muốn Taeyeon phải khó xử nên đã lấy cớ để trả lại nhẫn cho Taeyeon. Nói Tiffany không còn cần chiếc nhẫn đó nữa là nói dối, chứ thực ra cô vẫn còn cần nó lắm. Tiffany đưa tay xoa nhẹ ngón tay áp út. Cô vẫn chưa quen với việc không đeo nhẫn. Thiếu chiếc nhẫn đó Tiffany thấy trống vắng quá. Gập laptop lại, Tiffany đứng lên đi làm việc của mình. Ngồi đây một lúc nữa cô sẽ thành tự kỉ vì nhớ cậu ấy mất.

“ Chắc chắn là sẽ có họp báo thôi. Không biết Taeyeon và Victoria sẽ nói sao để giải quyết nữa?”

Tâm trí Tiffany vẫn không thôi lo lắng. Cô đem cả tâm trạng lo lắng đó vào bài hát của mình. Điều đó làm cô thu âm nhanh hơn và cô lại có thêm thì giờ rảnh rỗi để mà ngồi suy nghĩ. Tiffany thấy hối hận vì mình đã thu âm nhanh đến thế. Cô không muốn có thời gian rảnh. Ngồi trong phòng chờ một mình, Tiffany ngắm mãi bức hình Taeyeon trên điện thoại. Hai người đã chụp với nhau khá nhiều hình. Và Tiffany vẫn chưa xóa đi bất kì bức hình nào. Cô sẵn sàng làm trống bộ nhớ bằng cách xóa mail, tin nhắn hay bất cứ thứ gì không cần thiết để có thể lưu hình hai người. Lịch sử internet của Tiffany đầy ắp những thông tin về Taeyeon. Giờ thì không biết là ai cuồng ai nữa rồi.

“Bác sĩ đã nhận thấy vài dấu hiệu trầm cảm ở Taeyeon…”

Giọng nói của Soo Young bất chợt ùa về trong tâm thức của Tiffany. Cô luống cuống khi nghĩ đến đây. Taeyeon đã có dấu hiệu trầm cảm rồi. Một người như Taeyeon mà bị trầm cảm thì cũng đủ để hiểu cậu ấy đã chịu nhiều áp lực đến mức nào. Tiffany không rõ Taeyeon bị trầm cảm từ bao giờ nhưng cô đã lặng lẽ quan sát biểu hiện của Taeyeon trong thời gian này. Taeyeon thực sự không còn được hoạt bát như trước nữa. Nhiều lần cô đã bắt gặp cậu ấy ngồi trầm ngâm.

“Có bạn gái rồi mà sao chỉ thấy cậu ấy mệt mỏi thêm?”

“Cậu ấy với Jessica lại cãi nhau à?”

“Hay Jessica lại bắt nạt cậu ấy?”

Những câu nghi vấn liên tiếp hiện ra trong đầu Tiffany. Càng nhiều câu hỏi, Tiffany càng lo lắng hơn. Qua quan sát, Tiffany có thể thấy Jessica là một người luôn quan tâm tới Taeyeon, nhưng Jessica lại không hiểu Taeyeon cho lắm. Điển hình là hôm ở phòng tập, Jessica đã đưa cho Taeyeon một lon nước cam lạnh  mà không biết rằng Taeyeon rất ghét nước cam và họng của Taeyeon không cho phép cậu ấy tu nước lạnh. Tiffany đã phải đi mua một hộp sữa dâu mát đem về, lặng lẽ để cạnh đống đồ của Taeyeon vì cô biết lúc tập xong, Taeyeon luôn rất khát và bị đuối sức nhiều. Một hộp sữa dâu mát luôn làm cậu ấy tỉnh táo hơn…

Nhắm mắt lại để ngăn dòng suy nghĩ cũng như dòng nước mắt sắp sửa trào ra, Tiffany ngửa đầu ra sau ghế, bất lực. Cô còn phải dõi theo cậu ấy đến bao giờ nữa đây?

= = = = = = = = = = = = = = =

(Buổi họp báo)

- Cậu sẵn sàng rồi chứ?

Soo Young hỏi khi thấy Taeyeon lơ đễnh.

- Ừ.

Ngắn gọn và súc tích. Đó là những gì mà từ tối qua đến giờ Soo Young nhận được. Không còn thì giờ đôi co với con người này nữa, Soo Young kiểm tra lại thiết bị kết nối rồi đưa Taeyeon vào phòng họp. Phóng viên đã có mặt đông đủ. Bất cứ chuyện gì về Nhóc Kim Tae đều là một đề tài nóng hổi và thu hút khá nhiều sự quan tâm. Taeyeon hờ hững ngồi xuống cạnh Victoria. Victoria liền quay ra cười rất tươi. Đám phóng viên nhanh tay chộp lấy khoảnh khắc này. Thật là họa vô đơn chí. Không biết cái cô Victoria này ngu ngơ thật hay giả vờ ngu ngơ nữa.

“Xin cho hỏi chuyện giữa cậu và cô Victoria thực hư thế nào?”

“Hai người đã qua lại bao lâu rồi?”

“Taeyeon, cậu có biết hiện nay mình đang là nam nghệ sĩ đào hoa số một nước Hàn không?”

“Có một số tin đồn rằng Taeyeon đã có người yêu. Người đó có phải là Victoria không?”

“Hãy cho chúng tôi biết chính xác về mối tình hiện nay của cậu?”

Hàng loạt câu hỏi được đưa ra. Taeyeon vẫn cứ ngồi im, khuôn mặt phớt lơ tất cả, mặc cho Soo Young ở trong nhắc nhở qua thiết bị kết nối.

- Xin phép mọi người cho tôi nói đôi lời…

Tiếng Victoria cắt ngang tất cả, gian phòng im ắng buộc Taeyeon phải quay sang nhìn Victoria, nhíu mày suy nghĩ xem cô nàng này định nói cái gì.

- Chuyện tình giữa tôi và Taeyeon… Tôi xin phủ nhận…

Cả gian phòng ồn ào, chuẩn bị cho một loạt câu hỏi mới.

-..Nhưng…tôi xin thừa nhận tình cảm của tôi với Taeyeon. Giữa chúng tôi chưa có tình cảm gì hết, tôi chỉ đơn phương yêu Taeyeon. Đấy là tất cả những gì tôi muốn nói.

Victoria xô ghế đứng lên. Trước khi rời khỏi buổi họp báo, Victoria còn quay lại nhìn Taeyeon và cười đầy ngụ ý. Taeyeon chết trân trên ghế, đôi mắt mở to. Gì nữa đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny