Ngốc! Yêu Em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngốc! Yêu em!

Lần đầu gặp gỡ ấn tượng duy nhất mà Bùi Tiến Dũng để lại trong cậu chính là "nhạt nhẽo"! So với Tiến Dụng luôn sẵn sàng cùng cậu tạo ra những trò nhây lầy thì Tiến Dũng chỉ biết ngồi một góc, ngây ngốc cười hề hề. Cái vẻ mặt ngốc nghếch không chịu nổi.

Ấn tượng đầu tiên mà Hà Đức Chinh để lại trong anh chính là nụ cười, "Nụ cười quên cả Tổ quốc"! Cậu hay cười, hay cùng em trai anh trêu chọc người khác, còn anh chỉ thích ngồi xem những trò "con bò" của hai người họ rồi nghệch mặt ra cười.

Họ, đến mãi sau này mới nhận ra ấn tượng ban đầu ấy chính là vỏ bọc mà đối phương đã cố tạo ra. Một Bùi Tiến Dũng có phần nhạt nhẽo và cứ tưởng như ngốc nghếch ấy lại là một người ấm áp, luôn để tâm những tiểu tiết để làm hài lòng người khác. Một Hà Đức Chinh hay cười lại giấu trong tim sự mềm yếu và dễ tổn thương.

Một ấm áp, một yếu mềm, cuối cùng cũng tìm thấy nhau!

***

Sau trận thi đấu chiều nay, Đức Chinh vội vã đáp chuyến bay vào Sài Gòn để chuẩn bị lịch trình chụp ảnh quảng cáo cho một thương hiệu mà cậu và anh cùng làm người đại diện vào sáng hôm sau.

Đức Chinh nhẹ nhàng mở của bước vào phòng khách sạn, đã hơn mười hai giờ khuya mà đèn phòng vẫn sáng, khẽ thở dài, cậu đóng nhẹ cánh cửa. Chiếc sofa bé nhỏ không đủ để cho chiều dài cơ thể anh, Tiến Dũng phải co người lại, miễn cưỡng nằm đó, rồi thiếp đi. Đưa tay vuốt ve khuôn mặt ngủ say của người đối diện, trong lòng cậu chợt có cảm giác xót xa khó tả. Biết rõ người đó có giường to, nệm êm nhưng vẫn không nằm, miễn cưỡng nằm sofa đợi cậu, trong lòng làm sao mà không đau cho được.

Tiến Dũng bị đánh thức bởi cảm giác lạnh lẽo trên môi. Đôi môi nhẹ chuyển động, chiếm trọn lấy đôi môi cậu, từng chút một giúp đôi môi lạnh lẽo và nứt nẻ ấy chốc lát trở nên ấm áp, mềm mại. Đức Chinh nằm trong lòng Tiến Dũng, cảm giác bình yên vô cùng, bao nhiêu mệt mỏi đều tan vào gió bay đi xa.

- Mệt lắm không? - Xoa xoa mớ tóc rối của người trong lòng.

- Lúc nãy rất mệt!

- Còn bây giờ?

- Bây giờ thì hết rồi!

Tiến Dũng cứ thế bế cậu lên giường, một phút cũng không muốn buông người trong lòng ra. Ôn nhu ôm lấy cả thế giới vào lòng, vỗ về cậu ngủ say anh mới yên tâm ngủ.

***

Đức Chinh hậm hực về phòng, đến cả bông hoa nhỏ trong bình chẳng lên tiếng cậu cũng thấy chướng mắt mà mang bỏ vào sọt rác.

- Bảo ghen thì em không thừa nhận, bây giờ lại trưng bộ mặt đó ra.

Đức Chinh không đáp, quay sang chỗ khác, không thèm để tâm đến anh.

- Đã bảo không có add mà. Điện thoại anh này, em lấy mà kiểm tra đi.

Cậu vẫn im lặng, chẳng đoái hoài đến anh đang tỉ tê dỗ dành.

- Xem anh mua gì cho em này. Mau ăn đi, đừng giận anh nữa, nhá!

Tiến Dũng đưa trước mặt cậu một hộp kem vani be bé mà cậu thích ăn nhất, Đức Chinh vẫn chẳng quan tâm đến. Trong lòng cậu như có một ngọn núi lửa đang phun trào, nóng đến muốn bốc cháy làm sao mà nuốt nổi thứ gì, lại còn từ tên đáng ghét đi thả thính gái kia chứ.

Tiến Dũng chẳng xa lạ gì với những trò làm nũng, ghen tuông của cậu, mọi lần chỉ cần nói vài câu, mua cho cậu thứ cậu thích thì liền cười ngay, nhưng lần này lại khác, có vẻ cậu giận thật. Anh bây giờ có chút bối rối, ngồi xếp bằng đối diện cậu, nắm lấy tay cậu, lay lay như chú mèo nhỏ mong sự yêu thương của chủ nhân. Cuối cùng cậu cũng liếc nhìn anh một cái, Tiến Dũng chớp lấy thời cơ liền kéo cậu vào lòng, ôm chặt.

- Buông ra!

Đức Chinh cố phản kháng cũng thừa với đôi tay thủ môn của anh. Càng cố vùng vẫy càng bị ôm chặt.

- Đừng rộn, nói anh nghe xem, em không vừa ý điều gì? Em không nói làm sao anh biết được mà giải thích với em! Ngoan, nói anh nghe xem nào?

- Anh... mấy hôm trước còn bảo muốn em sinh con cho anh...rõ ràng biết người ta không thể... - Tiếng nói nhỏ dần thay vào là tiếng nấc dần lớn. - Hôm nay lại add facebook một cô gái... Anh...muốn cái gì...hả?

Đức Chinh đánh liên tục mấy cái liền lên ngực anh, có chút đau nhưng Tiến Dũng cũng không có ý phản đối, cứ để cho cậu trút giận.

- Em đừng ngốc thế, anh chỉ là đùa thôi mà.

- Xin lỗi!... Việc gì em cũng có thể làm cho anh... Nhưng việc đó...em...

- Em chỉ cần yêu anh, tin anh thôi, đừng nghĩ gì nữa hết. Chuyện đó để thằng Dụng lo.

- Thằng Hậu đẻ được?

- Mặc kệ, anh không muốn quan tâm! Anh có em là đủ rồi!

Người trong lòng đã thôi phản kháng, cả căn phòng chìm vào im lặng. Bây giờ anh mới hiểu thì ra cậu nhạy cảm đến thế và thì ra anh đã quá vô tâm, một lời nói vô tình đã khiến cậu để tâm mà đau lòng.

- Xin lỗi em! Anh vô tâm quá có phải không? Đã không nghĩ tới cảm giác của em. Bỏ qua cho anh lần này nhé? Anh sẽ không thế nữa, anh hứa!

Đức Chinh ở trong lòng khẽ gật đầu.

Tiến Dũng đưa tay lau đi giọt nước mắt còn vươn trên mi cậu, cười khổ.

- Anh đút em ăn nhé!

Hộp kem đã chảy gần một nửa, bị bỏ mặc một bên bây giờ mới có người chú ý đến. Tiến Dũng múc một ít kem cho vào miệng rồi áp lên môi cậu. Nụ hôn có chút ngọt ngào của vị kem nhưng cũng có chút chua xót. Môi lưỡi dây dưa không muốn rời, ngọn lửa nơi trái tim cũng vì thế mà tìm được mòi lửa gặp cơn gió qua mà bùng cháy mãnh liệt. Dưỡng khí dần cạn mới nuối tiếc tạm rời môi nhau.

- Ngốc! Yêu em!

Lời Tiến Dũng thì thầm bên tai kèm theo cảm giác đau đớn đột ngột truyền đến đại não, Đức Chinh chưa kịp kêu lên vành tai một lần nữa bị Tiến Dũng trêu đùa. Vừa cắn một cái, liền đê mê mà liếm một cái, kích thích dồn dập khiến cậu chưa kịp tiếp nhận xong cái này cái khác đã liên tục tìm đến.

Đức Chinh chỉ biết cố cắn răng, không muốn để anh phát hiện chính mình đã bị anh kích thích đến sắp không kiềm chế nổi nữa, nặng nề thở ra từng đợt, bàn tay vô thức mà siết chặt lấy áo anh. Hai tấm ngực trần áp chặt vào nhau, môi hôn cuồng dã, tranh nhau thống trị khoang miệng đối phương đến khi không thở nổi nữa mới tạm rời.

Tiến Dũng cọ cọ chóp mũi lên chóp mũi Đức Chinh, trêu cậu rồi lại cười. Người trước mặt đối với anh là cả thế giới. Người trước mặt đối với cậu là cả nguồn sống. Họ sinh ra chính là một thể hoàn hảo, không thể thay thế!

Yêu đương chính là thứ cảm xúc đôi khi ngay cả người trong cuộc cũng không thể lí giải được. Chỉ biết thuận theo con tim mà bước tiếp... Tình yêu quan trọng nhất chính là giữa hàng vạn người vẫn có thể tìm thấy nhau, giữa hàng vạn cám dỗ vẫn tin nhau mà cùng nhau tiến về đích.

Cả hai người họ, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ rời xa đối phương dù bất kì hoàn cảnh nào. Ải khó khăn nhất chính là gia đình còn có thể vượt qua, thì những khó khăn ngoài kia chẳng là gì cả. Chỉ cần nắm chặt tay nhau, mọi khó khăn rồi sẽ qua mau.

" Chỉ cần trong sự lựa chọn của em có anh, em nhất định sẽ chọn anh!"*

* Chuyển từ câu "Tớ chọn cậu, chỉ cần trong mục lựa chọn có cậu, tớ đều chọn cậu. " - Like Love

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro