24. Bấp bênh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặng: Mọi người hãy đọc ghi chú tôi bình luận ở cmt nhé. Tôi không tiện cắt ngang mạch cảm xúc của m.n trong chính văn nên chỉ đành trích ghi chú của mình qua cmt.

____

Ai có thể ngờ được chuyện này?

Chu Tử Thư nghe Cốc Diệu Diệu nói xong, trợn mắt há hốc mồm: "Người nói cái gì vậy? Hoàng đế muốn nạp A Hành?"

"Chuyện này là lời hoàng hậu nói, nàng không cần phải lừa gạt ta, hơn nữa Như Ngọc quả thật đã nói với ta về nàng, Tô tiểu muội ở bên cạnh y học kiếm một đoạn thời gian, chỉ là sau đó Tô các lão đón nàng về phủ cho đến khi nàng vào cung cũng không còn liên lạc lại nữa, không nghĩ tới trong lòng nàng còn niệm ân tình của Như Ngọc."

Chu Tử Thư nhíu chặt mi tâm, hắn ôm một tia hy vọng hỏi: "Chuyện này Hoàng hậu thật sự bất lực sao?"

Hoàng đế nạp phi tự có một bộ lễ tiết phức tạp, mà đầu tiên chính là trung cung đề chỉ hạ triệu, Thái hậu đã sớm qua đời, Hoàng đế nghĩ đến là muốn mượn danh nghĩa hoàng hậu.

Cốc Diệu Diệu liền nói: "Hoàng hậu nói cho ta biết ngay từ đầu Hoàng đế căn bản không muốn chính thức nạp phi, chỉ muốn hạ chỉ bảo chúng ta đưa người đến hành cung, nàng đem Khách Hành triệu vào cung là ép Hoàng đế đi đường khác, nếu không một chữ trung thành áp qua phủ Trấn Quốc tướng quân chính là tan xương nát thịt, cũng không thể làm gì được."

Chu Tử Thư biết sốt ruột cũng vô dụng, nhưng trong lòng nôn nóng vẫn khiến hắn như ngồi trên lò lửa, hắn vùi đầu phiền não nắm lấy đỉnh tóc buộc mình phải bình tĩnh suy nghĩ giải pháp.

Hắn hỏi: "Mẫu thân, Hoàng hậu đã từng nói với người tại sao A Hành lại được Hoàng đế biết đến không?"

"Nói là Ngự tiền đại thái giám Thường tổng quản hiến họa nói cho Hoàng đế Khách Hành ở phủ Trấn Quốc Tướng Quân."

Chu Tử Thư bỗng nhiên nở nụ cười giống như cười khổ bản thân, lại phảng phất là cười nhạo Hoàng đế vô tình, hắn đối với Cốc Diệu Diệu nói: "Nếu con nghĩ không sai, lập tức sẽ có một đạo thánh chỉ xuống phủ Trấn Quốc Tướng Quân."

Cốc Diệu Diệu vội vàng hỏi: "Ông ta muốn trực tiếp muốn người?"

Chu Tử Thư lắc đầu: "Ông ta sẽ thu hồi binh quyền của con trước."

Hoàng đế muốn thần tử càng thêm thức thời để cho hành động hoang đường bá đạo của hắn trở nên quang minh chính đại. Vừa vặn hắn vẫn chưa chính thức thu hồi binh quyền trong tay Chu Tử Thư, lúc này liền trở thành thủ đoạn đánh tốt.

Mà đúng như Chu Tử Thư dự đoán, Hoàng đế lương bạc quả nhiên hạ chỉ ngoại trừ binh quyền của hắn tạm thời giao cho Tấn vương thay thế, nhưng Tấm vương chỉ có quyền hạn điều động ứng chiến, không cách nào chân chính vận dụng ba mươi vạn đại quân. Bỗng thành cô lập vô viện trong lòng Chu Tử Thư đương nhiên là có phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn lại là một loại vớ vẩn.

Rõ ràng hai ngày trước mới thông tâm hiểu ý lẫn nhau, sinh tử hứa hẹn nhưng người quay đầu đã đi sâu vào thâm cung bị Hoàng đế nhìn đến, Chu Tử Thư cũng bị hoàng quyền đè ép đến thở không nổi.

Trong nháy mắt hắn muốn xông vào cung đem lão Hoàng đế một kiếm giết chết, thiên hạ này muốn loạn liền loạn cùng hắn có liên quan gì?

Nhưng đây chỉ là xúc động trong nháy mắt, hắn cho dù thật sự có thể giết được Hoàng đế nhưng cũng không cách nào để Trấn Quốc tướng quân phủ thoát khỏi tội phạt khi quân, thanh danh hắn không quan tâm, thậm chí cùng Ôn Khách Hành song song chịu chết cũng không sao cả nhưng Cốc Diệu Diệu vẫn còn, làm sao có thể để mẫu thân cùng mình đi chết.

Chu Tử Thư rối rắm hồi lâu, hắn biết Hoàng đế tin thần tin quỷ ích kỷ lạnh bạc, cầu tình là lựa chọn thất bại.

Cốc Diệu Diệu lòng nóng như lửa đốt bỗng nhiên nghĩ đến biện pháp: "Có thể để cho Khách Hành giả chết thoát thân hay không?"

Chu Tử Thư suy tư một chút nói: "Đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, khải nhân nghi đậu, nếu muốn gạt trời qua biển, trong cung nhất định phải có người tiếp ứng, nếu có thể làm cho Hoàng hậu đáp ứng biện pháp này mới có một tia hy vọng."

"Vậy thì đi cầu hoàng hậu, nàng nếu đã có tâm giúp đỡ dù sao cũng có thể khuyên động."

Nói như thế nào cũng là một con đường, Chu Tử Thư cũng không ngăn cản Cốc Diệu Diệu.

Vì thế Cốc Diệu Diệu lập tức đưa bài cầu kiến Hoàng hậu, nhưng mà nàng lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, bởi vì cửa cung bị khóa, Hoàng hậu bảo nàng ngày mai trở lại.

Chu Tử Thư và Cốc Diệu Diệu đều là một đêm không ngủ, bất quá bọn họ vẫn chưa đem sự tình nói cho A Tương, tiểu cô nương rất chậm chạp, lại không phát hiện ca ca nàng đã biến mất một ngày.

Trong Định Khôn Cung, Tô hậu ở thượng vị, Cốc Diệu Diệu cùng Ôn Khách Hành chia nhau ngồi hai bên.

Tô hậu nghe Cốc Diệu Diệu nói xong hỏi ngược lại: "Ngươi thật sự có thể để cho người ta bế tức khóa khiếu giả chết?"

Cốc Diệu Diệu giải thích: "Lấy kim châm phong huyệt xác thực có thể giả chết, nhưng trong vòng một canh giờ nhất định phải lấy châm, nếu không giả chết cũng sẽ thành thật chết."

"Chuyện này ta không đáp ứng."

Ngoài dự liệu, Ôn Khách Hành lại là người kiên quyết phản đối nhất, y biết như vậy cho dù mình có thể thoát thân, Chu Tử Thư cùng Cốc Diệu Diệu cũng sẽ bởi vì đắc tội Hoàng đế mà bị trả thù, tình thế mạnh hơn người, thân là nhân thần bọn họ không ở cùng một độ cao, sinh tử vinh nhục đều nằm trong ý niệm của Hoàng đế.

Mà Hoàng đế lại là cặn bã, căn bản không thể trông cậy vào hắn có lương tâm.

"Vậy con muốn làm gì?" Cốc Diệu Diệu tức giận mà tang, tiếng nói chuyện cũng cao lên.

Tô hậu liền nói: "An Quốc phu nhân, hành động này nguy hiểm rất lớn bà thật sự muốn lấy toàn bộ phủ Trấn Quốc tướng quân ra sao, Chu Tử Thư cũng nguyện ý?"

Cốc Diệu Diệu vẻ mặt có chút rối rắm lại nói: "Phủ Trấn Quốc tướng quân cũng không còn gì nữa, lão đầu tử chết rồi, cho dù còn ở đây hắn cũng không quan tâm chút hư vinh này, về phần Tử Thư tâm của nó còn kiên định hơn cả ta."

Tô hậu thở dài một hơi, nàng nói: "Ta còn có một biện pháp, Hoàng đế muốn nạp Ôn Khách Hành là bởi vì sắc đẹp của y, nếu dung mạo không còn nữa Hoàng đế tự nhiên sẽ mất hứng thú, đối với người vứt bỏ như không có gì."

Cốc Diệu Diệu nhất thời im lặng, quả thật lời tô hậu nói tự có đạo lý, nhưng dung mạo đối với một Khôn Trạch là trọng yếu như thế nào Cốc Diệu Diệu không mở được miệng về chuyện này.

Ôn Khách Hành chống cằm mình, ngón tay khẽ điểm cây quạt kia của y không có mở ra mà là nắm trong tay để ngang trước ngực. Y cũng không có chủ ý đáp ứng Tô hậu, bởi vì cẩu Hoàng đế si tâm vọng tưởng mà để cho y tự hủy dung mạo, y cũng không hèn mọn đến mức này.

Kỳ thật ám sát Hoàng đế là có thể giải quyết căn bản nhất nhưng sau trận Thanh Phong Quan một trận, Ôn Khách Hành cũng biết trên đời này có người ngoài, hồng y thống lĩnh của Thanh Tra Ti luận võ công cùng y bá trọng, Ôn Khách Hành có tự tin toàn lực có thể chém giết một người nhưng bọn họ không chỉ có một người, trên đó còn có một đại thống lĩnh Lục Phóng, nghe nói võ công của hắn chỉ dưới Kính Diện Tu La.

Là y vẫn không đủ mạnh.

Y cảm thấy rất phiền, nếu thật sự không có biện pháp thì chỉ có thể cho lão Hoàng đế gặp y vào đêm đó rồi y sẽ giết người. Chỉ là như vậy trước tiên phải để cho Chu Tử Thư bọn họ thoát thân, tránh sau này liên lụy trách nhiệm.

Ôn Khách Hành nhìn về phía Cốc Diệu Diệu hỏi: "Chu Tử Thư hiện tại thế nào?"

Cốc Diệu Diệu vẻ mặt khó xử: "Con không cần lo lắng cho nó, ta sẽ quản nó không làm chuyện ngu xuẩn."

"Ngài cùng Chu Tử Thư mang theo A Tương bọn họ rời khỏi kinh thành đi."

"Đứa nhỏ này, nói ngu ngốc cái gì!"

Tô hậu khuyên Cốc Diệu Diệu: "An Quốc phu nhân, không bằng bà hãy trở về trước, phủ Trấn Quốc tướng quân sừng sững mấy chục năm cùng người khác luôn có giao hữu tình cảm, nói không chừng sẽ có người có thể giúp các ngươi thoát khỏi kiếp nạn này."

Những lời này thật sự nhắc nhở Cốc Diệu Diệu, người kia có lẽ thật sự có thể ngăn cản Ôn Khách Hành tiến cung, hắn cũng sẽ không vui mừng khi thấy việc này phát sinh.

Chỉ là Cốc Diệu Diệu thật sự không muốn đi gặp hắn, lúc trước Ôn Như Ngọc cùng gút mắc của hắn thật vất vả mới giải quyết được bụi bặm, chuyện cũ nhắc lại giờ lại vạch trần vết sẹo sao?

Cốc Diệu Diệu lúc đi dường như có tâm sự, nhưng hai người khác cho rằng nàng còn đang sầu chuyện Ôn Khách Hành tiến cung.

Tô hậu hỏi Ôn Khách Hành: "Ngươi cự tuyệt tự hủy dung mạo là sợ sau khi trở nên xấu xí Chu Tử Thư không cần ngươi?"

"Chính là biết hắn còn muốn ta, ta mới muốn bảo trụ khuôn mặt này." Ôn Khách Hành nhếch môi cười: "Nếu ta hủy dung, hắn sẽ áy náy cả đời."

Tô Hậu ngẩn ra sau đó liền nở nụ cười, nàng nói: "Có lẽ ngươi có thể có kết cục khác với cha ngươi." Sau đó nàng phảng phất không nhìn thấy nghi hoặc trên mặt Ôn Khách Hành liền bảo y lui ra.

____

Cốc Diệu Diệu tâm sự nặng nề trở lại phủ Trấn Quốc tướng quân, lại nhìn thấy từng rương tiền ngân châu báu bị chuyển ra khỏi khố phòng, đường hoàng bày ở bãi đất trống, mà Chu Tử Thư đang cầm sổ sách kiểm kê từng cái một.

Hắn thấy Cốc Diệu Diệu đến, khép lại sổ sách, bởi vì một đêm không ngủ, lại trong lòng nôn nóng, hai mắt hắn đã đầy tơ máu, nhưng ánh mắt kiên định không thấy chút mệt mỏi nào.

"Nhi tử, con đây là muốn làm cái gì?" Cốc Diệu Diệu nhìn chung quanh một vòng, nàng có chút không rõ Chu Tử Thư đem toàn bộ tài sản trong nhà lấy ra muốn làm gì.

Chu Tử Thư cau mày nói: "Mẫu thân, con cẩn thận nghĩ tới, văn võ cả triều, giờ phút này chỉ có quốc sư có thể khuyên động Hoàng đế, nhưng chúng ta cùng quốc sư không có giao tình, vậy cũng chỉ có thể dùng tiền bạc đả thông quan hệ. Dùng số tiền này đẻ mua quốc sư một câu, chỉ cần hắn chịu nói với hoàng đế số mệnh A Hành tương khắc với hoàng đế, không được tương xứng, như vậy hoàng đế tám chín phần mười sẽ buông tha."

Cốc Diệu Diệu sửng sốt một chút, sau đó nói: "Những thứ này có đủ không? Ta ngược lại còn tồn tại một ít dược thảo hiếm có, quốc sư nếu luyện đan, những thứ kia hơn phân nửa hắn cũng sẽ thích."

Là võ tướng đứng đầu đương triều, phủ Trấn Quốc tướng quân cũng không thiếu tiền, nhưng cũng chưa nói đến đại phú, dù sao trong triều đình có thể vớt được thì quá có thể vớt được, tư khố của người nổi bật so với quốc khố cũng không kém bao nhiêu.

Quốc sư địa vị tôn sùng, lại là người sủng hạnh nhất bên cạnh Hoàng đế, tiểu ân tiểu huệ bình thường làm sao có thể đả động hắn.

Cốc Diệu Diệu cùng Chu Tử Thư cuối cùng liệt kê lễ danh cơ hồ là đem nửa phủ Trấn Quốc tướng quân phủ đặt lên, lúc này mới cảm thấy có chút nắm chắc nói động quốc sư ra mặt.

Nhưng sự tình không thuận lợi như Chu Tử Thư nghĩ.

Quốc sư thường làm bạn quân trắc, phủ đệ cũng ở phụ cận hành cung, Chu Tử Thư đưa danh thiếp cầu kiến, lại ăn canh đóng cửa.

Lý do đóng cửa này cũng thập phần mới lạ.

"Ngưỡng cửa Quốc Sư phủ quá cao, Chu thiếu tướng quân hiện tại nên xưng là Chu công gia, ngài ngồi xe lăn, mạnh mẽ đi vào sợ là muốn té ngã."

Thân vệ của Chu Tử Thư nghe vậy đều tức giận, muốn rút kiếm ra.

"Lui ra!"

Chu Tử Thư quát lớn bọn họ.

Nếu như là trước kia, Chu Tử Thư tuyệt đối không muốn đặt chân vào quan dinh của loại điêu thần này, kể cả khi phụ thân hắn còn sống cũng có rất nhiều khinh bỉ yêu đạo này. Nhưng hiện tại hỉ ác, vinh nhục của hắn cũng không quan trọng, chỉ cần có thể làm cho Ôn Khách Hành thoát hiểm, chút nhục nhã này thì tính là cái gì.

Cho nên hắn cúi đầu, cung khiêm nói: "Xin chuyển lời quốc sư, Chu Tử Thư vì hành động liều lĩnh của Thanh Phong Quan ngày hôm trước đặc biệt đến xin lỗi, hy vọng quốc sư dành thời gian gặp lại."

Lời này truyền đến tai quốc sư ngược lại làm cho hắn kinh ngạc, Trấn Quốc tướng quân phủ nhất mạch thừa hưởng thanh cao kiêu ngạo, từ đầu đến cuối đều nhìn hắn không thích, hiện giờ Chu Tử Thư lại thấp giọng hạ khí cầu kiến, hắn thật sự muốn gặp.

"Vậy mời hắn đi thiên sảnh."

____

Ôn Khách Hành một mình ngồi trên Hương Tháp Noãn Các, dư lượng đỏ vàng từ bệ cửa sổ rắc vào, trải một phương vàng vụn rực rỡ.

Hoàng hôn dần dần khép lại, trên dưới Hạp Cung liền có người hầu lục đục thắp đèn, tiểu án trước mặt Ôn Khách Hành cũng đặt một ngọn đèn, xuyên thấu qua tờ giấy mỏng có thể nhìn thấy ngọn lửa màu cam yên tĩnh đang cháy.

Sắc trời càng tối, ánh lửa này càng chói mắt.

Y đột nhiên mỉm cười và nói: "Ngươi lại thích trèo qua cửa?"

Chỉ nghe thấy 'két' một tiếng, cửa phòng mở ra, lại có một chỗ trống rỗng tựa hồ thật sự là bị gió thổi bay.

Mà đối diện Ôn Khách Hành lại đứng một người, chính là hắc y ngân Kính Diện Tu La.

Hắn ta ngồi xuống và nói thẳng: "Ngươi có thể đi cùng ta đến Đảo Địa Ngục."

"Như thế nào lần này không phải là thu đồ đệ mà là muốn trực tiếp dẫn ta đi?" Ánh mắt Ôn Khách Hành hàm chứa ý tứ nhìn kỹ, tựa hồ muốn xuyên thấu qua cái mặt nạ màu bạc này nhìn thấu tâm tư Kính Diện Tu La.

"A, ngươi muốn ở lại chỗ này gả cho lão Hoàng đế làm tiểu phi sao? Chu Tử Thư hắn không có năng lực mang ngươi đi?"

Ôn Khách Hành biểu tình cứng đờ một chút, y nói: "Ta tình nguyện cùng hắn chết cùng một chỗ cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi hắn, nếu ngươi không giúp ta có thể rời đi."

"Ngươi muốn làm gì?"

Ôn Khách Hành liền nói: "Với bản lĩnh của ngươi, giết Hoàng đế hẳn là dễ dàng, chúng ta hợp lực, tối nay liền đem hoàng cung náo loạn đi."

Kính Diện Tu La lắc đầu: "Cứu ngươi là một chuyện, nhưng không thể vì ngươi mà liên lụy đến Đảo Địa Ngục."

Ôn Khách hành phẫn ẫn nói: "Vậy ta giết ngươi, cầm thần công của ngươi cùng hoàng đế đàm phán điều kiện."

"Có thể a."

Ôn Khách Hành đều ngây ngẩn cả người, y chính là thuận miệng nói một câu mà thôi, Kính Diện Tu La như thế nào còn có vẻ nghiêm túc đáp ứng, y lại hỏi: "Ngươi vừa rồi nói cái gì?"

Kính Diện Tu La nói: "Thần công vốn là muốn cho ngươi, ngươi có thể giết ta, nhưng sau đó nhất định phải tiếp nhận Đảo Địa Ngục, trở thành Kính Diện Tu La."

"Tại sao?" Ôn Khách Hành không hiểu một người xa lạ sẽ vì mình mà làm được tình trạng này, trong lòng y có một hoài nghi.

Chẳng lẽ người đàn ông này cùng phụ thân Ôn Như Ngọc có quan hệ? Hắn là một người cha khác của Chân Diễn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro