Chương 4+5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Thuỳ Chi không nhớ rõ mình ngủ khi nào. Khi tỉnh lại đã không thấy Thanh Hằng. Đứng dậy, chịu đựng cánh tay đang đau nhức, ánh mặt trời chiếu vào phòng, trong không khí đều là mùi xa lạ. Chuyện tối hôm qua giống như giấc mộng, Thuỳ Chi nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, một chút hơi ấm cũng không có.

Thuỳ Chi tắm rửa, ra khỏi khách sạn. Vốn không quen mang giày cao gót nên chân như nhũn ra, không nhúc nhích đứng bên đường. Ngồi ở băng ghế đón xe bus, người đờ ra.Người đến người đi, vẫn là thành phố quen thuộc của nàng.

Có một chút mơ màng. Nâng tay phải lên, bên tai vang lên tiếng triền miên của người đó, trước mắt Thuỳ Chi chính là người đó. Thanh Hằng....... Người này thật sự tồn tại sao?

Trong lòng Thuỳ Chi vô cùng mất mát, đối với người đã biến mất không để lại một vết tích lưu luyến nào, Thuỳ Chi có chút không muốn dứt bỏ tính chân thực của chuyện kia.
May mắn hai ngày sau là ngày nghỉ, Thuỳ Chi thật sự mệt mỏi muốn dành thời gian để nghỉ ngơi.

Nhưng trong hai ngày này chỉ cần não có chút nhàn rỗi sẽ nhớ tới Thanh Hằng, việc này làm Thuỳ Chi rất không thoải mái. Chỉ là một đêm phóng túng, nhanh chóng sẽ quên thôi. Thuỳ Chi cứ như vậy an ủi mình, sau lại chịu không được dùng tài khoản bạn thân đưa truy cập vào trang web kia, nhưng phát hiện tài khoản của Thanh Hằng đã bị xóa.

Người này, dự định hoàn toàn biến mất sao? Thuỳ Chi tự giễu, người ta cũng chỉ nhất thời buông thả, làm gì phải vương vấn, giống như mình yêu cô ta. Thuỳ Chi quyết định không suy nghĩ thêm nữa, hẹn bạn thân cùng một vài người bạn ăn một bữa ngon, chuẩn bị chào đón ngày thứ hai chán ghét. Thuỳ Chi là một nhân viên nhỏ, cực kì bình thường, làm trong một công ty với hợp đồng ba năm.

Là công ty kinh doanh trên mạng, chỉ cần trên Internet có gì mới thì họ kinh doanh cái đó, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng làm, đây là tất cả những gì họ làm (đại loại là công ty mua bán online). Bởi vì công việc rất nhiều nên sếp của Thuỳ Chi đã từ chức từ tuần trước.

Thứ hai, vừa đến công ty chợt nghe được có tổng giám mới, Thuỳ Chi cũng không quan tâm lắm. Dù sao làm nhân viên của ai thì nhiệm vụ trong công ty của nàng cũng không thay đổi. Sáng sớm thứ hai đã có hội nghị thường kỳ, tân tổng giám lộ diện. Thuỳ Chi cùng đồng nghiệp ngồi trong phòng hợp, các đồng nghiệp đang thảo luận chuyện về tân tổng giám.

"Nghe nói là một cô gái trẻ tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp."

"Hơn nữa chưa kết hôn, chắc sẽ trở thành mồi của đám sói đói."

"Không biết có phải người tốt không? Có phải người có thực lực không? Tôi sợ gặp phải bình hoa thủ trưởng, muốn làm khó nhân viên."

Thuỳ Chi tùy ý nghe thảo luận, trộm xoa xoa ngón tay. Chiến đấu kịch liệt đã là đêm của hai ngày trước, nhưng tay nàng chỉ hơi bớt đau. Thuỳ Chi cười thầm, đoán chừng Phạm tiểu thư kia sẽ bị thương chưa khỏi?

"Phạm tiểu thư" ba chữ mới xẹt qua trong đầu Thuỳ Chi đã bị mọi người hô lên.

"Mọi người hoan nghênh tân tổng giám- Phạm tiểu thư."

Thuỳ Chi hoàn toàn ngây người, lòng lẩm bẩm "Không có chuyện trùng hợp vậy chứ", nhìn thấy một thân ảnh đi tới phòng hợp.

Tóc màu đen truyền thống, cái nhìn vô cảm, một bộ trang phục màu xanh, áo sơ mi cài đến khuy cao nhất....... Thuỳ Chi quả thực bị chấn động, người này, không phải là Thanh Hằng bị nàng tra tấn sống không bằng chết thì là ai?

Phạm tiểu thư bước vào phòng hợp trong tiếng vỗ tay, hướng về nhóm cấp dưới mà mỉm cười, ánh mắt quét đến Thuỳ Chi thì ngừng lại. Sắc mặt hai người giống tờ giấy trắng. Nhưng Phạm tiểu thư cũng rất nhanh dời ánh mắt đi nơi khác, giả vờ như không có gì nở nụ cười, đi đến ngồi ở hàng ghế đầu.

Tự trấn an bản thân bình tĩnh, Thuỳ Chi thậm chí hoài nghi có thể nàng nhận lầm người. Nhưng khi đứng lên giới thiệu, hình như thân thể không chịu được, một động tác chống đỡ cái eo đã bán đứng tân tổng giám. Nhìn tân tổng giám dáng điệu cố nén cắn môi thì Thuỳ Chi khẳng định, người này chắc chắn là Phạm Thanh Hằng. Thế nhưng, Thuỳ Chi còn chưa biết Thanh Hằng tốt xấu thế nào. Kế tiếp là khóc không ra nước mắt a.

Ai nói tình một đêm sau khi phủi mông một cái thì từ nay hai người không gặp lại nhau?
Vừa qua hai ngày liền chui vào chung một công ty, sớm chiều không chạm mặt nhau là không thể. Loại xấu hổ này tự nhiên rơi xuống đầu, Thuỳ Chi hoài nghi có phải âm u đang đến.

Bầu không khí hội nghị trở nên vô cùng đen tối kì quái, Thuỳ Chi chưa bao giờ lo sợ bất an đều gì trong lúc làm việc mà nay đứng ngồi không yên. Cảm giác như ngồi bàn chông rất khó chịu, không biết có nên ngẩng đầu hay không, sợ ngẩng đầu một cái sẽ đối diện với Sana.

Nếu để Thuỳ Chi thật lòng trả lời, có lẽ Thuỳ Chi có chút vui vẻ, dù sao Thuỳ Chi đã trở về chỗ cũ tìm chút dấu vết của Thanh Hằng, bây giờ người trong ảo tưởng thực sự xuất hiện trước mắt, có phải ông trời cũng có ý giúp hai người trở thành một đôi? Chẳng qua sợ gặp nhau trong tình huống cấp trên và cấp dưới đúng thật có chút xấu hổ, trong lòng vui sướng mong đợi, bất luận thế nào đều đứng ngồi không yên.

Cho đến khi lưng muốn mỏi, cổ cũng cứng đến khó chịu, Thuỳ Chi mới ý thức được: Kì quái? Tại sao nàng lại khẩn trương? Phạm tổng giám kia có phải sẽ khó xử hơn không? Dù sao hôm đó Phạm tiểu thư bị nàng đùa rất thảm.....

Nghĩ đến đây Thanh Hằng hơi nâng đầu nhìn lén Thanh Hằng, Thanh Hằng chuyên tâm nghe tổ trưởng báo cáo về tình hình trước đây của công ty. Bởi vì Thanh Hằng chăm chú nên Thuỳ Chi có cơ hội quan sát cô một chút.

Đây đúng thật là Thanh Hằng hôm đó đã như cá nước thân mật với nàng, có lẽ do được trang điểm cẩn thận nên khí sắc của Thanh Hằng nhìn tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều. Ánh mắt kiên định linh hoạt, so với đôi mắt lạnh lùng hôm đó tưởng như hai người khác nhau.

Thẳng thắn mà nói, Thanh Hằng đứng dưới ánh mặt trời rất xinh đẹp. Ánh mắt Thanh Hằng không chứa sắc bén, nếu có thì cũng là lịch sự và tự tin. Tóc đen dài không thay đổi, không phải hơi cứng nhắc, mà có chút tự nhiên nhẹ nhàng đẹp mắt, nhất cử nhất động của Sana làm tóc cũng bồng bềnh theo, vì không cười nên khí chất có chút tức giận.

Thuỳ Chi đột nhiên phát hiện, ngoại trừ quần áo, cách cài áo, trên màu da không thay đổi nơi cổ còn có vết thương. Thuỳ Chi cố hít một chút không khí, kí ức như xe lửa ở trong đầu Thuỳ Chi gào thét mà chạy qua. Cái kia không phải do va chạm......... Không phải dấu hôn chứ?

Trong lòng Thuỳ Chi run sợ nhớ lại: Đúng... Đúng rồi, kia..... Đêm đó, hình như có cắn trên cổ vài cái, cái việc này..... Lưu lại dấu? Làn da mẫn cảm thế sao? Kia....Vậy trước dùng sức cắn trên người thì sao? Thuỳ Chi nhìn Thanh Hằng đang ngồi bên kia, nhìn nhìn một chút hiện ra Thanh Hằng đang ngồi nghiêm chỉnh với dấu hôn trên toàn cơ thể

"Đùa chết tôi."

Trong tâm trí, Thanh Hằng đột nhiên nói với Thuỳ Chi như thế. Thuỳ Chi cả người co lại, một luồng nhiệt trong lòng mãnh liệt tràn lan.

"Đùa chết tôi đều được."

Kia, Thanh Hằng còn không biết đúng mực, tiếp tục khiêu khích. Gương mặt thanh tú kiêu ngạo tràn ngập khoái cảm, dáng vẻ phục tùng, thân thể vô lực bị khống chế, khó nhịn kêu lên.....

Cả khuôn mặt Thuỳ Chi đỏ lên. "Ừ, cảm ơn."

Sự thật thì Thanh Hằng vẫn ngồi ở chỗ kia, bình tĩnh nói cảm tạ với cấp dưới.

Nhẹ nhàng xoay bút trong tay, bộ dáng thủ trưởng thành thục nói với giọng nghiêm nghị: "Sau này cùng mọi người làm việc, tôi có vài điều muốn nói. Mọi người bình thường có thể xem tôi như một người bạn, tôi hơn hai mươi tuổi cũng sẽ có sở thích giống mọi người. Dạo phố, xem phim, làm chuyện linh tinh, nếu không có ai làm bạn tôi không ngại làm bạn đồng hành của mọi người, dù sao tôi chưa kết hôn, thời gian rảnh rỗi khá nhiều."
Các đồng nghiệp nhẹ giọng cười cười.

"Nhưng." Thanh Hằng chuyển giọng, trở nên nghiêm nghị thật sự, "Trong lúc làm việc tôi sẽ vô cùng nghiêm khắc, không cho phép có chút sai lầm. Nếu có người nào phạm sai lầm, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua sai lầm. Tôi tin mọi người có thể hiểu được tôi, hành vi của mọi người ảnh hưởng sự phát triển của công ty. Nói thẳng ra, báo cáo tình hình công ty làm tôi rất bất mãn, tôi không biết tổng giám trước đây làm gì, kế hoạch mở rộng thị trường rối tinh rối mù, có lẽ mọi người căn bản không biết gì gọi là--- mở rộng thị trường."

Những đồng nghiệp còn đang mê mẩn vẻ đẹp của tân tổng giám, ý đồ muốn hôm nay tan ca phải hẹn cô cùng cợt nhã một chút đều biến đâu mất. Thanh Hằng ra oai phủ đầu như bão quét ngang toàn bộ phòng hợp, ngay cả Thuỳ Chi đang nghĩ vớ vẩn trong đầu cũng bị Thanh Hằng làm tỉnh lại.

Thanh Hằng đứng lên, mọi người còn cho rằng cô đang muốn nói ra cái gì "Đe dọa", kết quả cô lại làm ra vẻ mặt đặc biệt, giả vờ tươi cười nói: "Kết thúc cuộc hợp, mọi người hợp tác vui vẻ."Cuối cùng Thanh Hằng cũng không liếc nhìn Thuỳ Chi một lần nào nữa, hoàn toàn đem Thuỳ Chi xem như quá khứ không để ý. Thuỳ Chi có chút khó chịu, nhưng không thể phủ nhận trong lòng có chút nhẹ nhõm.

"Tuyệt đối là cọp mẹ giả đang mù sa mưa."

"Đúng vậy, giống như cô ta được gọi là tâm thần phân liệt."

"Đi ra ngoài lăn lộn cũng vì chén cơm, đều là làm thuê thôi tuy cao cấp hơn một chút, ở nơi đây kiêu ngạo làm gì?"

"Này! Hẳn là đem cô ta lên giường, lăn lộn một chút chắc chắn cô ta sẽ trở thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn."

Giờ trưa hôm nay Thuỳ Chi không muốn ăn cơm, ngồi lâu nên muốn đi dạo trên hành lang, hít thở một chút không khí. Kết quả đi tới góc hành lang chợt gặp mấy người đồng nghiệp.... mấy người đàn ông tụ tập hút thuốc chế giễu Thanh Hằng, ngôn ngữ vô cùng đáng khinh.

Thuỳ Chi nghe xong có cảm tưởng: "Các người thật sự không hiểu, chiếm hữu được thì cô ta vẫn là cọp mẹ thôi."

Thuỳ Chi thấy vui vẻ, nhưng không có ai để chia sẻ cảm giác này, nên phải thở dài quay trở lại.

Đang muốn đi vào nhà vệ sinh, nhưng Thanh Hằng lại xuất hiện trước mặt. Thuỳ Chi hoảng sợ nhanh chóng né sang một bên. Bởi vì hành động của Thuỳ Chi có chút quá mức đột ngột giống như là cố tình, làm sắc mặt Thanh Hằng cũng có chút không tự nhiên Thuỳ Chi cảm thấy nên chào hỏi một chút mới đúng, dù sao cũng cùng làm việc trong thời gian dài. Cho dù cô ấy không muốn thừa nhận mình là đối tượng tình một đêm cũng là điều dễ hiểu, chỉ cần cấp trên cấp dưới cùng làm việc thuận lợi thì không có chuyện gì lớn cả.

"Phạm tiểu thư."

Ai ngờ Thuỳ Chi thốt ra lại là xưng hô này, giật mình, sắc mặt Thuỳ Chi còn xanh hơn trái ổi xanh. Thanh Hằng đỏ mặt, vội vã liếc nhìn Thuỳ Chi, bước nhanh qua người Thuỳ Chi đi ra ngoài. Xoay người tóc dài bị gió cuốn, một vết thương mơ hồ giống như dấu hôn....

Bị Thuỳ Chi thu vào mắt. Có ý chạy trối chết, Thanh Hằng có chút thẹn thùng phải không? Thanh Hằng có thể đối với đêm đó... Khụ.... Nhớ mãi không quên? Thuỳ Chi nhìn bóng dáng kia, "Thật đáng yêu" là cảm xúc đang làm loạn trong lòng Thuỳ Chi, không thể kìm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro