66. Đêm hoàn hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn mê năm ngày năm đêm, Chu Tử Thư rốt cuộc cũng tỉnh lại, hắn hoàn mỹ bỏ lỡ đại điển đăng cơ của Tấn vương, cũng bỏ lỡ tân hoàng luận công hành thưởng.

Nhưng mà những thứ này cùng hắn cũng không có nhiều quan hệ.

Tấn vương thực hiện lời hứa với Ôn Khách Hành, nhưng Chu Tử Thư nói như thế nào cũng cống hiến rất nhiều, đơn giản cách chức khẳng định sẽ không được, hắn sẽ bị người đời mắng hắn lạnh lùng, vì thế Tấn vương chỉ có thể lấy thương thế của Chu Tử Thư làm văn chương, sau đó vạn phần đáng tiếc ban tước vị thiết mũ cho Chu Tử Thư, tiện thể cũng chính thức phong cho Ôn Khách Hành cáo mệnh. Ít nhất trong mắt những người khác, Chu Tử Thư tuy rằng xui xẻo chỉ còn lại một hơi thở, nhưng cũng chiếm được thành tựu cả đời người khác cũng khó có thể đạt được, đi theo Tấn vương là có tiền đồ!

Đợi đến khi Chu Tử Thư từ trong miệng người hầu hiểu rõ tình huống không sai biệt lắm Ôn Khách Hành và Cốc Diệu Diệu cũng cùng nhau tới.

Bọn họ còn ở trong y quán, ngoại trừ thị vệ tuần tra ngoài phòng ra thì nơi này kỳ thật không có mấy hạ nhân. Mấy ngày nay, A Tương cũng đến thăm Chu Tử Thư vài lần nhưng địa phương quá mức đơn sơ, Ôn Khách Hành không để cho nàng lưu lại, ngay cả Cốc Diệu Diệu cũng là mỗi ngày trở về phủ Trấn Quốc tướng quân ngủ.

Cốc Diệu Diệu thấy nhi tử tứ chi đầy đủ, thần trí thanh minh cũng yên tâm dẫn người đi ra ngoài, đem không gian lưu lại cho hai người này.

Chu Tử Thư dựa vào ngồi trên giường, nhìn chăm chú vào Ôn Khách Hành, thấy ánh mắt y có ý né tránh liền hỏi: "Như thế nào? Có chuyện gì đó giấu ta sao?"

Ôn Khách Hành không hối hận vì đã thay Chu Tử Thư hướng Tấn vương từ chức, nhưng y cũng rất rõ ràng, chuyện tiền trảm hậu tấu sẽ rất tổn thương tâm Chu Tử Thư, hơn nữa lại là vị tướng quân Chu Tử Thư coi trọng như vậy.

"Chuyện ngươi bị cách chức là ta đối với Tấn vương yêu cầu..." Ôn Khách Hành lúc nói chuyện liền quay đầu nhìn sang một bên: "Tóm lại ngươi hết hy vọng đi, thánh chỉ đã hạ, sau này ngươi chỉ có thể làm Chu công gia mà không phải Chu tướng quân."

Chu Tử Thư nửa ngày không nói gì, Ôn Khách Hành nhịn không được dùng dư quang đi nhìn trộm sắc mặt hắn.

Sau đó thấy Chu Tử Thư vỗ vỗ vị trí trước người, ngữ khí lãnh đạm nói: "Lại đây ngồi."

Ôn Khách Hành trong lòng từ đâu nổi lên một trận khổ sở, lại có chút ủy khuất thầm nghĩ: Chu Tử Thư ngươi cư nhiên thật đúng là dám tức giận?

Nghĩ là như thế nhưng Ôn Khách Hành vẫn đi qua ngồi xuống, lại bị Chu Tử Thư ôm lấy mình từ phía sau.

"Này, vết thương của ngươi vẫn chưa lành!"

"Để cho ta ôm..."

Trong giọng nói của Chu Tử Thư có một cỗ mệt mỏi, cằm của hắn đặt ở trên vai Ôn Khách Hành, hơi thở nóng trong hô hấp quấy nhiễu tóc và cổ bên tóc của Ôn Khách Hành. Hơn nữa Chu Tử Thư còn cố ý hít sâu vài hơi, cảm thụ được hương thơm nhẹ nhàng của Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành không nhúc nhích nữa, y đang chờ Chu Tử Thư mở miệng.

"Ta không trách ngươi, A Hành, là ta nên xin lỗi ngươi."

Ôn Khách Hành ngẩn người: "Vì sao?"

"Là lựa chọn của ta để cho ngươi bị động cuốn vào trận phân tranh này, tuy rằng vẫn luôn muốn bảo vệ tốt ngươi, nhưng ta lại phát hiện mình không làm được."

"Ta sẽ tự bảo vệ tốt bản thân." Ngoại trừ cái này, Ôn Khách Hành cũng không biết nên nói cái gì, y lại nói: "Ánh mắt của ngươi thật sự không được, Tấn vương đều đem ngươi ném vào trong hố, nếu không phải mạng lớn, ngươi thật sự sẽ bị chết ở trong tay Kiếm Thánh."

Chu Tử Thư lúc này cũng lạnh lòng với Tấn vương, cũng không phải bởi vì hắn lấy mình làm bia, mà là Tấn vương thao tác một bộ rõ ràng là hoài nghi hắn. Đã như vậy, vậy cũng không cần phải nói cái gì nữa, phụ thân hắn đã bị lão hoàng đế hoài nghi cả đời, Chu Tử Thư nhìn đến nghẹn khuất, còn không đến mức chính mình cũng lên lấy lòng.

"Qua vài ngày chúng ta rời khỏi kinh thành đi, nói ta muốn xuống Giang Nam dưỡng bệnh, sau đó cũng không cần trở về nữa."

Ôn Khách Hành đáp một tiếng: "Vết thương của ngươi thêm mười ngày nữa là có thể hoàn toàn kết vẩy, đến lúc đó chúng ta khởi hành, nhưng mà trước khi triệt để dưỡng cho tốt thương, ngươi đừng hòng cưỡi ngựa động võ."

"Đều nghe lời ngươi." Chu Tử Thư cười hôn lên một cái ấm áp: "Về sau trong nhà này đều do phu nhân định đoạt."

Nếu không phải Ôn Khách Hành cố kỵ vết thương của Chu Tử Thư, đều bị trêu chọc như vậy, y khẳng định sẽ cùng Chu Tử Thư đánh nhau.

Mười mấy ngày sau đó cũng không sinh ra trắc trở gì, Chu Tử Thư an tĩnh dưỡng bệnh, tuy rằng không ngừng có người mang lễ vật đến cửa nhưng đều bị từ chối, mà sau khi Cốc Diệu Diệu xác nhận Chu Tử Thư có thể ngồi lên xe ngựa bôn ba, một nhà bọn họ liền khởi hành, rõ ràng nói đi Giang Nam nhưng thực tế lại là hướng Đông Hải mà đi. Đây là lo lắng vạn nhất Tấn vương đổi ý, ở Đông Hải có Đảo Địa Ngục làm đường lui, bọn họ cũng không đến mức quá bị động.

Đảo mắt lại đã hai tháng trôi qua, Chu Tử Thư ở Đông Hải mua nhà mua đất, chính thức ổn định cuộc sống.

Ngày hôm nay lại xảy ra một chuyện.

A Tương ra ngoài bãi biển chơi nhưng cho đến khi đêm xuống cũng không thấy người trở về.

Ôn Khách Hành bụng đã được bốn tháng, đã hiển hoài lên một chút độ cong, cũng bởi vậy, mấy ngày nay y không thích ra ngoài, nhưng khi Chu Tử Thư cùng y nói chuyện này, y vẫn quyết định tự mình ra ngoài tìm A Tương.

Chu Tử Thư biết khuyên không được Ôn Khách Hành nên chỉ có thể nói: "Ngươi và ta cùng nhau đi, cũng gọi lên thôn dân phụ cận, nhiều người tìm giúp cũng có thể nhanh chóng tìm được người."

Trên biển dâng lên một vầng trăng sáng, bãi biển tối đen chỉ có tiếng sóng vẫn ồn ào náo nhiệt như trước, mặc dù mỗi người đều giơ đuốc lên nhưng tầm nhìn vào ban đêm cũng thật sự có hạn, tìm người cũng không dễ dàng.

Một tảng đá ngầm bên bờ biển, A Tương mơ hồ nghe thấy người khác gọi nàng nhưng nàng đanh quỳ xuống đất, thật lâu không để ý tới. Ở trước người nàng có một nam tử tử áo trắng, trên lưng hắn đeo một thanh cự kiếm cổ xưa, hắn chỉ lẳng lặng đứng, lại không hiểu sao lại có loại khí thế cao sơn ngửa lên. Nếu Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư ở đây, còn có thể cảm giác được nam nhân này cư nhiên đem khí tức của mình hoàn toàn hòa làm một thể, cũng chính là trừ phi chính hắn đứng ở trước mắt người khác, nếu không không ai có thể phát hiện sự tồn tại của hắn.

A Tương không biết hắn tên gì, một canh giờ trước bọn họ mới gặp mặt.

Người đàn ông này không nói một câu liền đưa nàng đến nơi này, sau đó để A Tương nhìn thấy một người quen thế nào cũng không thể tưởng tượng được.

Truyền thuyết trên phố, sừng tê giác có dị hương, đốt cháy lên có thể cùng quỷ câu thông.

Một mảnh tê hương to bằng móng tay, khiến A Tương và Chân Diễn gặp mặt, trong một canh giờ ngắn ngủi này, lại làm cho thế giới của A Tương hoàn toàn sụp đổ.

Thì ra lúc trước Chân Diễn thật sự chết ở ao cá chép, hồn phách của hắn trước khi Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư thành hôn vẫn đều đi theo bọn họ. Nhưng sau hôn lễ, Chân Diễn bỗng nhiên có thể rời khỏi Ôn Khách Hành, hắn không hiểu sao lại bay tới Côn Luân rồi bị nam tử áo trắng này phát hiện.

Dựa theo cách nói của bạch y nam tử, hắn cùng tiền nhân Chân Diễn có quan hệ sâu xa, cho nên mới nguyện ý ra núi giải quyết yêu nghiệt mượn thi hoàn hồn.

Hơn nữa, nếu Chân Diễn nguyện ý, có thể mượn thọ phục sinh, dù sao thân thể hắn còn sống, chuyện này đối với nam tử áo trắng mà nói cũng làm được mà không khó.

A Tương không nhịn được hỏi: "Vậy ca ta... Chuyện gì sẽ xảy ra với hồn ma đính kèm thân thể ca ta?"

Bạch y nam tử rất dứt khoát nói: "Loại yêu nghiệt vi phạm thiên đạo này đương nhiên là bắt được một cái, liền tiêu diệt một cái."

A Tương vốn là tâm hỗn loạn, lập tức như bị hãm trong hầm băng, máu cả người đều đông lạnh, lắp bắp nói: "Ngươi có thể hay không... Đừng làm hại huynh ấy?"

"Ngươi tình nguyện đau lòng cho một cô hồn dã quỷ cũng không nghĩ đến ca ca ngươi, trong khoảng thời gian này hắn nhìn người khác dùng thân thể của mình, gạt bỏ sự tồn tại của hắn, chiếm đoạt người nhà và vị hôn phu của hắn, không biết xấu hổ xâm chiếm hạnh phúc vốn nên thuộc về hắn sao?"

A Tương nhúc nhích môi, nhưng một chữ cũng không nói nên lời, một năm nay Ôn Khách Hành thật sự đối xử tốt với nàng, nàng thật sự coi y như ca ca ruột, nhưng đó là thân thể của Chân Diễn, Chân Diễn mới là ca ca ruột của nàng.

Im lặng một thời gian dài, A Tương lại hỏi: "Tại sao lại tìm ta?"

Bạch y nam tử hừ lạnh một tiếng: "Chỉ có tiểu sỏa tử này cô khổ lảo đảo, nếu mà không phải bởi vì hắn không có cha mẹ, càng không có phu quân, ta sẽ tìm một hài tử nửa lớn như ngươi thương lượng sự tình sao? Nếu ngươi cảm thấy yêu nghiệt kia so với thân ca của ngươi tốt hơn, có thể coi như cái gì cũng không biết, trở về đi ngủ đi."

A Tương trầm mặc, quỳ xuống đất cũng không biết nên làm như thế nào cho phải, cho đến bây giờ thanh âm Ôn Khách Hành gọi tên nàng mơ hồ truyền đến.

Nhưng nàng không có động tác, bạch y nam tử lại động, hắn liếc mắt nhìn A Tương một cái nói: "Ngươi đã không làm được lựa chọn, trước tiên ở lại chỗ này." Lập tức mũi chân nhún một chút, người đã phi thân đi xa.

Xong rồi!

A Tương lập tức từ trên mặt đất đứng lên, bạch y nam này muốn đi tìm Ôn Khách Hành.

Lại nói Ôn Khách Hành đang một lần lại gọi A Tương, trong nháy mắt sau lưng gió động làm cho y lông tơ dựng đứng, y liền vội vàng đẩy Chu Tử Thư bên cạnh ra, đồng thời chính mình cũng lui sang một bên.

Nhưng người nọ so với Ôn Khách Hành tưởng tượng còn nhanh hơn, lúc Ôn Khách Hành né tránh liền biến chiêu, lưng kiếm thật rộng gõ vào vai Ôn Khách Hành, nhất thời liền đánh bay y ra ngoài, Ôn Khách Hành thậm chí còn không có cơ hội lần thứ hai né tránh.

Sau đó, thanh kiếm kia cắm vào cát bên cổ Ôn Khách Hành, chỉ cần y khẽ động là sẽ chết.

Chu Tử Thư muốn đi cứu nhưng khí tức người nọ quá mạnh, hắn căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Ngươi muốn gì hãy đưa ra yêu cầu ta sẽ cho, chỉ cần để phu nhân ta yên!"

"Phu nhân ngươi?" Bạch y nam tử hỏi ngược lại, hắn tựa hồ nghe được một chuyện cười rất buồn cười, nhịn không được nở nụ cười: "Ngươi cư nhiên đem một yêu nghiệt mượn thi hoàn hồn như vậy trở thành thê tử liền không sợ ngày nào đó bị cắn ngược lại một miếng, mệnh quy Tây Thiên sao?"

Chu Tử Thư đương nhiên là cảm thấy nam nhân này nói bậy bạ, mà Ôn Khách Hành bị đả thương đầu vai nhưng lúc này bụng lại đau lên, y nghe nam tử nói, nhịn đau nhìn về phía nam nhân kia.

Sau đó ngây ngẩn cả người.

"Lão quái vật?"

Diệp Bạch Y nghe được ba chữ này, nhẹ nhàng nhíu mày một cái: "Lá gan yêu nghiệt của ngươi ngược lại rất lớn, đây là chờ không kịp bị siêu độ?"

Trong mắt Diệp Bạch Y, ác quỷ chiếm cứ thân thể Chân Diễn này toàn thân đầy huyết sát khí, có thể thấy khi còn sống đã không ít lần giết người, nhưng quỷ dị chính là trên người y còn có một tầng công đức nặng nề bảo vệ hồn phách, hẳn là bởi vì có tầng công đức này cân bằng sát khí của y cho nên mới không làm cho y biến thành lệ quỷ ác linh hoàn toàn không có lý trí.

"Diệp Bạch Y! Ngươi bớt nói nhảm cho ta!" Ôn Khách Hành không quan tâm muốn đứng dậy, kiếp trước khi y điên cuồng trả thù võ lâm không ít lần bởi vì giết người đỏ mắt mà phát điên, bị Diệp Bạch Y đè mập đánh mắng y đã trải qua nhiều, đã sớm không sợ.

Vốn kiếm của Diệp Bạch Y đều muốn khảm vào cổ y, nhưng nghe được đối phương đột nhiên gọi ra tên đầy đủ của hắn, Diệp Bạch Y không khỏi sửng sốt một chút, nhưng hắn lại ở phía sau Ôn Khách hành, lại đem kiếm đặt lên cổ y lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lai biết tên thật của ta?"

Ôn Khách Hành lại phát hiện mình nói quá nhiều, chỉ nói: "Là ngươi nghe lầm."

Nhưng bên cạnh này còn có Chu Tử Thư, hắn cũng nghe thấy lời của Ôn Khách Hành, rất hiển nhiên, Ôn Khách Hành quen biết nam tử áo trắng này, nhưng hiện tại không phải lúc bức hỏi Ôn Khách Hành, hắn chỉ có thể nói với Diệp Bạch Y: "Vị tiền bối này, chúng ta không thù không oán với ngươi, nếu A Hành có bất kỳ địa phương nào đắc tội các hạ, ta là phu quân của y, ta sẽ gánh vác cho y."

Diệp Bạch Y liếc mắt nhìn Chu Tử Thư không trả lời, lại nhìn về phía Ôn Khách Hành nói: "Chính ngươi nói, hay là ta nói?"

"Nói cái gì?" Ôn Khách Hành vẫn cứng miệng như trước.

"Lúc trước ngươi thừa dịp Chân Diễn tắt thở như thế nào, sau đó chiếm cứ cơ thể người ta, làm bậy khắp nơi."

Trước kia, Chu Tử Thư căn bản không có khả năng tin tưởng loại lời quỷ quái này, nhưng Ôn Khách Hành quỷ dị trầm mặc, lại là rõ ràng nhất là bộ dáng chột dạ. Hắn sững sờ nhìn Ôn Khách Hành, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Hắn nói, là thật?"

Diệp Bạch Y lại nói: "Ai biết Chân Diễn chết có phải là do ngươi đẩy tay sau lưng hắn hay không, chỉ vì ngươi muốn có thân thể hắn ta."

Trán Ôn Khách Hành bắt đầu toát mồ hôi lạnh, một mặt Diệp Bạch Y bức hỏi làm cho y đau đầu, một mặt chính là đau bụng càng ngày càng nghiêm trọng, y nhịn không được che bụng hơi khẽ nhíu chặt thân thể, ngay cả sống lưng cũng bắt đầu run rẩy.

"Làm bộ làm tịch." Diệp Bạch Y thập phần khinh thường.

Chu Tử Thư lại hoảng hốt, hắn không phải đại phu nhưng trong khoảng thời gian này ác bổ dưỡng nhi, hắn biết Ôn Khách Hành đây là bị động thai khí liền xông tới chắn trước người Ôn Khách Hành: "Ta mặc kệ ngươi có lý do gì, y là thê tử của ta, hiện tại trong bụng còn có hài tử của ta, ta không có khả năng để ngươi thương tổn người! Nếu ngươi còn có một tia trắc ẩn chi tâm, để cho ta dẫn người đi!"

"Hắn ta?" Diệp Bạch Y không thể tin được: "Mang thai?"

Một quỷ hồn trộm chiếm lấy thân thể người, dù thế nào cũng đã chết, làm sao có thể mang thai được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro