64. Triệu vương chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có khả năng! Kiếm Thánh đương nhiên là phủ nhận, bởi vì đồ Hạt Vương cho hắn quả thật làm cho trái tim sư đệ của hắn một lần nữa đập lên, cũng lần nữa có nhiệt độ cơ thể, cho nên hắn tin tưởng không nghi ngờ Hạt Vương có thể làm cho cho sư đệ hắn thật sự sống lại, hắn giơ kiếm lên súc thế chờ phát động nói: "Cần gì phải nói nhảm, ta sớm đã nói qua, ngươi hôm nay nếu muốn sống sót chỉ có thể giết ta."

"Ngươi..." Ôn Khách Hành đang muốn xông ra ngoài lại bị Chu Tử Thư giữ lại.

Chu Tử Thư lắc đầu với Ôn Khách Hành, ngược lại lại nói với Kiếm Thánh: "Nếu không có chứng cứ, vãn bối cũng sẽ không mở miệng nói ra lời này. Hạt Vương chắc hẳn là cho người một cổ trùng, cho người ngày ngày lấy máu hầu hạ, mà cổ trùng ấp nở ra hình dạng giống như xuân tằm, không đủ mắt, nếu muốn dùng ở trên người người, cần phải ở trong lòng bàn tay đối phương rạch ra một vết thương, cổ trùng sẽ theo miệng vết thương tiến vào thân thể."

Hắn nói càng nhiều trong lòng Kiếm Thánh khiếp sợ càng nhiều, ngoài ra chính là nồng đậm hoài nghi cùng cảnh giác, hắn nói: "Đúng thì như thế nào?"

Chu Tử Thư hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại một trận choáng váng này tiếp tục nói: "Ta sở dĩ biết là bởi vì những nội dung này xuất phát từ Thần Y Cốc thánh thủ Ôn Như Ngọc viết, năm đó Hạt Yết Xích Uyên cũng đem cổ trùng này dùng trên người vong giả (người chết), cuối cùng tạo ra một cỗ xác chết biết đi, Ôn Như Ngọc tru sát Hạt Yết Xích Uyên tiêu hủy tất cả cổ trùng lại chưa từng nghĩ vẫn là có cá lọt lưới. Tiền bối nếu vẫn không tin, không ngại ngẫm lại sư đệ của người sau khi mở mắt ra đã từng nói qua một câu nào chưa? Lại còn chỉ thích ăn máu không thôi?"

Loại này chọc vào lòng người, phá vỡ hy vọng mà nói nếu đổi thành một người tâm tính kém một chút nghe xong không phải trốn tránh hiện thực thì chính là thẹn quá hóa giận.

Mà Kiếm Thánh chỉ có trầm mặc.

Hắn không có biện pháp cùng Chu Tử Thư cãi lại cái gì, cũng không có tâm tình chứng minh cho người khác đúng sai hay không, so với những thứ này, hắn muốn nhìn thấy chỉ có sư đệ.

"Sư đệ còn sống."

Kiếm Thánh chậm chạp không nói gì nữa, Chu Tử Thư đã chống đỡ không nổi ngã xuống vai Ôn Khách Hành.

"Chu Tử Thư! Chu Tử Thư!" Ôn Khách Hành ngay cả tiếng kêu gọi cũng không cho Chu Tử Thư khôi phục thần trí, y chỉ có thể phong tỏa huyệt đạo của Chu Tử Thư, lại giúp hắn truyền lại chân khí bảo vệ tâm mạch.

Không biết qua bao lâu, thân ảnh Kiếm Thánh đã biến mất không thấy, mà hai thuộc hạ do Tấn vương phái lúc này chạy tới, quỳ một gối nói: "Chúng ta phụng mệnh Tấn vương đến hiệp trợ thiếu tướng quân cùng phu nhân, nghe phu nhân sai phái."

Ôn Khách Hành lạnh mặt hỏi: "Y quán gần nhất ở đâu? Đưa ta đi!"

Ngay khi Ôn Khách Hành cõng Chu Tử Thư xuống núi cứu mạng, Hạt Vương cũng cõng Triệu vương vội vàng chạy. trốn.

Mũi tên ngầm của Sùng Đức Điện khiến bên cạnh Hạt Vương chỉ còn lại hai người, mà cách đây không lâu, hai người này cũng vì dẫn dắt truy binh nên cũng không biết là chạy đi đâu, Hạt Vương muốn xuất cung, nhưng mấy cửa cung đã phong tỏa, dưới tường cung khắp nơi đều là thủ vệ, hắn lại mang theo Triệu vương, nếu mà tới gần, nhất định sẽ bị phát hiện.

Triệu vương đã yếu, hắn ở trên lưng Hạt Vương cũng không được an sinh, hao phí một hồi lâu, Hạt Vương mới hiểu được ý của Triệu vương là đi về phía Nam.

Hướng Nam là ngự hoa viên, ngự hoa viên có đường thủy, thuận nước mà đi là có thể xuất cung.

Hạt Vương mang theo một mãnh tử của Triệu vương đâm vào dòng nước chảy xiết, nhưng Triệu vương không biết vì sao, dị thường kịch liệt giãy dụa, cho dù Là Hạt Vương toàn lực thi hành, nhưng cũng suýt nữa làm cho hắn rời tay, vì thế chỉ có thể một tay đao bổ ông ta ngất xỉu sau đó kéo Triệu vương gian nan túc thủy mà đi.

"Ở đây, Triệu vương ở ngự hoa viên thủy đạo, mau hồi báo thống lĩnh!"

Cấm quân vẫn phát hiện hai người này, mà thống lĩnh cấm quân Tô Đàn cũng rất nhanh nhận được tin tức, lúc này Cốc Diệu Diệu đã được an trí thỏa đáng, Tô Đàn cũng mới lộ ra mục đích thật sự của hắn. Hắn cùng Cốc Diệu Diệu nghĩ không giống nhau, hắn không vội tìm Tấn vương nguyên nhân là bởi vì hắn biết rõ Tấn vương trong cung chẳng qua là đặt bia thông minh, Tấn vương bảo hắn làm việc là mặc kệ biến cố trong mấy tiêu điện, hơn nữa kịp thời tiếp ứng Cốc Diệu Diệu, bảo đảm an nguy của nàng mà cuối cùng nhiệm vụ trọng yếu nhất chính là quét sạch hoàng cung, tru sát Triệu vương. Sở dĩ chỉ là Triệu vương, đây là lo lắng đến cổ thuật của Hạt Vương quỷ dị, nếu hắn một mình chạy thoát, khả năng giệt trừ quá nhỏ, nhưng chỉ cần giết Triệu vương, giải quyết Hạt Vương cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

"Ý tứu của Tấn vương điện hạ là một người cũng không buông tha, nếu chúng đã ở cùng một chỗ vậy thì cùng tiễn chúng về Tây Thiên đi."

Thống lĩnh cấm quân Tô Đàn năm xưa cũng được đề bạt từ Thần Cơ Doanh, hắn đi lên Thủy Dục lâu các ngự hoa viên, hai thuộc hạ khiêng tới một cái nỏ đen như mực cao nửa người, so với nỏ bình thường thì loại nỏ này cung lực của nỏ càng khiến người ta sợ hãi, ước chừng có mười hai tảng đá, trăm bước ngoài muốn xuyên thấu cự mộc hai người ôm nhau cũng không cần phải nói, Tô Đàn tự mình mở nỏ mở cung, mũi tên lóe sáng được ánh mặt trời chiếu ra lưu quang rạng rỡ.

Vèo...

Vũ tiễn phá gió phóng nhanh như chớp, lúc Hạt Vương phát hiện đã muộn, hắn chỉ kịp đẩy Triệu vương ra, chính mình lại bị trúng tên đóng đinh xuyên qua vai phải, lực đạo mãnh liệt, cơ hồ là ấn cho Hạt Vương sặc vài ngụm nước, huyết sắc ở trong nước tràn ra, chỉ chốc lát sau, mặt nước nổi lên vô số xác cá chết.

Tô Đàn đạp lan can lại bắn thêm một mũi tên, Hạt Vương cắn chặt răng bay lên trời né tiễn, đồng thời tản ra một thanh ám khí giải quyết mấy tên cấm vệ gần bờ nhất sau đó vớt Triệu vương nhảy lên bờ.

"Hạt vương, Tấn vương điện hạ tru sát lệnh chỉ nhằm vào Triệu vương, ngươi nếu giao ra Triệu vương, bản quan liền thả ngươi bình yên rời cung."

Hạt Vương nghe vậy trong mắt hiện lên một tia dị sắc, hắn cao giọng nói: "Miệng rỗng không có bằng chứng, để cho người của ngươi tránh ra trước, ta muốn nhìn thấy thành ý của ngươi, nếu không ngươi cũng rất rõ ràng, bức bách hậu quả của ta." Lúc nói chuyện, máu của Hạt Vương từng giọt từng giọt bắn tung tóe trên bùn đất dẫn tới vô số độc vật ở trong bóng tối vang lên.

"Thống lĩnh, không thể thả hắn đi được, bao nhiêu huynh đệ của chúng ta đều chết trên tay hắn."

Tô Đàn trong lòng có tính toán, hắn lại nói: "Hạt Vương, chỉ cần ngươi giết Triệu vương, bản quan sẽ không còn khó xử nữa, nếu không mặc kệ bồi thường bao nhiêu người, ngươi đều phải mất mạng tại hoàng cung hôm nay!"

"Được."

Hạt Vương một mực đáp ứng, trong tay áo trượt ra một thanh đoản chủy chủy, nhưng lập tức lại thấy vô số độc trùng phá đất mà ra, nhảy lên đùi cấm vệ quân chung quanh.

Con kiến rắn rậm rạp làm cho cấm vệ quân mệt mỏi ứng phó, loạn thành một đoàn trúng độc mà ngã xuống đất, vứt khôi giáp, nhảy nước thoát thân... Mà Hạt Vương hai mắt đỏ thẫm, gân xanh trên thái dương nổi lên, đây là hắn đem vương cổ trong cơ thể thôi phát đến cực hạn, nguyên khí trong cơ thể cũng đang nhanh chóng trôi qua.

Hắn mang theo Triệu Vương đang muốn thi triển khinh công thì một mũi tên không chút lưu tình của Tô Đàn lại đánh tới, lần này Hạt Vương trạng thái khác thường, bị bắn trúng cánh tay Triệu vương cứ như vậy thoát tay hạ xuống, Hạt Vương muốn đi cứu người nhưng mũi tên thứ hai đã đuổi tới.

Một mũi tên này xuyên qua áo choàng Triệu vương, lại bắn vào ngực Hạt Vương đánh rơi hắn. Hạt Vương ngã trên mặt đất, ngực đau nhức, vương cổ trong cơ thể cơ hồ không khống chế được, muốn sống để vương cổ càng thêm tham lam chiếm đoạt nguyên khí của Hạt Vương, đồng thời càng thêm điên cuồng thúc dục độc trùng công kích, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

"Hạt Vương, tâm như Độc Hạt lại còn chưa đủ tuyệt tình mà." Tô Đàn chậm trãi nói, hắn vốn không nắm chắc có thể giữ lại Hạt Vương, nhưng ai biết Hạt Vương lại quan tâm Triệu vương như thế, thật sự là dạy người ta không hiểu, hai người này không phải đã trở mặt thành thù sao?

"Nghĩa phụ..."

Hạt Vương gian nan di chuyển thân thể đến bên cạnh Triệu vương, lúc này hắn đã không muốn so đo Triệu vương lừa hắn bao lâu, hoặc là từ đầu đến cuối chỉ là lợi dụng hắn. Lúc ban đầu, Hạt Yết Lưu Ba mất đi phụ thân, toàn tộc thủy thâm hỏa nhiệt xác thực là Triệu vương giống như thiên nhân hàng lâm cứu bọn họ.

Nó quá khó khăn, nó thực sự quá khó khăn.

Nó quá khó khăn để buông được xuống...

Tầm mắt Hạt Vương càng ngày càng mơ hồ, tiếng kêu bén nhọn bên tai không ngừng cao lên, đâm vào trong đầu hắn.

Cuối cùng, trước mắt hắn trở thành một bóng tối, và thế giới hoàn toàn trở nên im lặng.

Tô Đàn buông nỏ xuống hạ lệnh nói: "Phát tấn thông báo cho Tấn vương, Triệu vương và Hạt vương đều đã đền tội."

Trong Triệu vương phủ, người Tấn vương mang đến đã khống chế được tất cả mọi người, cơ hồ là ba thước điều tra từng cây cỏ, từng viên gạch mái ngói của Triệu vương phủ.

Ai cũng không biết Tấn vương rốt cuộc đang tìm cái gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, mà nửa canh giờ sau có người mang về tin tức.

"Báo, phát hiện trong tẩm điện Triệu vương có một ám thất."

Tấn vương đứng dậy, rất nhanh chạy tới chỗ ám thất này, người đi theo ngoài ý muốn phát hiện bên trong này cư nhiên được bố trí thành một cái linh đường, trên bàn đốt đèn trường minh, nhưng mà trên linh vị lại viết "Tiên Thất Ôn Thị Khuê Danh Như Ngọc Sinh Tây Liên Vị".

Tấn vương đen mặt đem bài vị ném trên mặt đất, tiếng gỗ nứt tung làm mọi người giật nảy mình, bọn họ đi theo Tấn vương nhiều năm, đã bao giờ có khi nào gặp Tấn vương nổi giận qua đâu, phải nói bọn họ chưa từng thấy qua Tấn vương có bất kỳ cảm xúc nào mà không khống chế được. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lập tức quỳ gối xuống, đồng thanh nói: "Điện hạ, xin bớt giận!"

Chính những lời này kéo thần trí Tấn vương về, hắn thật lâu không nói, sau đó lại vạn phần trân trọng nâng hộp gỗ tử đàn đặt ở phía sau bài vị lên, rất rõ ràng, đây là vật dùng để đặt tro cốt di vật.

Sau khi lấy được đồ, Tấn vương biểu tình trở nên thập phần cổ quái, nói là thương tâm đi nhưng khóe miệng hắn lại nhếch lên, nói là vui vẻ đi nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh như băng. Loại người như hắn đè nén quen rồi, lúc chân chính không khống chế được tâm tình ngược lại tìm không được phương thức phát tiết.

Cuối cùng chỉ có thể trầm giọng nói: "Đi xuống đi, để cho ta một mình yên tĩnh."

"Vâng."

Mấy tên thuộc hạ lập tức lui ra không dám ở lại lâu, Tấn vương ngồi trên mặt đất lúc này hắn đột nhiên cởi bỏ tất cả ngụy trang, nặng nề đến mức gần như hóa thành thực chất suy sụp hoàn toàn dung nhập vào trong mật thất mờ mịt mê ly.

Hắn lẩm bẩm một cái tên.

"Ôn Như Ngọc, Như Ngọc..."

Tay cầm hộp gỗ của hắn cũng càng ngày càng dùng sức, móng tay cơ hồ khảm vào gỗ, cảm xúc phóng thích không chỗ nào khiến bả vai và lưng hắn đều run rẩy.

Muộn rồi, muộn rồi.

Ngay từ đầu hắn đã đến muộn.

Đầu năm đó gặp mặt, Tấn vương là một cậu nhóc có bảy tuổi, Ôn Như Ngọc hai mươi hai tuổi, đó là lúc Ôn Như Ngọc gả vào Chân phủ ở hôn yến.

Khi đó Tấn vương bởi vì thân mẫu mất sớm không người quản giáo, hắn chạy tới náo loạn động phòng, cũng chẳng qua là muốn nhìn xem đệ nhất mỹ nhân kinh thành mình được nghe đồn đến tột cùng lớn lên là bộ dáng gì.

Nhưng lại thất hồn như vậy.

Chỉ là khi đó hắn còn quá nhỏ, tuy rằng hài tử hoàng gia sớm thông suốt nhưng vẫn không rõ động tâm là gì.

Khi hắn rốt cục hiểu được nam hoan nữ ái, lại bởi vì Ôn Như Ngọc đã gả cho người nên chỉ có thể buông tha.

Nếu như không phải bởi vì Triệu vương, hắn sẽ lựa chọn vĩnh viễn phong ấn phần tình cảm này, làm cái gì cũng không phát sinh.

Đáng tiếc, hắn vẫn biết hành vi của Triệu vương đối với Ôn Như Ngọc.

Mình không dám có một chút trân bảo khinh nhờn nào mà y lại bị Triệu vương xâm chiếm làm ô uế như vậy, Tấn vương ghen ghét đến gần như phát cuồng.

Tuy nhiên, một ý tưởng đê hèn và tối tăm nảy sinh.

Triệu vương có thể, ta có phải cũng có thể...

......

"Giết Triệu vương, ta liền đáp ứng ngươi."

Ôn Như Ngọc ngược lại bình tĩnh ngoài dự liệu, thoạt nhìn tựa như bị chó cắn nhiều thì đã không quan tâm có bị nhiều chó cắn nữa hay không.

Cũng có lẽ là y căn bản không muốn phản ứng Tấn vương, cho nên đưa ra một điều kiện như vậy, với vốn liếng của Tấn vương lúc đó thì căn bản không thể so sánh được với Triệu vương.

Nhưng Tấn vương đã nhớ kỹ những lời này.

Nhất là sau khi Ôn Như Ngọc chết, hắn càng đem những lời này khắc sâu vào trong lòng.

Hắn biết sở dĩ Ôn Như Ngọc chết đều là do Triệu vương bức.

Sau khi Thái tử chết, Triệu vương kiêu ngạo, từng bước ép sát Ôn Như Ngọc. Hắn cố ý đem tin tức trọng yếu tiết lộ cho Ôn Như Ngọc, sau đó mặc kệ Ôn Như Ngọc truyền cho Trấn Quốc tướng quân. Khi Ôn Như Ngọc cho rằng lập tức có thể đối phó Triệu vương, quay đầu lại tin tức truyền về lại là tin Trấn Quốc tướng quân tử trận.

Ôn Như Ngọc cho rằng mình đã hại chết Trấn Quốc tướng quân, từ đó bị đả kích rất nhiều. Triệu vương còn không buông tha y, ngược lại nhân cơ hội bức bách y trở thành Triệu vương phi, thậm chí không tiếc giết nguyên phối vương phi phu nhân của mình.

Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết.

Ôn Như Ngọc không gượng dậy nổi, đối với y mà nói, khi làm y giả không thể cứu trị tất cả mọi người đã vạn phần thống khổ rồi, huống chi lần này người chết hoàn toàn là bởi vì mình, Trấn Quốc tướng quân cùng Triệu vương phi vì y mới bị Triệu vương sát hại.

Y rất muốn kiên trì, nhưng thật sự không chịu nổi nữa, cuối cùng bỏ lại một đôi nhi nữ, buông tay.

Những chuyện này là sau này Tấn vương hao phí tâm lực mới điều tra rõ ràng, khi đó hắn ở trong triều căn cơ bạc nhược, cũng vội vàng ở trong quân đội chém giết, đợi đến khi biết được tin Ôn Như Ngọc chết, hết thảy đều đã muộn.

Cho dù hắn hiện tại giết Triệu vương, sắp lên ngôi hoàng đế, hết thảy đều đã không vãn hồi được.

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão.

"君生我未生,我生君已老"
____

Đặng: Chap sau cụ Diệp, Pháp, Hải lên sàn nha (gọi cụ là pháp hải thì m.n biết như thế nào rồi đấy)

____

Lời tác giả: Rải hoa!!! Triệu vương rốt cục đã chết! Cuối cùng tôi cũng viết được tới đoạn hắn ta chết rồi!

Tuy rằng lúc viết vẫn cảm thấy qua loa muốn kéo dài hơn nữa nhưng tôi cũng không biết nên kết thúc như thế nào...

Về phần Tấn vương vì sao lại thích Ôn Như Ngọc, là bởi vì viết thất tịch tiếp thị văn chương, tôi bị ép đọc rất nhiều, sau đó ma xui quỷ khiến kiểu gì nên vẫn viết ra chương đó... (nhưng sau lại không đăng lên, cũng là bởi vì cái này đột nhiên cảm thấy rất không có thỏa mãn đi.

Từ góc nhìn của Tấn vương nhìn Ôn Như Ngọc, có thể khôi phục lại một bộ phận chân tướng, những thứ này vốn là định để Triệu vương nói trước mặt lão Ôn, nhưng lại viết lão Ôn xuất cung cứu Chu Tử Thư, sau đó liền thành hồi ức của Tấn vương...

Về phần vì sao Tấn vương cùng Triệu vương đều thích Ôn Như Ngọc, nhưng đều không đối với hai đứa nhỏ của y tốt, một là bởi vì Triệu vương biến thái, chỉ quan tâm đến chính hắn; hai là bởi vì Tấn vương cho rằng hai người này đều là dã chủng của Triệu vương, là chứng minh cho Ôn Như Ngọc chịu nhục, lại càng là hài tử cừu địch của mình cho nên hắn nhiều nhất chỉ có thể nể mặt Ôn Như Ngọc mà tận lực bỏ qua.

Cuối cùng cho Hạt Vương một cái ôm, kiếp sau làm bảo bối của cha ruột đi, nghĩa phụ ngươi thì đừng cần hắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro