60. Trò chơi quyền lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bị bệnh?"

Triệu vương một thân hiếu phục, trên mặt lại hiện ra thần sắc không kiên nhẫn: "Mấy ngày trước đang tốt, sao đột nhiên khi không bệnh lại đến người?"

Cung thị kia cúi đầu cũng không dám nói chuyện, bởi vì đối tượng Triệu vương oán giận là Tô hậu, cũng là thái hậu tương lai.

Tô Thủ Phụ vuốt râu vẻ mặt cũng có chút oán Tô hậu rớt dây chuyền vào thời khắc mấu chốt nhưng lão ta cũng không nói thêm gì, khuyên Triệu vương nói: "Vương gia, từ xưa phu tôn thê ti, tuyệt đối không thể bởi vì hoàng hậu chậm trễ thiên thời, nếu Hoàng hậu nương nương đã thông tri cho mọi người, ngự y cũng chạy tới, không bằng trước tiên hoàn thành Tử cung phát dẫn, sau đó lại đi thăm Hoàng hậu nương nương."

Những lời này đưa cho Triệu vương một bậc thang, Triệu vương cùng Tô Thủ Phụ tranh thủ thời gian gọi quan viên Lễ bộ cùng các trọng thần khác, vội vàng thương thảo phương án thay thế hoàng hậu không thể tham dự.

Triệu vương còn gọi Tấn vương tới, hắn vốn không muốn để cho địch nhân của mình tham dự vào, nhưng sau đó ngẫm lại, mình đã nắm chắc phần thắng, để Tấn vương xem rõ hình thức mà thôi.

Quả nhiên, lần này trong hội nghị ngắn không có một quan viên nào chủ động phản ứng Tấn vương, nhưng mà phía Tấn vương cũng biểu hiện rất không sao cả.

Triệu vương tuy rằng không đạt được hiệu quả như mong muốn, nhưng cũng không để ở trong lòng, ngược lại nếu Tấn vương có biểu hiện quá khoa trương, hắn đều phải lo lắng vị đệ đệ này có phải đổi người hay không.

Hiện trường tang lễ, tiếng ai nhạc vang lên, Tô hậu không thể tham dự, mệnh phụ trong ngoài vẫn là dưới sự chỉ dẫn của lễ quan tế bái hành lễ, khóc đến thập phần ra sức, Cốc Diệu Diệu ở phía trước lại thế nào cũng khóc không nổi, cũng may bên cạnh có người chia nàng một miếng gừng, giải quyết vấn đề cấp bách của nàng. Về phần Ôn Khách Hành, cũng không biết có phải nên nói là may mắn hay không, câu nói lừa gạt Hoàng đế hai người gặp nhau tất có huyết quang làm cho Hoàng đế vẫn không phê duyệt tấu chương của Bộ Lễ vì Ôn Khách Hành xin phong truân mệnh, cho nên Ôn Khách Hành ngược lại không có tư cách đến đây mà là ở Định Khôn Cung Của Tô hậu.

Trên đường đưa tang, hai bên đại đạo kinh thành dân chúng quỳ đầy, cũng không có bao nhiêu tiếng khóc, bởi vì thanh danh lão Hoàng đế sớm đã bị chính lão bại sạch, lúc quốc sư bị thiên hạ chửi bới, lão Hoàng đế như hắn cũng bị chửi cho không kém. Hiện giờ lão đã chết, dân chúng cao hứng cũng không kịp, sao lại khóc được?

Trước hoàng đế Tử cung, Triệu vương tay cầm thần vị, Tấn vương thì đứng bên cạnh.

"Tấn vương một đường không nói một lời, cũng không có gì muốn nói với bổn vương sao?"

Tấn vương nhìn Triệu vương, nói một câu ý vị thâm trường: "Hoàng huynh cho rằng ta nên nói cái gì?"

Triệu vương liền nở nụ cười: "Ngươi từ nhỏ đã thông minh, có thể thấy rõ hình thức, năm đó thái tử phiên qua, ngươi liền lập tức tòng quân rời kinh, mà sau đó lại bằng vào chiến công để phụ hoàng hạ chỉ, cho ngươi đi Tây Bắc đốc quân, còn cùng Chu Tử Thư kết nghĩa, đáng tiếc tính toán này có tốt đến đâu cũng là người tính không bằng trời tính, kết quả là giỏ trúc múc nước múc lên lại là trống rỗng."

Tấn vương liền nói: "Nếu luận kế, người nào có thể sánh bằng Triệu vương? Đông đảo huynh đệ đều bại trong tay ngươi, hết lần này tới lần khác còn không biết sau lưng là ngươi, chỉ đáng tiếc..."

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc ngươi tự xưng là thấu hiểu lòng người, lại không hiểu tình là vật gì."

Triệu vương chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm hắn nói: "Được! Đến lúc đó xem người nào có nhân tình sẽ tới giúp ngươi."

Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây, bởi vì lại đến thời khắc chấp hành Ngu Lễ, tất cả mọi người cần dừng lại tế bái, giọng nói trầm ổn trang trọng của lễ quan lập tức truyền đến trong tai mỗi người.

Nhưng cho dù động tác nhất trí, suy nghĩ trong lòng của mỗi người lại không giống nhau. Đây tuy rằng là tang lễ của Hoàng đế Đại Hành, trong trò chơi quyền lợi, nhân vật chính vĩnh viễn sẽ không phải là một người chết, tất cả mọi người chỉ quan tâm Hoàng đế kế tiếp sẽ là ai.

Trong Định Khôn Cung, Tô hậu nằm trên giường hơi thở yếu ớt, nàng không tham dự tang lễ, bên ngoài tuyên bố là thương tâm dẫn đến ngất xỉu. Mệnh phụ trong ngoài tham gia tang lễ không dám không hề tỏ vẻ, liền đều tới Định Khôn Cung, cách một tầng rèm lụa luôn hướng hoàng hậu hành lễ.

"Ta nhìn thấy Hoàng hậu hình như ho ra máu..."

"Móng tay xanh mét, rõ ràng là..."

"Suỵt! Ngươi không muốn sống? Những lời như vậy cũng có thể được nói bừa bãi."

Mệnh phụ đều hết sức chú trọng lễ tiết, nhưng các loại suy đoán đều không dừng lại.

Cốc Diệu Diệu bưng chén trà, trong lòng không ngừng đánh trống, lúc này nàng mới bắt đầu có chút khẩn trương, việc này, có thể thành công sao?

Rốt cục gặp xong tất cả mọi người, Tô Hậu Bình cho người lui  ra,  Ôn Khách Hành lúc này mới xuất hiện.

"Thuốc này uống vào khí tức người liền hoàn toàn mất hết, mạch đập yếu ớt, hơn nữa kim châm khóa mạch bất luận kẻ nào cũng không cách nào phát hiện người là giả chết, nhưng hành động này phi thường mạo hiểm, nếu như hai canh giờ sau không lấy châm giải độc ra người sẽ chết thật."

Tô hậu không chần chờ, uống xuống bát thuốc trên tay Ôn Khách Hành sau đó nói: "Bổn cung có thể làm cũng chỉ có được như thế, còn lại liền phó thác cho ngươi."

Lúc này Ôn Khách Hành lại hỏi: "Hoàng hậu nương nương, người đem mạng giao cho ta sẽ không sợ thất bại, cuối cùng thật sự mất mạng sao? Hơn nữa làm như vậy người có thể nhận được gì?"

Tô hậu thật lâu không nói gì, mà dược hiệu bắt đầu phát tác, sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt đến dọa người, ánh mắt cũng dần dần tan rã, nàng nói: "Không vì cái gì, ta chỉ biết hiện tại là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội cuối cùng, ta... Ta nghĩ..."

Tô hậu ngã vào trong chăn, lời nói cũng bị chặt đứt. Ôn Khách Hành chỉ có thể thu hồi nghi vấn, sau đó lấy ra kim châm Cốc Diệu Diệu cho y bắt đầu châm cứu.

Nửa canh giờ sau nữ quan bên người Tô hậu tự giác gọi Tô hậu đứng lên, đầu tiên nàng ở cửa hô vài tiếng, thật lâu sau khi không có đáp lại liền đẩy cửa đi vào, lại kêu vài tiếng nữa vẫn là không có phản ứng bà đành phải mạnh dạn đi tới trước giường phượng vén rèm thăm dò hơi thở của Tô hậu, nhất thời hít một hơi khí lạnh, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, sau khi ít cuống quýt chạy ra ngoài khóc lóc kêu lên: "Hoàng hậu đi rồi!"

Phủ thành một mảnh xôn xao.

Cái gì?

Cốc Diệu Diệu chén trà ngã trên mặt đất, Tô hậu làm sao có thể chết? Không phải nói là giả vờ trúng độc sao?

Chuyện lớn như vậy đương nhiên không có khả năng bởi vì lời nói của một cung nữ mà đóng quan tài kết luận, đám ngự y lập tức xuất động, tất cả ngự y đều thử qua một vòng, tin tức xác nhận mới truyền về.

Hoàng hậu đã thực sự chết.

Vì thế trong Định Khôn Cung lập tức bị tiếng khóc gào thét bao phủ, đây cũng là lễ nghi, hoàng hậu chết, các nàng nhất định phải bi thương.

Cốc Diệu Diệu mơ màng, vẫn là một vị sai mệnh phu nhân không dấu vết kéo tay áo nàng, nói: "An quốc phu nhân, tiết ai."

Đó là một lời nhắc nhở rằng nàng nên khóc.

Kéo một cái này làm cho Cốc Diệu Diệu cảm nhận được hộp gỗ trong tay áo, trước mặc kệ những thứ khác, nàng phải hoàn thành công việc của mình.

Vì thế nàng đi lên trước nắm lấy một ngự y cố ý lớn tiếng hỏi: "Nói cho rõ ràng, Hoàng hậu nương nương rốt cuộc là vì cái gì mà chết?"

Đám ngự y đương nhiên nhìn ra Hoàng hậu chính là trúng độc, nhưng lời này người nào dám nói ra miệng, liền ấp úng không dám đáp lại.

"An Quốc phu nhân, ngài đừng kích động, Triệu vương, Tấn vương cùng các đại thần còn lại lập tức sẽ hồi cung, đến mấy y điện cử hành cửu Ngu Lễ, chúng ta vẫn là tiên tri hội cho bọn họ đi."

Tất cả mọi người nhao nhao bắt đầu khuyên Cốc Diệu Diệu, kỳ thật những mệnh phụ này đã nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Hoàng hậu tuyệt đối không đơn giản, nhưng ai cũng không muốn gây phiền toái.

Cuối cùng Cốc Diệu Diệu lại hô: "Ta có di mệnh hoàng hậu muốn tuyên bố, để ta đi mấy y điện gặp tông thân bách quan!"

Vốn mọi người còn chưa coi là thật, nhưng nào ngờ nàng thật sự từ trên người lấy ra một quyển ý chỉ.

Lần này cũng không ai dám ngăn cản nàng.

Triệu vương cao hứng trở lại hoàng cung, đang chuẩn bị tiến hành lễ Cửu Ngu, phải biết rằng bước này chỉ có thể là tự Hoàng đế mới có thể ở chủ vị, nào biết tin tức từ Định Khôn Cung truyền đến mạnh mẽ cắt đứt tang lễ.

Tô Thủ Phụ cũng há to miệng: "Ngươi nói cái gì? Hoàng hậu chết sao!"

"Thiên chân vạn xác, thủ phụ đại nhân, hiện tại Định Khôn Cung hoàn toàn loạn, người cùng Vương gia mau đi xem một chút đi!"

Triệu vương còn không muốn động đậy, Tấn vương liền nói chuyện: "Hoàng hậu đột nhiên qua đời, trong đó tất có kỳ lạ, nhất định phải điều tra chi tiết!"

Ánh mắt sắc bén của Triệu vương rơi vào trên người Tấn vương, hắn mặc dù không biết Tấn vương muốn làm cái gì, nhưng tuyệt đối có liên quan đến Tô hậu, vì thế nói: "Tấn vương nói những lời này là muốn không để ý linh hồn phụ hoàng ở trên trời? Trước mắt phụ hoàng thần vị còn chưa đưa vào thái miếu, chẳng lẽ muốn đem tháng vị của phụ hoàng phơi ở chỗ này?"

Tấn vương lại nói: "Triệu vương hiểu lầm rồi, nhưng Hoàng hậu nương nương chính là mẫu hậu, người làm con sao có thể không quan tâm?"

Đúng lúc này, ngoài điện lại truyền đến một trận rối loạn, có người tiến vào trong thông báo: "An Quốc phu nhân cầm ý chỉ của Hoàng hậu nương nương nhằm náo loạn bên ngoài, nói nhất định phải tiến vào gặp hai vị điện hạ cùng chư vị đại nhân."

Triệu vương cùng Tô Thủ Phụ mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy Cốc Diệu Diệu ở trong đó cũng quá kỳ quái, thời khắc mẫn cảm này, sẽ là ý chỉ của Tô hậu sắc lập hoàng đế sao?

Sau đó, Triệu vương thoáng nhìn sắc mặt Tấn vương hiện lên một tia nghi ngờ, đây không giống như kế hoạch của Tấn vương, vì thế hắn nói: "Vậy mời An Quốc phu nhân vào điện."

Lúc này Triệu vương còn có thể không biết Cốc Diệu Diệu đã nhìn thấu hắn, hơn nữa Cốc Diệu Diệu nhiều năm như vậy đều không hề có sự uy hiếp, hắn vẫn không để ở trong lòng.

Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, Cốc Diệu Diệu cầm cái hộp gỗ kia chậm rãi đi vào, nàng nói: "Hoàng hậu ý nhằm mục đích này! Thỉnh Triệu vương tiến lên tiếp chỉ."

Tất cả mọi người đều quỳ lạy đại lễ, bọn họ rõ ràng, hoàng hậu đã chết, di mệnh của nàng nhất định là tuyên bố người thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Triệu vương phục đầu, bên môi là không che giấu được sắc mặt vui mừng, lấy quan hệ hợp tác giữa Triệu vương và Tô gia, kết quả là chuyện rất rõ ràng.

Tuy nhiên.

Hộp gỗ mở ra, trâm phượng kia đập vào mắt.

"Triệu Kính, ngươi cư nhiên độc hại hoàng hậu, giết mẫu hậu của mình, quả thực là thiên lý bất dung, tội đáng chết vạn lần!"

"An Quốc phu nhân! Bà có biết mình đang nói gì không? Vu khống bổn vương, giả truyền ý chỉ, là muốn cả nhà chép trảm?" Triệu vương đứng lên, âm ngoan nhìn Cốc Diệu Diệu, khí vận càn nguyên hình thành áp chế cực đoan.

Cốc Diệu Diệu cũng không sợ hắn, ngược lại cao giọng nói: "Trâm này là hoàng hậu tự tay cho ta, mặt trên còn có máu của Hoàng hậu nương nương, là ngươi hạ độc, uy hiếp hoàng hậu tuyên bố sắc phong ngươi làm tự hoàng đế!"

"Hồ ngôn loạn ngữ! Còn không bắt được yêu phụ này? "

Thủ vệ vừa định động, Tấn vương lại mở miệng, hắn nói: "Từ từ, An Quốc phu nhân là nhất phẩm vu mệnh do phụ hoàng phong, Triệu vương ngươi sao có thể dễ dàng bắt giữ nàng?" Hắn lại nói với Cốc Diệu Diệu: "An Quốc phu nhân, cáo trạng thân vương không phải chuyện đùa, bà có chứng cứ không?"

Triệu vương đoạt bạch nói: "Tấn vương! Tuy rằng đều là thân vương, nhưng bổn vương làm trưởng, ngươi chính là cùng Hoàng huynh nói chuyện như vậy? Tô Thủ Phụ, Văn Thứ Phụ cùng bách quan đều ở đây, chư vị cho rằng An Quốc phu nhân nên xử trí như thế nào?"

"Thần..."

Tô Thủ Phụ mới muốn nói chuyện, Văn Thứ Phụ cùng một bộ phận quan viên lại đồng loạt nói: "Thỉnh Thái tử điện hạ quyết định!"

Triệu vương cùng Tô Thủ Phụ đều ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt Triệu vương chuyển đến trên người Tấn vương, tựa hồ có thể xuyên thủng hắn.

Lúc này Tấn vương mới mở miệng nói: "Chưa từng nói cho Hoàng huynh biết, là lỗi của ta. Bất quá thánh chỉ sắc phong của phụ hoàng thuộc về cơ mật, ta cũng không biết nên nói cho Hoàng huynh biết như thế nào mới tốt."

Hắn từ ngực lấy ra phong mật chỉ kia, mở ra giơ lên, giấy trắng mực đen, hồng ấn tươi sáng là tám chữ lớn thân trận: "Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế Chiếu Viết."

Bầu không khí nhất thời ngưng trệ, oán độc trong mắt Triệu vương cơ hồ muốn ngưng tụ thành mũi tên.

Ở một góc khiêm tốn, nam nhân mặc bộ đồ thị vệ hầu hạ lộ ra một nụ cười, người này chính là Hạt Vương, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Triệu Kính từ thiên đài cao rơi vào địa ngục. Nhưng sau khi cười qua, trên mặt hắn lại cô đơn không thôi, kỳ thật đối với hắn mà nói, có cái gì đáng giá cao hứng?

Nhanh lên, nhanh lên, hôm nay sẽ kết thúc tất cả.

Mà ở Định Khôn Cung, Ôn Khách Hành vẫn đứng trên xà phòng tẩm điện Hoàng hậu, đếm giờ phải châm cứu giải độc cho Hoàng hậu. Nhưng sau khi hoàn thành tất cả những điều này, y còn có một công việc khác.

Đi giết Triệu vương.

Y cũng mặc kệ Triệu vương chết bất đắc kỳ tử sẽ gây phiền toái gì cho Tấn vương, nếu Triệu vương bức bách Ôn Như Ngọc sinh ra A Tương, hắn nhất định phải chết, tương lai của A Tương không thể bởi vì tên nam nhân này mà bị hủy.

Chu Tử Thư đã cùng rất nhiều binh lính hội hợp, chờ tín hiệu hoàng cung liền công thành. Đương nhiên, hắn hy vọng nhất sẽ không tiến hành đến bước này, Tấn vương sẽ thuận lợi bắt được Triệu vương, kế thừa đại thống.

Nhưng Chu Tử Thư và Tấn vương lại không ngờ, Hạt Vương lại điên cuồng vượt xa bọn họ nghĩ.

____

Đặng: Hôm qua tôi có hứa với 1 bạn là tối đăng tiếp chương n éo hiểu sao lại quên :v hnay tôi đăng bù nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro