Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Chúng tôi là chị em sinh đôi

-"Chị ơi, nhanh lên nhanh lên..."
-"Anh Thắng, đợi em với!"
Tiếng Đông Linh réo rắt khẩn thiết gọi chị gái, rồi lại chạy thật nhanh sánh đôi với người trong mộng.

Đâu phải Đông Nhi không muốn nhanh, chỉ bởi vì cứ ngỡ hôm nay vừa là chủ nhật, vừa là sinh nhật mình, nên tối qua cô đã thức tới 5h sáng để đọc thâu một cuốn truyện.

Định bụng hôm nay sẽ ngủ xuyên ngày luôn. Ai dè, lại phải làm quản sự cho cô em gái nhỏ này.

Thị xã này có ai là không biết hai cô con gái sinh đôi đẹp như hoa của Giáo Sư Hà Quốc Trung?q

Đông Linh thì nổi tiếng không phải bàn rồi, với giọng ca thánh thót trong trẻo, năm ngoái, mới tròn 13 tuổi, cô đã lọt top 3 cuộc thi Tìm kiếm tài năng trẻ.

Cái tên Đông Nhi tuy không vang như em gái mình, nhưng chí ít, với chỉ số IQ 154, nhiều năm liền trong top 3 Olympic Toán khu vực miền Bắc, học trò cưng của thầy cô, con cưng của bố mẹ cũng làm cô không hề tự ti khi bị người ta so đo với Đông Linh.

Ba mẹ nào cũng nói, họ yêu các con như nhau, họ luôn cố gắng thể hiện điều đó, nhưng ở lâu, làm sao giấu được?

Chỉ cần nhìn ánh mắt họ, Đông Linh liền biết. Họ chưa bao giờ phàn nàn về Nhi, dù chị ấy có đọc truyện hay xem phim thâu đêm, dù chị ấy có đi chơi tới 11h, nhưng với cô, mọi chuyện khắt khe hơn nhiều!

Lần này sinh nhật, 14 tuổi, cô thấy mình lớn lắm rồi, nhưng với ba mẹ, xin đi chơi với một cậu bạn trai là chuyện gì ấy rất chi to tát. Chính vì vậy, cô phải dùng mọi thủ đoạn kéo chị gái đang co ro kêu gào, chỉ cần chị ấy xin đi, ba mẹ tất nhiên đồng ý.

Đông Linh mặt váy sát thân màu đỏ nổi bật, Đông Nhi chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng kèm chân váy xanh, đó là phong cách riêng, cũng là điểm khiến người ngoài dễ phân biệt họ.

Linh hướng ngoại, thích màu sắc sặc sỡ thì Nhi lại thích sự đơn giản, tinh tế. Nhưng nếu họ cùng mặc đồng phục trường, để cùng một kiểu tóc, chắc chắn trên đời chẳng ai có thể nhận ra, ngoại trừ ba mẹ, bởi vì thực sự, họ giống nhau như hai giọt nước!

Họ đến một công viên gần trung tâm thị xã, Thắng dải bạt mang theo, Nhi cũng chuẩn bị sắp xếp đồ ăn, Đông Linh thì nhí nhảnh khám phá xung quanh, hứng chí nằng nặc đòi Thắng đi theo.

Lúc này chỉ còn lại một mình Nhi cô bất giác thở dài, tự nghĩ mình như mẹ của hai đứa trẻ này vậy? Thắng, Linh, Nhi học cùng nhau từ ngày mẫu giáo, nhưng Nhi và Linh được giáo sư Hà Trung cho đi học sớm một năm, nên Đông Linh gọi Thắng là anh.

Đồ mẹ chuẩn bị rất ngon, họ ăn tới no căng, cả ba cùng nằm thườn trên cỏ, đùa nghịch...

-"Anh Thắng à, năm sau chị Nhi em định thi chuyên Biên Hòa đấy!"

Đông Linh hứng chí khoe, con bé này, chuyện gì nó cũng có thể khoe 'anh Thắng' của nó được. Kể cả cô là chị ruột, nhưng cũng chẳng thể sánh bằng...

Từ nhỏ tới giờ, cả ba cùng học trường quốc tế liên thông. Môi trường rất tốt, nhưng sang năm vào cấp 3, cô thực không muốn tiếp tục.

Lý do thực sự ...bảo cô xấu tính cũng được, ích kỉ cũng được, nhưng trong lòng, quả thật không muốn thêm một giây phút nào cứ phải sống cùng với hai con người này nữa, thực sự không muốn lúc nào cũng làm người thừa thãi, cô muốn, từ năm sau, sẽ là cuộc sống của riêng mình!

-"Tiếc quá, năm sau chỉ có hai anh em mình học cùng nhau thôi, chị Nhi đi nơi khác rồi..."

-"Đã thi đâu, chắc gì đỗ"
Nhi khiêm tốn.

-"Chị mà không đỗ thì ai đỗ?"
Thắng cũng chen vào, rất bình thản.

-"Thực ra anh quên chưa nói với em, anh cũng nộp đơn dự tuyển vào chuyên Toán của Biên Hòa rồi..."
-"HẢ???"
Hai chị em gái tý sốc. Đông Linh sốc vì anh chị yêu quý bỏ rơi mình, cô lập tức đòi thi chuyên. Đông Nhi còn sốc hơn, tưởng trốn tránh được, ai dè cuối cùng...vẫn là thế.

Cuối buổi, tiễn hai chị em về, cũng là lúc Thắng đưa quà cho họ. Mọi năm thì chỉ đưa trên lớp, năm nay được đi chơi nên khác hẳn. Đông Linh nhận được con gấu bông to bự mà cô hằng ao ước.

Đông Nhi nghĩ mà thấy tội cho cậu ta, chơi với Đông Linh, nhưng em ấy lại có chị gái sinh đôi là cô, đâm ra năm nào cũng phải mất thêm khoản tiền mua quà sinh nhật cho cô.

Thắng đưa cho Nhi, một gói giấy nhỏ xíu...Đông Linh quắc mắt:
-"Ặc, anh sao tặng quà chị ấy bèo thế?"
-"Thì dồn tiền mua hết quà cho em rồi còn gì?"
Tránh khó xử, Đông Nhi dàn hòa:
-"Thôi thôi, có là tốt rồi, mình cảm ơn!"
Về tới nhà, Đông Nhi hồi hộp mở, cô sững lại...quả là "người yêu" khác với "chị gái người yêu", cô được Thắng tặng, đơn giản là một con hạc giấy!

Thắng cũng chưa bao giờ thừa nhận thích hay yêu Đông Linh, nhưng người làm chị như cô chẳng nhẽ không hiểu, làm gì có thứ tình bạn trong sáng nào giữa nam và nữ, ngày nào cũng kè kè bên nhau?

Từ hôm ấy, Đông Linh cũng ra sức học tập, biết mình chẳng thể đỗ chuyên Toán như anh chị nên đành phải ghi danh chuyên Anh. Cô từ trước xác định tương lai sẽ thành người nổi tiếng, đâm ra mấy chuyện học hành không bao giờ để ý, bây giờ, quả là vất vả.

Đông Nhi dù có cố hết lòng, dậy bảo từng chút, giải thích từng tý, thì cô em gái vẫn mơ mơ màng màng, cuối cùng, một đêm cô đang gặm nhấm bộ phim yêu thích thì Đông Linh gõ cửa. Một hồi suy nghĩ, Đông Nhi quyết định đồng ý.

Những ngày hè oi ả tháng 6 rồi cũng qua đi, thời khắc mà tất cả các học sinh lớp 10 chờ đợi là đây, kết quả tuyển sinh đã về.

Không nằm ngoài dự đoán, Ông Cao Thắng thủ khoa khối chuyên Toán.
Nằm ngoài dự đoán, mặc dù điểm Anh chuyên có hơi thấp: 7 điểm nhưng điểm Toán chung: 10; Văn chung: 9 đã giúp cho Đông Linh thủ khoa khối chuyên Anh.

Ngoài dự đoán hơn nữa, thần đồng trong mắt các thầy cô, Đông Nhi suýt trượt.
Chưa từng thấy một thí sinh nào có thể làm toán chuyên 10 nhưng thi toán chung lại có 3 điểm, văn chung thì 3.5. Cũng may môn chuyên nhân hệ số đôi, tổng Nhi được 26.5; vừa hay đủ điểm vào lớp Toán 2.

Sắc mặt giáo sư Hà Trung khó coi hơn bao giờ hết, giọng nói như muốn chém người ta:

-"Con Nhi lên phòng ta!"
Đông Linh sợ tới xanh mặt, từ bé ba chưa bao giờ có thái độ như thế với chị. Đông Nhi bình thản, vào tới phòng, gặp ba, tự khắc biết điều quỳ xuống.
-"Con làm ba mất mặt, con xin lỗi"
-"Lỗi của con là gì?"
-"Dạ, lỗi của con là quá chủ quan, đi thi bất cẩn nên làm bài không tốt!"
Giáo sư Trung cười lớn, con bé này, ta đẻ ra chúng mày mà lại làm trò mèo trước mặt ta?

-"Đấy không phải lỗi, ngồi ở đây quỳ tới khi khai ra thì đứng dậy!"
Tuy biết con cả ngoan cố, nhưng ông chưa từng thấy đứa nào lì lợm tới vậy, nếu như là Đông Linh, chỉ cần lườm thôi đã khiến nó van xin rối rít, nhưng Đông Nhi thì không...nó thi gan, quỳ tới tối với ông.

Ông biết, nó có thể thi gan tới sáng mai; đành đi tới, nhẹ nhàng khuyên bảo:
-"Ba không thích những người gian dối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro