20. Thúc đẩy trái tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận mộng ảo mỹ như cách một lớp kính ngắm hoa, phiêu miểu tựa như một đoạn u yết tiêu khúc.

Đêm trăng, những vì sao, mùi tanh ẩm ướt, một chiếc thuyền dẹt nhỏ chậm trãi theo dòng nước trong tiếng dép kêu hai bên bờ.

Y mở nút niêm phong bùn của vò rượu, rửa sạch rượu rót đầy vào chén ngọc, ngửa đầu uống đầy, y dĩ nhiên đã rất say, vì thế một tay ấn vỗ khẽ hát khúc không điệu.

Một đạo ngân quang chiếu vào trong mắt hắn.

Đó là một thanh trường kiếm mỏng manh, sau đó là một đạo phi ảnh phiêu dật trắng như tuyết.

Người nọ dùng kiếm chiêu hợp giai điệu của hắn, bước chân trên mặt sông nước bầu trời một màu, trên kiếm phong nổi lên ánh trăng trong suốt, ống tay áo lật úp như mây như sóng, đầu chân rơi xuống từng vòng gợn sóng trên sông chọc cho gợn sóng nhiều hơn, trăng sáng không đầy đủ.

Y liền nở nụ cười, mắng.

"A Nhứ ngươi xem, trăng tròn tốt này thật sự bị ngươi giẫm thành từng tép bạc vụn."

"Câm miệng, ta còn chưa chê ngươi đâu."

Người nọ rơi trở lại trên thuyền, Tiểu Chu khẽ đung đưa, để cho bình rượu bên cạnh hắn lăn ra nửa lượng rượu.

Hắn lại không để ý đến những thứ này, đứng lên, bước chân một sâu một nông đi qua, Ôn Khách Hành lắc trái lắc phải, y thoáng cái không đứng vững nhào về phía trước, lại không rơi xuống nước sông, mà là rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc đón lấy y.

"Đứng cũng đứng không vững, trở về ngủ."

Y che miệng lại, chịu đựng một cơn buồn nôn cuồn cuộn trong dạ dày nhưng vẫn nói: "Không uống nhiều, ta không say."

"Không say, không say sao ngươi có thể gặp được ta?"

Trong nháy mắt tỉnh rượu, y kinh ngạc thấy thiên thượng nguyên là một vầng trăng máu đương không, thân thể ôm cũng lạnh như băng thấu xương.

Chính mình là,

Hàn Giang Cô Thuyền chỉ có bóng dáng mình y.

Gương, từng tấc từng tấc vỡ vụn...

____

Ôn Khách Hành mở mắt ra, có một giọt nước mắt từ khóe mắt y rơi vào bên trong. Y thật sự đã lâu không có nảy loại mộng này, hình như vẫn là chuyện của lúc trước.

Nói đúng hơn là của kiếp trước.

Y vuốt ve vẻ sự ẩm ướt lạnh lẽo ở đuôi mắt, trong cổ họng khô khốc giống như thật sự khóc một hồi, nhưng tại sao y lại thương tâm, A Nhứ của y đã trở về rồi mà.

Y ngồi dậy thở ra từng ngụm, muốn giải tỏa buồn bực trong ngực, lại nghe thấy bên ngoài giường có một tiếng bước chân.

Cốc Diệu Diệu vén trướng lên đưa cho Ôn Khách Hành một chén thuốc ngăm đen nói: "Trên người con có dấu hiệu của Tử Thư, uống chén thuốc này có thể giảm bớt ảnh hưởng của nó đối với con."

Lại là một danh từ không biết, Ôn Khách Hành nhéo mũi rót thuốc vào bụng, y luôn luôn chán ghét vị đắng, tuy rằng uống xuống nhưng lại thiếu chút nữa nôn ra ngay tại chỗ, vì áp lực xuống dạ dày quấy rầy, đem hốc mắt y đều nghẹn đến đỏ.

Cốc Diệu Diệu ngồi trên giường, nàng kỳ thật có rất nhiều chuyện muốn nói với Ôn Khách Hành, nhưng trước mắt nàng quan tâm nhất vẫn là vết thương trên người Ôn Khách Hành: "Vết thương của con đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Ôn Khách Hành nhất thời đầu to như đấu, y giải thích: "Chỉ là kỳ phùng đối thủ nhất thời kỹ xảo ngứa ngáy, người cũng biết võ nhân động chiêu không nắm chắc chừng mực, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Cốc Diệu Diệu nhìn chằm chằm hai mắt y, trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành khiến y muốn rụt vào trong chăn, nhưng y biết lúc này không thể chột dạ.

"Con muốn so võ với người khác vì sao ngươi không gọi Tử Thư? Hai đứa có thể luận với nhau." Cốc Diệu Diệu hít sâu một hơi lại nói: "Khôn Trạch so với người bình thường muốn xuất ra tuyến thể yếu hại này, một khi bị thương hoặc là liên lụy đến kỳ vũ lộ hoặc là gân mạch trọng yếu chung quanh, chuyện gì ngoài ý muốn đều có thể phát sinh."

"A?" Ôn Khách Hành mơ màng.

Cốc Diệu Diệu đưa tay vuốt tóc y sang một bên, chỉ vào tuyến thể bị Chu Tử Thư gặm một ngụm, nàng nói: "May mắn bị ảnh hưởng chỉ là góc cạnh, nếu thật sự là tuyến thể bị vỡ, mặc dù may mắn không chết, thời kỳ mưa sương đến cũng không đánh dấu hoàn toàn được, con cứ chờ sau khi mang thai thân thể tự mình chấm dứt thời kỳ mưa sương đi."

Ôn Khách Hành vẫn là ngây thơ, y cũng nhìn không thấy cổ mình, liền đưa tay lên sờ, đụng phải một vòng dấu răng còn chưa khép lại liền cảm giác có chút đau.

Rất kỳ quái, y không cần cố ý suy nghĩ liền rất xác định đây chính là Chu Tử Thư cắn, gương mặt kia trong nháy mắt hiện lên trong đầu.

"Con còn cười!" Cốc Diệu Diệu hận sắt không thành thép: "Như Ngọc lúc trước sợ con trưởng thành sau này bị Càn Nguyên cường không có ý tốt dẫn ra tình triều liền tìm cách dùng dược làm suy yếu cảm quan của con đối với Càn Nguyên, lại dùng kim châm làm cho tuyến thể của con ở trong trạng thái ngủ đông từ đó liền tiết kiệm cho con đỡ phải khổ sở chịu đựng ở kỳ vũ lộ. Không ngờ điều này lại khiến con quên mất mình."

Ôn Khách Hành hiện tại ngược lại loáng thoáng cân nhắc đến thời kỳ vũ lộ là cái gì, y si ngốc trừng đôi mắt, lời này ý tứ như thế nào lại giống phát xuân? Và cái gọi là tuyến thể là cơ quan kiểm soát kỳ vũ lộ?

Y vốn tưởng rằng thế giới này có sáu loại giới tính đã đủ thái quá rồi, không nghĩ tới y vẫn nghĩ quá đơn giản.

Điều này cũng quá không giới hạn đi...

Cốc Diệu Diệu xem y nửa ngày cũng không thấy có phản ứng, tâm của nàng nói dạy dỗ cũng nhất thời tan rã liền nói: "Ta thật sự không hiểu hai người các con nói chuyện yêu đương. Người làm mẹ chồng như ta rốt cuộc ta khi nào có thể ôm cháu trai?"

Thân thể Ôn Khách Hành run lên, y nhìn về phía Cốc Diệu Diệu vội vàng nói: "Dừng lại, đề tài này nói đến đây là được rồi."

Cốc Diệu Diệu thấy y xấu hổ ngược lại cảm thấy buồn cười, liền nói: "Con không muốn cùng Tử Thư thành thân sao?"

Ôn Khách Hành nghe được cái này liền phun ra một ngụm trọc khí: "Ta không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng nhất định còn có việc quan trọng hơn ta."

Cốc Diệu Diệu nghe xong cũng trầm mặc, trong lòng nàng rối rắm nghĩ có nên nói ra sự thật hay không.

"Kỳ thật..."

Ôn Khách Hành nghi hoặc nhìn nàng.

Cốc Diệu Diệu quyết định đổi phương thức nói một chút cho Ôn Khách Hành, nàng nói: "Tử Thư trong lòng nó có hận, nó chấp nhất ở trên người người đã mất."

Ôn Khách Hành hơi giật mình, trong ánh mắt hiện lên một tia bi thương.

Chu Tử Thư vẫn thích Chân Diễn sao.

Cốc Diệu Diệu tiếp tục nói: "Cái này vốn cũng không có gì đáng trách, dù sao cũng là người nó chí thân chí ái, chỉ là ta rất lo lắng cho nó nếu thật sự sau lưng có người từ trong đó làm khó dễ, nó lựa chọn một mình một mình chiến đấu, tình cảnh sẽ càng ngày càng khó khăn."

Ôn Khách Hành trong lòng đầy dấu chấm hỏi, y càng nghe càng cảm thấy không giống Chân Diễn, liền hỏi: "Hắn không buông bỏ được cái chết của ai?"

Cốc Diệu Diệu cười cười: "Hài tử ngốc, ta và con đều ở đây, Tử Thư nó không bỏ được chỉ có phụ thân nó thôi."

Thù phụ thân?

Ôn Khách Hành giật mình phát hiện mình thật sự nghĩ chuyện quá đơn giản, thế giới này khác biệt một trời một vực với kiếp trước, thân phận Chu Tử Thư thay đổi, tín ngưỡng cùng theo đuổi cũng thay đổi, mà y vẫn lấy kỳ vọng cùng niềm vui đối với A Nhứ mà đối với Chu Tử Thư. Bởi vì chấp nhất với A Nhứ y bỏ qua nội tâm hoàn toàn bất đồng giữa Chu Tử Thư và A Nhứ.

Kiếp trước gặp A Nhứ y đã thoát ly Thiên Song cùng Ôn Khách Hành phiêu lãng, nhưng hiện giờ Chu Tử Thư lại còn có phủ Trấn Quốc Tướng Quân, Ôn Khách Hành vẫn có thể là vô căn hành khách như trước nhưng Chu Tử Thư dĩ nhiên không thể là liễu nhứ rời cành liền bay.

Trên thế giới vốn không có hai mảnh lá cây giống nhau như đúc, y cho rằng Chu Tử Thư thích mình sẽ ở cùng một chỗ với mình, đúng thật sự là quá ngây thơ rồi.

Chỉ là, chuyện báo thù làm cho y không khỏi nghĩ đến kiếp trước của mình.

Đây là sự trào phúng của ông trời đối với y đi.

Chế giễu y ngu ngốc, chế giễu y lố bịch.

"Ta muốn gặp hắn, hiện tại!"

____

Chu Tử Thư đẩy cửa vào trong, Ôn Khách Hành không ở trên ghế ngồi chính giữa mà còn đang ngồi trên giường, thân ảnh đơn bạc màu trắng cách tấm màn che châu gỗ lim rơi xuống đất, tựa như một đạo hư ảnh mơ hồ.

Chu Tử Thư đẩy xe lăn đi tới trước rèm châu, hắn muốn nhìn xem Ôn Khách Hành có sao hay không.

"Ngươi trước đừng tới đây."

Chu Tử Thư vươn tay rụt trở về.

Ôn Khách Hành lại nói: "Có một số lời đối với mặt ngươi ta liền nói không nên lời."

"Ngươi muốn nói gì với ta?" Lời nói của Chu Tử Thư tuy bình thản, nhưng trong ngực lại thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Khách Hành do dự thật lâu, y nói: "Ta đã mất đi rất nhiều vật trân quý, cho nên đụng phải thứ mình thích vừa muốn lại vừa cũng không dám muốn. Ngươi là người ta thích, ta muốn được ở cùng với ngươi, nhưng trái tim ta không thể tin rằng ta có thể được ở cùng với ngươi."

Chu Tử Thư giật mình, hắn vẫn cho rằng Ôn Khách Hành là một ngọn lửa không biết lạnh, không biết mệt mỏi, lại không nghĩ tâm của y vốn là một pho tượng sứ, sẽ bị thương, sẽ vỡ vụn.

Ôn Khách Hành rũ mắt nhìn tay mình chậm trãi nói: "Ngươi thấy ta giết những người đó chứ? Ngươi nghĩ ta không giống như ác quỷ sao?"

Chu Tử Thư liền nói: "Người ác quán mãn doanh vốn nên giết, ta đau lòng là ngươi vì thế mà mạo hiểm để mình bị thương."

Khóe miệng Ôn Khách Hành nhếch lên, y lại hỏi: "Chu Tử Thư, ngươi có biết so với chết còn khó chịu hơn chính là cái gì không?" Nói xong y lại tự hỏi tự trả lời: "Là một cô ảnh không có gì nhưng lại phải ở lại nhân gian."

"Ngươi..." Trái tim Chu Tử Thư bị sự thê lương trong lời nói của y siết chặt, hắn lại hỏi: "Ngươi còn yêu A Nhứ kia không?"

Ôn Khách Hành liền nói: "Ngươi có biết hắn không?"

"Lúc ngươi thần trí không rõ thì gọi cái tên này, hắn... bỏ ngươi sao?"

"Chết rồi!" Môi Ôn Khách Hành run rẩy: "Vì để cho ta sống, hắn đã ngã xuống vách núi vạn trượng."

Chu Tử Thư một mặt rất thổn thức, một mặt lại cảm thấy may mắn, hắn khuyên nhủ: "Hắn nhất định là hy vọng ngươi có thể thay hắn hưởng thụ thế gian tốt đẹp, xem khắp danh sơn đại xuyên."

"Ngươi không nghĩ hắn ích kỷ sao?" Ôn Khách Hành nhịn không được tố cáo: "Hắn bỏ lại ta, dựa vào cái gì cảm thấy ta có thể không để ý, một mình tiêu sái khoái hoạt?"

Chu Tử Thư liền nói: "Hắn có lẽ nghĩ ngươi sẽ bình yên sống qua ngày, nhưng sống luôn có hy vọng, ngươi chung quy có thể đi ra."

"Ta không hiếm lạ, thế giới không có hắn, ta không hiếm lạ!"

Chu Tử Thư chung quy vẫn không nhịn được mà vén rèm lên, không có như dự đoán khóc lóc liên tục, Ôn Khách Hành ôm chân ngồi trên giường, co lại thành một đoàn, ánh mắt hiện ra một loại trống rỗng vô thần, bộ dáng thất hồn lạc phách so với khóc càng thêm dễ vỡ hơn.

Hai mắt y bởi vì Chu Tử Thư vào trong mà động một chút, lập tức buông tay ôm lấy chân ra, giẫm lên chân đàn mộc đen bóng, một đôi đầu ngón tay ngọc thạch mượt hơi lộ ra phấn mỏng, tay y chậm rãi sờ mặt Chu Tử Thư, ánh mắt lưu chuyển thâm tình nói: "Ta biết ngươi không phải A Nhứ, nhưng ta yêu ngươi, thế gian có ngươi cho nên cuộc sống này của ta mới có ý nghĩa."

Chu Tử Thư nắm chặt tay y, hắn không muốn so đo quá khứ rời rạc của Ôn Khách Hành, nhưng trong cổ họng tựa như một khối sắt cứng khiến hắn nói không nên lời.

Ôn Khách Hành nhìn vẻ mặt rối rắm của hắn một hồi ánh mắt dần dần lạnh xuống, y buông Chu Tử Thư ra, tránh đi nơi ánh sáng chiếm tới mà lui vào bên trong giường.

Y hít một vài hơi thật sâu mờ mịt nhìn xung quanh: "Ngủ là một giấc mơ, thức dậy cũng là một giấc mơ, nơi nào mới có ngươi?"

"Ta ở chỗ này." Chu Tử Thư khuynh người trên giường, hắn ở trước linh vị phụ thân liền lấy kim châm ra, giờ phút này một chân đã sớm khôi phục như cũ.

Ôn Khách Hành nhìn hắn thê lương cười: "Ngươi thương ta đau đớn, tiếc tính mạng của ta, lại duy chỉ có không để ý đến trái tim ngàn vết thương của ta chỉ còn lại một chút tàn niệm."

Chu Tử Thư ôm y vào trong ngực, hắn nói: "Ta lớn lên ở biên quan, tuổi trẻ tòng quân, nhìn phụ thân vì thiên hạ vạn dân mà chiến đấu hăng hái, cầu mã nửa đời sau đó người bỏ mạng! Ta đem mối thù này ghi nhớ suốt sáu năm, cho đến bây giờ người kia một lần nữa xuống tay với ta, hắn vừa không chịu buông tha ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn." Hắn dừng một chút và nói: "Sao ta lại không yêu ngươi cơ chứ? Nhưng thủ đoạn quỷ dị mà hắn dùng nhằm vào phủ Trấn Quốc Tướng Quân ta đến nay ta vẫn chưa thể điều tra rõ ràng, làm sao có thể để ngươi cùng ta mạo hiểm."

"Chu Tử Thư!" Ôn Khách Hành ở trong ngực hắn ngẩng mạnh mặt lên, trong mắt y có nước mắt, nhưng lại bày ra biểu tình ác ý vặn cười nói: "Ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói, ta sẽ cho ngươi xem, rốt cuộc là chuyện ngươi muốn làm càng nguy hiểm, hay là ta làm chuyện càng được!"

"Ngươi đã gặp phải cái gì ở Thanh Phong Quan?" Chu Tử Thư lập tức nghĩ đến vết thương của y cũng không khỏi lo lắng nhíu mày.

Ôn Khách Hành lại nói: "Ba ngày sau ở Minh Nguyệt Lâu ta sẽ cho ngươi biết, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."

"Chuyện gì?"

Ôn Khách Hành vừa nói với hắn, vừa nói với chính mình: "Thù, chúng ta cùng nhau báo."

Ta dùng cừu hận kéo ngươi vào vũng bùn, hại chết ngươi, lần này ta cũng vì ngươi mà vào vũng bùn, được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro