Chương 25-28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 25: Tại sao thế Kaito? 

  Sau khi cái tiếng nói đồng thanh ấy thì mọi người im lặng và nhìn Aoko – Kaito 1 ánh mắt dò xét

- Mấy người dẹp cái ánh mắt đó đi đc ko? – Kaito

- Hừ, vậy thì cậu phải khai thật hết đi thì bọn tớ mới tha cho – Shinichi

- Khai cái gì chứ?

- Thì chuyện tại sao hôm qua cậu ngủ tại nhà Aoko? Có ý gì phải ko? Khai mau! – Hattori gằn

- À chuyện đó hả. Thì tại hôm qua tớ ko muốn về nhà nên mới ở nhờ Aoko 1 đêm thôi

- Tại sao ko muốn về?

- Thì ko muốn gặp cậu mơ của tớ. Mà các cậu đã biết chuyện hồi trưa rồi đấy

- Đơn giản vậy thôi àh? – Sonoko nghi ngờ

- Chứ các cậu muốn phức tạp đến cỡ nào?

- Kaito nói có đúng ko Aoko? – Kazuha quay sang

- Ừhm – Aoko gật đầu

- Vậy là xong chuyện nhé. Tớ vào lớp trước đây – Kaito bước vào nhưng ko quên ngoái lại nói với Ran – Tan học Ran đi đây với tớ đc ko?

- Đi đâu? – Ran hỏi

- Thì đi rồi biết. Hì – Kaito nở 1 nụ cười mỉm rồi bước vào lớp

Sau khi Kaito vào lớp thì cả bọn cũng kéo nhau vô lớp.

Tan học

- Đi thôi Ran – Kaito nhìn Ran

- Ừh – Ran đi theo Kaito

- Khoan đã! – Shinichi

- Chuyện gì nữa đây? – Kaito quay lại

- Tại sao cậu chỉ rủ 1 mình Ran đi, còn bọn tớ sao ko rủ? – Hattori

- Chuyện này ko liên quan đến các cậu nên tớ ko cần phải rủ các cậu – Kaito nói chắc

- Vậy có liên quan gì đến Ran àh? – Sonoko

- Tớ ko có lý do gì phải nói cho các cậu biết là có liên quan đến Ran hay ko!

- Vậy tại sao cậu lại rủ Ran theo? – Aoko

- Đó là chuyện của tớ. Tớ rủ ai thì cũng ko phải là chuyện của các cậu

- Cậu nói vậy mà nghe đc àh? Ran mà bạn thân của bọn tớ nên bọn tớ có quyền phải biết – Kazuha

- Là bạn thân thì phải biết hết mọi chuyện sao? Nhưng tớ ko thích nói vì tớ ko phải là bạn thân của các cậu – Kaito

- Hôm nay cậu làm sao thế Kaito? – Shinichi bực tức

- Làm sao là làm sao? Tớ vẫn là tớ thôi

- Cậu là bạn thân của bọn tớ mà. Cậu nói thế là có ý gì? – Hattori bực ko kém Shinichi

- Tớ ko phải là bạn thân của các cậu! Và sau hôm nay tớ ko còn liên quan gì đến các cậu cả - Kaito hét lên

- Cậu ổn ko Kaito? – Ran nhỏ nhẹ

- Thôi, mình đi! – Kaito nắm tay Ran chạy ra khỏi trường

"Kaito........... "– Shinichi nhìn theo bóng cậu bạn thân nhất của mình và cậu và các bạn dường như ko tin vào những gì Kaito vừa mới nói. Họ thật sự ko hiểu tại sao chỉ qua 1 đêm mà Kaito trở nên như thế. 1 Kaito hoàn toàn khác!

Lúc này ờ ngoài Kaito cứ nắm tay Ran chạy mãi, Ran dù vẫn ko hiểu gì nhưng cô ko 1 lời hỏi này nọ mà chỉ chạy theo Kaito. Họ dừng lại bên bờ sông....

- Cậu ko hỏi gì sao? – Kaito nhìn Ran

- Hỏi gì?

- Thì hỏi tại sao tớ nói thế với các bạn rồi tại sao tớ lại dẫn cậu đến đây....

- Tớ ko cần hỏi vì cậu đã biết rồi và tớ chỉ cần nghe câu trả lời của cậu thôi – Ran đáp

- Tớ sẽ ko trả lời cậu đâu – Kaito cười bí hiểm

- Thế tại sao cậu lại đưa tớ đến đây?

- Tớ muốn nói với cậu 1 điều thôi: Tớ rất thích cậu nhưng từ bây h tớ sẽ cố gắng để lòng mình ko đc thích cậu nữa và đây là có lẽ lần trò chuyện cuối cùng của tớ và cậu

- Cậu có thể cho tớ biết lý do?

- Ko!

- Vậy thì tớ sẽ đợi đến cuộc trò chuyện lần sau của chúng ta và tớ mong lần đó cậu sẽ nói lý do cho tớ, chứ đây ko phải là lần cuối cùng – Ran nói dứt khoát

- Cậu ko tin lời tớ nói sao?

- Tớ tin chứ nhưng trong lòng tớ thì lần cuối nói chuyện với cậu là lúc tớ sắp rời thế gian này chứ ko phải là bây h

- Đúng là trên đời này chỉ có mỗi cậu là nói thế

- Ko riêng gì tớ đâu mà tất cả những người bạn cậu cũng sẽ nói như thế

- Tớ đâu là gì mà phải để các cậu nói đc như thế?

- Đơn giản cậu là bạn của bọn tớ thôi. Tớ ko biết cậu đang gặp chuyện gì nhưng tớ tin cậu ko phải là người sáng nay bọn tớ gặp. Tớ mong cậu nhanh chóng trở lại như trước

- Tớ sợ mình sẽ ko làm đc

- Tớ tin cậu làm đc. Và nếu cậu muốn tâm sự thì hãy tìm đến những người bạn của mình và nếu muốn gỡ khúc mắc trong lòng mình thì bọn tớ là sự lựa chọn tốt nhất cho cậu

- Bất cứ lúc nào sao?

- Phải! Dù cho lúc đó có là nửa đêm hay trời mưa bão đi nữa thì bọn tớ vẫn sẵn lòng

- Tớ mong là tớ còn có cơ hội để làm thế

- Có cơ hội hay ko là ở cậu chứ ko phải là ở bọn tớ, bọn tớ chỉ có thể giúp cậu hoàn thành cái cơ hội đó thôi

Kaito cười rồi cậu và Ran cùng nhìn ra con sông đang chạy siết. Con sông đó giống như lòng cậu bây h vậy và cậu cũng ko biết mình đang làm gì và có đúng với lương tâm mình ko...........................

Chương 26: Nỗi khổ của Kaito

  Tối hôm đó, Kaito ko về nhà mà cậu lại ra cái công viên kỳ trước. Kaito ngồi đó, lặng lẽ như ko có cậu ấy trong công viên vậy, ko nói, ko cười, ko khóc......Cho đến khi có 1 cú đt gọi đến. Cậu bắt máy nhưng ko nói gì ngoài chữ "Dạ". Cúp máy xong cậu lại im lặng như lúc mới đến, nhưng lần này cậu cười, 1 nụ cười khinh bỉ rồi nước mắt cậu lặng lẽ rơi theo nụ cười đó. Cậu tự trấn an mình là con trai thì ko đc khóc nhưng ko hiểu sao nước mắt cậu cứ chảy trong vô thức và ko dừng lại đc........Cậu ước gì sẽ có 1 phép màu đến với cậu, để đè ép những giọt nước mặn nhưng lại chua xót trong người cậu......Cho nên phép màu cũng đã xuất hiện.......

- Kaito!

Cậu ngước lên nhìn và ko ai khác ngoài cô bạn Aoko

- Lại là cậu àh?

- Ko phải tớ thì cậu tưởng là ai? Ủa, mà cậu khóc đấy àh? – Aoko nhìn

Kaito ko nói mà chỉ cười nhẹ rồi quẹt đi mất những giọt nước mắt. Aoko thấy vậy cô cũng im lặng........

- Sao đêm nào cậu cũng ngồi đây thế? – Aoko bắt chuyện

- Đây là công viên bộ tớ ngồi đây có gì lạ sao?

- Đúng là ngồi ở công viên ko có gì lạ nhưng giữa đêm như thế này có người ngồi ở công viên thì quả là rất lạ đó

- Cậu có định mời tớ về nhà cậu ngủ nữa ko?

- Bộ cậu có ý định đó àh?

- Ko! Tớ hỏi vậy vì dù cậu có ý định đó thì tớ cũng ko theo cậu về đâu!

- Tại sao?

- Vì tớ ko thích.

- Cậu muốn ngồi đây cho đến sáng àh?

- Nếu đúng thế thì sao?

- Thì cho dù cậu ko bị muỗi đốt chết thì cũng bị lạnh mà chết

- Nếu đc vậy thì tốt quá!

- Hôm nay cậu làm sao thế? Ko giống cậu thường ngày chút nào

- Thường ngày tớ làm sao?

- Thì cậu nói chuyện rất vui, ko làm phật lòng ai, lại rất ga-lang nữa chứ

- Vậy ra hôm nay tớ khác xa lắm àh?

- Tất nhiên rồi. Lúc sáng cậu nói như vậy làm cho bọn tớ ai cũng tức giận cả. Mà đêm hôm qua cậu đâu có bị gì đâu mà sáng nay cậu nói năng gì kỳ vậy

- Cậu biết tớ ko cố ý là đc rồi

- Tức là có nguyên do?

- Cái đó cậu ko cần biết

- Vậy thì cái gì tớ cần biết?

- Tớ muốn nhờ cậu 1 chuyện.

- Nói đi

- Cậu im lặng giùm tớ đi. Tớ ko muốn nghe bất cứ cái gì nữa

- Hừ, cậu đúng là đồ ngốc.

- Ừh. Cứ xem là vậy

- Đồ ngốc tử. Cứ ngồi đó cho tới chết luôn đi.

Nói rồi Aoko tức giận bỏ về và công viên chỉ còn lại mỗi Kaito. Sự im lặng đó lại trỗi dậy. Nhưng lần này ngắn hơn, chỉ khoảng 15' sau Kaito đã rời khỏi công viên sau khi cậu nhận đc 1 cú đt........

Sáng hôm sau

- Này, hôm qua tớ gặp Kaito trong công viên ấy – Aoko kể

- Rồi sao? Cậu ấy có nói gì ko? – Shinichi

- Thì nói những câu rất khó hiểu và làm tớ rất tức giận. Tớ chửi cậu ấy xong thì bỏ về

- Vậy là cậu ta ở công viên suốt đêm àh? – Hattori lo

- Tớ ko biết nữa. Mà hình như cậu ấy có nỗi khổ gì đó

- Cậu nói vậy là sao? – Kazuha

- Thì tớ nghe cậu ấy nói là cậu ấy ko cố ý làm vậy, nhưng khi tớ hỏi lý do thì cậu ấy ko chịu nói

- Cái thằng này ko biết bị gì nữa. Thiệt tức chết đi mà - Shinichi nói rồi quay sang Ran – Chiều hôm qua nó có nói gì với cậu ko Ran?

- Cũng như Aoko thôi – Ran trả lời

- Cái thằng này, gặp nó tớ phải cho nó 1 trận mới đc - Makoto

" Tùng......tùng.......tùng....." – tiếng trống trường vang lên nên cả bọn đành gác chuyện Kaito lại mà đi vào lớp

Tan học

- Này, sao hôm nay Kaito ko đến trường vậy? – Sonoko hỏi

- Tớ chẳng biết nữa. Nó có bao h nghỉ học đâu – Hattori

- Đúng là có chuyện thật rồi. Thôi, tối nay tụi mình qua nhà cậu ấy xem có chuyện gì đi – Kazuha

- Sao ko đi bây h mà phải đợi đến tối? – Ran quay sang

- Bây h tớ phải về nhà có việc, tối tớ mới đi đc

- Ừhm vậy cũng đc. Tối mình hẹn lúc 7:00pm tại nhà Ran rồi cùng đi – Shinichi đề nghị

- Sao phải hẹn tại nhà Ran? Cậu có ý gì àh? – Hattori lườm

- Thì nhà cô ấy cùng đường với nhà Kaito. Cậu đúng là ngốc – Shinichi cười

- OK! Quyết định vậy đi!

 Chương 27: Đi nghe lén!

  7:00pm. Trước cổng nhà Ran đã tập hợp đầy đủ tẩt cả mọi người

- Này, tụi mình đi thôi – Ran lên tiếng

- Ừhm mà nhà Kaito ở đâu thế, có xa ko? – Sonoko thắc mắc

- Tớ cũng chẳng biết nữa. Hỏi Shinichi xem, chắc cậu ấy biết – Kazuha

- Này Shinichi, nhà Kaito ở đâu thế? – Aoko quay sang

- Sao tớ biết đc, có qua bao h đâu mà biết – Shinichi đáp.....tỉnh rụi

- Trời, sao hồi sáng cậu nói biết? – Hattori la

- Tớ nói biết hồi nào?

- Thì hồi sáng chính cậu nói là nhà Kaito cùng đường với nhà Ran và kêu bọn tớ tập hợp ở đây mà? – Sonoko

- Thì tớ chỉ biết là cùng đường thôi chứ tớ đâu biết chính xác là ở chỗ nào – Shinichi cười trừ

- Thôi rồi, vậy chúng ta biết đi đâu mà kiếm đây – Aoko thểu não

- Các cậu bình tĩnh đi. Hay chúng ta đi dọc theo đường nhà tớ xem sao – Ran đề nghị

- Ừh, chứ còn hơn cứ ở đây than mà ko giải quyết đc gì – Makoto đồng tình

- Vậy tụi mình đi thôi – Ran đi trước còn Makoto là ng theo sau.

Cả bọn thấy Ran nói có lý nên cũng lần lượt đi theo. Đi đc 30' hơn thì chân mỗi người cũng uể oải theo t/g

- Trời ơi, rốt cuộc là ở đâu vậy. Chân tớ sắp gãy rồi đây nè – Sonoko dừng lại

- Tớ cũng vậy. Chúng ta đi hơn 30' rồi mà có thấy gì đâu, kiếm kểu này giống mò kim đáy biển quá – Kazuha

- Các cậu ráng chút nữa đi. Đi tới phía trước kia rồi nghỉ. Ở đó có mấy băng ghế đá mà – Ran an ủi

- Ừh, đành chịu vậy – Sonoko uể oải đứng dậy

Đang đi thì .........

- Các cậu lại đây xem nè – Aoko vẫy tay cho mọi người chạy lại

- Có chuyện gì thế? – Ran

- Kaito tên đầy đủ là gì?

- Kaito Kuroba – Shinichi đáp

- Nhà này của người họ Kuroba nè. Có phải nhà cậu ấy ko? – Aoko chỉ tay lên tấm biển trước nhà

- Tớ chẳng biết nữa. Mà đây là nhà ah? Tớ thấy giống cái biệt thự thì đúng hơn – Hattori nhìn vào

- Nhà Kaito giàu ko? – Sonoko hỏi

- Chắc là giàu. Lần trước thấy cậu mợ nó chạy chiếc Mer mà – Makoto nghĩ

- Mà đây có đúng là nhà Kaito ko? – Kazuha nghi ngờ

- Ai biết đc. Vô đại đi. Biết đâu phải thì sao? – Ran đẩy cửa bước vào

- Ê ê ko bấm chuông mà vào coi chừng bị người ta la đó – Hattori kêu

- Cậu ko nhìn thấy là " Xin vui lòng vào cửa trong kêu cửa " àh? Đây chỉ là cái cổng chính cho xe chạy thôi – Kazuha

- Hì, tớ nhìn ko rõ – Hattori gãi đầu

- Mắt cậu ở đâu mà ko thấy hả? Đúng là ngốc mà – Kazuha chọc

- Thôi vào lẹ đi. Còn đứng đó mà cãi nữa – Shinichi kêu

Thế rồi cả bọn nhẹ nhàng bước vào trong. Tiến tới gần cửa định bấm chuông thì cả bọn đều nghe những tiếng cãi vã trong nhà nên ko tiện bấm chuông mà đứng......nghe lén!!

Bên trong căn nhà

- Con ko hiểu những lời ba nói tối hôm kia sao?

- Hiểu chứ. Nên tôi đã làm đúng những gì ông dặn

- Sao con lại xưng hô như vậy?

- Tôi nhắc cho 2 người nhớ. 2 người chỉ là cậu mợ của tôi thôi chứ ko phải là ba mẹ của tôi mà bắt tôi phải xưng 2 người là ba với mẹ. Xưng như vậy nghe nhói tai lắm

Lúc đó ở bên ngoài

- Ê sao giống giọng của Kaito quá vậy? – Aoko thắc mắc

- Chắc 100% luôn rồi chứ giống gì nữa. Vậy ra đây là nhà của cậu ấy hả? – Hattori

- Này 2 người nói nhỏ nhỏ lại chút đi. Đi nghe lén mà nói cái kiểu đó thì sao mốt làm ăn trộm đc – Sonoko nạt

- Gì....gì chứ? Tui vậy mà làm ăn trộm hà?

- Suỵt! Yên nào! – Ran ra dấu làm cho mọi người đều phải im

Quay lại bên trong ngôi gia

- Thôi đc, nếu con nói vậy thì ta ko khách sáo nữa. Mà như con nói thì là con đã làm đúng những gì ta dặn?

- Chuyện đó là do ông ép tôi buộc tôi phải làm cơ mà!

- Vậy tại sao hồi chiếu wa ta thấy con ngoài bờ sông nói chuyện với con nhỏ đó rồi hồi tối wa ta cũng thấy con nói chuyện với nhỏ kia ngoài công viên? Con giải thích chuyện đó đi chứ!

- Sao ông biết? Ông theo dõi tôi àh?

- Ta chỉ tình cờ đi ngang wa rồi thấy thôi. Chứ cái chuyện đi theo dõi thì ta ko bao h làm

- Hừ phải thôi. Ông chỉ biết gây sức ép cho người khác thôi mà

- Ta ko ép ai cả. Bản thân con đồng ý thôi mà

- Ko ép? Vậy chứ ai nói với tôi là nếu tôi ko nghỉ chơi với mấy đưa bạn tôi ra thì tôi sẽ bị chuyển trường và vĩnh viễn ko đc về đây? Còn nữa, ông còn dọa sẽ tống cổ mấy người bạn tôi ra khỏi trường nếu tôi ko đồng ý!

- Cái đó là yêu cầu của ba mẹ con chứ ko phải là ta! Ta chỉ có nghĩa vụ làm theo thôi

- Ba tôi? Chứ ko phải ông ghét mấy đứa bạn tôi rồi nói xấu họ với ba tôi để ba tôi ra điều kiện như vậy àh?

- Sao con biết đc chuyện đó?

- Muốn người ta ko biết, trừ khi mình đừng làm!

  Chương 28: Nghi vấn đc giải quyết!

  Nghe đến đó thì cả bọn đồng loạt la lên " SAO?" làm cho 3 người trong nhà nghe hết và họ chạy ra ngoài, thấy cả bọn đứng đó thì họ rất ngạc nhiên, đặc biệt là Kaito

- Sao.......sao các cậu lại ở đây?


- Cậu nói cho tớ biết, có thật là chuyện như vậy ko? – Shinichi vịnh vai Kaito

- Chuyện gì cơ?

- Cậu đừng có làm bộ nữa, tụi tớ đã nghe hết tất cả - Hattori

- Sao cậu lại làm vậy, hả? Cậu ko xem bọn tớ là bạn nữa hay sao? – Ran

- Tớ........- Kaito ko biết nói gì nữa

- Ai dạy cho các người đi nghe lén gia can người ta nói chuyện hả? – ông cậu Kaito liếc

- Hừ, cũng nhờ trời nên tụi tôi đã biết tại sao Kaito lại trở nên như vậy, cũng là do 2 ông bà thôi – Sonoko nói lại

- Ko biết 2 người có còn là người ko nữa, cậu mợ gì mà đi ép cháu mình nghỉ chơi với các bạn ra? – Aoko nói vào

- Đây là chuyện nhà tôi, các người là gì mà dám xía vào hả? – bà mợ Kaito lên tiếng

- Thì là bạn của Kaito, nhiêu đó đủ rồi chứ? – Makoto

- Bạn? Các người đâu còn là bạn nó. Hỏi lại nó thử xem!

- Ko cần hỏi, dù cho cậu ấy ko coi bọn tôi là bạn thì bọn tôi vẫn còn xem cậu ấy là bạn. Đã là " bát tiên " thì thiếu 1 cũng ko đc! – Shinichi

- " Bát tiên? ", các người tự cao quá đấy. Tự xem mình là tiên àh? Ta thấy có là quỷ cũng ko xứng nữa nói chi là tiên

- Ông........

- Kaito, cậu nói gì đi chứ! Chẳng lẽ vì hạng người này mà cậu nghỉ chơi với bọn tớ ra? – Ran nhìn Kaito

- Tớ ko muốn liên lụy đến mọi người. Tớ ko muốn xa các cậu và càng ko muốn các cậu bị đuổi ra khỏi trường. Thà tớ làm vậy thì tớ vẫn còn đc ở bên các cậu và các cậu cũng ko bị " tốt nghiệp sớm "

- Các cậu ngốc này! Đúng là ngốc quá đi mất. Hi sinh cậu để bảo vệ bọn tớ àh? Tớ chưa thấy ai ngốc như cậu – Aoko rưng nước mắt

- Mà ông ta có quyền gì mà đuổi bọn tớ ra khỏi trường chứ? – Kazuha liếc

- Oh thì tôi cũng đâu có quyền hạn gì trong trường cô bé, chỉ đơn giản là cổ đông của tôi chiếm trên 50% cổ đông của trường thôi.

- Ông ta có quyền đuổi bất cứ ai mà ông ta ghét. Đã có mấy hs trường mình bị rồi – Kaito

- Như vậy thì còn gì là luật pháp nữa, bộ đã là cổ đông lớn thì có quyền đuổi bất cứ ai sao? – Shinichi cãi

- Nếu cậu đây ko tin thì để ngày mai tôi đem cậu ra làm thử cho cậu và các bạn này tin nhé?

- Ông dám........?

- Thôi, Shinichi. Ông ta nói là làm đó – Kaito cản

- Đúng là con ta, rất có tình nghĩa

- Xin lỗi, tôi ko phải là con ông!

- Đc thôi, ta cho con 5' nữa để làm sạch cái sân nhà ta. Ta ko muốn còn bất cứ hạt bụi nào nữa!

- Khoan đã!

"Hửh? Chuyện gì vậy? Ai vậy?". Tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ và đồng loạt nhìn ra phía cửa. Và mọi người hết sức ngạc nhiên khi thấy chiếc Ford đang chạy vào trong và người mừng nhất có lẽ là Kaito

- Ba! Mẹ!

- Chào con trai. Lâu quá ko gặp!

- Con con bộ lớn bổn ra đấy.!

- Ủa, anh chị về khi nào sao ko nói cho em biết để em ra đón?

- Cậu mợ vào nhà để tôi nói chuyện, sẵn tiện mời các cháu vào luôn nhé!

- Vâng, chào 2 bác!

Mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên nhưng vẫn theo đi vào. Ba mẹ Kaito và cậu ấy ngồi trên cái salong lớn nhất, còn cậu mợ Kaito thì ngồi đối diện. Riêng đám bạn Kaito vẫn đứng chứ ko dám ngồi

- Sao các cháu ko ngồi đi?

- Dạ,....nhưng...... - Shinichi liếc sang ám chỉ cậu mợ Kaito

- Ko sao, đây là nhà của ta, nên ta có quyền hạn cao nhất. Ta bảo ngồi thì cứ ngồi

- Vâng ạ! – cả bọn ngồi gọn vào 1 chỗ

- Thôi, bây h ta vào vấn đề chính nhé! Hôm kia cậu có gọi điện thoại cho tôi và bảo là Kaito đang dao du với những bọn xấu và có thể làm hại Kaito bất cứ lúc nào!Bọn xấu ấy mà cậu nói có phải là những cháu đây ko? - ông Kuroba chỉ tay sang nhóm Shinichi

- Phải!. Chúng nó là...........

- Thôi, cậu ko cần nói nữa. Vì bản thân vợ chồng tôi ko biết tình hình của Kaito bên đây thế nào nên tôi đã ngây thơ tin lời của cậu và ra lệnh cho Kaito cắt đứt quan hệ với mấy cháu đây!

- Nhưng anh phải tin em chứ. Mấy đứa này .............

- Tôi ko cần cậu nói nữa. Bản thân tôi đã biết mấy cháu đây là người như thế nào rồi!

- Anh nói thế nghĩa là sao? Trước h anh chị bên Mỹ thì làm sao biết rành bằng em đc!

- Tôi chỉ đủ rành về những gì Kaito làm và tiếp xúc với ai bên đây thôi. 1 cháu là thám tử bậc nhất Nhật Bản, 1 cháu là con ngài Mori............

- Sao? Thám tử bậc nhất Nhật Bản á?

- Thì là Shinichi Kudo này. Bộ cậu ko xem tin tức gì sao? – ông Kuroba chỉ tay vào Shinichi làm cho ông cậu cứng đơ

- Chưa hết. Còn có cháu là con ngài cảnh sát Nakamori, cháu kia thì là con ông cảnh sát Toyama, cậu bạn da ngăm ngăm là con cảnh sát trưởng Heiji , tôi còn chưa nói đến cô tiểu thư nhà Suzuki và vô địch thủ Karate toàn quốc nữa đấy!

- Sao ba biết rõ thế? – Kaito nhìn với vẻ mặt rất ngạc nhiên

- Có chuyện gì mà ba muốn biết lại ko biết đc chứ? Chỉ cần đảo 1 vòng thành phố Tokyo này là ra hết ấy mà! ^^

Cả bọn nghe ba Kaito nói vậy thì đều ngượng đến đỏ mặt, còn ông cậu thì ko biết nói gì nữa!

- Tôi thấy các cháu đây ko có gì gọi là thành phần có thể hại Kaito cả. Mà tôi còn mừng khi thấy Kaito có những người bạn vừa tốt vừa có tình nghĩa như thế này

- Àh còn nữa, cổ phần trong trường Teitan là của vợ chồng tôi chứ ko phải của vợ chồng chú đâu nhé – mẹ Kaito điềm tĩnh

- Cậu đừng có mà lấy có danh nghĩa cổ đông của tôi ra để đuổi những học sinh mà cậu ghét. Nếu tôi về trễ 1 tí nữa là trường Teitan mất những học sinh giỏi rồi

- Em........

- Thôi, cậu đừng nói gì nữa. Tôi thất vọng vì cậu mợ quá! – ông Kuroba lắc đầu

- Tuần sau vợ chồng anh về Mỹ lại và tôi muốn cậu mợ cùng về theo chúng tôi!

- Nhưng còn căn nhà này..........

- Đây ko phải là nhà của cậu mà tôi để nó lại cho Kaito vì tôi biết nó sẽ ko bao h chịu theo chúng tôi về Mỹ. Đúng ko con trai? – ông Kuroba quay sang nhìn Kaito mìm cười

- Vậy con ko phải về phải ko ba? – Kaito hỏi ngây thơ

- Tất nhiên rồi. Con cứ ở lại đây với những người bạn như thế này. Ba rất yên tâm! Khi nào con muốn về thì ba mẹ rất sẵn lòng!

- Cám ơn ba!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro