57. Nghĩ cũng quá đẹp rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư nửa đường kiều ca trở về thăm lão bà, nói không dễ nghe là khinh thường hoàng uy, khinh thường chức vụ nghiêm trọng, cho nên cũng chỉ có thể lén lút núp ở trong phòng, cũng chỉ có Cốc Diệu Diệu cùng Ôn Khách Hành biết hắn trở về, ngay cả A Tương cũng hoàn toàn không biết gì cả, hơn nữa ngày hôm sau Chu Tử Thư liền muốn lần thứ hai rời kinh. Hắn nói cho Ôn Khách Hành biết, Hạt Vương chính là nghe lệnh Triệu vương, nhưng hành động lần này hẳn là Hạt Vương tự tiện chủ trương, vì tranh thủ tín nhiệm của Chu Tử Thư, Triệu vương đem đầu người của quốc sư cùng Hạt vương cho hắn, nhưng mà thật giả tồn nghi. Nhưng Chu Tử Thư tin tưởng, cho dù Triệu vương không thật sự giết hắn, Hạt Vương hẳn là cũng không dễ chịu.

Ôn Khách Hành bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, y nói: "Còn nhớ ta từng nói phản đồ không?"

Chu Tử Thư gật đầu: "Ta biết, ngươi nhắc tới chính là Câu Hồn Sứ được Thanh Phong Quan cứu ra, nhưng mà hắn là bị hạ cổ cho nên Hạt Vương có thể thông qua hành tung của hắn nắm giữ một bộ phận tin tức của Đảo Địa Ngục mà bản thân hắn hoàn toàn không biết gì cả."

Ôn Khách Hành liền nói: "Cổ kia cực kỳ bí mật, khó có thể nhổ bỏ, mà Kính Diện Tu La không muốn giết hắn, cho nên chỉ điều xa tên Câu Hồn Sứ kia cũng không kinh động bất luận kẻ nào."

Chu Tử Thư liền hỏi: "Vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này?"

Ôn Khách Hành: "Cổ vương có thể thao túng sinh tử chúng cổ, nếu Hạt Yết Lưu Ba thật sự chết, cổ trùng ở lại trong cơ thể Câu Hồn Sứ chỉ có hai loại kết quả —— một là mất khống chế hoặc là tử vong."

Chu Tử Thư suy tư một hồi hắn nói: "Bất luận Hạt Vương có thật sự chết hay không, giữa ta và Triệu vương sẽ không có bất kỳ thay đổi nào."

"Ta hiểu rồi." Ôn Khách Hành dừng lại một chút nói: "Ngươi yên tâm, ta tự có phương pháp xử trí, có điều là ta còn tưởng rằng ngươi lại phải cố kỵ cái kia, cuối cùng phải buông tha Triệu vương."

Chu Tử Thư không nói gì, hắn chỉ có thể nói: "Nếu ta chỉ là một người thảo mãng, giang hồ du hiệp, vậy ta có thể bỏ thân thể vô dụng không quan tâm chém giết, nhưng ta không phải, không thể không nghĩ nhiều lên trách nhiệm của Trấn Quốc tướng quân phủ, còn có ngươi cùng mẫu thân." Trán hắn dán lên trán Ôn Khách Hành trầm ngâm nói: "Ôn Khách Hành, ta muốn cùng ngươi sống tốt cả đời này."

Ôn Khách Hành bỗng nhiên cảm thấy mặt có chút nóng, nhưng y cái gì cũng không nói, chỉ là lại ôm chặt Chu Tử Thư một chút.

"Trở về sớm một chút..."

Lúc này A Tương nằm trên giường đã tỉnh lại, nhưng mà vết thương trên vai làm cho nàng hơi động một chút liền cảm thấy đau đớn không thôi, chỉ có thể không nhúc nhích, nàng cứ giống như một khúc gỗ nằm ngang trên giường.

Cốc Diệu Diệu mang đến cho nàng một người ngoài ý muốn.

"A Tương, ngươi không sao chứ?"

Một đoạn thời gian không gặp Tào Úy Ninh, trên mặt thịt mềm vẫn như trước cảm giác sờ soạng vẫn rất tốt, hắn bởi vì lo lắng mà nhíu hai hàng lông mày phồng má xông đến bên giường A Tương, mà Tào phu nhân cùng Cốc Diệu Diệu đứng chung một chỗ thở dài một hơi, nhi lớn không giữ được.

"Sao ngươi lại ở đây?" A Tương mừng rỡ nở nụ cười, nàng muốn chống nửa người trên ngồi dậy lại không muốn thoáng cái ảnh hưởng đến vết thương, đau đến mặt nàng đều trắng bệch, hít sâu vào một hơi.

"Đứa nhỏ này." Cốc Diệu Diệu cũng không biết nói cái gì cho phải, đi qua nhìn một chút, cũng may miệng vết thương không vỡ ra liền nói: "Mấy ngày nay con an phận nằm cho ta, chỉ cần nghe lời, ta liền đáp ứng con mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Úy Ninh."

Tào phu nhân không dấu vết trợn trắng mắt, lại nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nhi tử nhà mình, chỉ cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng, đưa bắp cải tới cửa để người ủn mất, nếu không phải nhìn A Tương thật sự thích Tào Úy Ninh, nàng sống chết cũng sẽ không đồng ý để Cốc Diệu Diệu cùng Tào Úy Ninh mấy ngày nay ở lại phủ Trấn Quốc tướng quân.

A Tương nằm xuống, nàng có chút cao hứng lại có chút mất mát, nhìn một vòng người quan tâm nàng, nàng hỏi: "Ca con đâu? Huynh ấy không sao chứ?"

Cốc Diệu Diệu liền nói: "Ca ca con không có việc gì, lúc trước có đến thăm con con còn ngủ, ta liền để cho nó trở về nghỉ ngơi trước."

A Tương gật gật đầu, Tào Úy Ninh lại hỏi: "A Tương, An Quốc phu nhân chỉ nói ngươi bị thương, ai đả thương ngươi vậy?"

Không đợi A Tương mở miệng, Cốc Diệu Diệu cùng Tào phu nhân trao đổi một ánh mắt, Tào phu nhân liền mở miệng nói: "Con hỏi A Tương cũng vô dụng a, A Tương khẳng định cũng không biết ai là ai, tóm lại người bình an chính là vạn hạnh."

Tào Úy Ninh cũng không rối rắm nữa, mà ngồi ở đầu giường cùng A Tương tán gẫu, thương lượng sau khi vết thương của A Tương lành hẳn lại sẽ cùng nhau đi thả diều.

Cốc Diệu Diệu cùng Tào phu nhân nhìn nhau cười rồi cùng nhau lui ra ngoài.

Tào phu nhân liền nói: "Chuyện của hai người bọn họ có phải nên đưa lên lịch trình hay không, an bài một chút?"

"Có phải còn quá sớm không?" Cốc Diệu Diệu ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt lại không nhất thiết phản đối, lại nói: "Hai năm sau A Tương tròn mười bốn tuổi, để cho hai người bọn họ đính ước đi, xem khi nào thích hợp, chúng ta đem hôn sự xử lý."

Tào phu nhân nghĩ đến khi đó nhi tử cũng đến hứa nhân, tuy rằng hơi muộn, nhưng để Tào Úy Ninh ở lại thêm hai năm cũng tốt. Vì thế nàng gật gật đầu: "Cứ làm như vậy đi."  

Hôm sau trời còn chưa sáng, Chu Tử Thư liền rời khỏi kinh thành, lần này chỉ có Ôn Khách Hành tới tiễn hắn.

Lần này Ôn Khách Hành không tiễn thành công, mười dặm lại mười dặm, lại ra khỏi kinh thành năm mươi dặm mới bị Chu Tử Thư nhẫn tâm cự tuyệt y tiếp tục đưa tiễn, Ôn Khách Hành nhìn bóng lưng Chu Tử Thư cưỡi ngựa dần dần biến mất ở chân trời trong lòng y có chút trống rỗng không nói gì nữa, xoay đầu xe ngựa quay về kinh thành, chuyến tiễn người này trì hoãn lâu, thiếu chút nữa không kịp cửa thành khóa cửa, Cốc Diệu Diệu ở nhà chờ đến lo lắng, suýt nữa cho rằng lại xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà sau khi Cốc Diệu Diệu vừa nhìn biểu tình của Ôn Khách Hành cũng không nói thêm nhiều gì nữa, chỉ nói: "Con đừng trách Tử Thư, nó cũng là không thể làm gì được."

"Con hiểu." Ôn Khách Hành nhất định nguyện ý vì cái gọi là đại nghĩa mà trả giá, y cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư lần này đi, kinh thành cực kỳ yên tĩnh, giống như một đầm nước chết, Triệu vương quản triều chính, mặt ngoài xem ra tứ bình bát ổn, hoàng đế bên kia tuy rằng muốn một lần nữa thu hồi quyền lợi, nhưng hắn nhất thời tìm không được lý do nhúng tay vào, hơn nữa mấy năm nay bị đan dược móc sạch thân thể, cho dù ngừng thuốc, lại đột nhiên lão hóa nhanh hơn, một ngày suy yếu qua một ngày, nằm ở trên giường đều có thể cảm thấy chăn đệm trên người mình đè ép đến người không thở nổi, không thể nhịn được nữa, lão hoàng đế liền bắt đầu ăn đan dược. Hắn không phải không nghĩ tới tìm thái y trị liệu đan độc cho mình, nhưng sau khi uống mấy miếng thuốc không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại chỉ cảm thấy ý thức mê man, cả người đều đau, lão ta càng thêm hoài nghi thái y mình tín nhiệm cũng đầu nhập vào Triệu vương, cố ý hạ dược hại lão, sau khi xử lý mấy thái y kia, lão liền không còn để thái y quan sát nữa.

Lão đương nhiên cũng sợ bị đan dược độc chết, nhưng đã ăn mấy năm nay, sớm đã nghiện, nếu nhiều năm như vậy đều không có việc gì, như vậy chỉ cần ăn ít một chút, cũng sẽ không có đại sự gì, cùng lắm thì ngày mai bắt đầu không ăn.

Hoàng đế chưa từng ước thúc dục vọng của mình, tự nhiên không có cái gọi là tự chủ đáng nói. Hắn lấy ra một bình đan dược, liền uống một viên thuốc, đợi một hồi, cảm thấy trên người vẫn là khó chịu, không nhấc nổi, liền rót không biết mấy viên, một phen nhét vào trong miệng.

Sau khi vào người, đan dược bắt đầu có hiệu quả, Hoàng đế chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, hơn nữa ý thức đều bắt đầu mê mang, cảnh vật trước mắt hắn bắt đầu vặn vẹo, trong mờ mịt, hắn nghe được từng đợt tiếng cười như chuông bạc, thân thể cũng không còn nặng nề nữa, Hoàng đế đứng lên truy tìm tiếng cười mà đi, trong cảm giác của hắn, mỗi một bước mình đi đều nương theo thanh xuân hồi lưu, tóc bạc của hắn, nếp nhăn của hắn, thân thể lão hóa của hắn đều không thấy đâu, hắn lại trở về vị quân vương trẻ tuổi tóc đen anh vũ kia.

Mà ở trước mắt hắn, nơi này không còn là hành cung nữa, mà là chim ngữ hoa hương, tiên khí lượn lờ tiên cảnh nhân gian, tiên tử mỹ mạo bay đến bên cạnh hắn, sợi tóc kia phất lên mặt hắn, tựa hồ có thể ngửi được hương hoa nhạt, ôn nhu nói với hắn: "Bệ hạ, mời theo ta đến.

Phải! Đây là muốn nghênh đón hắn đi tiên cảnh, chia sẻ trường sinh.

Mà một đường đi, tiên cảnh lại bỗng nhiên biến thành quỷ vực, khắp nơi đều là vết máu tàn chi, thực vật cổ quái đáng sợ cao vút vào mây, tiên tử lại nói: "Bệ hạ, muốn hướng tiên đảo, trước trảm yêu ma."

Yêu ma...

Phải! Người ngăn cản ta đi Tiên Đảo tất cả đều là yêu ma quỷ quái, chỉ cần giết bọn họ, mình có thể đi Tiên Đảo, trường sinh bất tử!

Thấy Hoàng đế lại khoác áo choàng tóc đi ra, đại thái giám hầu hạ lập tức phân công ba tiểu cung nữ hầu hạ, sau đó liền cùng những người khác lui ra ngoài.

Ba cung nữ đều chỉ có mười mấy tuổi, cực kỳ sợ hãi, lại nhìn thấy Hoàng đế rút trường kiếm ra, các nàng kinh hô chạy đến cửa điện dùng sức đập cửa, cầu người thả các nàng ra, nhưng làm sao có người để ý tới, mà Hoàng đế đã xách kiếm đuổi theo, ba cung nữ vì cầu bảo vệ tính mạng nên chỉ có thể chạy tán loạn.

Họ được lão Hoàng đế coi là hươu trên bãi săn, là con mồi để vui chơi. Các cung nữ bị Hoàng đế đuổi theo chạy, kinh hô không ngừng, có người bị đâm trúng bả vai, có người bị chém đến tay chân, vết thương trên người mỗi người đều càng ngày càng nhiều, mà tâm tình cũng càng ngày càng khủng hoảng.

Không muốn chết!

Dục vọng sinh tồn của con người là bản năng cơ bản nhất, mà ngay từ đầu không dám phản kháng cũng chỉ là bởi vì sợ hãi hoàng quyền mà thôi, cũng không phải nói kiếm pháp của lão hoàng đế lợi hại đến mức nào.

Cung nữ đầu tiên ngã xuống đất, khóc lóc cầm lấy một chậu hoa đập tới, không nghĩ tới thật sự đập trúng chân lão hoàng đế, lập tức làm cho lão ta ngã xuống. Cung nữ kia càng sợ hãi, bò qua vốn định nhìn tình huống, lại không ngờ đột nhiên trường kiếm trên tay lão Hoàng đế đảo qua, cổ nàng bị mở ra một vết thương lớn, máu liền giống như đài phun nước văng ra, nàng che cổ mình, trong miệng cũng không ngừng tràn ra máu tươi, càng muốn hít thở, cũng là thế nào cũng hít không vào được, chỉ chốc lát sau sắc mặt trở nên xanh tím, trên trợn trắng mắt, ngã xuống đất.

Thân thể nàng còn đang co giật, lão hoàng đế đã đứng dậy, lại đâm mấy lỗ thủng lên người nàng, máu từ dưới thân nàng chậm rãi giãn ra, lần này nàng không còn giãy dụa nữa.

Hai cung nữ còn lại đều là lệ rơi đầy mặt, các nàng chẳng lẽ thật sự muốn chết ở chỗ này?

Lúc này các nàng đã bị tâm tình sợ hãi bức lui tất cả lý trí, bỗng nhiên quên mất thân phận chênh lệch, mắt thấy lão Hoàng đế cầm huyết kiếm đâm tới, các nàng thét chói tai né tránh, không ngờ kiếm của Hoàng đế bị kẹt vào khe hở của lồng đất, nhất thời rút không ra, hai cung nữ cũng không biết dũng khí từ đâu tới, một người đẩy ngã lão Hoàng đế, người kia kéo màn che xuống, ngồi trên người lão Hoàng đế quấn lấy cổ lão ta liều mạng siết chặt, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tử, hoàng đế giãy dụa muốn giãy thoát: Một cung nữ khác tránh được một kiếp lập tức cũng đi lên áp chế, giẫm lên ngực lão Hoàng đế, túm một đầu màn lụa, dựa vào một cỗ lực lượng không biết từ đâu tới liều mạng kéo, hai tay vốn không có tri giác, một chút cũng không cảm giác được đau đớn bị mài ra.

Không biết qua bao lâu, các nàng bỗng nhiên phản ứng lại lão Hoàng đế không hề nhúc nhích nữa, giống như là lập tức linh hồn hồi thể, thân thể các nàng hoàn toàn xụi lơ.

To gan đi dò xét hơi thở của Hoàng đế, càng sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Không... Không có hơi thở!

Ta phải làm gì đây? Lão Hoàng đế đã bị họ siết cổ đến chết!

Cách đó không xa là cung nữ bị cắt cổ mà chết, đôi mắt trống rỗng của nàng vừa vặn nhìn Hoàng đế cùng hai cung nữ còn lại, máu dưới thân còn chưa lạnh...

Người đã chết không thể không yên tĩnh, mà hai người sống sót ngay cả khóc cũng khóc không nổi, đây chính là bi ai của các nàng, cho dù hao hết tâm cơ sống sót, nhưng cuối cùng các nàng vẫn sẽ bởi vì tội khi quân mà bị thiên đao vạn quả, ngay cả người nhà các nàng cũng sẽ không được tha.

Căn bản... Không có can đảm để sống...

"Hoàng đế bị cung nữ siết chết?"

Triệu vương là người đầu tiên nhận được tin tức, ông ta vốn sẽ không bởi vì cái chết của Hoàng đế mà bi thương, bất quá hắn cũng không vui vẻ nổi, bởi vì hắn còn muốn Hoàng đế tận mắt nhìn hắn đăng cơ, nhìn hắn nắm quyền hành, ngồi trên thiên hạ, đem thứ Hoàng đế quan tâm nhất cướp đi từ trong tay lão.

Hắn rất kinh ngạc, thậm chí nói có chút phẫn nộ, đây chính là hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của hắn, Hoàng đế không lưu lại chiếu thư truyền vị, hắn cho dù dựa vào quần thần leo lên ngôi vị Hoàng đế, cũng không đủ danh chính ngôn thuận, chứ đừng nói chi là còn có bí chỉ Hoàng đế này ẩn ưu.

Nhưng bây giờ lùi bước chỉ biết chết thảm hơn.

____

Lời tác giả: Được rồi, lão hoàng đế đã oẳng thật rồi, hết thảy đều có thể loạn

Rốt cục viết tới nơi này, cảm giác còn mười chương cuối cùng là có thể làm xong Triệu vương, nhưng mà Diệp Bạch Y còn phải chờ một chút nữa mới xuất hiện.

Cái gọi là nghĩ quá đẹp, ý tứ là tất cả mọi người cho rằng sự tình còn không nhanh như vậy kết thúc đẹp đâu, toàn bộ đều ở trong lòng bàn tay, sau đó hết lần này tới lần khác vẫn bị tính hụt...

Làm chuyện này, hiện tại Chu Tử Thư không còn chỗ đệm, Triệu vương lập tức muốn cướp ngôi vị hoàng đế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro