17. Thanh Phong Quan (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc nguy cấp, Ôn Khách Hành lúc này nhảy ra, nhưng vẫn bị cắt qua vạt áo trước ngực, may mà không bị thương.

Người này là nửa đường quay trở lại hay là căn bản không đi?

Hắn ta đã nghe thấy được bao nhiêu?

Có lẽ là ngại cửa sổ không dễ vào, hồng y khách trực tiếp đem tường rầm một cái mở ra một cái lỗ lớn, hắn sải bước bước vào, nhìn thấy Ôn Khách Hành sau đó cảm thán nói: "Một khuôn mặt như vậy, ta ngược lại có chút luyến tiếc giết."

Ôn Khách Hành cười nói: "Khuôn mặt xấu xí này của ngươi ngược lại làm cho ta rất muốn giết!"

Hồng y nhân dùng roi trong lòng tức giận: "Tiểu tiện nhân tâm ngoan thủ lạt, lão tam bị ngươi một chưởng phế, vậy thì liền dùng mạng của ngươi bồi lại đi!"

Sau đó hắn nhìn Tào Úy Ninh phía sau Ôn Khách Hành, lại nói: "Ngươi cư nhiên có liên quan đến tặc tử, đều là một đám, ngươi cũng không thoát khỏi liên quan!"

Giết hắn đi.

Mau giết hắn đi.

Ôn Khách Hành sát tâm nổi lên, đây là lần đầu tiên sau khi y phục sinh thật sự muốn giết một người, trận giết chóc Tây Bắc kia còn chưa đủ để cho y cảm nhận được uy hiếp, y liền chỉ là muốn giết liền giết.

Nhưng tên nam nhân trước mắt này, nên giết!

Không thể để cho hắn còn sống trở về, hắn biết tướng mạo của mình, còn biết Tào Úy Ninh, nếu thả hắn đi, hậu hoạn vô cùng.

Ôn Khách Hành lúc này cướp công mà lên, y ra trước một chưởng, người nọ nghiêng người tránh thoát, tay run lên, roi phảng phất có đôi mắt dài, quấn lấy thắt lưng Ôn Khách Hành, hồng y khách lại giơ tay lên liền muốn đem Ôn Khách Hành nhấc lên ném lên tường.

Nhưng một tay này lại không thể nâng lên, Ôn Khách hành khí đi toàn thân, hạ bàn như rễ cây cây cổ thụ, áp chế cực ổn, y nắm ngược roi, một phen đem hồng y khách kéo gần bên cạnh, mặc dù là lôi đình một chưởng.

Hồng y khách vội vàng tiếp nhận bị đánh lui mấy bước, cánh tay tiếp chiêu chợt cảm thấy kinh mạch đau đớn, thất lực co rút.

Hắn không thể không thừa nhận mình xem thường Khôn Trạch này, nhìn không đến hai mươi tuổi, nội tức lại mạnh mẽ như vậy, ra chiêu biến hóa lại càng giống lão thủ khéo léo, chẳng lẽ là đệ của Kính Diện Tu La của đảo Địa Ngục?

Người này mạnh hơn quyền cước, nếu mình cận thân giao chiến, dùng roi không có chỗ tốt gì, ngược lại sẽ vì binh khí mà mệt mỏi.

Hồng y nhân dùng roi trong hỏa gian điện quang thạch liền tâm tư quyết định, đối phó người này hẳn là viễn công, nhanh công.

Hắn liên tiếp vung roi mấy chục lần, bóng roi phóng nhanh, nhanh đến mức mắt thường cơ hồ khó có thể bắt được, roi xảo quyệt biến hóa giống như một tổ độc xà đang đói đến phát điên, há miệng lộ ra răng nanh muốn xé một miếng thịt từ trên người Ôn Khách Hành, trong lúc nhất thời xung quanh Ôn Khách Hành đâu đâu cũng là bóng đen, đâu đâu cũng là gai nhọn.

Tào Úy Ninh đã trốn thật xa nhưng thỉnh thoảng lại bị kình phong lan đến, hoặc có ba ba quyển sách đập tới khiến hắn cuống quít tránh đi.

Ôn Khách Hành cũng lóe lên tia mạo hiểm, quần áo không biết bị cắt thành bao nhiêu vết thương, roi này nhanh đến vô ảnh, lực rơi xuống hung mãnh, phàm là dính vào da thịt sẽ in lên một vết máu.

Đã thấy lại là một đạo roi ảnh đánh về phía hai mắt Ôn Khách Hành nhưng Ôn Khách Hành đã bay lên không trung không có chỗ mượn lực, y đành phải một cước đá ra để cho roi đổi hướng, hồng y khách kia cũng trong lúc này biến chiêu, cổ tay vung roi bổ vào ngực Ôn Khách Hành, một roi này lực kình càng thắng trước, nhất định muốn y da bóc thịt bong, gãy xương cốt mới thôi.

Xẹt một tiếng, xiêm y cảu Ôn Khách Hành bị cắt tơi lộ ra nửa lồng ngực, một vết roi thật dài màu đỏ bò trên da thịt trắng như tuyết, từng chút từng chút rỉ máu.

Ôn Khách Hành sinh nhịn được cỗ đau nhức này, roi đã chạm trúng, nhưng không thể chịu không công, trước mắt thế roi đã chậm lại, y liền cố kỹ dùng lại một tay bắt lấy roi, mũi chân giẫm xuống đất liền nhanh chóng xoay người, ống tay áo tung bay, tóc đen bay, roi dài kia từng vòng từng vòng quấn lấy thắt lưng y, trong nháy mắt y liền đến trước mặt hồng y khách, một đao bổ về phía mặt hắn.

Hồng y khách giơ tay lên muốn tiếp, nhưng tay trái vừa rồi chấn thương lại không tiếp được một chiêu này, nghe thấy rắc một tiếng, xương tay hắn lại gãy.

Hắn đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra, nhưng cũng lập tức buông tha roi một chưởng đánh vào trước ngực Ôn Khách Hành, đem y đẩy lui xa hai trượng.

Ôn Khách Hành vòng roi mà đến, một tay bị trường tiên cùng thắt lưng của mình trực một chỗ, cho nên chưởng này đánh tới không cách nào kịp thời tiếp nhận, y bị đẩy ra sau khom lưng ho ra một ngụm máu lớn, mồ hôi trên trán ướt đẫm vài sợi tóc vụn dính vào trên mặt, có vẻ nhu nhược đáng thương.

Y bất chấp bị thương rút tay bị roi trói lại, lại bày ra tư thái ứng chiến.

Hồng y khách mất vũ khí, hắn biết công phu quyền cước của Khôn Trạch này hơn người, lại xuất chiêu hung tàn, không chút để ý đến bản thân, tùy tiện vật lộn hắn sẽ thua với xác suất không nhỏ, còn bị mất mạng cũng nên.

Nhưng cứ như vậy muốn hắn buông tha, lại cảm thấy thật không cam lòng.

Hai người cố kỵ lẫn nhau, lâm vào giằng co.

Đột nhiên một tiếng nổ to lớn từ xa truyền ra, ngay cả mặt đất của Tàng Thư Lâu cũng hơi chấn động!

Cái gì đã nổ tung?

Hồng y khách kia biến sắc, hắn nhanh chóng từ cái động lớn oanh nhảy ra khỏi Tàng Thư Lâu thì đã thấy tòa tiểu viện mấy huynh đệ bọn họ canh giữ giờ phút này đã nhìn không thấy mái hiên, vị trí phòng ốc chỉ có khói bụi quay cuồng.

Chẳng lẽ Kính Diện Tu La đem tiểu viện đánh sụp?

Hắn còn đang kinh ngạc, Ôn Khách Hành lại sợ hắn chạy trốn nên đã đi theo phía sau hắn vọt ra sau đó quất roi đánh hắn.

Vì thế bọn họ lại đánh nhau trên nóc tầng hai của Tàng Thư Lâu, nếu không phải xung quanh người thưa thớt, sợ là gạch đá rơi xuống đều đã đập chết không ít người.

Tào Úy Ninh trốn sau tường nhìn mà kinh hồn bạt vía, hắn chỉ nhìn thấy hai người chân tay quấy cùng một chỗ, động tác không kịp nhìn thấy biến hóa khiến người ta nhìn mà hoa mắt, có khi Ôn Khách Hành đánh cho hồng y nhân lui về phía sau kêu rên, có khi lại là Ôn Khách Hành bị chấn đến đỏ bừng.

Trái tim hắn đập thình thịch, cũng không biết ai có thể thắng, càng không dám đoán ai sẽ sống.

Hồng y nhân mất vũ khí lại còn bị phế một tay chỉ dùng một tay đối địch khó tránh khỏi xuất chiêu vụng về, Ôn Khách Hành lại bị một roi trước ngực lại bị một chưởng, gân mạch bị hao tổn, khí lực không ổn.

Qua trăm hiệp như thế, lúc đầu hồng y khách bị thương rất nhiều, sau đó lại là Ôn Khách Hành dần dần rơi vào hiểm cảnh.

Mỗi lần vận khí của mình, ngực liền co rút đau không thôi, hơn nữa không biết vì sao, đầu óc y cũng càng ngày càng hôn mê.

Hồng y khách thấy y yếu ớt không khỏi vui mừng, vì thế toàn lực đánh ra một chưởng định đánh rơi Khôn Trạch trước mắt.

Ôn Khách Hành cố gắng khí thế cũng đánh ra một chưởng.

Tào Úy Ninh thấy hai người đối chưởng, tuy không hiểu võ, lại biết sinh tử sắp phân, hắn không dám nhìn mà đưa tay ra che hai mắt mình lại.

Nhưng thấy một người phun máu tươi, suy sụp ngã xuống, tức tuyệt bỏ mình.

Người ngã xuống này lại là hồng y nhân vốn tưởng thắng chắc.

Ôn Khách Hành sống sót hít một hơi thật sâu, y ngã về phía sau, lại rơi vào trong ngực một nam nhân mặc cẩm y màu đen, mặt đeo mặt nạ bạc, mặt nạ kia trơn bóng như gương, lại làm cho Ôn Khách Hành nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

Sắc mặt đỏ lên, mặt đầy mồ hôi.

Đây là có chuyện gì vậy?

Ra tay hỗ trợ chính là Kính Diện Tu La, hắn ở sau lưng Ôn Khách Hành truyền tải chân khí dồi dào vào gân mạch của y, lúc này mới để cho Ôn Khách Hành khí không lực hết một chưởng đánh chết người.

"Một Khôn Trạch bị thương nặng trong  kỳ vũ lộ." Thanh âm của Kính Diện Tu La không chứa bất kỳ tình cảm nào chỉ là đơn giản trình bày sự thật, mặc kệ Ôn Khách Hành ngẫu nhiên hay cố ý, hắn đều dẫn đi một bộ phận Giám Sát Ti chú ý, càng một mình chống lại hai gã hồng y thống lĩnh, nghĩ đến đây Kính Tu La mới có thể giúp y một chưởng, bất quá cứu đều cứu, cũng sẽ giúp y một đoạn đường.

Hắn đem nửa người trên của Ôn Khách Hành đẩy lên, cố kỵ nội lực của mình cương mãnh bạo ngược liền cẩn thận vận chuyển chân khí điều tức đến kinh mạch Ôn Khách Hành.

Lúc này hai người mặt sắt áo đen mang theo một người bị thương hôn mê rơi xuống nóc nhà, là hai Câu Hồn Sứ cùng Câu Hồn Sứ bị bắt đi theo Kính Diện Tu La đến cứu người.

"Hai người các ngươi mang người về trước." Mệnh lệnh của Kính Diện Tu La hạ xuống, hai người kia lập tức nâng người bị thương phi thân rời đi.

Mà trong quá trình điều tức ngắn ngủi, Kính Diện Tu La lại dần dần gia tăng nội lực vận chuyển, Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy gân mạch toàn thân như bị dòng nước rửa sạch, mặc dù không được tự nhiên nhưng cũng không thống khổ.

Kính Diện Tu La thu công đứng lên nhưng vẫn chưa rời đi, Ôn Khách Hành còn đang ổn định nội tức trong gân mạch.

Đợi đến khi Ôn Khách Hành điều tức xong, Kính Diện Tu La liền hỏi: "Ngươi tên gì?"

Ôn Khách Hành cũng không phải không biết tốt xấu, y đáp: "Ôn, Ôn Khách Hành, các hạ là thần thánh phương nào?" Kỳ thật y đã sớm có kết luận, đây hẳn là Kính Diện Tu La mà những người đó muốn bắt.

"Ngươi có thể gọi ta là Kính Diện Tu La hoặc là đảo chủ."

Tại sao lại là đảo chủ?

Ôn Khách Hành còn đang nghi vấn lại nghe thấy Kính Diện Tu La hỏi mình.

"Cha mẹ ngươi là ai?"

Ôn Khách Hành cảnh giác nhìn hắn: "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"

"Ta cứu ngươi và hắn, tiểu tử." Kính Diện Tu La chỉ Ôn Khách Hành lại chỉ về phía Tào Úy Ninh đang núp ở phía sau tường chỉ lộ ra một đôi mắt.

Ôn Khách Hành suy nghĩ trăm chuyển ngàn hồi, hiện tại có một người chết ở Tàng Thư Lâu, mặc kệ đám người kia muốn làm gì, sọt đã đâm lớn, Tào Úy Ninh ở tại chỗ này sợ là sẽ bị chú ý tới, nếu hắn bị nghiêm trị hoặc là nghiêm hình bức hỏi, nhất định không thể rơi vào chỗ tốt, làm không tốt mạng cũng không giữ được.

"Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải giúp ta làm một việc."

Ngoài dự liệu, Kính Diện Tu La lại đáp ứng: "Ngươi nói đi."

Ôn Khách Hành chỉ vào Tào Úy Ninh nói: "Ngươi mang hắn ra ngoài, ba ngày sau ta sẽ đi Minh Nguyệt Lâu Minh Thúy Sảnh, ngươi lại giao hắn cho ta."

Kính Diện Tu La gật đầu, sau đó thân ảnh thuấn động không để ý Tào Úy Ninh giãy dụa trong tay hắn mà sau đó một tay bổ ngất hắn nói: "Ngươi có thể nói."

"Cha ta là Ôn Như Ngọc."

Ôn Khách Hành đời này chỉ còn lại một người cha sinh thân là Ôn Như Ngọc.

"Chúng ta còn có thể gặp mặt." Kính Diện Tu La vứt bỏ những lời này nắm lấy Tào Úy Ninh nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Ôn Khách Hành như trút được gánh nặng, nội thương của y mặc dù giảm bớt hơn phân nửa nhưng trên người những vết thương da thịt này còn không thể làm giảm được, hơn nữa cảm giác mê man này cư nhiên không có biến mất.

Không chỉ là cổ đang nóng, ngay cả mặt cũng bắt đầu có chút nóng.

Ôn Khách Hành lắc lắc đầu, y phải nhanh chóng rời đi, còn có sạp hàng muốn thu thập.

Tiểu viện nổ tung hấp dẫn đại bộ phận người chú ý, hỗn loạn lại dần dần khuếch tán đến thần điện cùng hương khách đi lại phía trước, tất cả mọi người đều không biết đã phát sinh cái gì, các loại suy đoán không biên giới đều truyền ra, nhưng ý nghĩ chung là Thanh Phong Quan không an toàn, nhất định phải nhanh chóng về nhà.

Ôn Khách Hành một đường tránh sương phòng người chạy về nghỉ ngơi, mượn cửa sổ nhảy vào, sau khi hai chân y vừa rơi xuống đất lại suýt nữa mềm nhũn ngã xuống, đồng thời cảm giác ánh đen mờ mịt trước mắt càng ngày càng nặng.

Không, ta không thể gục ngã.

Ôn Khách Hành vội vàng cắn một cái vào đầu lưỡi miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

Ngoài cửa ồn ào càng ngày càng rõ ràng, Ôn Khách Hành vỗ vỗ bụi bặm lọt vào mắt, đem áo choàng cởi ra buộc chặt thắt lưng, mũ che cũng đội xong, y ngồi ở trên giường hướng ra ngoài hô: "Người đâu!"

Nha hoàn gã sai vặt nhất ứng đi vào, nha đầu đỡ y đi ra khỏi đường liền hỏi: "Công tử, người đã đỡ hơn một chút chưa?"

Nàng cách gần, bỗng nhiên phát giác tính hương trên người Ôn Khách Hành dưới tác dụng của túi hương mà Tào Úy Ninh cho vẫn có thể ngửi thấy được một chút, không khỏi kinh ngạc, đồng thời trong lòng mơ hồ có một suy đoán liền hỏi: "Công tử, trên người ngài nóng lên, choáng váng sao?"

Nóng?

Choáng váng?

Lần này y thật sự ngất xỉu...

Ôn Khách Hành cư nhiên ngã nghiêng đầu xuống, nhóm nha đầu lập tức giữ chặt y.

"Không tốt, kỳ vũ lộ của Ôn công tử tới rồi."

Kỳ vũ...

Lộ...

Ôn Khách Hành hoàn toàn ngất xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro