Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Tin đồn cao cấp
-"Mịa...đứa nào, cả trường là những đứa nào???"
-"LÀ CẢ TRƯỜNG ĐÓ!!!"
-"Làm gì mà gào lên như hùm vậy? ĐIÊN À?"
-"ĐIÊN ĐẤY! Sắp phát tiết rồi..."
Đông Nhi nhìn cô em gái, con bé này, cứ đụng tới từ Thắng là nó lại dở chứng như con điên...bực mình, cô quát:
-"Kiểu gì đấy? Ừ đó, tao thích thằng Thắng đó, nói cho mi biết, tao thích nó từ hồi mẫu giáo cơ, cái thời kì đi ị còn cởi chuồng đấy, tao đã chết mê chết mệt rồi, sướng chưa?"
-"Chị...không nói nổi..."
SẦM!
Phòng hai đứa nằm tầng ba, đối diện nhau. Đông Linh ngúng nguẩy đóng cửa tự kỉ...
Đông Nhi biết, lúc em gái mình khóa trái phòng khóc lóc, thân làm chị, tốt nhất là...cứ để cho nó khóc!
Không khí cơm tối nhà giáo sư Trung cũng không vì thế mà tụt giảm. Mọi người vẫn nói chuyện cười đùa, Đông Nhi và ba mẹ tám đủ thứ, nào là đội tuyển quốc tế, nào là công ty mẹ cổ phiếu mới tăng, nào là cái cô dẫn chương trình trong tivi có hai nốt ruồi...
Đông Linh xếp đũa rồi xin phép ba mẹ về phòng, cũng chẳng ai nói gì.
Tối, bác giúp việc đem cơm lên, dỗ dành.
-"Nào, ăn đi cháu, không ăn đói da dẻ xấu ra..."
Đông Linh đang rấm rứt, như gặp được đồng minh.
-"Chỉ có bác là quan tâm tới cháu thôi, cả nhà chẳng ai để ý cả, mọi người đều quý chị Nhi, chị ấy chỉ cần lạnh mặt một tý là ba mẹ hỏi thăm tới tấp, đằng này... ba mẹ ghét cháu..."
Bác Vân thở dài, nào phải ba mẹ cô không thương cô. Thử hỏi một đứa con từ khi sinh ra tới khi lớn lên chỉ khoảng dăm ba lần buồn bã với một đứa kiến chưa cắn tới chân đã rơm rớm thì thái độ ba mẹ giống nhau được sao?
-"Thôi ăn đi cháu, ba mẹ nào chả thương con, đừng nghĩ linh tinh...ba mẹ là chiều cháu lắm rồi đấy!"
-"Cháu chẳng thấy chiều tý nào cả"
-"Khi nào lớn cháu sẽ hiểu!"
-"Cháu lớn rồi đây mà cháu chẳng hiểu nổi..."
...
Cốc cốc cốc...
3 tiếng 25 phút!
Đông Nhi ngó đồng hồ, xem ra lần này dỗi lâu hơn, đúng là liên quan tới Thắng có khác.
-"Cứ vào..."
-"Chị!"
-"Ừ!"
-"Em nói thẳng nhé!"
-"Ừ!"
-"Chị từng bảo, em thích cái gì chị cũng cho đúng không?"
Nhi vừa cắn bỏng ngô, mắt vẫn dán vào laptop.
-"Ừ!"
-"Chị nhường anh Thắng cho em!"
-"Ừ!"
Đông Linh há hốc.
-"Sao có thể thế, chị cũng thích anh ấy cơ mà?"
-"Thế mi muốn sao? Nó có phải chủ sở hữu của tao đâu?"
Chị nói cũng đúng, Đông Linh suy nghĩ một hồi, rồi lại tiếp tục:
-"Vậy thì chị đừng thích anh ấy nữa..."
-"Ừ!"
Hix...dễ dàng quá mức tưởng tượng, cô cứ nghĩ phải năn nỉ ỉ ôi cơ...tình cảm kiểu gì vậy? Lẽ nào ...
-"Chị...lẽ nào....lẽ nào..."
-"Lẽ nào sao?"
-"Lẽ nào tin đồn là giả, chị không thích anh Thắng à?"
-"Mi ngu lắm!"
Bị chửi là ngu mà gương mặt Đông Linh rạng rỡ hẳn ra, cuối cùng gánh nặng cũng được trút bỏ.
-"Tỷ, yêu tỷ nhất, thế mà không nói sớm..."
-"Ngay từ đầu mi đã không tin, nói vô ích!"
-"Mẹ, thằng chó chết, thằng hèn hạ nào tung cái tin đấy, muội mà biết muội giết nó!"
'Còn thằng hèn hạ nào vào đây nữa'...Tiểu muội muội, quá ngây thơ rồi, tuy nhiên, để giữ thế giới mộng mơ cho muội, vả lại nếu kể ra, có khi muội lại bênh nó chứ chẳng bênh cô, đành bồ hòn làm ngọt, haizz!
-"Tỷ tính sao?"
-"Sao trăng gì...cây ngay đâu sợ chết đứng!"
-"Hi, em về phòng đây..."
-"Từ đã, lần sau mi đừng như thế..."
-"Sao cơ?"
-"Cứ giả sử như ta hoặc một đứa nào, thực sự thích Thắng đi, thì mi hãy cố nhịn nhục đợi tới lúc nó công bố nó yêu ai, lúc đấy hãng khóc một thể, tiết kiệm nước mắt!"
-"Suy nghĩ được thế thì muội đã là Đông Nhi!"
....
Sáng.
Vẫn như mọi khi thôi, xe Đông Linh vẫn hỏng, và Thắng vẫn qua đèo cô.
Nhìn cái mặt công tử bột mà Đông Nhi thấy hãm cả một ngày tốt lành, khổ nỗi, cô đi nhanh thì hắn đi nhanh, đi chậm thì hắn cũng đi chậm.
Vâng, người ta nói đôi bạn thân, họ là "ba bạn thân"...sớm chiều cùng nhau đi học.
Lại một tin đồn khác lan truyền...
Cấu trúc ngữ pháp không hề thay đổi. Bắt đầu bằng cụm từ: "Này, tôi nói cậu nghe nhé, nhưng cấm nói với ai!" sau đó tới tin đồn.
Tin từ người thứ nhất:
-"Hôm nay tôi thấy lớp trưởng 10 Toán 2 đèo Đông Linh 10 Anh 1 đi học đấy, Nhi đi cạnh." -"Ừ, hôm nào chả thế, có gì lạ!"
Tin vòng qua người thứ ba:
-"Eo, kể cho mà nghe, hôm nào Đông Nhi cũng lẽo đẽo đằng sau xe của Thắng đấy, trông đau khổ lắm, mà Thắng đèo em gái sinh đôi của cậu ta"
Tin bắn tới người thứ n và lan tỏa như bão cấp cao, thành dưa buôn đắt giá nhất căng tin Biên Hòa: Chuyện tình tay ba!
-"Nghe nói thực ra họ học với nhau từ mẫu giáo, Nhi ôm mối tình đơn phương với Thắng gần chục năm rồi, khổ nỗi lớp trưởng lại thích em gái cậu ấy"
-"Ừ, mình còn nghe nói đêm đêm bạn ấy thường ôm gối khóc lóc thảm thiết lắm:"Mình và em ấy có khác điểm nào đâu, sao cậu lại chọn em ấy?"..."
-"Cũng không trách được, Đông Linh vừa tài năng, vừa thủ khoa, đẳng cấp như thế, Đông Nhi ở cùng một nhà chắc thiệt thòi lắm..."
-"Ừ, chị em gái vì thế mà cãi nhau đấy!"
-"Sao bạn biết?"
-"Nhà mình ngay sát vách mà!"
....
Hút cốc nước dâu chùn chụt, Đông Nhi cười khẩy, vãi cả sát vách!!!
-"Tôi mời!"
Việt An đặt cốc dâu tây ép xuống bàn, mặt vẫn còn căng thẳng, Nhi nhìn cậu ta, chắc lại muốn xin chữ kí đây mà?
-"Tôi không phải Đông Linh, nhưng thôi, đưa giấy đây, tôi về lấy chữ kí cho!"
-"Không phải, tôi...tôi biết cậu là Đông Nhi..."
Miệng ngậm ống hút, mắt tròn ngây thơ tò mò...
-"Tôi, từ hôm học chuyên đầu tiên đã ấn tượng với cậu, cậu rất thông minh...nhưng tôi sợ, không dám làm quen. Mấy hôm nay nghe nói cậu gặp chuyện buồn, tôi không nỡ trông thấy cậu cô đơn một mình..."
Đông Nhi bị hắn làm cho ngây ngốc.
-"Có tôi ở đây, đừng nín nhịn trong lòng, có khóc thì cứ khóc thoải mái đi, rồi mọi thứ sẽ ổn, đừng mộng tưởng tới những gì không phải của mình nữa...còn nhiều người tốt mà...tiếc chi cái đứa làm bất đẳng thức còn ngược dấu!!!"
Khụ...khụ...khụ...
Cậu bạn này - đúng là một thành phần thú vị của xã hội.
Khẽ xua tay ra hiệu mình không sao, Nhi dở bộ mặt nghiêm chỉnh:
-"Được, tôi sẽ cân nhắc những điều cậu nói!"
-"Quên mất, mình tên An, học Toán 1″
Cậu ta giật lấy tay cô, viết từng con số lên lòng bàn tay:
-"Tôi sẽ không hỏi số của cậu vì tôi muốn cậu tự nguyện! Đây là số của tôi, nếu cậu thấy tôi đủ tư cách làm bạn với cậu hoặc buồn phiền thì nhắn tin nhé!"
-"Okie..."
Nhìn dáng chạy cute baby đó, cô không khỏi mỉm cười!
....
-"Làm gì đấy?"
-"Bạn Đông Nhi, bạn trễ 5 phút!"
Mịa, như chó giữ cửa thế này???
-"Trời, thầy đã vào đâu mà cứ lắm chuyện, tránh ra!"
Thái độ rất khó chịu, mà lớp trưởng thấy còn khó chịu hơn.
-"Vừa đi đâu?"
-"Đi đâu hỏi làm chi? Liên quan gì?"
-"Thằng đấy là thằng nào?"
-"Thằng nào là thằng nào..."
-"Này, NHI, tôi không có thời gian đùa với cậu!"
Không kịp để cô đáp trả, Ông Cao Thắng cầm chặt tay, dùng lưỡi liếm một đường...
-"Eo ôi kinh thế, cậu điên à?"
-"Kinh sao bằng đứa nào liếm chả liếm trứng liếm rau của tôi?"
Nhi tái mặt, chả nhẽ hắn ta biết.
-"Ặc, sao cậu còn kêu ngon...ăn ngon..."
Lớp trưởng hậm hực dùng đầu ngón cái, kì cọ lên bút tích kẻ lạ mặt.
-"Cậu làm thế có ý gì?"
-"Cậu nói xem, tôi làm thế này có ý gì? Cơm trộn nước dãi của cậu tôi vẫn ăn ngon là ý gì"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro