12. Chuẩn bị hồi kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư cãi nhau qua mấy ngày, hai người đều là nhìn nhau không nói gì, mặt lạnh đối diện thật sự là so với hài đồng năm tuổi cũng không bằng.

A Tương ngay từ đầu còn đang lo lắng hai người này có phải là cãi nhau hay không, nhưng rất nhanh nàng liền cảm thấy mình thật sự suy nghĩ quá nhiều, Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư ầm ĩ thì có gì đâu chứ.

"Ca, huynh có thể đừng chọc con cá này hay không, chọc tiếp nó sẽ thành thịt xay nhuyễn, nó phải bị người ta ăn đã rất thảm rồi, không đến mức muốn nó chết không nhắn mắt chứ?"

Ôn Khách Hành cúi đầu liếc nàng một cái rồi ném đũa xuống nói: "Không ăn."

A Tương hỏi: "Sao lại không ăn? Đêm qua muội không ăn cơm nói muốn ăn cá, Chu Tử Thư đây không phải là tìm cách lấy được một con, Tây Bắc cũng không giống Giang Mam thủy võng dày đặc, tìm một con cá không được phí sức của lão đại sao?"

"Muội đây là thay hắn nói chuyện?" Ôn Khách hành ngữ điệu mang theo uy hiếp, lòng bàn tay y còn quấn hai lớp gạc, nhưng kỳ thật mặt ngoài đã kết vẩy, chỉ là thịt bên trong còn chưa mọc tốt.

A Tương vội vàng nói: "Chu Tử Thư muội quản hắn là ai, muội sao có thể vì hắn chọc ca ca huynh tức giận, đây không phải là lo lắng cho huynh đói sao."

Ôn Khách Hành hài lòng, y bỗng nhiên hỏi: "Mấy ngày nay Chu Tử Thư đang làm cái gì vậy? Cũng không thấy hắn đến ăn tối."

A Tương trong lòng trợn trắng mắt, lại tới, nàng chính là một công cụ phụ trách đưa lời, nàng nói: "Mấy ngày nay Chu Tử Thư bận rộn, từ khi hắn đốt hang trộm, những phụ mẫu quan này hình như đột nhiên phát hiện có chỗ như vậy, mỗi ngày vì chuyện này, không phải thiếp mời này, chính là cái kia đến cửa bái phỏng, ta thấy cũng phiền."

Ôn Khách Hành miệt triệt: "Bọn họ đương nhiên phải sợ, quốc sư sinh ý ở địa giới của bọn họ bị người ta đoan diệt, lại là loại chuyện xấu này, một tội kiểm tra giám sát không đủ là trốn không thoát, còn phải lo lắng mình có thể bị quốc sư giận chó đánh mèo hay không. Chu Tử Thư hiện tại ở trong mắt bọn họ chính là người chịu tội tốt nhất, chỉ cần Chu Tử Thư ôm chuyện này quốc sư sẽ không chú ý đến bọn họ, những người khác bỏ chút bạc một phen cũng qua đi."

A Tương bĩu môi: "Chu Tử Thư liền dễ dàng bị khi dễ? Để cho hắn ôm liền ôm?"

"Không ôm có thể làm gì?" Ôn Khách Hành dừng một chút lại nói: "Chết hơn trăm tên hung đồ, người cứu xuống giao cho những quan lại này khó bảo đảm sẽ không lần nữa lưu lạc vào tay bọn buôn người, bọn họ ước gì dùng những người này đổi quốc sư buông tha bọn họ, Chu Tử Thư là người tốt làm sao có thể cứu người cứu một nửa, ôm xuống, đám người này tự nhiên liền giao cho hắn xử trí, tốt xấu gì cũng tạm thời được bảo trụ mạng."

"Không đúng, không thể trực tiếp cho bọn họ tiền để cho bọn họ tự mình về nhà sao? Hơn nữa đám tham quan ô lại thi vị này giúp bọn kia ngược đãi, cứ như vậy buông tha sao?"

Ôn Khách Hành lắc đầu: "A Tương, muội vẫn còn quá trẻ, Chu Tử Thư hắn là Trấn quốc tướng quân, không phải tuần ấn bát phủ, chuyện võ tướng nhúng tay vào văn thần là điều tối kỵ, Chu Tử Thư chỉ có thể đem sự tình tấu lên hoàng đế. Về phần để cho những người bị bắt cóc này tự mình trở về nhà, muội cảm thấy bọn họ có năng lực bảo vệ tiền bạc, bảo vệ tính mạng?"

A Tương đăm chiêu, nhưng không bao lâu sau nàng liền nghĩ đến đau đầu, sau đó nghiêng đầu hỏi: "Ca, huynh hẳn là so với ta còn ít đi ra ngoài đi, như thế nào cái gì cũng biết?"

Ôn Khách Hành bưng chén trà lên nhấc một ngụm trà nói cho có lệ: "Muội a, đọc sách nhiều là biết." Y lại hỏi thêm: "Những người bị bắt cóc bây giờ được sắp xếp ở đâu?"

"À, Chu Tử Thư sai người đăng ký gia thế của tất cả bọn họ, còn có người nhà lại muốn về nhà hắn liền an bài tiêu cục hộ tống, những người vô gia cư khác tự có chỗ đi liền tự mình rời đi, hiện tại còn lại một ít người không có chỗ đi cùng người bị thương tật, có thể sau này sẽ giúp bọn họ an bài công việc giặt giũ nấu cơm."

Ôn Khách Hành gật đầu, như vậy đã là phương thức xử lý cực kỳ thích hợp, y lại hỏi: "Tào phu nhân tỉnh lại rồi sao?"

A Tương: "Tỉnh rồi, còn gặp Chu Tử Thư, nhưng mà bà ấy cái gì cũng không nói."

"Bà ấy là một người thông minh." Ôn Khách Hành chỉ chỉ đầu giường: "A Tương, đi lấy quyển sách dưới gối đầu đưa cho ta."

A Tương tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn là đi lấy tới: "Ca, trong này đều viết cái gì vậy?" A Tương hỏi liền muốn mở ra xem một chút.

Ôn Khách Hành một phen đoạt lấy quyển sách, còn tiện thể gõ ót A Tương một cái: "Muội cẩn thận làm mèo con bị lòng hiếu kỳ hại chết."

A Tương che đầu: "Ca, ca chưa thành thân mà đã hung dữ như vậy, sau này thành thân rồi Chu Tử Thư sẽ không mỗi ngày bị một mặt bầm dập đi."

Ôn Khách Hành sửng sốt một chút cắn răng nói: "Vậy muội đã nghĩ quá sớm rồi, hắn chính là một khúc gỗ, khúc gỗ không nhúc nhích." Y từ chỗ ngồi đứng lên đi về phía cửa rồi bỏ lại một câu: "Ta đi xem thương thế của Tào phu nhân như thế nào, muội ăn xong đi vào trong viện không phải là muốn luyện võ công sao, ba phần nhiệt độ thành tài như thế nào?"

A Tương vẻ mặt nhăn nhó.

Đi bộ như vậy, thực đau!

Ngày hôm qua nàng mới ngồi thiền chưa tới một canh giờ liền giống như leo lên núi một ngày, ngã xuống giường ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được, hít khí ít thở ra nhiều. Vốn tưởng rằng hôm nay bò cũng đừng nghĩ đến bò lên, nhưng không biết ca ca nàng dùng biện pháp gì, bẻ nàng như bẻ dưa chuột cả người, lại châm thêm mấy mũi, một đêm đi qua, tay chân cư nhiên không đau nhức như vậy.

Đồng dạng, bước đi luyện công này nàng cũng trốn không thoát.

____

"Ôn công tử."

Vệ binh trực hành lang và tuần tra trong vườn thấy Ôn Khách Hành đi ra đều ôm quyền thi lễ, mấy ngày nay bọn họ xem như đã thấy rõ ràng, thiếu tướng quân rất coi trọng vị Khôn Trạch công tử này, sau khi cứu y ra cũng dốc lòng chiếu cố, cơm áo gạo tiền còn tinh quý hơn chính thiếu tướng quân, nói không chừng vị Ôn Khách Hành công tử này tương lai rất có thể sẽ trở thành phu nhân tướng quân của bọn họ.

Ôn Khách Hành hướng về phía bọn họ ý bảo gật đầu, chậm trãi đi đến viện an trí Tào phu nhân, thị nữ kia thấy y liền lập tức vào cửa thông báo.

Y được dẫn vào trong phòng, thị nữ mang tới một cái ghế tròn đặt ở trước giường Tào phu nhân, Ôn Khách Hành sau khi ngồi xuống đầu tiên là để cho Tào phu nhân đưa tay tới, y bắt mạch cảm thụ mạch tượng một hồi liền nói: "Rất tốt, ít nhất cửa ải này bà đã qua, đợi đến khi miệng đao khép lại, sau này chỉ cần chú ý ăn uống, kiêng kỵ uống rượu, cũng không thể để mình quá mệt mỏi."

Tào phu nhân cười cười, nàng hướng thị nữ nói: "Vất vả cô nương mấy ngày nay chiếu cố ta, không biết có thể làm phiền ngươi đi pha giúp ta một ấm trà nóng cho Ôn công tử hay không."

Ôn Khách Hành liền nói: "Ta trước sau như một chỉ uống Kim Tuấn Mi, ngươi đi trong phòng ta hỏi người lấy là được."

Thị nữ vì thế hướng y cúi chào rồi rời đi.

Tầm mắt Ôn Khách Hành quay trở lại trên người Tào phu nhân, y lấy ra quyển sổ đen trong tay áo không lớn hơn bao nhiêu bàn tay đưa cho Tào phu nhân nói: "Lúc bà tìm được thứ này đã xem qua chưa?"

Tào phu nhân lắc đầu đáp: "Thời gian gấp gáp, ta chỉ có thể giấu đồ đạc lên nóc tủ quần áo quản sự trước rồi liền chạy ra ngoài."

"Vậy bây giờ bà có thể xem một chút." Ôn Khách Hành nhếch môi cười: "Nội dung trên đây rất thú vị."

Tào phu nhân lật mở đầu mấy trang xem xét, sổ sách này chỉ liệt kê mấy thứ, một là số lượng và nguồn gốc hàng hóa ngày đó, hai là số lượng lô hàng, giá cả và người mua, hàng hóa đều không gọi là người, chỉ lấy chổi làm ghi chép, không có tên, chỉ luận số lượng.

Tựa hồ là nhận thấy không đúng, hai mắt nàng mở to một chút, lại nhanh chóng lật đến mấy trang cuối cùng, sau đó lộ ra vẻ mặt rõ ràng, nàng nói: "Ôn công tử là muốn nói trong này còn có thế lực khác tham dự? Người bắt trên sổ sách và số người bán ra không hợp nhau, ở giữa có một khoảng trống không nhỏ, cho dù có thương vong cũng không nên nhiều như vậy."

"Có hai vấn đề." Ôn Khách Hành giơ hai ngón tay ra: "Quyển sách này ngay cả bán đi kỹ viện cùng mỏ bãi cũng dám viết rõ ràng, nhưng bộ phận này một chữ cũng không dám nhắc tới, là đưa đi làm cái gì? Còn nữa, là ai mượn quốc sư làm ăn che giấu mục đích làm việc của mình?"

Tào phu nhân nhất thời không nói gì, ý nghĩ ban đầu của nàng vẫn không thay đổi, chỉ cần có thể cứu được nhi tử, nàng cái gì cũng có thể làm được, vốn tưởng rằng đầm nước này đã đủ sâu, không nghĩ tới hiện tại xem ra so với nàng nghĩ còn phức tạp hơn nhiều, nàng cân nhắc nói: "Bất luận là ai, thế lực của nó nghĩ đến sẽ không thua gì quốc sư. Chỉ riêng Tây Bắc mỗi năm cũng có mấy trăm người, hơn nữa các châu phủ khác, mỗi năm ít nhất có hai ba ngàn người biến mất, nhưng những người này tuyệt đại đa số đều là Trung Dung gầy yếu, có thể làm cái gì?"

"Có lẽ muốn tổ chức một chi quân đội bức cung tạo phản cũng nói không chừng." Ôn Khách Hành bỗng nhiên nói.

Tào phu nhân lại nói: "Công tử chớ nói chuyện cười, nếu thật sự dễ dàng như vậy, vị thánh thượng chúng ta sớm hai mươi năm đã lên thiền vị."

Ôn Khách Hành nhún nhún vai: "Hoàng đế là ai không có quan hệ gì với ta, ta chỉ là đang suy nghĩ làm sao có thể làm cho vị quốc sư kia lớn hơn một chút."

"Nguyện vì công tử phân ưu." Tào phu nhân cúi đầu: "Nếu công tử tin ta, không bằng dùng sổ sách này mượn đao giết người, có điều là chuyện này sau khi hồi kinh càng dễ làm."

"Sổ sách là lợi thế bà dùng mạng đổi lấy, bà nếu đã lựa chọn làm việc cho ta, ta liền đem nó giao cho bà tự mình xử lý, chỉ có một diều, chuyện này không thể liên lụy đến phủ Trấn Quốc tướng quân."

"Được."

Ôn Khách Hành lại hỏi: "Con trai bà tên gì? Sau khi hồi kinh ta sẽ nghĩ biện pháp đưa hắn ra khỏi Thanh Phong Quan."

"Úy Ninh, nó tên là Tào Úy Ninh."

Ôn Khách Hành ngây ngốc, khẽ há miệng sửng sốt hơn nửa ngày.

Một loại cảm giác nghẹn khuất bị ông trời đùa giỡn làm cho y như ngồi trên gai nhọn liền vội vàng cáo từ.

____

Lần thứ hai đi tới hành lang lại vừa vặn gặp được Chu Tử Thư trở về, Ôn Khách Hành dừng chân tại chỗ, nào biết Chu Tử Thư vừa nhìn thấy y cư nhiên muốn xoay người rời đi.

"Ngươi chạy cái gì?" Ôn Khách Hành tức giận, y bước nhanh đến trước mặt Chu Tử Thư chặn hắn lại hỏi: "Mấy ngày nay sao đều trốn tránh ta?"

Chu Tử Thư ngồi trên xe lăn ngửa đầu nhìn y, người bên cạnh hắn bao gồm cả thủ vệ phụ cận thấy thế cũng rất có ánh mắt nhanh chóng lui ra, đợi đến bốn phía không có người, Chu Tử Thư liền nói: "Tay tốt hơn một chút chưa? Vậy cá có hợp khẩu vị không?"

"Hỏi mà không trả lời, Chu Tử Thư, ngươi thật đáng sợ." Lông mày Ôn Khách Hành nhướng lên có chút phẫn thời.

Chu Tử Thư thở dài một hơi, hắn nói: "Ôn Khách Hành, ta không phải đang trốn ngươi, là thực sự có việc."

"Vậy bây giờ ngươi rảnh không?" Ôn Khách Hành lại hỏi.

Chu Tử Thư gật đầu: "Cho nên ngươi muốn nói cái gì?"

Ôn Khách Hành thấy hắn muốn ngửa đầu nhìn mình cũng mệt mỏi, vì thế ngồi lên lan can hành lang dựa vào cột trụ nói chuyện với hắn: "Ngươi đều đại phát từ bi cứu nơi này hơn trăm người không nơi nương tựa, ta cũng là vô gia cư, sao lại nhẫn tâm muốn bỏ ta lại như vậy?"

Đây vẫn là lần trước cãi nhau, Chu Tử Thư muốn Ôn Khách Hành rời khỏi vòng xoáy, hết thảy sự tình giao cho hắn xử trí, Ôn Khách Hành lại không nghe, chỉ ở trạng thái hiện tại của Chu Tử Thư thả hắn hồi kinh bị Chử Lang Hổ Báo phân thây sao?

Chu Tử Thư lại nói: "Chuyện này ngươi không cần nhắc lại."

Ôn Khách Hành vừa định bác bỏ, lại có một cận vệ của Chu Tử Thư chạy tới, Ôn Khách Hành lúc này mới nuốt lời trở lại bụng, trước mặt người ngoài, y vẫn muốn nể mặt Chu Tử Thư.

Người nọ tới phục mệnh, hắn ôm quyền khom lưng nói với Chu Tử Thư: "Thiếu tướng quân, ngài bảo ta chuẩn bị đồ đạc đã chuẩn bị xong, xe làm bằng gỗ trầm hương, cửa ra vào cửa sổ đều có thể đóng chặt, trong xe cũng chuẩn bị hương che dấu, ngày mai có thể xuất phát trở về kinh thành."

Ôn Khách Hành vội vàng: "Ngươi muốn đi?"

Chu Tử Thư đỡ trán, hắn khoát tay bảo vệ binh lui ra sau đó lại hít một hơi nói: "Ngươi cũng cùng đi, xe ngựa là chuẩn bị cho ngươi, may mà ngươi biết võ nếu không một Khôn Trạch xuất môn vừa không có che dấu tín hương, lại không có thủ vệ phòng hộ nghiêm mật sao có thể an ổn được đến bây giờ."

Ôn Khách Hành tâm tình vi diệu nhìn Chu Tử Thư một cái, y vỡ vụn niệm: "Quản thật nhiều."

Chu Tử Thư cũng không nghe thấy những lời này mà tiếp tục nói: "Ngươi muốn đi theo thì đi theo đi, chỉ là sau khi hồi kinh liền ở lại phủ Trấn Quốc tướng quân, chớ rời khỏi tầm mắt của ta."

"Cái này ta có thể đáp ứng ngươi." Ôn Khách Hành cảm thấy lúc này Chu Tử Thư thuận hơn mắt không ít.

Chu Tử Thư bỗng nhiên đưa tay chỉ vào Ôn Khách Hành, nâng cao âm lượng: "Còn nữa, sau này muốn làm gì trước tiên hãy nói với ta một tiếng, ta không ngăn cản ngươi nhưng muốn hỗ trợ cũng không biết đi đâu tìm ngươi, nghe rõ? Nếu không muội muội ngươi lại đến tìm ta cầu cứu binh."

"Chu Tử Thư." Ôn Khách Hành dở khóc dở cười: "Ngươi không thể đem câu thích ta nói ra dễ nghe hơn một chút sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro