and never without sacrifice

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 ''Trinh nữ ,thợ săn , sự hoang dại ,các vị thần xưng tên Artemis , Eros không có khả năng đến gần nàng.''-Sappho, dịch bởi Anne Carson

---

Bản thân Artemis không phải là sự hiện diện của thánh thần để cho phép Leto sinh ra Apollo. Chính sự ra đời này đã mang đến cho Artemis  vinh dự mà nàng được giao một trọng trách thiêng liêng - bảo hộ những đứa trẻ. Đó là ca đẻ đầu tiên của nàng và Apollo là trách nhiệm đầu tiên. Nàng không bao giờ quên đi điều đó.

Leto nuôi dưỡng họ bằng cách chia tách họ, ở nơi mà họ có thể phát triển tiềm năng của riêng mỗi người. Trong thời gian bị lưu đày, Đức mẹ yêu dấu của họ buộc phải lang thang trên Trái đất chịu sự trừng phạt vì sinh ra những đứa con vĩ đại hơn cả những đứa trẻ của Hera .

Họ chưa từng đến thăm mẹ lần nào cho đến khi bà kêu gọi họ trả thù Niobe và họ để ý đến lời kêu gọi của bà. Artemis được giao nhiệm vụ giết các ái nữ của Niobe, trong khi đó đệ đệ nàng đã sẵn sàng đem cái chết đến cho con người. Nàng nhớ rằng vai trò của mình là bảo vệ các thiếu nữ, nhưng bất chấp điều đó nàng vẫn giết họ. Nàng tự nói với bản thân mình rằng khi làm điều này, nàng đang bảo vệ mẫu thân - và không đi quá xa với trách nhiệm thiêng liêng của nàng. Mặc dù vậy, những ngón tay nàng run rẩy trên cây cung và bàn tay nàng ngần ngại bắn mũi tên về phía kẻ vô tội.

Apollo quan sát nàng thật kỹ, đôi mắt chàng hiện lên sự thách thức và nàng biết rằng mối liên kết giữa họ mạnh hơn những gì trói buộc nàng với những người yếu đuối bất lực kia. Thế là nàng bắn. Một. Hai. Ba và cuối cùng là tất thảy cả bảy. Nàng không nói gì thêm với Apollo và rời đi ngay lập tức. Chàng gọi tên nàng, nhưng Artemis không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa để rửa sạch máu trên tay mình.

Máu là thứ gắn kết họ, đó là điều quan trọng nhất.

Khi thời gian lưu vong của Leto kết thúc, bà đưa những đứa con đến Đỉnh Olympus. Phụ vương họ tự hào khi nhìn thấy họ và tuyên bố Artemis là người xinh đẹp nhất trong số các cô con gái của ông. Bản thân Artemis cũng rất khó khăn khi phải yêu một người cha đã bỏ rơi mẹ nàng trước sự giận dữ của chính thê chỉ vì bị che mờ mắt bởi sự ghen tuông. Nàng gật đầu, nhưng không hàn huyên cùng ông.

Ngài cho phép nàng yêu cầu một đặc ân và nàng yêu cầu tất cả những thứ mà đàn ông không muốn đàn bà có. Nàng nói: "Con muốn năm mươi nàng tiên nymph đi cùng đến nơi con sống."

Ông chấp nhận nó.

Nàng nói: "Con muốn thống trị vùng đất hoang dã."

Ngài lưỡng lự, nhưng Artemis biết rằng ông đang bị hội đồng các vị thần theo dõi chặt chẽ. Cuối cùng ông gật đầu.

Nàng yêu cầu sức mạnh mang đến cái chết thanh thản cho những người có mong muốn đó và nó được tạo ra từ nàng.

Zeus cười và nói: "Ái nữ của ta ,con biết những gì mình đang theo đuổi. Ngoài tất cả những gì con đã yêu cầu, ta sẽ cho con một vị trí đáng thèm muốn trên đỉnh Olympus của các vị thần. Con sẽ ngồi trong hội đồng những vị thần vĩ đại nhất."

Hera nhăn mặt nhưng không phản kháng. Con gái riêng của bà chỉ là người mang rượu cho các vị thần và bà biết rằng Hebe sẽ không bao giờ yêu cầu gì hơn.

Tuy nhiên, Artemis từ chối vị trí Zeus dành cho nàng. Cuối cùng Artemis nói: "Con cũng muốn Phụ Vương cho con sự trong trắng vĩnh cửu." Bản thân yêu cầu này không có gì lạ. Nhưng Artemis nói thêm "Và con muốn không một người đàn ông nào sẽ có quyền đối trọi con."

Phu vương nàng, ngài có thể không bị ảnh hưởng bởi điều này nhưng ông cũng chấp nhận nó, vì sợ rằng ông sẽ gây ác cảm trong cuộc tụ họp thánh thần. Ông chấp nhận tất cả những gì nàng yêu cầu, nhưng nàng không muốn ông cung cấp bất cứ thứ gì. Hãy để Athena là đứa trẻ được yêu thích nhất ; nàng không muốn trở thành một phần thế giới của Zeus.

Nàng rời Olympus, nhưng Apollo vẫn ở lại. Apollo, với tình yêu giai cấp và kiến trúc của mình, rất phù hợp với thế giới của các vị thần đỉnh Olympus nhưng Artemis là một người ngoài ở chốn này, nàng được chào đón không gì nhiều hơn những cơn giận dữ từ âm giới.

Artemis có năm mươi bạn đồng hành ,nhưng nàng biết rằng không ai trong số họ đủ kiên nhẫn. Họ ở cùng nàng một thời gian và hạnh phúc khi Aphrodite cưỡng ép họ.

Dù vậy không có vị thần nào theo đuổi Artemis. Nàng giữ vững mong muốn của mình và quá độc lập. Nàng không bị quyến rũ và họ hiểu.

Họ vẫn nhìn nàng, nàng biết điều đó và có rất nhiều người trong số họ. Họ không thể có nàng và vì vậy họ lấy đi những nàng tiên nymph của nàng và mỗi thiếu nữ trở thành Artemis cho riêng họ. Đổi lại, việc mất trinh tiết của mỗi thiếu nữ trở thành một sự xúc phạm đến sự trong trắng của chính nàng và nàng xử lý những hành vi sai trái này một cách nghiêm túc và trừng phạt kẻ có tội.

Daphne là người đồng hành đầu tiên ,nàng thề hẹn lòng trung thành của mình với Artemis ,nhưng Artemis nghi ngờ về sự tận tâm của nàng ấy. Apollo đến gặp Artemis trong khu rừng hoang dã, nhưng nàng từ chối đến Olympus. Chính nàng là người khiến Apollo chú ý đến Daphne, nàng ca ngợi sự tận tâm của nàng ấy dành cho nàng. Những chuyến thăm hỏi của Apollo càng ngày càng thường xuyên hơn và Artemis cho phép mình trở thành người quan sát ,nàng im lặng trước những lời tán tỉnh kỳ lạ của họ. Artemis để ý rằng Daphne không thể tránh khỏi sự chú ý của Apollo. Nàng ấy tiếp tục cống hiến hết mình cho việc phục vụ Artemis và Artemis không phàn nàn về các chuyến thăm của Apollo. Nàng nói với bản thân rằng đó là một thử nghiệm, nhưng nàng không biết liệu nàng đang thử nghiệm Apollo hay Daphne.

Và chuyện đó xảy ra , nàng hoàn toàn có lỗi trong chuyện này, nàng biết điều đó. Apollo xâm nhập vào nơi ở của nàng và nàng biết rằng mình nên trừng phạt chàng. Nhưng thay vào đó, nàng đáp trả lời cầu nguyện của Daphne và biến nàng thành một loài cây.

Apollo tiếp tục đến thăm và điều đó làm nàng ngạc nhiên. Nhưng nàng không còn tiếp chuyện cùng chàng.

---


Sau đó, chàng lại xâm phạm vào thế giới của nàng thêm một lần nữa, nàng tìm ra chàng. Đây là lần đầu tiên nàng cho phép bản thân bước vào thế giới của chàng và cấu trúc mà nàng tìm thấy chàng và bị đưa đi khỏi thế giới của nàng ngay từ Olympus cho đến địa ngục. Nàng đang ở thế bất lợi và nàng biết điều này. Ngôi đền được xây dựng trên mộ của một cánh rừng và điều này xúc phạm nàng, nhưng nàng biết rằng sự hiện diện của nàng ở đây cũng là một hành vi trọng tội, nàng cố tình để mình bất tỉnh trước khi bước vào. Áo choàng của nàng dính đầy nước và tay nàng dính đầy máu khô từ tử cung của Callisto.

Trước khi nàng có thể tìm thấy chàng, chàng đã xuất hiện trước mặt nàng. "Tỷ không nên ở đây." chàng nói và nắm lấy cánh tay nàng "Đừng như vậy."Chàng bắt đầu kéo nàng ra khỏi ngôi đền và hướng ra hồ nước bên ngoài nơi nàng có thể tự thanh tẩy.

Nàng biết rằng nếu nàng nhượng bộ chàng bây giờ, sẽ không có bất cứ cuộc đối đầu nào. Nàng đứng trên mặt đất và dần dần chàng buông tay nàng ra. Và chờ đợi nàng nói gì đó.

Cuối cùng nàng hỏi "Tại sao đệ cứ luôn theo đuổi những gì đệ không thể có?"

Khi chàng không trả lời và dường như không hiểu, nàng nói "Ta đã giết Callisto. Ta phải làm thế." Nàng đã có thể tha thứ cho nàng ấy, để nàng ấy bước ra khỏi khu rừng và sống hết đời mình cùng đứa con trai. Nàng gần như đã làm vậy, nàng biết rằng xua đuổi sẽ là hình phạt chính đáng cho Callisto, người yêu việc chung sống cùng  nữ thần của nàng. Nhưng nàng cũng nhớ rằng Callisto đã nói với nàng rằng Apollo phải chịu trách nhiệm cho sự vi phạm của chàng. Vậy nên nàng đã trừng phạt nàng ấy bằng một mũi bắn. Sau vụ đó, khi nhớ lại rằng Callisto đang ở cùng đứa trẻ, nàng đã đưa đứa trẻ đền thế giới an toàn.

"Đệ không liên quan đến nàng ấy." Apollo nói. "Chính Zeus đã cưỡng hiếp nàng ấy."

"Nàng ấy dường như tin rằng ông ta là tỷ."

"Đó là Zeus." Apollo nói lại, "Ngụy trang như đệ."

"Ta đã sai khi đến đây." nàng nói và quay đi.

Apollo vươn tay ra nắm lấy cánh tay nàng và hỏi: "Tỷ đi đâu vậy?"

"Thăm hỏi Phụ Vương một chuyến."

"Việc tỷ đến đây để đối đầu với đệ là một chuyện, nhưng thách thức Thần của các vị thần lại là một chuyện khác hoàn toàn."chàng nói. "Zeus sẽ không hứng thú với cuộc nổi loạn của tỷ."

"Ông ta không nên lừa dối Callisto."nàng nói. "Hắn không nên vào khu rừng của ta."

"Và ông ta cũng không nên bỏ rơi Mẫu Thân và để bà lang thang trên trái đất một mình. Nhưng ông ta là Vua của các vị thần. Tỷ không thể làm gì để chống lại ông ta. Đệ cũng không thể."

Nàng xem xét lời chàng và đọc hàm ý của chúng. Nàng cũng nhận ra rằng nàng đã phẫn nộ với Apollo vì đã thực hiện hoàn toàn mong muốn của cha họ, vì đã trở thành một phần vương quốc của ông. Và giờ nàng từ bỏ đi một trong số sự khinh miệt đó, nàng hiểu rằng bản chất của Apollo gần giống với Zeus hơn nàng, chàng vẫn thuộc về thế giới của nàng hơn là của chàng, ngay cả khi chàng không nhìn thấy được điều đó.

"Có nhiều cách khác mà tỷ có thể trừng phạt vì sự sai trái của ông ta." Apollo ra hiệu và Artemis cho phép bản thân bị thuyết phục bởi lý do của chàng và để mình bị kéo ra ngoài hồ. Nàng mệt mỏi vì dính máu trên người.

---

Có một thỏa thuận kỳ lạ giữa bọn họ, Apollo và Artemis. Nhớ về lợi ích chung của cả hai, họ có thể bỏ qua sự khác biệt trong một khoảng thời gian ngắn. Nàng sẽ không đến gặp chàng trên Olympus, mặc dù Apollo vẫn đến thăm nàng.

Một lần nọ, chàng thấy nàng trên những cánh đồng ,trong khi nàng đang chơi đùa cùng các nàng tiên nymph và một số nữ thần khác, ánh mắt chàng đọng lại thật lâu vào điệu múa của Persephone. Nàng cảm thấy một cơn đau nhỏ xíu, vặn vẹo trong hố dạ dày và nàng từ chối gọi đó là ghen tuông ,ngay lập tức nàng ép mình đứng vào giữa Persephone và ánh mắt chàng. Nàng hỏi tại sao chàng lại ở đây.

"Đệ cần sự giúp đỡ của tỷ." chàng nói và rồi nàng hiểu rằng đây sẽ không phải là điều dễ dàng thực hiện.

"Ta phải làm gì cơ?"

"Coronis." chàng nói và nàng hiểu. Người con gái Coronis đáng yêu, nàng đã quyến rũ Apollo với sự chân thành không ngừng khiến cho chàng không thể cưỡng lại. Coronis ,nàng đã không thể giữ sự trung thủy cho riêng Apollo.

"Không." Nàng thờ ơ nói, và sau đó tiếp tục "Đệ nên tự làm đi."

Nàng bắt đầu quay lưng đi, nhưng chàng nói, "Đệ không thể. Đệ yêu nàng ấy."

"Vậy hãy buông tha nàng." Artemis nói.

"Đệ cũng không thể làm điều đó."

"Ta sẽ không giết nàng ấy chỉ vì đệ, Apollo. Hãy nhờ kẻ khác!" nàng nói với chàng.

"Đệ không muốn nàng phải chịu đựng đau đớn. Tỷ là người duy nhất có thể làm cho cái chết không trở nên quá kinh khủng. Mũi tên của đệ mang đến dịch hại và cái chết chậm rãi, nhưng của tỷ có sự thương xót."

Và nàng hiểu. Chàng sẽ tự làm điều đó nếu chàng phải làm. Vậy nên nàng nói rằng nàng sẽ làm điều đó.

"Ta sẽ không làm điều này như một ân huệ. Đệ đi đi. Khi thời điểm ấy đến ta sẽ tự tìm Coronis."

Nhưng Apollo vẫn ở lại và nàng là người phải rời đi ,quay trở lại những cánh đồng rộng lớn.

---


Nàng tìm thấy Coronis cùng người tình mới của nàng và chính điều đó ít nhất cũng khiến cho việc này dễ dàng thực hiện hơn một chút. Nàng quay lưng lại để họ kết thúc bầu không khí ngọt ngào. Và khi chàng bỏ đi còn nàng rơi vào giấc ngủ, Artemis rút ra một mũi tên bên trong ống đựng và để tay nàng nán lại một lúc lâu trước khi rút nó ra.

Nàng dành thời gian chỉnh cung của mình và đặt một mũi tên để sẵn sàng bắn. Mục tiêu trong tầm ngắm, nàng chờ đợi.

"Tỷ biết đấy, nó sẽ bớt đau đớn hơn nếu tỷ làm thật nhanh chóng." Apollo nói , chàng đi đến từ phía sau nàng và nàng biết rằng chàng không đề cập đến Coronis.

Nàng không trả lời lại ,chỉ giữ chặt nắm tay. Chàng đứng sát sau lưng nàng, nàng siết chặt những ngón tay trên dây. Gần hơn nữa ,nàng quên đi cách thở. Và nàng bắn. Nhưng mũi tên bị trượt.

Nàng biết ơn sự im lặng của chàng khi nàng chạm vào một mũi tên khác và nhắm lại mục tiêu. Chàng không nói gì cả, chỉ đặt tay lên nàng để giữ vững cây cung của nàng. Một lần nữa, nàng bắn. Và giết .Cái chết này khiến nàng kinh ngạc, cũng như những giọt máu chảy trên ngón tay nàng tránh khỏi áp lực của việc phải giữ chặt cây cung rất lâu. Cảm giác đau đớn trán ngập, nàng thu tay lại thành một nắm đấm thật chặt, để máu chảy ra giữa khe từng ngón tay. Nàng nhắm mắt, từ chối nhìn Coronis tắt thở.

Apollo không rời bỏ nàng và cùng không buông tay. Hai tay chàng hạ xuống và áp sát lại nắm đấm của nàng, nàng có thể cảm nhận những ngón tay chàng đang cố gắng mở nó, để nàng buông thõng tay .

Và nàng từ bỏ. Nàng để chàng ôm lấy bờ vai nàng, nhưng khoảnh khắc thoải mái này thật ngắn ngủi. Có một cái gì đó bóp nghẹn ngực nàng và trong đầu tự giải phóng một sự đè nén như lời cầu nguyện. Nàng nghe thấy giọng nói của Coronis trong tâm trí "Hỡi nữ thần Artemis ,xin ngài hãy đưa đưa con của thần đến nơi an toàn. Đừng để nó chết cùng thần."

Nàng đẩy Apollo ra với lực mạnh đến nỗi khiến chàng lảo đảo. Nàng bỏ mặc chàng và chạy băng qua khu rừng để đến khu vực trống trải nơi Coronis nằm. Apollo đuổi theo nàng, nhưng Artemis đến đó trước.

"Coronis" Artemis thì thầm tên nàng và biết rằng nàng ấy vẫn còn sống. Một lần nữa, nàng thấy mình đang kéo một đứa trẻ ra khỏi tử cung của một người phụ nữ mà chính nàng đã giết. Máu trên tay nàng hòa lẫn với máu của Coronis và không còn nghi ngờ gì nữa, đứa trẻ nhỏ bé và chưa thành hình hoàn toàn là của Apollo.

Apollo tìm thấy họ tại bãi đất trống, cái nhìn sốc và đau đớn hiện lên trên khuôn mặt của chàng làm cho Artemis bớt tức giận đi phần nào. Nàng hỏi "Đệ có biết gì về đứa bé không?"

Chàng lắc đầu và bắt đầu ôm lấy đứa con của mình, nhưng chàng quay lưng đi cho đến khi Coronis gọi tên chàng.

"Xin hãy tha thứ cho em, Apollo." Nàng nói và chàng đến ngồi kế bên nàng. "Em biết ngài sẽ chăm sóc thằng bé." Chàng nắm lấy tay nàng và nàng thều thào "Em không muốn phản bội ngài. Em sợ...sợ rằng ngài sẽ rời bỏ em khi em già đi. Vậy nên em đã quay lưng trước."

"Coronis" Apollo nói khẽ và vuốt tóc nàng.

Artemis quay đi và để họ một mình, nàng mang theo đứa trẻ đi cùng. Nàng biết những gì mà Coronis không biết, rằng Apollo, đệ đệ của nàng không giống như các vị thần khác, chàng không phản bội tình yêu. Những người tình của chàng luôn luôn quay lưng lại với chàng trước.

---


Cuối ngày hôm đó, chàng đến đón con trai của mình và rời đi trong im lặng. Thật lâu sau chuyện ấy chàng không còn đến thăm nàng. Đổi lại nàng có những chuyến thăm hỏi từ những vị thần khác.

Một ngày nọ, nàng trở về từ khu rừng của mình và thấy Aphrodite đang đợi bên trong ngôi nhà nhỏ bằng gỗ mà nàng dựng lên trong rừng.

"Vậy ra đây là nơi ngươi đã đến sau khi rời bỏ Olympus." Aphrodite nói, và đó không phải là một câu hỏi.

"Nếu ngươi không thích nó như vậy, có lẽ ngươi nên ở lại Olympus." Artemis nói.

"Ngược lại ấy chứ, ta bắt đầu hiểu lý do tại sao ngươi thích nơi này hơn Olympus." Aphrodite trả lời "Olympus thiếu cảm giá...riêng tư."

"Ta không có nhu cầu giữ bí mật."

"Tất nhiên là không."

"Tại sao ngươi đến đây?"

"Để kể cho ngươi biết chuyện Persephone."

Và đó là tất cả những gì Artemis cần. Đây là cách nó luôn luôn tồn tại, giữa nàng và Aphrodite. Lãnh địa của họ nhất định phải chia cách và loại bỏ nhau. Nơi có Aphrodite là nơi Artemis rời đi, và Persephone, nàng biết, nàng cũng thế. Nàng ấy từ bỏ lời hứa sẽ ở lại.

Aphrodite bước lại gần nàng hơn và đặt tay lên vai nàng "Artemis ơi là Artemis ..." Aphrodite nói, bật gọi tên nàng khỏi làn môi mềm mại và vì thế bản thân Artemis trở nên thu mình lại dưới sự đụng chạm của Aphrodite. Nàng cảm giác như ngồi trên lửa và Aphrodite mỉm cười.

"Đừng đổ lỗi cho nàng ấy quá nhiều. Sự trong trắng là một đức hạnh khó giữ, và vĩnh cửu là một khoảng thời gian rất dài."

Nàng nhắm mắt lại một chút, tận hưởng cảm giác đụng chạm từ Aphrodite, rồi nàng nhún vai thoát ra bằng vũ lực và lùi ra khỏi Aphrodite.

"Ngươi không có thiếu nữ ngây thơ nào để ta dẫn dắt sao?"

"Luôn luôn."

Artemis quay đi và bỏ lại Aphrodite để trở về khu rừng và tiếp tục cuộc săn lùng của nàng.

---


Trời tối dần trong rừng và giờ đã quá muộn, nàng nhớ rằng mình đã không mang theo cung và mũi tên. Điều đó khiến nàng dừng lại. Cảm nhận chuyển động phía trước, nàng đi theo con mồi mà quên mất việc thiếu vũ khí. Nàng nhận ra rằng bản thân không đủ dũng khí giết con mồi bằng tay nhiều như nàng nghĩ.

---

Nàng ngồi trong rừng, trong bóng tối và không trở lại. Thời gian trôi qua, thậm chí là hàng giờ và nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình. Nàng với lấy mũi tên của mình và nhớ lại. Nàng đứng dậy và quay lại để tìm Apollo ở đó.

Nàng đã không gặp chàng trong một thời gian dài đến vậy, nhưng bây giờ, mọi thứ trở lại và nàng không còn cảm giác thời gian đã trôi qua. Nàng nhận ra đống tro trên tóc chàng, trên quần áo và trên khuôn mặt chàng. Nàng đưa tay lau nó ra khỏi mặt chàng và ngạc nhiên khi thấy máu trên tay mình vẫn còn ướt đủ để làm vấy bẩn khuôn mặt chàng.

Chàng nắm lấy tay nàng và nhìn chúng, nhận ra rằng máu không phải của nàng và đẩy  ra.

"Đệ đã ở đâu?" Nàng hỏi.

Và chàng nói "Asclepius đã chết, bị tấn công bởi xét và bị đốt cháy thành tro bụi."

Chỉ các vị thần mới có thể sống mãi mãi, cả hai đều biết điều đó. Nhưng Asclepius, được sinh ra như một vị thần chữa lành, có thể mang người chết từ địa ngục, ban cho con người sự sống vĩnh hằng nếu chàng muốn. Đó là sự thất bại của chàng và chàng có thể là lỗi của Apollo. Nàng không hỏi vị thần nào đã giết con trai của Apollo, nàng hỏi, "Đệ định làm gì?"

Chàng lắc đầu chậm chạp, nhưng không nói gì với nàng. Điều này làm nàng sợ.

"Đệ không thể làm tổn thương Zeus." nàng nhắc nhở .Và đó là sự thật. Nhưng cả hai đều biết rằng có nhiều cách khác để làm tổn thương Zeus. Hera có đủ chiêu trò và các vị thần luôn theo gương bà khi trả thù nhà vua của họ.

"Đệ biết." chàng nói. "Đệ cũng không có ý định ấy."

Nàng không tin chàng, nàng nói "Đừng quay lại Olympus. Cứ ở lại đây một lúc."

Chàng im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu và nói rằng chàng sẽ ở lại.

Và giờ đây nàng cảm thấy nhẹ nhõm. Vậy nên khi chàng kéo tay nàng, nàng cho phép chàng ôm nàng vào lòng. Nàng rụt lại và thấy chàng đang nhìn chằm chằm vào xác con nai, đẫm máu và bại trận. Ánh mắt chàng hướng về nàng và bàn tay chàng vươn lên lau đi vết máu trên má nàng. Chàng kéo nàng lại gần và hôn lên trán. Và rồi hôn lên bờ môi nàng.

Nàng lùi lại và đẩy chàng ra thật mạnh ,chàng vấp ngã và nắm lấy cổ tay nàng, giữ chặt. Nàng lại kéo mạnh, nhưng lần này nàng kéo chàng vào và đôi môi họ gặp lại nhau.

Máu là thứ trói buộc họ, đó là điều quan trọng nhất. Nhưng nó không phải là điều duy nhất.

Không có sấm sét, động đất hay thậm chí là nhật thực để đánh dấu sự đụng chạm của hai thế giới và nàng ngạc nhiên nhận ra rằng nếu nàng thực sự muốn điều này, nó có thể xảy ra mà không có rung âm .

Luôn luôn có sự hiện diện của chàng khi nàng trở về với chính mình một cách trọn vẹn , mọi thứ xảy ra kể từ lần đầu tiên họ ở bên nhau và sự cô độc dường như biến mất. Nhưng mọi thứ xuất hiện sau đó là kết quả của sự gắn kết đầu tiên và không thể bị lãng quên. Luôn luôn bởi sự hiện diện của Apollo mà nàng nhớ đến chính mình - nguồn gốc, lãnh thổ và lời thề trinh nữ của nàng. Bởi vậy, nàng không bao giờ có thể làm những chuyện như thế này.

Thế là nàng đẩy chàng ra. Lần này, mọi thứ nhẹ nhàng hơn, Nàng nói, "Không."

Chàng buông cổ tay nàng và im lặng đứng đó, ghi nhớ ánh mắt của nàng. Và nàng là người lùi lại, lảo đảo và bỏ chạy. Nàng cũng bỏ rơi chàng ,phía sau cánh rừng cô độc.

Khi nàng ngừng chạy, nàng thấy mình đứng giữa một khoảng trống cạnh một cái hồ và nàng nhận ra rằng xung quanh nàng bao phủ máu và tro tàn. Nàng xé rách quần áo của mình và bước vào chất lỏng trong suốt, mát mẻ.

Máu và tro tàn biến mất, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được ký ức về bàn tay chàng di chuyển trên da mình. Nàng cũng có thể cảm nhận được ký ức về Callisto, máu nhỏ từng giọt xuống tay và xuống cổ tay nàng. Nàng nhớ lại sự phản bội, nhưng quan trọng hơn nàng nhớ lại hình phạt cho việc không ai được phép rời khỏi vương quốc của mình mà không phải hy sinh.

Nàng bước ra ngoài – không gian của nàng và suy nghĩ của chính nàng - bởi cảm giác về một sự hiện diện khác. Nàng tự hỏi liệu Apollo có đi theo nàng không, nàng không muốn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu chàng làm vậy. Vì vậy, nàng quay người lại và mặt nước vẫn im lặng theo mệnh lệnh của nàng, để kẻ đó phải xuất hiện và đó không phải là Apollo.

Khi mắt nàng chạm ánh mắt người thợ săn, chàng thở hổn hển và sợ hãi, nhưng thật ngu ngốc, chàng không quay đi và làm điều mà không người đàn ông nào – cả thần lẫn người - được phép làm: chàng nhìn chằm chằm vào Artemis.

Nàng không có mũi tên của mình, sẽ không có sự thương xót nào được thể hiện và chàng đã không chứng tỏ mình xứng đáng. Vì vậy nàng không tiếc lời ban hình phạt của mình. Với âm thanh của những lời nói rỗng tuếch ,chàng bị biến thành một con nai. Và khi bị biến thành một con vật, chàng cho thấy những dấu hiệu đầu tiên về sự hiểu biết của con người: chàng nhận ra sự vi phạm của mình và quay lưng lại để chạy khỏi hồ và ra khỏi rừng. Nhưng chàng bị bắt bởi những con chó săn của chính mình trước khi kịp rời khỏi hồ ,nàng quan sát khi chúng xé rách cơ thể chàng .Máu chàng vấy bẩn nước và cảm giác tinh khiết của nàng không còn nữa.

Nàng quay trở lại khu rừng để tìm Apollo, đã quá muộn, nàng nhớ lại lý do tại sao chàng lại đến nơi nàng ngay từ đầu.

---


Sau đó, nàng đứng đợi chàng, nhưng Apollo không quay lại với nàng và nàng biết rằng có điều gì đó không ổn.

Nàng cố gắng quên đi chàng, về bản thân, về họ. Nhưng khu rừng khiến nàng nhớ đến việc nàng đi lạc và việc săn bắn chỉ làm nàng thêm khao khát chàng. Nàng thậm chí còn cân nhắc đến việc lên Olympus, nhưng mẫu thân đã đến bên nàng trước đó.

Bà khóc lóc và van nài, Leto nói với nàng rằng Apollo đã giết chết Cyclops, người đã tạo ra tiếng sét đánh vào con trai mình và Zeus sẽ trục xuất chàng đến Tartarus.

Trong số các vị thần bất tử, hình phạt cho sự phản bội hiếm khi tồn tại mãi mãi, nhưng một cuộc lưu đày đến Tartarus còn tồi tệ hơn cả cái chết đối với một vị thần.

Và một lần nữa, đó không phải là bản thân của nàng, cũng như quyết tâm không khoan nhượng của nàng lại đồng ý để Leto đến chỗ Zeus và cầu xin sự sống cho con trai họ. Vì vậy, hình phạt được giảm xuống thành một kẻ bị lưu đày từ Olympus trở thành người thường một thời gian ,làm nô lệ cho Admetus, một vị vua trần thế.

Chàng không đến gặp nàng ,cũng không nói lời chia tay. Và do đó thời gian sống của con người dường như cũng trở thành cả cuộc đời đối với nàng.

---


Một lần nọ ,Orion đến chỗ nàng để cầu xin sự thương xót. Orion, người thợ săn có đam mê duy nhất là rừng cây và đuổi bắt .Việc mù lòa đã tước đoạt cả hai thứ trong cuộc đời chàng.

Artemis phục hồi thị lực và đổi lại, chàng không thể làm gì khác ngoài việc yêu vị nữ thần đã cho chàng lòng nhân từ ấy.

Chàng đi theo nàng , đi săn cùng nàng và khi cuộc tán tỉnh thầm lặng này không lay chuyển được Artemis, chàng làm điều duy nhất là thể hiện sự tận tâm của mình bằng cách cống hiến cuộc đời cho việc phục vụ nàng và thề chỉ trung thành với mình nàng. Và điều này, chàng thậm chí tâng bốc Artemis và khiến nàng thấy bản thân thích cách phục vụ của chàng hơn cả những tiên nữ đã rời đi.

Và thế là thời gian trôi qua nhanh hơn so với suy nghĩ trước đây của nàng, nhưng vẫn vậy, Apollo không quay lại với nàng. Chính từ miệng người khác, nàng nghe tin chàng quay trở về.

Khione, người tình của Apollo và Hermes, nàng rất muốn cho Artemis biết rằng bản thân nàng được Thần Mặt trời ưa chuộng hơn cả tỷ tỷ của mình.

Khi chàng đến chỗ nàng, đó là để cảnh báo nàng về Orion, chàng nói với nàng rằng việc các vị thần trở nên gắn bó với người phàm là không tốt.

"Tại sao không?" Nàng hỏi chàng.

Và chàng nói "Bởi vì họ sẽ chết."

"Không, chúng ta giết họ." nàng nói.

"Cái giá nhỏ bé phải trả vì tình yêu của các vị thần."

Và nàng nói "Ta không yêu Orion."

"Hắn sẽ phản bội tỷ." chàng nói. "Bọn họ luôn luôn như vậy."

Chàng bỏ mặc nàng và nàng biết rằng có điều gì đó khác biệt nơi chàng, nhưng Apollo không nói gì với nàng về việc lưu vong của chàng.

---


Nàng cảm thấy an toàn khi bên Orion, bất chấp sự khao khát nhè nhẹ mà nàng cảm thấy khi chàng xuất hiện. Đó là bởi vì chàng là người mà nàng cho phép mình cảm nhận điều này, nàng biết rằng chàng sẽ biến mất trước khi ham muốn có thể chiến thắng nàng.

Một đêm nọ, nàng thấy mình ở Delos, cách xa khu rừng và không ngạc nhiên khi thấy Apollo ở đây. Chàng nói với nàng về lòng tốt của ông chủ và về cái chết của chàng. Chàng nói về những bức tường kỳ diệu thành Troy mà chàng dựng lên khi ở đó. Chàng cũng kể cho nàng nghe về kỹ năng bắn cung của người dân thành Troy và tất cả những gì chàng học được từ họ.

Ở nơi mà họ tồn tại trước khi quay trở về lãnh thỗ của họ, nàng thấy rằng trong khi thế giới của họ có thể không bao giờ cùng nhau hòa hợp và không phải lần gặp mặt nào cũng phải đụng chạm. Vì vậy, nàng tiếp tục đến đây, đêm này qua đêm khác, đôi khi chàng đã ở ngay đó ,hay đôi khi nàng chỉ có một mình. Đôi khi, Orion yêu cầu đi cùng nàng và nàng luôn nói không.

Một lần nọ Apollo đề nghị cho nàng thấy những gì chàng học được từ Trojan và cho nàng thấy những gì chàng có thể làm với mũi tên của mình, ví như bắn một mục tiêu dường như nhỏ hơn một hạt bụi từ khoảng cách của họ. Mũi tên của chàng bắn, phập một phát.

Họ thường chỉ bắn để giết, vậy nên Artemis thích trò chơi này và nàng nói rằng nàng có thể bắn một thứ gì đó xa hơn nữa. Apollo mỉm cười và chỉ vào một mục tiêu ,nàng gật đầu và bắn mặc dù nàng không thể nhìn thấy nó. Khi mũi tên chạm đích, nàng thấy không có một sự phản kháng hay âm thanh nào, nhưng cái đốm vô hình mà nàng bắn vào lan ra trong những đợt sóng đỏ ngầu. Và nàng biết ngay đó là ai, nhưng Apollo, nàng nghĩ chàng biết tất cả mọi thứ từ đầu đến cuối.

Nàng hít thật sâu khi nhận ra điều này và nàng có thể cảm nhận được bàn tay của Apollo đặt lên vai nàng để hỗ trợ nàng. Nàng đau đớn nhún vai và để cơ thể mình ngã xuống đất. Sự tức giận của nàng, chàng biết cách làm thế nào để xoa dịu ,nàng sẽ không cho phép chàng tạ lỗi. Chàng gọi tên nàng, nhưng nàng không trả lời. Cuối cùng, chàng ngồi xuống bên cạnh nàng và chạm vào khuôn mặt nàng, nàng cho phép chàng làm vậy nhưng không đáp lại sự đụng chạm từ chàng.

Tay chàng ôm lấy hai thái dương nàng ,nàng nhắm chặt mắt lại. Chàng chạm vào chúng và nàng nhìn thấy những gì chàng luôn biết và nàng thấy, cái chết này của Orion, tất cả số phận khác của chàng.

Và một trong số đó, nàng thấy chàng chết trong chính tay mình, nàng cũng thấy những cái chết khác. Nàng yêu chàng và chàng chết; chàng phản bội nàng và nàng trừng phạt chàng; chàng cố gắng vượt qua nàng, và nàng giết chết chàng. Tất cả những cái chết này tồn tại trong một cái chết . Và mỗi lần, đó đều là lỗi của nàng.

Apollo cúi xuống gần hơn và nói "Tỷ có thể đổ lỗi cho đệ, nếu tỷ muốn." Và sau đó, "Hắn ta đã bị phán quyết từ khoảnh khắc tỷ yêu hắn."

Và nàng biết điều này - luôn luôn biết - rằng con người không thể bất tử như các vị thần và thường thì, họ không thể sống cùng các vị thần.

Nàng vẫn im lặng và không phủ nhận bản thân yêu Orion. Hãy để Apollo nghĩ rằng Orion là người nàng yêu.

Artemis nhắm mắt và nước mắt âm thầm chảy ướt đẫm lông mi nàng. Apollo buông tay ra khi những giọt nước chạm vào tay chàng. Bây giờ nàng khóc vì mất đi Orion, nhưng nàng sẽ chỉ có thể thương tiếc mà thôi. Cuộc sống của Orion rất ngắn ngủi và Artemis có một cuộc sống vĩnh cửu. Sự tức giận của nàng dành cho Apollo sẽ kéo dài thật dài.

Cơ thể của Orion được rửa trên bờ và chảy máu. Tuy nhiên, nàng vẫn im lặng và rằng sẽ không nói gì với chàng nữa, Apollo bỏ mặc nàng rửa sạch máu của Orion.

Máu là thứ trói buộc họ, đó là điều quan trọng nhất, nhưng nàng tự hỏi liệu như vậy đã là đủ .

---


Cuối ngày hôm đó, nàng chôn xác Orion và đặt hình ảnh của chàng lên bầu trời đêm, gần mặt trăng nhưng luôn quay lưng với mặt trời. Nàng ngạc nhiên khi thấy mình nhẹ nhõm hơn vì đã thoát khỏi một vi phạm lớn : nàng sẽ không thể sống với việc giết Orion như cách mà Apollo có thể sống với việc phá hủy mọi thứ chàng yêu thương. Nhưng nàng vẫn không cho phép mình biết ơn chàng, cũng không bao giờ tha thứ cho chàng.

Nàng biết ơn lời nhắc nhở rằng ham muốn không bao giờ có thể đi vào vương quốc của mình mà không có hậu quả và sự hy sinh. Nhưng nàng cũng nhớ rằng khiết tịnh là một đức tính khó giữ và vĩnh cửu là một thời gian rất dài.

Hoàn văn 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro