33. Một chút chuyện xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kính Diện Tu La nhìn không hiểu Ôn Khách Hành. Hắn không hiểu hành vi của Ôn Khách Hành tại sao trong mắt lại có hận nồng đậm như vậy, hận nhân thế, hận Dung Huyền, thậm chí hận chính mình.

Thật giống như một quỷ hồn bị tước đoạt tất cả, lưu lạc đến địa ngục, trong lòng ngoại trừ hận, cái gì cũng không còn lại.

Nó giống như... một câu truyện khác của riêng mình.

Kính Diện Tu La cũng từng có loại hận hỏa ngập trời này, người nhà của hắn tất cả đều chết vì giang hồ cừu sát, thậm chí ngay từ đầu cầu lão đảo chủ hắn võ công cao siêu như vậy cũng là vì báo thù. Hắn có thể nhìn ra lão đảo chủ cũng không đồng ý hắn lấy cừu hận làm mệnh, nhưng vẫn đáp ứng dạy hắn võ công.

Nhưng cuối cùng hắn cũng không báo được thù bởi vì lão đảo chủ dùng danh nghĩa Đảo Địa Ngục phán xét vụ án diệt môn huyết án này, phạm nhân đều bị bắt đến Đảo Địa Ngục, sau khi khai báo hành vi xấu liền bị phế võ công, người nhập mười tám ngục lao tiếp nhận hình phạt.

Thù của hắn bị lão đảo chủ đơn giản xóa đi.

"Oa nhi bảy tám tuổi gánh cái gì huyết hải thâm cừu, sống tốt cuộc sống của mình mới không phụ thân nhân của ngươi."

Lão đảo chủ vuốt ve đỉnh đầu của hắn, cho hắn cơ hội tái sinh.

Từ đó về sau Đảo Địa Ngục chính là tất cả của hắn, mà thực hiện ý niệm lão đảo chủ cũng trở thành theo đuổi duy nhất trong cuộc đời này của hắn, nhưng ngẫu nhiên hắn cũng sẽ nghĩ, nếu như lúc trước mình không được lão đảo chủ cứu trở về Đảo Địa Ngục, vậy hắn sẽ như thế nào?

Không khó tưởng tượng, hắn đại khái không phải bị giết bởi kẻ thù cũng chính là ở trong huyết hải thâm cừu dần dần hóa thành ác quỷ, lôi kéo cừu nhân cùng nhau đi xuống địa ngục đi.

Trước khi trở thành Kính Diện Tu La hắn đã làm Câu Hồn Sứ vài năm, chuyên thoát án giang hồ Đảo Địa Ngục mặc dù là năm năm mới đi ra nhưng trong thời gian ẩn nấp cũng không phải là cách ly với thế giới bên ngoài, mà là phái ra vài đặc sứ chuyên môn điều tra tình tiết vụ án, một khi điều chứng là thật, ngày Quỷ Môn Quan mở ra chính là lúc truy sát hung thủ. Những năm nay nhìn thấy và nghe thấy làm cho hắn hiểu được trên giang hồ người như hắn còn có rất nhiều, cũng không phải mỗi một di cô đều có được may mắn như hắn, có thể đụng phải vị cứu tinh như lão đảo chủ.

Lão đảo chủ luôn nói so với trừng phạt chân hung càng khó hơn là làm thế nào để dàn xếp người sống, bọn họ mất đi hết thảy, cho dù còn sống nhưng đời này cũng bị bốn chữ đơn giản "Khoái ý ân cừu" đã hại chết bao nhiêu người. Vậy làm thế nào một thảm kịch như vậy có thể được ngăn chặn?

Kính Diện Tu La cho tới bây giờ vẫn đang tìm kiếm đáp án, hắn hiện giờ đã là thiên hạ đệ nhất, nhưng vẫn bất lực đối với việc này.

Nhưng hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa, Ôn Khách Hành là người duy nhất có thể kế thừa nội lực Lục Hợp Thần Công ba trăm năm của Dung gia nhưng Ôn Khách Hành lại sống chết không muốn trở thành Kính Diện Tu La bởi vì y hận phụ thân Dung Huyền của mình.

Không biết nguyên nhân, oán hận không có nguyên nhân, thậm chí hết thảy đều theo bản năng chán ghét Dung Huyền.

Kính Diện Tu La cảm giác được cảm giác vô lực nồng đậm, hắn tháo mặt nạ xuống, vết đỏ quanh mắt đã có chút trèo lên trán cùng hai gò má trở nên càng thêm quỷ dị mà dữ tợn, trong khoảng thời gian này Thanh Tra Ti từng ổ từng ổ tìm tới hắn, buộc hắn vận dụng quá nhiều lần chân khí Lục Hợp Thần Công nhiều, thế tổn thương gân mạch đã không thể nghịch chuyển. Mà Lục Phóng tuyên chiến đã đưa lời ra, hắn nhất định phải chạy tới Thanh Nhai Sơn quyết đấu, hắn mặc dù có nắm chắc thắng được trận chiến này nhưng lại không biết mình có thể chống đỡ được chân khí sau đó cắn trả lại được hay không.

Ôn Khách Hành từ trên người hắn cảm thụ được một cỗ cảm xúc kỳ lạ, giống như một gốc cây già đang dần đi đến mục nát, nhưng hắn vẫn cảm tạ ông trời cho hắn cơ hội lấy thân thể tàn phế trả lại mặt đất.

Y không thể trả lời câu hỏi của Kính Diện Tu La bởi vì y không phải Chân Diễn, không có trí nhớ của hắn, cũng không muốn tiếp tục cuộc đời của hắn, Ôn Khách Hành cũng chỉ là Ôn Khách Hành, yêu hận đều kéo dài ở kiếp trước của y.

Kính Diện Tu La nhìn Ôn Khách Hành, hắn nói: "Là Ôn Khách Hành ngươi có thể hận Dung Huyền, nhưng với tư cách là Chân Diễn, ngươi nợ hắn một cái công khai, đi điều tra rõ ràng chuyện năm đó đi, cha ngươi đã có suy nghĩ nông nổi rồi. Biết kẻ thù của mình để bảo vệ bản thân sẽ rốt hơn."

Không biết vì sao Ôn Khách Hành bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng y mơ hồ sợ hãi Kính Diện Tu La buộc y thừa nhận mình là Chân Diễn, giống như buộc y phải thừa nhận đời này là y vô sỉ trộm được.

Những gì đã bị đánh cắp ...

Ý nghĩ này vừa chui ra, tình yêu hận thù của y hình như đều không đứng được.

Y vừa hưởng thụ cuộc sống trở thành Chân Diễn, vừa vứt bỏ bản thân Chân Diễn và quá khứ. Không nắm được suy nghĩ từ trong đầu trượt đi, y tự nhủ mình không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, sâu hơn là vùng cấm không thể đụng vào.

...... Nếu ngay từ đầu Chân Diễn không phải Ôn Khách Hành, Dung Huyền cũng không phải Dung Huyền kia, như vậy Chu Tử Thư vẫn là Chu Nhứ, Chân Tương sẽ là Cố Tương sao?

Không, Dung Huyền phải là Dung Huyền!

Trái tim Ôn Khách Hành dần dần ổn định trong lúc giao động, y cần phải cắt đứt hoàn toàn hơn với Chân Diễn, nếu không đời này y cũng đừng hòng thoát khỏi nhân quả thuộc về Chân Diễn.

"Chuyện năm đó ta sẽ đi điều tra." Vẻ mặt mê mang của Ôn Khách Hành trở nên kiên định: "Đây là để chấm dứt liên hệ giữa Ôn Khách Hành và Chân Diễn, sau đó ngươi đừng bao giờ tới tìm ta nữa."

Nói xong câu đó Ôn Khách Hành gần như muốn chạy trối chết, y biết mình tham lam vô độ, tiếp nhận cuộc đời Chân Diễn tốt đẹp, đương nhiên sẽ không thoát khỏi ân oán tình cừu do thân phận này mang đến.

Kính Diện Tu La không có lỗi với y, thậm chí hắn còn ở Thanh Phong Quan đã cứu y một mạng, sau lại tặng y Lục Hợp Thần Công. Kính Diện Tu La cũng không có buộc Ôn Khách Hành kế thừa Đảo Địa Ngục, sợ y theo hắn gánh lấy Địa Ngục Đảo nặng hơn hết thảy.

Là Ôn Khách Hành vẫn bởi vì kiếp trước hận Dung Huyền mà mức giận quá mức mà thôi, y cự tuyệt đi suy nghĩ sâu xa vấn đề "Ta là ai?" này, có thể hồ đồ sống qua kiếp này ít nhất vẫn là hạnh phúc.

Chỉ cần Chu Tử Thư vẫn còn.

Ôn Khách Hành trở lại phủ Trấn Quốc Tướng Quân cơ hồ là khẩn cấp lôi kéo Chu Tử Thư làm một hồi mây mưa. Chu Tử Thư tuy rằng không rõ Ôn Khách Hành đột nhiên muốn như thế nào, nhưng mình cũng không phải không được, đương nhiên là thuận theo mà thỏa mãn y.

Cực lạc chi nhạc đem suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu toàn bộ trống rỗng, từng tầng mồ hôi nóng tựa hồ có thể đem cỗ hàn ý thấu xương kia bức ra thân thể.

Mây mưa vừa qua đi, Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư đi vào giấc ngủ.

Y lại nằm mơ, lần này không phải kiếp trước, mà là ký ức của y với tư cách Chân Diễn.

Trước bốn tuổi, thế giới của Chân Diễn rất nhỏ, chỉ có một gian phòng và một sân, y luôn nằm trong vòng tay ấm áp của Ôn Như Ngọc, mỗi ngày cần phải uống một loại thuốc rất đắng.

Từ khi nào trên người Ôn Như Ngọc đã bắt đầu quanh quẩn một cỗ tử khí? Hình như Chân Ngự Sử bỗng nhiên tát Ôn Như Ngọc một cái, bất quá ngày hôm sau hắn liền đến quỳ xuống xin lỗi, hắn nói những lời rất kỳ quái, Ôn Như Ngọc giận đến mức đuổi hắn ra ngoài, sau đó Chân Diễn được nhũ mẫu dẫn xuống sau đó liền không biết phản ứng của Ôn Như Ngọc.

Sau đó Ôn Như Ngọc mang thai, nhưng lúc y mang thai A Tương trên mặt không có một tia vui mừng, lúc sờ lên bụng, trên mặt luôn lạnh như băng.

Trên thực tế, y bắt đầu từ rất sớm đã cố gắng cười nói và sống qua mỗi ngày.

Chân Diễn là một kẻ ngốc, nhưng cũng không phải vô tri vô giác. Chân Ngự Sử từ lần đó quỳ xuống xin lỗi liền không bước vào cửa phòng Ôn Như Ngọc. Hắn nạp thiếp, sinh một tổ thứ tử thứ nữ, mà Ôn Như Ngọc cũng làm ngơ như không thấy, mỗi ngày y đều rất mệt mỏi, thỉnh thoảng Chân Diễn cũng sẽ ngửi thấy mùi xa lạ trên người y.

Ôn Như Ngọc vẫn không vui, ánh mắt y nhìn A Tương ngay từ đầu là lạnh như băng còn có chút lộ ra vẻ chán ghét, thẳng đến khi A Tương dần dần lớn lên ánh mắt của y mới bình thản xuống. Lúc Chân Diễn mười tuổi, tin dữ của lão tướng quân truyền đến, phủ Trấn Quốc Tướng Quân trên dưới một mảnh ồn ào. Ôn Như Ngọc tựa hồ nhận ra cái gì đó, khoảng thời gian đó sắc mặt luôn rất âm trầm, thân thể cũng ngày một kém đi, đến cuối cùng thậm chí còn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Chân Diễn và A Tương đều vây quanh y, qua mấy tháng mới chậm trãi khá hơn.

Một năm sau tin Triệu vương phi chết truyền đến, Ôn Như Ngọc bỗng nhiên bệnh không dậy nổi, chịu khổ mười tháng rồi vẫn đi, cuối cùng y dặn dò Chân Diễn sau khi gả đến phủ Trấn Quốc Tướng Quân phải ngoan ngoãn nghe lời Cốc Diệu Diệu, tất cả những thứ khác đều không liên quan đến con.

Sau khi Ôn Như Ngọc chết, thuốc Chân Diễn vẫn dùng cũng ngừng lại, tuy rằng phương thuốc giữ lại, nhưng rốt cuộc người làm chủ trong phủ đã thay đổi không muốn lấy lòng Chân Diễn nữa. Nhưng dần dần y phát hiện trong cơ thể mình có một cỗ lực lượng đặc biệt, có thể làm cho y dễ dàng bóp nát một viên sỏi to bằng nắm tay, mà buổi tối y lại cảm thấy cả người đau đớn không thôi, tìm đến đại phu cũng tra không ra bệnh gì, ngược lại bị Như phu nhân mắng chửi. Cốc Diệu Diệu bắt mạch cho y cũng chỉ đưa ra một kết luận là khí huyết không đủ, cần bổ sung.

Chân Diễn biết A Tương không phải con của Chân Ngự Sử, nhưng lại không nghĩ tới mình cũng vốn không phải người Chân gia, càng không nghĩ Chân Ngự Sử còn nảy sinh tâm tư với mình.

Chân Ngự Sử từng điên cuồng mê luyến Ôn Như Ngọc, coi đây là tiên tử rơi xuống phàm trần, cho nên cho dù Ôn Như Ngọc không phải là hoàn bích nhưng hắn cũng nguyện ý cưới y, thậm chí mơ hồ đoán được Chân Diễn cũng không phải con trai hắn, nhưng cũng có một khoảng thời gian như vậy mới đem Chân Diễn coi như mình xuất hiện. Nhưng hắn là một Càn Nguyên, thê tử lại bị Càn Nguyên khác chiếm hữu, hơn nữa lại là một Càn Nguyên có địa vị cùng quyền thế cao hơn của hắn rất xa, chẳng những mũ xanh không hái được mà còn vừa có oán hận phiền toái tìm tới hắn, dần dà, liền dần dần tiêu hao sạch sẽ tình yêu trong lòng. Ôn Như Ngọc đối với hắn mà nói không còn là tiên tử, mà là sỉ nhục mà hắn không thể xóa bỏ được. Sau khi Ôn Như Ngọc chết không bao lâu hắn liền đỡ chính Như di nương lên làm chính thất. Đây làm sao không phải là một loại tiết hận cơ chứ.

Những lời này đều là lời nói say của Chân Ngự Sử, tối hôm đó hắn coi Chân Diễn là Ôn Như Ngọc nên đã nói hết mọi chuyện ra.

Ôn Như Ngọc trước khi thành thân thất trinh, sau khi kết hôn lại Hồng Hạnh xuất tường, không xứng với danh hiệu tiên tử, chính là một con điếm!

Mà Chân Diễn chính là tiện nhân hoang dã được sinh ra từ con điếm!

Tối hôm đó, tuy Chân Diễn bị thương Chân Ngự Sử đã trốn ra ngoài nhưng thế giới của y lại không thể quay lại được nữa, bị phụ thân mình nói cha mình là con điếm, nói mình là tiện nhân. Mà sau đó tin tức Chu Tử Thư gãy chân hủy hôn truyền đến, tâm thần Chân Diễn vốn lung lay sắp đổ lại bị một đòn nặng, cũng bởi vậy một câu nói của Chân Sính mới đơn giản đánh bại hắn, cuối cùng thất thần ngã xuống ao cá chép.

Ôn Khách Hành từ trong mộng bừng tỉnh, cảm giác hít thở không thông bị nước nhấn chìm quá mức chân thật làm y không khỏi từng ngụm tham lam hít thở không khí.

Chu Tử Thư mơ mơ màng màng mở mắt ra, có lẽ là cảm nhận được nỗi sợ hãi của Ôn Khách Hành, hắn tỉnh táo lại, ôm lấy bả vai Ôn Khách Hành hỏi: "Làm sao vậy? Là ác mộng sao? Không sao đâu, tỉnh dậy liền tốt rồi."

Cảm xúc Chân Diễn là tự trách sợ hãi, như vậy Ôn Khách Hành thuần túy là sát tâm.

Sau lưng hiển nhiên có một đôi tay bí mật khống chế, cái chết của phụ thân Chu Tử Thư sợ là cũng có liên quan đến chuyện này, chỉ là vì sao lúc trước Ôn Như Ngọc lựa chọn ngậm miệng không nói, không giải thích với Chân Diễn là được, đối với Cốc Diệu Diệu cũng không nói lại là vì sao?

Cha không nghĩ rằng sẽ có ai có thể giúp mình sao? Hoặc là cha không muốn liên quan đến những người khác?

"Sao còn khóc?" Chu Tử Thư lau má cho Ôn Khách một giọt nước mắt.

"Đây không phải là nước mắt của ta." Ôn Khách Hành nói ra một câu như vậy, chính y cũng sửng sốt một chút sau đó lại nói: "Không có gì, ngày mai ngươi không phải còn muốn đến phủ Đô Đốc Ngũ quân điểm mão sao? Đi ngủ đi, ta chỉ mơ về chuyện cũ trong quá khứ thôi."

Chu Tử Thư biết Ôn Khách Hành không thích nói đến chuyện trước kia của mình, đó là vết thương trong lòng y vĩnh viễn không xóa được, cho nên hắn cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là âm thầm quyết định lần sau nếu đụng phải Kính Diện Tu La hắn phải hỏi rõ ràng quan hệ giữa bọn họ, sao mỗi lần Ôn Khách Hành gặp qua Kính Diện Tu La là tâm tình đều có chút kỳ quái.

Hai ngày sau phủ Đô Đốc Ngũ Quân đều rất bình yên, trên triều đình Lương vương đè lục bộ tận tâm lo liệu minh đản mẫu hậu của hắn, thậm chí còn nói đến ngày hoàng đế đích thân đến, phía Triệu vương cũng không có khả năng tiếp tục, cũng làm ra nhượng bộ.

Lễ bộ kẹp ở giữa trong lòng không chừng mắng hai lãnh đạo này chỉ có một miệng, nhưng vẫn phải dựa theo quy cách do Lương vương chỉ định chuẩn bị đồ đạc, trống rỗng xuất hiện rất nhiều điều lệ rườm rà, tuyển người mới đều không đủ dùng, mỗi người đều phải tăng ca.

Lại bởi vì ngày đó Hoàng đế sẽ đích thân đến hiện trường, chung quanh tế đàn còn phải an bài vệ đội càng nghiêm mật hơn, có điều là bọn họ cũng rõ ràng, đến lúc đó đi theo bên cạnh Hoàng đế còn có thể là nhân mã của Ti Thanh Tra.

Chu Tử Thư bái nhị phẩm, lại là chức vị nóng đương nhiên nằm trong danh sách tham lễ, nhưng Ôn Khách Hành không thể đi, dù sao y cũng sẽ va chạm với Hoàng đế.

Nói đến cũng trùng hợp, Minh Quân của Tiên hoàng hậu vừa vặn là ngày Kính Diện Tu La cùng đại thống lĩnh Lục Phóng quyết đấu.

Ôn Khách Hành thì tính toán ngày đó trở về Chân phủ một chuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro