CHUYẾN TÀU CUỐI TRONG NGÀY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: satokoyan

“Cuối cùng anh cũng đến kịp chuyến tàu cuối trong ngày” Nozue nhìn lên lịch trình tàu điện, quay sang Togawa cười, “Có vẻ như hôm nay anh đã gặp may. Anh luôn muốn cá cược xem mình có thể đến được chuyến tàu cuối cùng không, nhưng lần nào anh cũng thua hết"

“Sau đó thì sao?” Togawa hỏi.

"Tất nhiên là bắt taxi để về nhà." Nozue trả lời, "Khi đã ngồi trên xe anh liền nghĩ rằng thay vì mất thời gian để đến nhà ga đáng lẽ anh nên đi taxi từ lúc đầu, không chừng còn về nhà còn sớm hơn nhiều"

“Nhưng anh luôn muốn thử xem mình có bắt kịp không.” Nozue cười cười nói, “Nó có gì đó thú vị giống như đang tham gia bài kiểm tra vận may vậy”.

“Vậy thì hôm nay anh gặp may mắn thật rồi” Togawa nói.

“Anh thì thấy khác, nói đúng hơn là vận may của chúng ta siêu tốt?” Nozue hơi nghiêng đầu qua nhìn cậu, Togawa có chút khó hiểu, lại càng cười lớn, “Sao có thể?

Mặc dù mỗi lần nói chuyện với ai hay tự nói với chính mình, anh cứ hay đặt mình vào hoàn cảnh của một ông chú. Bất kể tuổi tác hay thái độ của anh đối với những điều mới mẻ, anh luôn cảm thấy rằng mình đã đến tuổi là một ông chú, và khi anh ở bên Togawa, không hiểu sao anh lại cảm thấy mình trẻ trung hơn, có lẽ bởi vì Togawa còn có một kiểu nhàn nhạt khó ai có, đó không phải là một thuật ngữ xúc phạm, mà là một lời khen. Rất lâu trước đây, Togawa trông giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngồi một mình lẻ loi trên mép bồn hoa ăn bánh bao nhân thịt, miệng nhét đầy đồ ăn làm đôi má phồng lên và tóc mái dài che đi hàng lông mày, trông đáng yêu làm sao nhưng có chút gì đó nghiêm nghị. Bây giờ cậu ấy làm việc một cách mạnh mẽ và kiên quyết, và đã phát triển một tập hợp các hình mẫu rất riêng, nhưng cậu vẫn phảng phất dấu vết của quá khứ còn lưu lại, chưa kể đến cách xưng hô kính ngữ chưa bao giờ được đặt xuống, anh nhìn chằm chằm vào Togawa, quan sát đối phương từ trên xuống dưới. Togawa từ lúc đầu cảm thấy ngại ngùng đã lấy lại sự bình tĩnh, điều chỉnh lại biểu cảm của mình, cậu hỏi: "Anh Nozue, anh đang nghĩ gì vậy?"

“A xin lỗi.” Nozue cũng tỉnh táo lại, cảm thấy tính tình thích xin lỗi tùy tiện của mình cũng nên thay đổi, hiển nhiên cũng không có gì to tát, nhưng phản ứng của anh luôn nhanh hơn một bước so với ý nghĩ. Dường như anh đã quen với cái tính này của mình, vốn dĩ nó đã như vậy rồi. Mọi người luôn cảm thấy anh quá mức nhẹ nhàng, nên cũng chẳng buồn suy nghĩ lung tung

"Không có chuyện gì, chỉ là chờ tàu lâu rảnh rỗi không biết làm gì thôi, em thấy đó không còn ai ở nhà ga, tại sao em không bắt taxi về đi?"

"Không" Togawa nói. Cậu lập tức phản đối như một đứa trẻ, giọng điệu có một chút cứng đầu, "Dịp may của em mới bắt kịp chuyến cuối, sao em có thể bỏ phí được".

“Ừ, đúng ha” Nozue cười đáp: “Thật xin lỗi, suýt chút nữa anh đã vứt bỏ vận may của mình một cách lãng xẹt”.

“Ngồi và đợi thôi anh” Togawa nói, “Em đoán chắc cũng khá lâu tàu mới đến, đi bộ tới đây anh có mệt không?”

"Có vẻ phải chờ hơi lâu đó", Nozue nói xong lại cười khổ theo thói quen "Chắc anh già thiệt rồi, đi có một đoạn đến đây thôi mà cảm thấy mệt quá".

Trước khi nói xong, anh lại thấy ánh mắt Togawa đang nhìn mình, hình như người bên kia đang muốn nói điều gì đó đại loại như dễ bị mệt tại anh thiếu tập thể dục đó.

Anh nghĩ Togawa có thể giành toàn bộ những ngày cuối tuần của mình miệt mài trong phòng tập - rồi anh thoáng nghĩ Togawa trông thật phù hợp với việc tập thể dục chống lão hóa của mình dù việc thưởng thức cupcake tiêu thụ rất nhiều đường. Anh thực sự không biết Togawa đi tập thể dục bao nhiêu lần để tiêu hao hết mớ đường đó. Phải tập thể dục thôi, những ngày này ăn nhiều bánh quá có lẽ anh đã tăng thêm vài lạng thịt. Càng lớn tuổi, sự trao đổi chất càng giảm so với khi còn trẻ. Anh không khỏi đau đầu nên vội nuốt xuống những phiền muộn trong đầu: "Có lẽ hôm nay làm việc mệt quá."

“Anh ngồi nghỉ tí đi cho đỡ mệt” Togawa nói.

Có lẽ thực sự là quá mệt mỏi, hôm trước ngủ không ngon, lại chạy lung tung vào ban ngày, Nozue cảm thấy mắt díp lại ngay sau 30 giây. Quả thật anh đã bước sang tuổi 40 thật rồi. Có vẻ như anh chống chịu hết nỗi rồi. Anh ngủ thiếp đi, đầu Nozue nghiêng về phía vai của Togawa, cảm giác thật thoải mái sau khi đã tiêu hao hết sức lực trong ngày khiến anh chẳng nhận ra điều đó. Togawa đang căng mắt nhìn đường ray tàu điện, phát hiện Nozue vô thức ngủ gà ngủ gật còn tựa về phía mình, lúc đầu còn giật mình, sau đó thì mím môi cười.

Cậu rũ mắt xuống nhìn Nozue, đầu tóc màu hạt dẻ của đối phương xem ra vẫn luôn dịu ngoan như vậy, như vẻ thanh tĩnh khi quay mặt vào vách ngủ lần đầu bắt gặp khi cậu lén quay trở lại ngắm anh vào buổi tối hôm đó. Cậu muốn đưa tay lên chạm vào mớ tóc mềm mại đó mà không tìm ra lý do nào, cậu cũng lo lắng rằng động tác này sẽ đánh thức người đang say ngủ trên vai, vì vậy cậu  đành im lặng ngồi như trời trồng. 

Cậu nhân cơ hội này ngắm anh không rời mắt, có nhìn bao lâu cũng không đủ, Togawa vô thức đút tay vào túi áo khoác lấy điện thoại ra, rồi lại không dám chụp ảnh vì sợ đánh thức anh. Nhấn nút quay video, cậu lén ghi lại khuôn mặt đang say ngủ của anh, Togawa thoáng mỉm cười khi nhìn Nozue đang ngủ say trong màn hình điện thoại, sau đó lại quay đầu sang nhìn anh trong thực tế, hàng mi dài của người kia cũng khẽ rung theo từng hơi thở, tiếng hít thở thật đều đặn, Togawa tự reo hò với bản thân điều này thực sự vượt quá kỳ vọng của cậu rồi. Cả hai đã rất thân thiết, đến nỗi có thể dựa vào nhau.

Khi cuộc gọi thông báo chuyến tàu cuối cùng vọng đến, cậu vô thức ngẩng đầu lên, khẽ hạ tay cầm điện thoại xuống, Nozue bị tiếng rít của tàu điện đánh thức.

“Đã đến chưa?” Anh hỏi.

“Đến rồi” Togawa đáp.

Nozue liếc mắt ngồi dậy, nhìn thấy đối phương cầm điện thoại, quay mặt lại hỏi: "Em lại chụp ảnh anh à?"

"Sao ạ?"

"Điện thoại di động, lại chụp ảnh sao?"

“Dạ… không được hả anh?” Togawa nghiêm túc nhìn anh, có chút ngoan cố.

"Ừm, không phải là không được ..." Nozue cười nói, "Em không nghĩ có chút kỳ quái sao ...? A, tàu tới rồi, chúng ta đi lên đi, đi lên rồi nói chuyện."

“Em không thấy quay video kỳ lạ lắm à?” Nozue ngồi xuống hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Togawa, giống như biểu cảm khi tư vấn báo giá, lông mày nhíu lại.

Anh cười đáp: "Có lẽ chỉ mình em thấy vậy thôi, tại sao lại phải chụp ảnh dù đã có anh bên cạnh? Nếu để lưu lại kỷ niệm cũng xem như bình thường đi, nhưng anh đang ngủ gật, chụp ảnh có đáng không?"

“Tất nhiên là nó đáng giá rồi.” Togawa nói, “Với em có thể nói là một báu vật”.

“Báu vật?” Nozue trừng mắt, như cũ không quay đầu lại mím môi quay đi, “Tính từ gì lạ vậy?"

“Rất đáng trân trọng” Togawa nói, và đơn giản mở video trước mặt Nozue, “Anh muốn xem không?”

"Đừng!" Ye Mo nói, đưa tay lên che màn hình, sau đó siết chặt tay Togawa "Anh ở ngay bên cạnh em rồi mà"

“Ừ” Togawa nhấn mạnh, và cuối cùng gật đầu.

"Em có thể xem bao lâu tùy thích", Nozue thì thầm.

“Vậy thì phiền ngài Nozue dựa vào vai tôi một lần nữa vậy” Tokawa nói.

“Hả?” Nozue lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Không ngờ em lại dai như vậy luôn,

“Nhưng, ừm…được thôi.” 

Anh tiếp tục, tựa đầu một cách rất thoải mái, trước mặt không có ai cả, thậm chí anh còn mừng vì không có ai bên cạnh hay xung quanh mình, nếu không thì anh phải làm sao đây? Anh ấy chỉ có thể sẽ nói với Togawa, đang có người kìa, vì vậy xin vui lòng chờ khi khác. Và Togawa sẽ phản ứng như thế nào?

Có vẻ như lúc nào cũng vậy, Togawa không quan tâm đến xã hội và ánh mắt của mọi người, luôn thể hiện thích anh không dấu giếm và khiến anh cuốn theo trò chơi theo ý thích của cậu.

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh không bao giờ đáp lại tình cảm này? Nếu không có những suy nghĩ và câu hỏi được thổ lộ, anh sợ rằng Togawa vẫn sẽ im lặng đóng vai một cấp dưới có năng lực và cực quan tâm đến sếp khi ở bên cạnh anh, chắc rằng không ai giữa hai người có thể phá vỡ bức tường, thổ lộ ra tình cảm thực của mình.

Cuối cùng anh cũng dựa vào vai Togawa, đôi mắt rũ xuống, anh vẫn không thôi suy nghĩ, có lẽ mình đã già thật rồi nên cứ hay nghĩ lan man rồi lo sợ, nếu quyết định khác đi, liệu anh có được làm lại không? có khác biệt gì không. Anh chợt nhận ra rằng mình đã trở nên tham lam, không muốn chỉ xuất hiện đơn độc ở thế giới này, anh đang nghĩ về một thế giới khác, có thể anh và Togawa ở thế giới khác sẽ đến với nhau vì những lý do nào đó, hoặc cũng có thể không đi xa được như họ của hiện tại., Tất cả, tất cả đều có khả năng. Anh tự nhiên thấy mình đúng là già đầu rồi mà đầu óc còn mơ mộng quá kỳ quái, anh bất giác mỉm cười, đầu khẽ run.

“Anh đang cười cái gì vậy, Nozue-san?” Togawa nói.

“Em đừng dùng kính ngữ khi nói chuyện với anh, được không?” Nozue càu nhàu đáp.

“Em quen rồi.” Togawa nói, và cậu không định thay đổi “Anh đang cười cái gì vậy?”

“Nghĩ lại chút chuyện trong quá khứ thôi” Nozue nhắm mắt lại.

“Anh kể cho em nghe với được không?” Togawa hỏi.

“Được rồi, được rồi” Nozue mở mắt ra, quay mặt lại đặt cằm lên vai Togawa, rồi ngẩng đầu nhìn cậu, con ngươi đen của đối phương cũng đang nhìn thẳng vào anh, “Nếu anh không nhìn thấy các cô gái đang chơi đùa với nhau vào thời điểm đó...chắc có lẽ....Thôi thôi, coi như em chưa nói gì đi"

“Chúng ta hiện tại sợ là không thể như thế này?” Nozue lại buột miệng nói ra nỗi sợ của mình, đột nhiên cảm thấy mình dài dòng quá, “Quên đi, lúc trước anh cũng đâu nói lời nào… "

“Đúng vậy,” Togawa ngắt lời anh - “Thực ra, em đang nghĩ nếu lúc đó anh không nói với em điều ước vu vơ đó thì biết khi nào em mới có thể thực hiện bước đầu tiên?”

“Không có thời điểm nào là tốt nhất cả” Togawa nói, “Anh Nozue vốn luôn hòa nhã với mọi người, và được thật nhiều người yêu mến, thật sự rất khó chen vào. Đôi khi em cảm thấy có chút ghen tị, bởi vì em thích anh, nên em cứ hy vọng anh sẽ đặc biệt dịu dàng với em, nhưng cũng biết anh luôn đối xử với mọi người chan hòa như nhau, em bị dày vò vì điều đó".

“Nhưng em nghĩ sẽ luôn có cơ hội.” Togawa nói, “Rốt cuộc không nhớ là em có đợi hay không. Ngồi yên chờ đợi mòn mỏi cũng vô ích, có lẽ cuối cùng cơ hội của em cũng đã tới”.

"Nói tóm lại," Togawa nói, "Dù có chuyện gì đi nữa thì chúng ta sẽ luôn đi đến bước này. Có thể sớm hơn, có thể muộn hơn, nếu đặt nó vào hoàn cảnh của quá khứ em có thể không tin, nhưng bây giờ, em tin điều đó là chắc chắn".

Nozue không nói nên lời, hô hấp như mắc kẹt trong cổ họng, cứ như vậy vùi mặt thật chặt vào ngực Togawa, khi bình tĩnh lại, vô thức ngẩng đầu lên nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi nặng lắm phải không?"

"Một chút cũng không" Tokawa cười nói, "Nếu có thể, em hi vọng anh có thể dựa vào lâu hơn."

Nozue nghiêng đầu, nhắm mắt lại, thư thái gục đầu lên vai Togawa, có thể cảm thấy hai má mình nóng như lửa đốt, Togawa không khỏi sững sờ một lúc, Nozue cười nói: "Tới trạm gọi anh dậy nha".

Anh lại chìm vào giấc ngủ, như thể chỉ cần tựa vào Togawa là có thể ngủ rất ngon.

Togawa ngẩng đầu lên, sau đó lại cụp mắt nhìn xuống, hơi thở của người kia đều đều trầm ổn, khi dựa vào người cậu để nói chuyện, cậu dường như có thể cảm nhận được sự rung động trong giọng nói từ đối phương, sự rung động của tâm hồn.

Giá như cậu có thể quàng tay ôm chặt người đang say ngủ kia vào lòng. Togawa nghĩ, có chút muốn quàng tay vào dưới cánh tay Nozue, nhưng cuối cùng đành ngừng lại, sợ rằng làm vậy sẽ đánh thức Nozue, nên cậu im lặng ngồi đó, vui sướng với gánh nặng trên vai. Togawa mong tàu đi chậm hơn, tiếng báo đến ga nhẹ nhàng hơn, mong ước được bên cạnh anh càng lâu càng tốt 

Tàu đến ga tiếp theo…

https://archiveofourown.org/works/40299288

#オールドファッションカップケーキ
#OldFashionCupcakes
#KimuraTatsunari #木村達成
#TakedaKohei #武田航平

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro