Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hai người thân thể vẫn còn ướt đẫm đến giường lăn lộn, Thuỳ Chi lấy hai tay giữ thân thể ý đồ khống chế động tác của Phạm tiểu thư. Nhưng Phạm tiểu thư không một chút chống cự lại khiến Thuỳ Chi làm việc này trở thành vô ích.

"Chúng ta tìm sung sướng, không phải đi đến pháp trường, cô tại sao làm ra vẻ mặt này."Nhìn Phạm tiểu thư trưng ra vẻ mặt lạnh lùng thanh cao, như thế này đặc biệt kích thích ham muốn của Thuỳ Chi, một tay cầm lấy hai tay đối phương cố định trên đầu, một tay kia thì tới tới lui lui vuốt ve da thịt mềm mại tràn ngập hơi nước của Phạm tiểu thư."Thật có lỗi, tôi vẫn luôn như vậy." Phạm tiểu thư vẫn không nhìn Thuỳ Chi mà ánh mắt lại nhìn đến đèn bàn đặt ở mép giường.

"Lúc cô cùng người yêu làm việc này cũng lãnh đạm như vậy sao?" Ngón tay Thuỳ Chi đặt ở bụng dưới Phạm tiểu thư, nhẹ nhàng mà chơi đùa, hàm răng trắng nõn lập tức xuất hiện trong tầm mắt Thuỳ Chi.

"Việc này cần phải nói cho cô biết sao?" Cuối cùng Phạm tiểu thư cũng dời lực chú ý đến nàng, ánh mắt lạnh lẽo như vậy tương đối phù hợp với khuôn mặt của cô ta.Thuỳ Chi bĩu môi: "Chính xác thì không cần, có điều tôi và cô bây giờ cùng vui vẻ, cô nên lấy lòng tôi một chút, cũng không thiệt thòi gì. Tôi chơi đùa vui vẻ không phải cô cũng vui sao, đúng không?"

Bởi vì Phạm tiểu thư để mặc cho nàng bài bố nên lần đầu thưởng thức tình một đêm khá khẩn trương, thái độ cao ngạo càng kích thích nàng muốn chinh phục nhiều hơn, giọng điệu cũng biến thành vô cùng lỗ mãng.

Khóe miệng Phạm tiểu thư hơi hướng lên sinh ra một chút ý cười, mắt hơi nhìn xuống, than nhẹ: "Dù sao đã như vậy, làm cho cô sung sướng là tốt rồi."

"Cái gì?" Thuỳ Chi hỏi.

Phạm tiểu thư nói quá nhỏ, nói là đối thoại không bằng nói là đang lầm bầm lầu bầu.


"Tôi nói tôi nằm ở đây, tùy cô vui vẻ, muốn vui đùa thế nào cũng được." Phạm tiểu thư cao giọng một chút, chăm chú nhìn Thuỳ Chi nói: "Đùa chết tôi cũng được."

Thuỳ Chi ngây người một chút, phát hiện vẻ mặt Phạm tiểu thư có chút không đúng, trong ánh mắt lóe ra chút thần sắc kì quái. Giống oán hận rồi như có chút mất hết can đảm. Thuỳ Chi cứng đờ, nghĩ lại có thể do nàng tưởng tượng, đoán chừng Phạm tiểu thư này yêu thích khuynh hướng ngược đãi, trong lời nói cũng bao hàm khát vọng được ngược đãi, ánh mắt vô cùng lo lắng xúc động cũng được lý giải tốt.

Tuy rằng bạn thân giáo dục Thuỳ Chi gặp người có khuynh hướng này thì chạy nhanh một chút, có điều, Phạm tiểu thư rõ ràng là vui vẻ khi bị hành hạ, ý tấn công tương đối nhỏ.

Suy nghĩ cẩn thận việc này Thuỳ Chi càng thêm chộn rộn, kéo lấy cằm Phạm tiểu thư đưa đến môi của nàng mà cắn. Bị đau, Phạm tiểu thư cau đôi mày, trừng mắt nhìn Thuỳ Chi.
"Trừng làm gì, không phải nói đùa chết cô cũng được sao?" Thuỳ Chi lại tiếp tục cắn, đương nhiên vẫn giữ chừng mực, chỉ là giày vò để Phạm tiểu thư cảm thấy đau đớn, không có làm cho Phạm tiểu thư thật sự đổ máu. Ngực Phạm tiểu thư phập phồng, Thuỳ Chi tìm đến nơi mẫn cảm trước cổ. Phạm tiểu thư rút lại bả vai, Thuỳ Chi ra lệnh không nên cử động, Phạm tiểu thư cũng không cử động nữa.

Quả nhiên nàng có khuynh hướng muốn chinh phục a. Thuỳ Chi cười thầm trong lòng, nghĩ đến trước nay nàng toàn bị bạn gái lăn qua lăn lại sống không bằng chết trên giường, lại còn toàn tâm toàn ý hùa theo bạn gái, khí phách này cuối cùng cũng được thể hiện sao? Nơi nào làm cho Phạm tiểu thư không chịu được thì Thuỳ Chi lại tập trung khi dễ nơi đấy, thân thể Phạm tiểu thư bắt đầu liên tục run rẩy, tay Thuỳ Chi tiến vào trong khăn tắm ấm áp, ngón tay lạnh như băng bắt đầu cẩn thận lướt qua da thịt, cuối cùng cũng nghe được người dưới thân rên rỉ.

"Cô thật mẫn cảm a."

Thuỳ Chi nhào nặn kích thích ngực một phen, bắt gặp Phạm tiểu thư mặt ửng hồng, cổ và tai bị hôn đến rối loạn, hiện ra nhan sắc mê người, cảm xúc theo đó mà dâng trào lên. Thuỳ Chi lấy đầu gối tách hai chân Phạm tiểu thư ra, chà xát nơi bí ẩn kia, Phạm tiểu thư mở mắt, đã muốn sốt ruột. Thuỳ Chi lúc này cũng không nóng lòng, kéo đi khăn tắm của Phạm tiểu thư, đùa giỡn như có như không cũng không tồi.

Phạm tiểu thư thân thể thon dài, chỉ là hơi gầy, ngực không đẫy đà cảm giác thỏa mãn không có bao nhiêu. Nhưng biểu hiện chịu đựng của Phạm tiểu thư tăng thêm rất nhiều. Mỗi lần bàn tay Thuỳ Chi vô ý chạm phải đầu ngực thì hơi thở của Phạm tiểu thư lại tăng thêm nặng nề.

Thuỳ Chi phát hiện Phạm tiểu thư còn mặc quần lót, liền buông ra nói: "Tự mình cởi đi."

Phạm tiểu thư không nói một lời, cố hết sức ngồi dậy cởi quần lót, Thuỳ Chi vây quanh phía sau, bàn tay chạm hai điểm trước ngực mà khi dễ. Hai tay Phạm tiểu thư chống đỡ trên giường không nhúc nhích, thân thể lại càng nhũn xuống. Thuỳ Chi cảm giác được nhiệt độ cơ thể Phạm tiểu thư cao đến dọa người, liền đẩy tay đang chống đỡ thân thể kia.

Mất đi chống đỡ Phạm tiểu thư chỉ có thể dựa vào phía sau, ngã vào lòng Thuỳ Chi, đều là nữ tử Thuỳ Chi không thể chịu được sức nặng thân thể kia, liền ôm Phạm tiểu thư nằm đến giường, một bàn tay hành sự trước ngực, một bàn tay khác di chuyển xuống thân dưới. Nếu đúng như Thuỳ Chi tính toán, nơi đó đã muốn chịu không nổi.

Thuỳ Chi cắn lỗ tai Phạm tiểu thư nhỏ giọng nói: "Cô đã bao lâu không cùng ai thân mật? Người lạ cũng cho cô cảm giác sao?"

Bởi vì ở sau lưng nên không thấy được biểu tình, chỉ nghe Phạm tiểu thư nói: "Không cần nói lời thừa, muốn tới cũng sắp tới."

"Cô đúng là vội vã." Thuỳ Chi nhấc lên một chân cô, khiến cho cô tạo thành tư thế đặc biệt khó chịu, đúng lúc trước mặt hai người có một cái gương lớn, làm hiện ra tất cả hình ảnh xấu xí của cô.

Đến bây giờ Thuỳ Chi cũng không nghĩ nàng ở trước mặt người xa lạ sẽ có một mặt xấu như vậy, nói rất nhiều lời hèn hạ. Có thể do áp lực và ủy khuất trong một thời gian dài làm Thuỳ Chi bùng nổ, đối mặt với một người không có phản kháng, trong bầu không khí không lành mạnh, mọi ủy khuất trong lòng bùng nổ toàn diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro