54. Đêm đen qua đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt khí tức biến động không thể gạt được ngũ giác của Kiếm Thánh, cơ hồ ở trên động tác của Kính Diện Tu La đồng thời kiếm của hắn cũng đã ra khỏi vỏ.

Mà Kính Diện Tu La căn bản không có ý định để ý tới, một tia chân khí cuối cùng bị hắn rót vào một viên đá vụn, chỉ nghe thấy một tiếng kim thạch va chạm, là chuông khống chế dược nhân bị đánh trúng bay ra khỏi bàn tay hắc y nhân sau đó toàn bộ nứt ra.

Kiếm phong đặt trên cổ Kính Diện Tu La, kiếm khí sắc bén cắt cổ áo thấm vào da thịt, cổ của Kính Diện Tu La lập tức chảy ra từng dòng máu tươi, từ trong lương đình Kính Diện Tu La đã hao hết chân khí, giờ phút này đương nhiên sẽ không cách nào dùng chân khí hộ thể, hơn nữa hắn còn bởi vì mạnh mẽ điều động chân khí mà nôn ra máu không ngừng.

Kiếm Thánh hỏi hắn: "Tại sao hắn phản bội ngươi, ngươi vẫn cứu hắn?"

Kính Diện Tu La không trả lời.

Tiếng chuông dừng lại nhưng đám dược nhân lại bởi vì mùi thức ăn máu không cách nào khôi phục được bình tĩnh, ngược lại bọn chúng đã  lâm vào trong điên cuồng gào thét một bộ phận tiếp tục nhập đầu lao vào ba người Ôn Khách Hành, một bộ phận lại quay đầu hướng đài cao đèn đuốc sáng trưng mà đến, quốc sư quả thực tức điên rồi, cũng không biết dũng khí nào dâng lên, ông ta tiến lên túm lấy cổ Kính Diện Tu La nói: "Lão già, ngươi dám làm hỏng chuyện tốt của ta!"

Ý thức Kính Diện Tu La lại lần nữa trở nên mơ hồ, trong miệng hắn lẩm bẩm nói: "Đảo Địa Ngục... Không thể tuyệt hậu... Ta... Tuyệt đối không phụ đảo chủ..."

Chính là một câu này làm cho quốc sư cùng Kiếm Thánh đều cho rằng Kính Diện Tu La không phải là Địa Ngục đảo chủ. Quốc sư lập tức lấy bí tịch trong ngực ra lật xem, ông ta tuy rằng sợ Địa Ngục đảo chủ thật sự sẽ tìm mình tính sổ nhưng cũng phản ứng lại bí kíp cũng có thể giả.

Kiếm Thánh nhíu mày, lúc Kính Diện Tu La muốn ngã xuống hắn liền đi qua đỡ lấy, đồng thời chống lưng Kính Diện Tu La vận chuyển chân khí cho hắn.

Tiếng gào thét của dược nhân yếu ớt, vọng lại, Ôn Khách Hành hiển nhiên cũng biết hành vi của Kính Diện Tu La, cứng rắn chống đỡ đau đớn đứng dậy.

"Giả chết cũng giả không tốt." Ôn Khách Hành đau đến răng run rẩy, lại hít sâu một hơi, di chuyển trong nháy mắt khí ngưng chỉ tay, không ai có thể thấy rõ y động tác như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy một khắc sau chắn trước mặt y đám dược nhân tất cả đều bay ra ngoài.

Ôn Khách Hành trong tiếng thét dài phát tiết đau đớn, thân ảnh đi tới đâu, bất luận người sống hay là dược nhân đều nhao nhao ngã xuống bụi bặm.

Cuối cùng nghênh đón Kiếm Thánh.

Đối với Ôn Khách Hành, Kiếm Thánh không thể không thừa nhận hắn rất khó giải quyết.

Kiếm Thánh sau khi bị chưởng khí của Ôn Khách Hành đánh tới thở dài một hơi nói: "Ngươi là Khôn Trạch, ta không giết ngươi."

Ôn Khách Hành khí tức bất ổn nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Rất có nguyên tắc thì như thế nào? Đường đường là Kiếm Thánh còn không phải là làm công việc của bọn bắt cóc?"

Kiếm Thánh cũng không cãi lại, hắn nói: "Có người nguyện ý tận lực cứu ngươi, ngươi hẳn là quý trọng."

Ôn Khách Hành vẻ mặt biến đổi, y biết Kiếm Thánh nói tới là Kính Diện Tu La, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nhớ tới kiếp trước Chu Tử Thư vì y mà ngã trên vách núi mà chết, sau đó lại là cảm xúc vô danh dâng lên trong lòng, y lần nữa xuất chưởng: "Nhiều lời!"

Kiếm võng của Kiếm Thánh kín đáo không kẽ hở, Ôn Khách Hành tuy rằng nhanh nhưng Kiếm Thánh lại có thể nhanh chóng phản kích trong vị trí ngắn nhất, rất ít chịu thiệt, hơn nữa liên kiếm xuất kỳ bất ngờ đặc tính, rất nhanh đầu vai, lưng cùng cánh tay của Ôn Khách Hành đều bị thương.

Tuy rằng đều là da thịt thương, nhưng cũng làm cho ánh mắt Ôn Khách Hành từ phong ma trở nên càng thêm lạnh như băng, y biết mình không cách nào trong thời gian ngắn thủ thắng.

Quốc sư nhìn bên này Ôn Khách Hành cùng Kiếm Thánh đánh nhau, mà tàn dư dược nhân cùng A Tương cũng hướng bên này tới, ông ta không có thời gian nghiệm chứng bí kíp, lại nhìn thấy Kính Diện Tu La nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống vì thế ông ta đem người vớt lên lén lút đi về phía đường mòn.

Dược nhân xua tan đám người, đuốc toàn bộ dập tắt, hiện tại chỉ còn lại ánh trăng mỏng manh có thể chiếu sáng, Kiếm Thánh cùng Ôn Khách Hành ở trong hoàn cảnh tối đen quấn đấu, cũng không có chú ý tới quốc sư mang theo Kính Diện Tu La chạy đi.

Vẫn là A Tương phát hiện quốc sư bỏ chạy, liền hướng Ôn Khách hành hô: "Ca, kẻ xấu chạy mất!"

Ôn Khách Hành cả kinh, trên tay bị cắt ra một vết thương, y nói: "A Tương, trước tiên tìm được thúc thúc tóc bạc quần áo đen đã!"

Kiếm Thánh lúc này cũng phản ứng lại quốc sư chạy đi, nghĩ đến lời của Hạt Vương, hơn nữa hắn cũng không phải rất muốn cùng Ôn Khách Hành đánh tiếp, lập tức liền lắc lư một chiêu, thi triển khinh công đuổi theo người.

"Muốn chạy, không có cửa!" Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy Kiếm Thánh là bởi vì đồng bọn bắt đi Kính Diện Tu La, lại thấy nhất thời bắt y không hạ, cho nên muốn chạy trốn, y liền đuổi theo.

Quốc sư đối với địa hình Tiểu Hương Sơn có thể nói là quen thuộc trong lòng, loại hoàn cảnh đèn đen mù lòa này cũng không chút nào cản trở hắn chạy trốn, chỉ là bởi vì cõng thêm Kính Diện Tu La, tốc độ của ông ta quả thực không thể nào mà nhanh nổi.

Không bao lâu liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng động, mắt thấy chạy không được, ông ta dứt khoát trốn đến mặt sau của một sườn núi bí ẩn.

Nghe thấy tiếng vang dần dần đi xa, ông ta mới kéo Kính Diện Tu La đi ra, đổi một con đường khác tiếp tục xuống núi.

Kiếm Thánh đuổi theo nửa ngày cũng không phát hiện người, không thể không dừng lại, mà Ôn Khách Hành không buông tha hắn, hai người lần thứ hai giao thủ, hắn trực tiếp hỏi: "Kính diện Tu La bị các ngươi dẫn đi nơi nào?"

"Không thể phụng cáo."

"Các ngươi bắt Kính Diện Tu La có mục đích gì?"

"Không thể phụng cáo."

"Hang ổ của quốc sư ở đâu?"

"Không thể phụng cáo."

Ôn Khách hành khí buồn bực trong lòng, giờ phút này bụng lại lần nữa ầm ĩ lên, y một lần ẩu khí, cũng bị Kiếm Thánh một kiếm đâm trúng đầu vai.

Sau đó liền bị Kiếm Thánh điểm huyệt đạo, cũng không cách nào nhúc nhích.

"Ba khắc chuông sau huyệt đạo tự giải, nếu muốn bảo mệnh, tối nay rời khỏi kinh thành không xuất hiện nữa, Chu Tử Thư lún sâu vào vòng xoáy, bản thân khó bảo toàn, hy vọng ngươi tự nghĩ lại."

Ôn Khách Hành nghe lời này chỉ cảm thấy ý tứ phi thường gấp liền vội vàng hỏi: "Ngươi biết cái gì sao? Chuyện gì đã xảy ra với Chu Tử Thư?"

Đáng tiếc Kiếm Thánh đã rời đi, không người trả lời.

Ôn Khách Hành bây giờ gọi thiên không được, kêu đất không linh, nhưng thời gian quý báu, y làm sao nguyện ý chờ đợi? Vì thế chân khí cả người vận chuyển, dĩ nhiên muốn mạnh mẽ phá giải huyệt đạo.

Lại nói quốc sư đổi đường xuống núi đi được nửa đường lại dừng lại, ông ta nghĩ đến Ôn Khách Hành chưa chết, về sau nhất định sẽ tìm mình gây phiền toái, hơn nữa chiếu theo tác phong của Hạt Vương, một khi biết hôm nay thất bại hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta, trước mắt người Thanh Phong Quan còn sót lại lại toàn bộ đi vào, ông ta sẽ đấu không lại hai thế lực này. Lại nghĩ đến Kính Diện Tu La cùng bí kíp đều ở trên tay mình, không bằng ở trên núi này tìm một chỗ bí mật, trước tiên đem Lục Hợp Thần Công luyện thành, đến lúc đó mới có đường sống. Mặc kệ Kính Diện Tu La có phải là đảo chủ địa ngục hay không, ông ta luôn có biện pháp từ trong miệng người này đào ra tin tức hữu dụng.

Nghĩ kỹ đường sau, quốc sư lại quay đầu lên núi.

Hắn nghĩ rất đẹp, lại không ngờ có người nửa đường đi ra.

"Là ngươi!"

"Là ngươi!"

A Tương sau khi Ôn Khách Hành rời đi thật vất vả mới kéo được đám dược nhân ra, cùng Cốc Diệu Diệu rời khỏi đỉnh núi, hai người bọn họ đều không nhận đường, lảo đảo tìm đường xuống núi, không ngờ lại gặp được quốc sư, thực là oan gia ngõ hẹp cỡ nào.

A Tương đảo qua liền thấy Kính Diện Tu La hôn mê bất tỉnh, đây chính là thúc thúc tóc trắng mà Ôn Khách Hành nói.

"Ngươi đem người bỏ xuống!"

Quốc sư làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời, Cốc Diệu Diệu không biết võ công, A Tương lại còn là một đứa trẻ, ông ta căn bản không để vào mắt.

Quốc sư nói ngoài miệng: "Cho người có thể bỏ, nhưng ta muốn rời đi an toàn."

A Tương chần chờ, nàng cùng Cốc Diệu Diệu trao đổi ánh mắt, sau đó Cốc Diệu Diệu đáp: "Có thể, chỉ cần ngày sau ngươi không làm ác nữa, chúng ta coi như chưa bao giờ gặp ngươi."

"Được, đón người đi." Quốc sư đem Kính Diện Tu La ném về phía A Tương, sau đó ánh mắt rùng mình, thừa dịp A Tương toàn thần ở trên người Kính Diện Tu La ra tay, một thanh chủy thủ thấm nhuần màu xanh báu đâm trúng vai trái A Tương, vốn một chiêu này là chỉ thẳng vào tim, nhưng lại làm cho A Tương theo bản năng né tránh một bước, thật sự là không uổng công mấy ngàn bao cát kia.

Nhưng ngay cả tránh được vết thương trí mạng, nhưng chủy thủ tiêm độc, sau một khắc sắc mặt A Tương liền trắng bệch, môi tím tái, cả người vô lực cùng Kính Diện Tu La ngã xuống.

"A Tương!" Cốc Diệu Diệu sợ hãi, nàng đi qua đỡ Kính Diện Tu La, lại đỡ A Tương dậy, nhìn thấy chung quanh chủy thủ vai trái tràn ra máu đỏ đen, nàng càng là hồn không phụ thể nói: "Sẽ không có việc gì... Cốc a di nhất định sẽ cứu con..."

"Ha ha ha, An Quốc phu nhân, đừng nóng nảy, ta lập tức cũng đưa bà xuống gặp Trấn Quốc tướng quân ngay đây."

Trong lúc nguy cấp, một bàn tay nắm lấy chân quốc sư.

Quốc sư trong lòng cả kinh, nhìn xuống, liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm của Kính Diện Tu La, ông ta lập tức lui về phía sau hai bước, nhưng sau đó thấy Kính Diện Tu La không còn động tác dư thừa nữa, cũng hiểu được hiện tại Kính Diện Tu La chỉ còn lại nửa hơi thở, đừng nói giết người, ngay cả tự bảo vệ mình cũng không làm được. Hắn lại nở nụ cười, đi lên đá một cước vào Kính Diện Tu La chép miệng nói: "Nếu không phải ngươi còn hữu dụng, bổn tọa hôm nay sẽ lấy mạng của ngươi."

Kính Diện Tu La lại phun ra một ngụm máu lớn, trước mắt từng trận đen sạm, ngũ giác của hắn cũng suy giảm, nếu không phải nghị lực khác với người thường, thời khắc này sợ là đã ngất đi.

Quốc sư đang dần dần tới gần Cốc Diệu Diệu, đột nhiên bên người truyền đến tiếng gào thét vỡ không, quốc sư né tránh ám khí thứ nhất, không ngờ còn có ám khí thứ hai, hắn chỉ có thể lăn tại chỗ, nón rơi xuống để thể lộ ra một khuôn mặt quấn đầy băng.

"Coi như để cho ta tìm được!"

Thân ảnh Ôn Khách Hành từ trong tán cây nhảy xuống, mặt mày thấm đẫm sát ý khủng bố, có thể tưởng tượng được ám khí vừa rồi hẳn là một nắm lá cây mà y tiện tay nắm.

Quốc sư bị dọa đến gần chết, nhưng phản ứng lại nhanh chóng nhào tới bên cạnh Kính Diện Tu La, bóp cổ hắn uy hiếp nói: "Còn lại đây ta bóp chết hắn!"

Giờ phút này Cốc Diệu Diệu nước mắt không tiếng động rơi xuống, A Tương trong ngực nàng đã lâm vào hôn mê, Cốc Diệu Diệu nói: "A Hành, A Tương trúng độc của hắn, nhất định phải lập tức bắt hắn giao ra giải dược."

Ánh mắt Ôn Khách Hành liếc về phía A Tương, lại thấy ngực muội muội của mình cắm chủy thủ, khuôn mặt nhỏ nhắn không hề có huyết sắc, y chỉ cảm thấy một cỗ hỏa hỏa vô danh càn lên linh đài, nhưng lời nói của Cốc Diệu Diệu lại làm cho y không thể không tỉnh táo lại, một đôi mắt đỏ tươi lại nhìn về phía quốc sư, lạnh lùng nói: "Giao ra giải dược, buông Kính Diện Tu La ra, ta liền tha cho mạng chó của ngươi."

Tay quốc sư run rẩy, rồi bỗng nhiên siết chặt cổ Kính Diện Tu La nói: "Ôn Khách Hành, ta cũng không tin ngươi sẽ buông tha cho ta, giải dược có thể cho ngươi, nhưng ta nhất định phải mang theo một con tin đi."

Đáy mắt Ôn Khách Hành hiện lên một tia giãy dụa, một lát sau y nói: "Ta có thể đáp ứng ngươi, ngươi trước giao ra giải dược."

Quốc sư không còn giở trò nữa, hắn biết Ôn Khách Hành không dễ lừa gạt, vì thế lập tức giao ra thuốc giải, vết thương của A Tương sau khi dùng thuốc quả nhiên lập tức thấy tốt, mạch tượng cũng bình thường, chỉ đợi trở về lấy chủy thủ ra khâu vết thương hẳn là không có chuyện gì lớn.

Quốc sư áp chế Kính Diện Tu La không ngừng lui về phía sau, Ôn Khách Hành không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt càng thêm âm lãnh.

Một điều mà không ai có thể mong đợi đã xảy ra.

Kính Diện Tu La vốn nửa sống nửa chết bỗng nhiên phun một ngụm máu lên mặt quốc sư, làm cho hắn nhất thời nhìn không thấy vật, Ôn Khách Hành nhìn chuẩn cơ hội, lần thứ hai bắn ra lá.

Quốc sư kêu thảm thiết không thôi, ba tấm lá, một mảnh đâm vào tay quốc sư, một mảnh đâm vào mắt phải, còn có một mảnh lại bị quốc sư bắt Kính Diện Tu La ra ngăn trở, cắt cổ, máu bắn tung tóe ba thước!

Đồng tử Ôn Khách Hành chấn động, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, lập tức từ trong tay quốc sư phi thân đi qua đoạt lấy Kính Diện Tu La một cước đem quốc sư đạp trúng vào một gốc cây thông cổ, quốc sư phun ra một ngụm máu lớn, rơi trên mặt đất như một con sâu nhúc nhích, ông ta đã đứng không nổi, xương sống của ông ta có lẽ đã bị gãy.

"Ta... Ta không phải cố ý..."

Thời khắc này nói cái gì cũng là dư thừa, Ôn Khách Hành nói ra miệng cũng cảm thấy mình đang trốn tránh trách nhiệm, trong lòng y rất loạn, cũng không biết nên nói cái gì, tay dùng sức che vết thương trên cổ của Kính Diện Tu La, nhưng lại không cách nào ngăn được máu vẫn đang chảy ra.

Kính Diện Tu La khoác lên cổ tay Ôn Khách Hành, gian nan mở miệng nói: "Ôn Khách Hành, Đảo Địa Ngục, không thể tuyệt hậu."

"Ta đáp ứng ngươi."

Kính Diện Tu La tiếp tục nói: "Hài tử, hài tử... Một đứa họ Dung..."

"Ngươi không cần quá đáng!" Nhưng lần này Ôn Khách Hành không nổi giận, biểu tình của y giống như muốn khóc, cuối cùng vẫn trả lời: "Được"

Biểu tình của Kính Diện Tu La bình tĩnh đến kỳ lạ, đối với hắn mà nói, khi Ôn Khách Hành tiếp nhận Đảo Địa Ngục, sứ mệnh của hắn với tư cách là Kính Diện Tu La cũng đã hoàn thành, mà hiện tại hắn rốt cục có thể cởi bỏ cái vỏ này, tự tin ngẩng cao đầu đi xuống gặp lão bằng hữu.

Bại gia tử Dung Huyền, rửa sạch mông chờ bị đánh đi.

Cốc Diệu Diệu không biết quan hệ cụ thể giữa Kính Diện Tu La và Ôn Khách Hành, nhưng nàng thấy thần thái của Ôn Khách Hành cũng hiểu được đây đối với Ôn Khách Hành mà nói cũng là người thập phần trọng yếu, cho nên vẫn chưa tiến lên quấy rầy.

Ôn Khách Hành buông Kính Diện Tu La xuống, y từng bước từng bước đến gần quốc sư, một tay nắm tóc ông ta kéo trên mặt đất, mặc kệ quốc sư cầu xin tha thứ như thế nào, Ôn Khách Hành cũng không quan tâm, chỉ là càng đi càng nhanh, rất nhanh quốc sư toàn thân đều là bùn đất mục nát bám lấy, bị cành cây đá vụn cạo ra vô số vết thương, ông ta chỉ cảm thấy da đầu mình bị kéo ra.

"A Hành, con muốn đi đâu?" Cốc Diệu Diệu vẫn là mở miệng hỏi.

Ôn Khách Hành quay đầu lại cười với nàng, nheo mắt lại khiến người ta nhìn không thấu nói: "Nương, con đi vứt rác, rất nhanh sẽ trở về."

"...... Được." Cốc Diệu Diệu cũng cảm giác được một cỗ lãnh ý, nhưng vẫn cười cười với Ôn Khách Hành: "Ta cùng A Tương chờ con cùng nhau về nhà."

Ôn Khách Hành đáp lại một tiếng, kéo quốc sư đi vào trong bóng tối.

Không bao lâu Ôn Khách Hành đã trở lại, y ôm lấy thi thể Kính Diện Tu La, Cốc Diệu Diệu cũng đỡ A Tương dậy cùng y đi xuống núi, trong gió đưa tới tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gào thét như có như không, sau đó càng ngày càng trầm mặc...

Lúc này hừng Đông đã mơ hồ thấy ánh mặt trời.

____

Đặng: Không biết mọi người còn nhớ đến ả Dạ Xoa quỷ không? Ở cuối phần 8 khi okh kết liễu ả, ả trong lúc đó đã nhớ đến một 'người đàn ông cường hoàng vô địch kia. Là ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời  ảm đạm của bà ta. Hắn cứu mạng bà ta, hơn nữa còn muốn dẫn bà ta trở về Đảo Địa Ngục. Nhưng vì sao? Hắn cũng là Khôn Trạch?'  Chồng bà ta vì Khôn Trạch phản bội bà ta sau đó bà ta được người cứu, người đó chính là Kính Diện Tu La. Bà ta đem lòng yêu hắn nhưng sau đó bà ta biết hắn là Khôn Trạch nên mới bỏ đi ra ngoài nhân gian gây họa. Sau bà ta lại chết trên tay Khôn Trạch là okh nên lúc chết bà mới nhớ lại về Kính Diện Tu La. Về phần Kiếm Thánh nói không giết Khôn Trạch nhưng vẫn tấn công đánh giết Kính Diện Tu La là vì không nhận ra hắn là Khôn Trạch, việc này không chỉ có mỗi hắn k nhận ra thôi đâu. Tất cả m.n đều tưởng Kính Diện Tu Là là Trung Dung, vì đâu ai có nghĩ Khôn Trạch nào mà mạnh như vậy được chứ? Vậy mới nói tác giả rất chăm chút cho tác phẩm này, để ý từng chi tiết nhỏ một rồi lồng ghép vào nhau.

____

Lời tác giả: Ta rốt cuộc cũng hoàn thành phần này, quốc sư cuối cùng cũng chết.

Kính Diện Tu La kỳ thật đã viên mãn, đi xuống dưới đó cũng có thể tìm Dung Huyền tính sổ cho tốt, kế nãi nãi ra đi cũng coi như là thanh thản. Đảo Địa Ngục về sau sẽ được lão Ôn dẫn dắt rất tốt, y so với Dung Huyền đáng tin cậy hơn nhiều.

Đợt tiếp theo còn có sóng gió khác, tóm lại sắp đến giai đoạn thu phục Triệu vương rồi, hy vọng ta có thể viết được tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro