Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Ai là chị ? Ai là em ?

Buổi chiều, học chuyên.
Đông Nhi hớt hải, chỉ vì buổi trưa nay trên mạng phát hành How I Met Your Mother tập mới nhất mà cô cố kiết xem xong mới đi, tới lớp cũng may vẫn còn một chỗ trống, tiếc là người bên cạnh, không ai khác, chính là kẻ thù mới xác lập ban sáng.

Nhưng có sao? Vẫn trưng bộ mặt bình thản, vô tư ngồi vào chỗ.

Đối với bọn họ thì đó luôn là những buổi học thú vị nhất trong tuần. Khác với ban sáng, học chuyên thì Toán 1và Toán 2 ghép thành lớp lớn.

Mỗi lớp ngồi một dãy, rất phân biệt giai cấp.
Xưa nay, tuy không chiến tranh ra mặt, nhưng hầu như giữa các lớp của cùng khối chuyên, luôn có chiến tranh ngầm, hai lớp Toán nào có ngoại lệ?

Về thành tích, năm nào Toán 2 cũng thua bét dí, nhưng về phong trào, hoạt động thì Toán 1 xách dép.

Năm nay tình hình có vẻ đổi mới, gần một tiếng rồi mà bài nào bên Toán 2 cũng có người dơ tay, bọn Toán 1 thầm cầu thầy cho bài thật khó, xem dãy bên kia chúng cầm cự tới bao giờ?

Quả thật, càng về sau, mức độ bài càng khó, số người làm được cũng ít dần, tiếc là ở Toán 2, dãy bàn thứ 3, có hai đứa ngồi cạnh nhau, chúng vẫn chiến đấu tới cùng...thành ra tỷ số vẫn là hòa.

Thầy rốt cuộc cũng cho một bài quyết định, bất đẳng thức, khá là khó nhai.
20 phút, hai bên vẫn yên lặng.

Đông Nhi toát mồ hôi, nhưng cũng rất hứng, hiếm khi gặp bài nào hay vậy.
Phút thứ 30, trong đầu Thắng lóe lên tia sáng, viết viết ra nháp, xong lại thấy có gì không đúng, nhưng không phát hiện được, đành đưa sang cô bạn bên cạnh:
-"Xem cái này xem..."

Bình thường thì cô sẽ quyết tới cùng, nhưng nhìn liếc qua lời giải của cậu ta khá là ngắn, có chút nghi hoặc, Nhi cầm lên, xem xem cẩn thận, khóe môi khẽ nhếch.

-"Nào, ai làm ra chưa nào?"
Tiếng thầy, cả lớp vẫn lặng yên. Thắng còn ngập ngừng.
Đông Nhi nhanh nhảu:
-"Kìa dơ tay đi kìa, cậu phải làm nở mày nở mặt cho Toán 2 chứ..."
Được sự động viên của bạn, Thắng không chần chừ, lên bảng trình bày dưới con mắt ngưỡng mộ của bao bạn bè, Toán 2 được thể rất vênh váo.
Thầy nhìn một lúc, cất giọng:

-"Có ai thấy vấn đề gì không?"
Ai cũng thấy lời giải của cậu ta rất hay, rất sáng sủa, chỉ có cô nữ bàn 3 bình tĩnh lên tiếng:

-"Thưa thầy ở bước thứ ba bạn dùng Cauchy nhưng bị ngược dấu."
-"Tốt, chính xác"
Toán 1 được thể cười khinh bỉ, Thắng hận không có lỗ chui.
-"Các em ai có lời giải?"
Cũng may lúc cậu ta lên bảng, Đông Nhi thế nào lại nghĩ ra, lên gỡ lại danh dự cho lớp mình.

Cuối buổi, Thắng còn ngồi lặng thinh.
Cô bạn khoác ba lô đi qua, xoa xoa đầu cậu, đúng cái kiểu chủ vỗ đầu chó vậy; đoạn, tỉnh bơ đi về.

-"Đứng lại!"
-"Tôi bảo cậu đứng lại..."
Cánh tay bị ai đó kéo, Đông Nhi hơi nhíu mày.

-"Cậu trả thù tôi vụ lúc sáng à? Lúc đó tôi đâu có cố ý, tôi dơ tay ý bảo cậu đang ở câu 5; tôi cứ nghĩ cậu ít ra cũng biết đang ở mục nào..."
-"Cậu nói gì vậy, tôi không hiểu? "
-"Đừng có trả vờ..."
-"Trả vờ gì cơ, lúc nãy á? Là cậu dơ tay lên bảng mà? Liên quan gì tới tôi? Đến thiên tài còn có lúc nhầm, ngộ nhận tý thì sao đâu...cậu nghiêm trọng thế?"
-"Cậu đợi đấy..."
Mẹ kiếp, tên này, bao năm nay quen biết, luôn chung sống hòa bình, mà giờ lại thế này? Lẽ nào do bao năm, có Đông Linh bên cạnh, nên họ mới hòa bình được tới thế? Lẽ nào là giả tạo?

Chợt nhìn bạn học nữ đằng trước, Đông Nhi cười mỉm, tiến lên nói thì thầm: "Cậu ơi cái cậu dưới kia thích cậu nhưng không dám nói"

Bạn nữ quay lại nhìn Thắng bằng ánh mắt thẹn thùng, Nhi bỏ về trước, hại cậu ta giải thích tới chóng mặt, cũng may mà lớp Đông Linh vừa tan, ra mặt đòi lại bạn trai, không thì khốn.

-"Anh Thắng, về thôi..."
-"Ừ!"
-"Trưa anh ở trường có mệt không?"
-"Không, vui mà ..."
Nhà Thắng xa nên trưa phải ở lại, Đông Linh hận nhà mình lại cách trường có 2 cây số.

Lúc chiều chở Đông Linh đi học, nên giờ Đông Nhi theo thói quen đứng đợi em gái.

Đợi mãi, nó mới lê ra cổng trường, Đông Nhi chợt thấy mình ngu, đợi làm chi, nó có người rước kia rồi mà, haizz...

-"Ê, làm gì mà đi nhanh thế, không đợi bọn tôi à?"
-"Tôi để hai người tâm sự còn gì?"
Đông Linh dường như quen rồi, cười nói:
-"Chị em tâm lý vậy đó..."
-"Vẫn còn sớm, ba người chúng ta đi ăn bánh gối đi!"
-"Tôi phải về trước, hai người đi đi..."
Đông Nhi nhìn sang cô em đang lo lắng:
-"Yên tâm, ta sẽ bảo với ba là mi ở lại tập văn nghệ"

Đông Linh cười sung sướng:
-"Đi anh đi, thèm quá..."
Sắc mặt Thắng xẹt qua một tia điện, nhưng vẫn bình thản:
-"Đi, chở Đông Linh của anh đi ăn nào..."
Nhìn hai con người ríu rít rẽ sang đường, tự dưng cô thấy quãng đường về nhà yên tĩnh đến lạ.
....

Cuộc sống của bọn họ cứ thế mà trôi, giữa cậu và cô em, tình cảm ngọt ngào, giữa cậu và cô chị, chiến tranh ngầm không dứt.

Lần đi tập văn nghệ đoàn trường, chỉ vì muốn hỏi han tình hình của anh Thắng, Đông Linh đã làm quen với bạn Toán 1, lân là hỏi mới phát sốc, anh ấy học Toán 2, vậy là cùng lớp chị.

Sao chị không nói gì? Sao anh cũng không nói gì?
Lẽ nào...chị cũng thích anh, muốn giấu cô?
Nghĩ tới đây, lòng Đông Linh dâng lên một nỗi lo...
Vào phòng chị, tỏ vẻ nhăn nhó, cô la trời:
-"Mai lớp em kiểm tra Toán 1 tiết."
-"Thế thì sao?"
Đông Nhi vừa ăn ngô cay, mắt vẫn dán vào màn hình.

-"Tỷ biết mà, tỷ còn hỏi, giúp em đi mà..."
-"Haizz...muội cứ vậy, ít ra phải học tý chứ, đâu phải lần nào ta cũng giúp được"
-"Đi mà, nốt lần này thôi, mai chỉ cần tỷ giúp muội làm bài, sau đó các tiết sau có thể xin nghỉ ốm, còn muội sẽ đi học thay tỷ, ngồi ngoan ngoãn 5 tiết."

Giao dịch khá là lợi lộc, ngày mai cô cũng toàn môn phụ, theo như lời Đông Linh nói, cô chỉ cần vác mặt tới trường 45 phút buổi sáng, làm hộ nó bài thi, sau đó thì được về nhà luôn ư?

Sướng, đồng ý ngay tức khắc.
Đông Linh là muốn thăm dò ý chị, xem có phải cố tình giấu diếm không, thấy chị toe toét gật đầu, cô vui vui.

Bình thường chỉ thứ 2 bọn cô mới phải mặc đồng phục; mặc vào thì chẳng khác gì bản sao. Nhưng hôm nay là thứ 5, hai đứa đành phải đổi áo quần.

Ra tới cửa, gặp anh - từ ngày khai giảng thì cái xe của Đông Linh luôn hỏng, Thắng cũng không hỏi nhiều, ngày nào cũng tới đón; lòng Đông Linh không kiềm được, đành lên tiếng:

-"Ê, Thắng à, hôm nay tớ đau chân, cậu đèo tớ nhé, Đông Linh đi xe tớ..."
Nhi ngớ người, giờ mới phát hiện, mình đang là Đông Linh, đang định phóng đi thì Thắng quay sang nói với Nhi giả- tức Đông Linh:

-"Xin lỗi cậu, chân đau thì chẳng liên quan, cậu đi xe đạp điện mà, tớ chỉ thích đèo Đông Linh thôi..."

Đông Linh hơi thất vọng, nhưng thấy ấm áp, thì ra trong lòng anh ý, lúc nào cũng có mình; đành giật xe từ tay Đông Nhi, tỏ dáng dấp người chị:

-"Thôi, mi ra Thắng đèo đi, ta tự đi được, hai người tình cảm quá cơ..."
Đông Nhi cứng lưỡi, thôi thì vì cái lợi lộc nghỉ 4 tiết cuối đành quay im lặng làm ngơ vậy.

Ngồi sau lưng cậu ta, cái mùi bạc hà thật đáng ghét.
Bỗng dưng, xe đi chậm lạ thường, cô em bên cạnh quan tâm:

-"Xe hết điện à cậu?"
-"Ừ, tối qua tớ quên không sạc..."
-"Thế để tớ nai Đông Linh cho"
-"Không cần đâu, tớ thích đi với em ấy, vẫn còn sớm mà, Đông Linh em sợ muộn không?"

Lại một câu nói khiến Đông Linh thấy ấm lòng.
Ọe, anh em, nghe buồn nôn...Nhi đành thở dài:
-"Em đi với anh hay với chị cũng được..."
-"Thế thôi, em đi với anh, Nhi cậu cứ đi trước đi, không phải đợi bọn mình! "
Nhi giả hạ tốc độ cho bằng bọn họ, dù sao vẫn là sáng sớm, tiết trời khá dễ chịu.

-"Đông Linh!"
Đông Linh theo phản xạ quay sang, sau đó lập tức nhận thức quay đi. Nhi cố đè nén, dạ một tiếng rất ngoan.
-"Em ốm à, hôm nay không thấy em nói gì cả, thường ngày nói nhiều lắm cơ mà..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro