Chương 18-19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương XVIII: Tình cảm chóm nở ^^ 

  Chỗ Sonoko và Makoto

- Cô thấy tôi thế nào?

- Thế nào àh? Là 1 tên nhát gái

- Còn gì nữa ko?

- Ko thông minh

- Tôi là học sinh giỏi 11 năm liền đấy nhé. Chưa kể đến năm 12 đang học nữa. Như vậy tôi đạt chuẩn thông minh rồi chứ?

- Chưa! Vụ án vừa rồi tôi ko thấy anh góp sức 1 câu nào cả, toàn là do 3 người giải quyết tất cả thôi!

- Ý! Cô nói vậy là bất công cho tôi quá. Tôi đâu phải là 1 thám tử như Shinichi và Hattori

- Kaito thì sao? Anh ta cũng đâu phải là 1 thám tử mà anh ta làm đc những việc mà 1 thám tử cần làm trong vụ án đấy

- Nó ko phải là thám tử mà nó có máu thám tử trong người rồi. Còn tôi thì dị ứng với mấy cái vụ án đầy máu đó – Makoto rùng mình

- Anh làm tôi nản quá đấy. Ko hiểu thế nào mà ba mẹ tôi cho tôi đính hôn với anh nhỉ?

- Tôi cũng ko hiểu tại sao tôi lại đồng ý đi. Mà hình như sau đêm đó tôi đã chú ý tới cô hơn thì phải

- Tại sao?

- Tôi thích cái vẻ đẹp trong sáng của cô trong bộ đầm đó và cả trong những bộ đồng phục nữ sinh

- Vậy ra....anh thích tôi hà?

- Tôi cũng ko biết. Có thể cho là vậy

- HẢ? – Sonoko giật mình

Nghe tiếng la của Sonoko cả bọn lại càng thắc mắc chuyện gì đang xảy ra hơn nữa. Bất chợt Kazuha chạy vọt ra làm cả bọn cũng phải chạy theo

- Này này 2 người đang làm cái quái gì ở đây vậy? – Kazuha la

- Tôi đang tỏ tình với cô ấy thôi mà – Makoto chân thật

- CÁI GÌ? – 6 cái mồm đồng loạt cất lên

- Anh nói điên khùng gì vậy – Sonoko chối

- Tôi chỉ nói thật thôi mà.

- Chán anh quá

- Hehehe, Sonoko nghe! Mau trả lời người ta đi chớ - Aoko chọc

- Trả lời gì chứ? – Sonoko phẩy tay

- Tôi cũng đang đợi câu trả lời của cô đó. Cô thấy sao?

Biết ko thể chối đc nữa Sonoko đành phải làm thỏa mãn 7 người đang nhìn trân trân vào mình

- Hừm, anh cũng tốt đấy nhưng anh ko phải mẫu người tôi thích

- Thế thì sao mới gọi là mẫu người cô thích?

- Cỡ như Kaito bạn anh là đạt chuẩn đấy

- Hà? Tôi? Sao lại lôi tôi vào đây? – Kaito ngạc niên

- Kaito? Nó cũng bt thôi mà

- Bình thường là sao? Cậu ta vừa đẹp trai, lại ga-lang và thông minh nữa chớ - Sonoko khen làm Kaito nở cả lỗ mũi

- Wey? Kaito mà đc như vậy sao? Lần đầu tớ mới biết àh nha – Hattori ghen tị

- Hihihihi còn tớ thì biết lâu rồi. Tại các cậu ko phát hiện ra đó thôi – Kaito lên mặt

- Dẹp cái mặt cậu xuống đi kẻo cái bóng đèn nó đập vô trong mặt bây h – Shinichi quay sang Sonoko – Mà tớ thấy Makoto cũng đc như vậy vậy?

- Ừh thì đc, chỉ có mỗi cái tội là nhát gái. Mà tớ thì thích những anh chàng lãng mạn chứ nhát gái như bạn mấy cậu thì làm gì đc mà lãng với mạn? – Sonoko lắc đầu

- Thì cậu cứ cho cậu ấy cơ hội đi. Tớ nghĩ đó chỉ là Makoto ít tiếp xúc với con gái nên vậy thôi. Từ từ thì hết chứ gì – Ran khuyên

Sonoko nghe Ran nói vậy thì cô nhìn qua Makoto để tìm cái gật đầu và cô đã đc như ý

- Thôi đc. Tớ nghe cậu cho anh ta 1 cơ hội theo đuổi tớ vậy

- Nè, người ta đồng ý rồi kìa. Nói gì đi chứ - Hattori liếc sang Makoto

- Cám ơn

- TRời ạ. Sonoko chê cậu là đúng rồi đấy. Chán thật – cả bọn lắc đầu rồi tản ra mỗi đứa 1 nơi


Đúng 6h tối tất cả đều tập trung ngoài biển

- Bây h chúng ta chia ra. Nhóm con trai đi kiếm củi, còn nhóm con gái thì dựng lều. OK ko? – cô Hai ra lệnh

- OK!

Rồi cả bọn chia nhau đi làm việc. Đúng 30' sau 4 cái lều đã đc dựng lên và củi cũng đã đc các anh chàng kiếm đủ để dùng tối nay

- Các em làm tốt lắm. Bây h các em nhóm lửa đi nào

- Vâng ạ

- Này, các cậu kiếm củi gì mà nhí nhí ko vậy? Biết bao h lửa mới cháy nổi? – Kazuha cầm cây củi lên than

- Hừ, cô có giỏi thi đi kiếm xem sao? Kiếm đc nhiêu đây là mừng rồi đó, còn ở đó mà than – Hattori giựt cây củi trên tay Kazuha lại

- Thôi đi 2 ông bà. Lo mà nhóm lửa đi, cứ cãi nhau hoài là sao? – Kaito lên tiếng

- Thì cậu chưa nghe câu nói " Yêu nhau lắm, cắn nhau đau " sao? – Shinichi chọc

- Này này, ai yêu ai cơ hả? Tớ chưa nói đến cậu đấy nhé – Hattori cãi lại

- Tớ thì sao?

- Mấy cậu đang nói chuyện gì mà vui vậy? – Ran và Sonoko quay sang

- Ủa Ran? Chiếc áo khoác cậu đang mặc sao tớ thấy quen quen – Hattori nhìn sang

- Àh cái này là do Shinichi tặng tớ - Ran cười

- Á À là cho " chàng " tặng! Hèn chi hồi sáng tớ hỏi cậu cứ ấp úng ko chịu nói – Sonoko lại có dịp chọc Ran

- Gì kỳ vậy? Chính miệng cậu nói với tớ lúc trên máy bay là chiếc áo khoác đó là do mẹ cậu gửi tặng nhân dịp sinh nhật năm ngoái của cậu và cậu rất quý nó cơ mà. Tớ mượn xem 1 chút là cậu la toáng lên rồi, bây h cậu tặng Ran là sao? – Hattori quay sang Shinichi tìm câu trả lời

- À thì tớ nghĩ nó hợp với Ran nên tớ tặng – Shinichi đáp

- Này Shinichi – Kaito nói nhỏ - Cậu có thật là muốn cạnh tranh với tớ ko vậy?

- Cậu nói thế là sao?

- Cậu tặng Ran chiếc áo đó là sao?

- Thì Ran hợp với nó nên tớ tặng chứ có gì đâu

- Á – tiếng la của Kazuha làm mọi người quay lại

- Gì vậy? – Aoko hỏi

- Tớ bị phòng rồi – Kazuha xoa xoa cái tay

- Cô có ngốc ko vậy? Bị phỏng thì mau lấy nước rửa nhanh đi, cứ để đó mà xoa xoa thì nó để lại sẹo bây h. Con gái gì mà ko ý tứ gì hết – Hattori la lên rồi chạy thẳng ra biển. 5' sau anh chạy vào với ly nước trên tay

- Cô rửa đi này – Hattori đưa ly nước cho Kazuha

- Cá...m ...ơn – Kazuha ngạc nhiên trước thái độ và hành động của Hattori nhưng cô vẫn nhận lấy ly nước và rửa tay mình

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên như Kazuha và ko ai nói gì chỉ nhìn thẳng vào Hattori

- Mấy người làm gì mà nhìn tui ghê vậy – Hattori quay lại

" Hahhahaha " – Cả bọn nhìn Hattori đều phá lên cười sặc sụa, kể cả cô Hai. Kazuha thấy vậy liền đỏ mặt còn Hattori thì vẫn....không hiểu gì!!

Chương XIX: Tình bạn với tình yêu!!

  Rõ ràng rồi đó nghen. – Kaito chọc

- Chính xác mười mươi luôn rồi còn gì. Công nhận nhìn anh chàng vậy mà....ghê thật – Sonoko cười hùa theo

- Này này, 2 người nói gì mà tui ko hiểu gì hết – Hattori ngơ mặt ra

- Em muốn biết ko?

- Muốn chứ cô. Nãy h bọn này nói gì mà em chẳng hiểu gì sấc

- Mấy em nói cho bạn biết đi

- Thì là......HATTORI BIẾT RUNG ĐỘNG RỒI. – Cả bọn đồng thanh la lên rồi cười toáng cả lên

- Gì....gì....chứ? Ru...ng....động? – Hattori đỏ mặt

- Này Kazuha. Nói gì đi chứ. Sao im re zậy – Aoko thúc

Kazuha chỉ biết im lặng rồi cúi đầu xuống biển vì mặt cô lúc này còn hơn trái cà chua chín

- Hahahaha coi như là đúng rồi nha. Hết chối – Shinichi cười

- Mấy người nói cái gì đâu ko àh. Rung động gì chứ. Tui mà rung động với ai? – Hattori chối

- Thì với cô bạn Kazuha chứ ai – Ran

- Gì? Với cái bà chằn này á? Nghĩ sao mà tui thích cái bà chằn ăn này zậy trời. Mấy người có bị gì ko đó?

- Ê ê ăn nói cho cẩn thận nha! Tui mà là chằn ăn àh? Ông coi chừng tui đó – Kazuha liếc

- Thôi đi, chối gì nữa. Vì lo cho nàng khỏi bị sẹo mà chàng bay vội ra biển để đem về cho nàng 1 ly nước để rửa tay. Lãng mạn quá – Kaito

- Thì....thì bạn bè với nhau thôi

Kaito ko mảy may tới lời Hattori chối mà anh chàng quay qua nói với Shinichi

- Giờ tớ mới biết là lời cậu nói là đúng đó Shinichi

- Sao? Tớ nói gì?

- Thì là câu " Yêu nhau lắm, cắn nhau đau " đấy

- 2 cậu....thôi đi nha. Có tin là tớ nói ra bí mật của 2 cậu cho mọi người biết ko? – Hattori hù

- Ủa? Tớ và Shinichi có bí mật gì đâu

- Vậy mà tớ biết đấy. Có phải 2 cậu cùng thích 1 người ko?

- Suỵt! Qua đây – Shinichi và Kaito kéo Hattori ra khỏi chỗ mọi người

- Tớ cấm cậu nói ra đó. Mà làm sao cậu biết đc? – Shinichi gặng hỏi

- Thì tình cờ tớ nghe đc thôi

- Cậu dám nghe lén bọn tớ nói chuyện àh?

- Đâu có, tình cờ, tình cờ thôi – Hattori lắc đầu

- Cậu còn nói xạo nữa. Cậu tưởng cậu qua mắt đc tớ sao? – Shinichi gằn

- Này! 3 cậu đứng đó nói nhảm gì thế. Qua phụ đi chớ. – Aoko nói vọng ra

- Tới liền tới liền – Hattori như bắt đc vàng nên liền chạy nhanh wa

- Hừ, cái tên này. Trốn nhanh quá. Đợi đó, tớ xử cậu sau Hattori! – Kaito nhìn theo

- Thôi đi

Rồi cả bọn cùng nhau đốt lửa trại và chơi nhưng trò chơi rất vui. Họ dường như ko còn 1 khoảng cách nào với nhau bởi vì những con người ấy, những tâm hồn ấy cùng hòa vào nhau để tạo nên 1 tâm hồn lớn mà trong tâm hồn ấy chỉ có những nụ cười tình bạn, nếu có nước mắt thì đó cũng chỉ là những giọt nước mắt hạnh phúc

Ran cũng đã vững tin hơn sau khi cùng chơi đùa và hòa mình cùng với cái tâm hồn ấy. Mà chỉ trong vào ngày trước thôi thì cái tâm hồn nhỏ bé của cô đã bị vỡ nát và nay nó đã liền lại đc 1 cách nhanh chóng, đơn giản là vì đó đc những nụ cười tình bạn, những tiếng nói của mọi người chữa lành nhanh đến mức cô ko tưởng tượng đc

Còn về phần Sonoko và Makoto thì " tình trong như đã mặt ngoài còn e". Sonoko luôn lên tiếng phủ nhận khi có người nào đó nói về mối quan hệ của cô và Makoto. Nhưng ai cũng đều hiểu là sau cái lần Makoto cứu cô khi cô bị chuột rút dưới nước là tình cảm của cô đã hướng về Makoto

Kaito và Shinichi thì vẫn gọi là sự cạnh tranh công bằng. Nhưng ngặt nỗi 1 cái là đến h trong mắt Ran vẫn coi 2 người là bạn vì tận sâu trong trái tim cô nó vẫn còn 1 chút rỉ máu vì mối tình mà cô cho là ngu ngốc nhưng cũng chính sự ngu ngốc ấy mà cô đã bị nó làm tổn thương.

Có lẽ người vô tư, hồn nhiên nhất chính là Aoko. Cô ko phải lo nghĩ về cái gì cả vì đối với cô tình cảm rung động là 1 cái gì đó rất xa vời mà cô ko với tới đc. Nên cô chỉ có 1 quan niệm duy nhất từ trước đến nay là " tình bạn mới là cái quan trọng nhất ". Cô theo cái quan niệm đó mà làm vì thế chưa bao h cô phải rung động trước bất cứ ai, vì AI-CŨNG-LÀ-BẠN!

Tình bạn, tình yêu, 2 cái đó đó trộn lẫn vào nhau, khó có ai mà lường trước người mình gặp là ở trong dạng nào. Chỉ khi nào tiếp xúc với họ, quan tâm đến sự có mặt của họ thì cái ranh giới giữa tình bạn và tình yêu mới đc vạch ra từ từ và ta sẽ dễ dàng nhận ra đc. 2 thứ đó cũng giống như sóng và biển. Lúc ầm ĩ nhưng đôi khi cũng rất tĩnh lặng. 1 khi nó tĩnh lặng lại khiến cho con người ta phát sợ. Nên ta cứ muốn nó ầm ĩ vì có khi sự ầm ĩ đó lại khiến cho người ta dễ chịu hơn là sự im lặng đến bất thường vì thế tình bạn luôn luôn ầm ĩ hơn tình yêu nhưng nó lại ko làm cho người ta thỏm thấp lo sợ như tình yêu.........


  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro