[Fanfic/Edit][ChanBaek] Hoang Ngôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Author: 小海那伽

.

 Edit: Subie

— Lời tựa —

※  Byun Baekhyun 

Tôi tên Byun Baekhyun, tôi bị mù.

Bố mẹ tôi đều là đặc vụ, lúc tôi mười bảy tuổi, bố mẹ đi thi hành nhiệm vụ, vì phán đoán sai mà bị người ta giết chết.

Tôi chỉ có hai người làm người thân, vậy mà ngay cả họ cũng bỏ rơi tôi.

Từ đó, cả thế giới của tôi sau một giây liền sụp đổ.

Gặp anh, là ở trong tang lễ của cha mẹ.

Anh nói với tôi anh tên là Park Chanyeol, là con của bạn bố mẹ tôi, hơn tôi 3 tuổi.

Còn nữa. . . . . . . Anh nói sẽ bảo vệ tôi.

Tuy không nhìn được khuôn mặt của anh nhưng tôi tin chắc là phải rất đẹp, sạch sẽ, là người có nụ cười như nắng.

Tôi đồng ý.

Sau đó, tôi nghe thấy anh cười.

“Không sợ anh là người xấu sao?”

“Dù sao tôi cũng mất đi tất cả, tin anh một lần thì có sao.”

Anh im lặng, lâu đến mức tôi tưởng anh đã bỏ đi rồi.

Sau đó, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, giọng nói khiến tôi không thể kiềm chế được.

“Anh sẽ mang những gì đã mất của em bù lại cho em.”

Tôi tin.

.

Baekhyun

Lúc anh mới đưa tôi về nhà mình, tôi đã hỏi anh rất nhiều, tại sao lại muốn dẫn một đứa phiền toái như tôi về.

Anh luôn cười nhẹ, đáp án vĩnh viễn là một câu.

“Bởi vì. . . . .lần đầu nhìn thấy em đã thích rồi, không phải thương hại.”

Về sau, tôi thường xuyên trêu anh.

“Anh có phải đem em về nuôi không? Cẩn thận người ta tưởng em là con vợ trước của anh, sau này không lấy được vợ đâu.”

Anh lại luôn cười nói.

“Không sao, anh không cần vợ, có em là đủ rồi.”

“Hứ. . . . . .”

Tôi làm mặt giận.

Nhưng, nói không thích là nói dối.

Cũng có lúc tôi nghĩ lại, vì sao lúc trước không hề đề phòng gì mà đã tin tưởng anh, còn cùng anh về nhà.

Là con của đặc vụ, không nên có những hành động này.

Mà hiện tại, tôi nghĩ, có lẽ cái thời điểm lúc đầu kia, tôi đã bị anh thu hút mất rồi.

Tôi giống như đứa bé ngốc ngốc, khờ dại nghĩ là anh thích tôi.

Nhưng đến ngày hôm đó, tôi mới biết, thì ra chỉ là mình tôi tự đa tình.

Sáng sớm, tôi mơ mơ màng màng đứng dậy, muốn vào WC, phát hiển cả căn phòng vô cùng im ắng.

Từ WC đi ra, tôi đến phòng khách, vẫn không có động tĩnh gì.

Tôi đoán Chanyeol có lẽ ra ngoài có việc, chuẩn bị quay về phòng ngủ nốt cho đủ giấc.

Đi qua thư phòng, tôi nghe thấy bên trong có người nói chuyện.

Tò mò, tôi lắng tai nghe.

Bình thường, những người có khiếm khuyết về một bộ phận cơ thể nào đó thì những bộ phận còn lại sẽ nhạy bén hơn rất nhiều.

Cho nên, cuộc đối thoại bên trong, tôi cũng nghe được không ít.

Từng câu như những mũi dao, tàn nhẫn đâm vào lồng ngực tôi.

“Chanyeol! Tại sao cháu không nói cho ta nghe chứ? Cháu coi ta là ai!”

Bên trong truyền đến giọng nói sắc lạnh của một người phụ nữ.

“Bác à, cháu cũng đã trưởng thành rồi, trong lòng cháu thế nào sao cháu có thể không biết rõ ràng được chứ.”

“Rõ ràng?! Rõ ràng là nuôi cái thằng mù kia sao?!”

“Xin bác chú ý lời nói, dù gì bác cũng là bác của cháu. Còn nữa, Baekhyun đang ngủ, bác nói nhỏ một chút không sẽ đánh thức em ấy mất.”

“Cháu. . . . . .cháu!! Cháu thật là điên mất rồi! Quả là không thể nói lý được nữa!”

“. . . . . .”

“Cháu tốt nhất hãy thông mình giùm ta đi. . . . . Thằng nhóc đó không thuộc phạm vi quản lí của cháu.”

“. . . . . . Cháu không thể bỏ mặc em ấy.”

“Vậy nên cháu thay bố mẹ mình chuộc lỗi? Đừng quên, bố mẹ nó cũng không khác gì đâu! Không phải chỉ có mỗi bố mẹ của nó!”

“Nhưng thật vẫn là bố mẹ cháu làm em ấy mất đi tất cả. . . . . .Mà cháu, cũng không mất toàn bộ.”

“Được. . . . . . . Tùy cháu đi. Nhưng cháu đối với nó, chỉ là chuộc lỗi thôi chứ?”

“. . . . . . . Vâng, chỉ là chuộc lỗi thôi.”

. . . . . . .

Chỉ là chuộc lỗi?

“Bởi vì. . . . .lần đầu nhìn thấy em đã thích rồi, không phải thương hại.”

“Baekhyuna, anh sẽ mang những gì đã mất của em bù lại cho em.”

“Anh không cần vợ, có em là đủ rồi.”

A . . . . . . .

Thì ra. . . . . .

Thì ra tất cả đều là nói dối sao.

Có đôi lúc, chân tướng tàn khốc như vậy, tựa như con dã thú điên cuồng, dùng răng nanh sắc nhọn đem cắn xé lòng thành từng mảnh từng mảnh.

Tôi không biết sau đó tôi về lại phòng ngủ như thế nào.

Chỉ nhớ rõ lúc cuộn trong chăn, tôi đã khóc, rất lâu, rất lâu.

Đó là lần đầu tiên tôi khóc sau khi bố mẹ rời xa tôi.

Sau đó, Chanyeol đến gọi tôi dậy, xem ra anh không biết tôi đã nghe lén cuộc nói chuyện của họ.

Anh hỏi tại sao tôi khóc, hai mắt đều đỏ hoe.

Tôi lắc lắc đầu, không mở miệng.

Vốn định tìm bừa một lí do, nhưng. . . . . .tôi không muốn nói dối anh.

Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, bàn tay to đặt lên lưng tôi vỗ về.

Nước mắt tưởng ngừng nay lại ướt nới hốc mắt.

Làm sao bây giờ? Mặc dù sự dịu dàng này của anh cũng là dối trá, tôi cũng không muốn buông ra.

Sau đó, tôi coi như chưa từng nghe qua cuộc nói chuyện kia, tự lừa chính mình.

Tôi tin anh, cái gì cũng tin anh.

. . .

•••

Sau khi tỉnh lại, tôi thấy mình đã được Chanyeol tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo ngủ rồi.

Anh ở sau ôm lấy tôi, dựa vào đầu giường, chiếc cằm nhọn đặt trên đỉnh đầu mềm mềm của tôi xoa xoa nhẹ.

Tôi rúc vào ngực anh, lười biếng một cách ung dung.

Sau đó, tiếng nói trầm thấp man mác buồn của anh truyền đến.

“Baekhyun. . . . . .”

“Hửm?”

“. . . . . .Em có yêu anh không?”

“. . . . . .Anh hôm nay sao vậy, có gì không đúng à?”

Tôi cười pha trò.

Nhưng anh lại đem mặt tôi sát gần mặt mình, tôi không nhìn thấy gì, cũng không biết biểu tình trên mặt anh khi nói như thế nào.

“Baekhyun, đừng ngắt lời anh. Chúng ta ở bên nhau đã lâu nhưng em lại chưa bao giờ nói với anh rằng em yêu anh hay em thích anh gì cả. . . . .”

“. . . . . .Điều này có quan trọng không?”

“Ít nhất đối với anh mà nói, thì đúng. Có lẽ ở cạnh bên anh. . . .khiến em cảm thấy rất buồn đúng không?”

“Chanyeol. . . . .em, em chưa bao giờ cảm thấy buồn khi ở bên anh. . . .Anh đối với em tốt như vậy, em đâu có thể —“

Tôi không nói được nữa.

Tôi sợ khi tôi mở miệng nói tiếp sẽ không nhịn được mà nói với anh, tôi yêu anh rất nhiều.

Nhưng tôi không thể, tôi không thể nói được. . .không sẽ là gánh nặng của anh.

Anh vốn chỉ là người bình thường, được có vợ có con, tôi không thể lại một lần nữa tạo thêm cho anh áp lực.

“Baekhyun à, nói cho anh biết, em có yêu anh không?”

Tôi trầm mặc.

Đây là lần đầu tiên tôi nói dối anh, cũng là lần cuối cùng.

Gạt mình gạt người, khổ đau vẫn chỉ mình nuốt xuống bụng.

“Không. . . . . .Em không hề yêu anh, Chanyeol.”

“. . . . . . Vậy em làm việc này là để làm gì?”

“. . . . . . .Cám ơn, báo đáp.”

“Thật không. . . . .”

Anh hồi lâu không lên tiếng nữa.

Tôi lại có thể cảm nhận được đôi mắt rực cháy của anh nhìn thẳng vào tôi, tựa như muốn đem tất cả đốt cháy thành tro tàn.

Lúc sau, anh lại như trước.

Nhưng từ lần đó về sau, anh không chạm vào tôi nữa, mỗi đêm cũng về phòng mình ngủ.

Byun Baekhyun, mày có gì phải khổ sở chứ?

Anh đối xử tốt với mày, vốn là xuất phát từ sự áy náy.

Đối với mày đã cho đi rất nhiều, đã đầy đủ chu toàn rồi, mày lại hy vọng xa vời cái gì chứ?

Tôi ngủ ít hơn trước, một tối nó, tôi bị tiếng động lớn của phòng bên cạnh làm cho bừng tỉnh, tôi vội vàng sờ soạng qua đó.

“Chanyeol? Anh làm sao vậy?”

Tôi nghe thấy anh nhẹ nhàng hít thở, giọng nói có chút trống rỗng.

“Không có gì. . . . .Anh đánh thức em à?”

“Em không sao, anh có chuyện gì không thoải mái sao?”

Cảm giác hình như anh không tốt lắm, tôi có hơi lo lắng.

Anh cười hai tiếng.

“Thật sự không có gì đâu! Chỉ là anh không cẩn thận ngã từ trên giường xuống thôi, dọa em hả ha ha.”

“Thật chứ? Không bị sao chứ?”

“Không có không có, chỉ là sàn hơi lạnh thôi. . . . .Em mau về ngủ đi.”

“Cái đó. . . . .Được rồi, anh nhớ cẩn thận.”

“Ừ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Tôi nhẹ nhàng khép lại cửa.

Kỳ thật, tôi rất hối hận.

Sàn nhà rõ ràng có trải thảm lông ngỗng, sao có thể lạnh được?

Lúc ấy tôi chỉ chỉ nghi ngờ một chút, có lẽ. . . . sẽ không hối hận như bây giờ.

•••

Rất nhanh đã đến sinh nhật 22 tuổi của tôi.

Thời gian trôi qua thật mau, lúc trước lần đầu tiên gặp Chanyeol là khi tôi còn 17 tuổi, vẫn còn là một đứa nhóc.

Hiện giờ, tôi 22 tuổi, Chanyeol cũng đã 25.

Lúc chúc mừng sinh nhật, Chanyeol nói anh tặng tôi một món quà.

Anh nói anh muốn đi tìm cho tôi một giác mạc mới.

Anh nói, như vậy em có thể nhìn thấy anh.

Sau đó, anh rời nhà, tôi không biết anh đi đâu.

Thật ra, tôi không cần nhìn thấy những thứ mình không thấy, đối với tôi mà nói, cũng không có quan trọng.

Khuôn mặt của anh, tôi chưa nhìn nhưng cũng đã tưởng tượng qua.

Tôi chỉ hy vọng, anh có thể ngày ngày ở bên tôi, vậy là đủ rồi.

•••

Trong khoảng thời gian Chanyeol không có ở nhà, đều là em trai của anh đến chăm sóc tôi.

Em trai Chanyeol tên là Huang Zi Tao, kém tôi 1 tuổi, rất hợp với tôi, chúng tôi ở cạnh nhau cũng khá vui vẻ.

Nó thường xuyên dắt tôi ra ngoài đi dạo, nói chuyện phiếm cùng tôi, còn có thể kể chuyện trước đây của Chanyeol cho tôi nghe nữa.

Ví dụ như. . . . . . . . .

Chanyeol trước đây rất nghịch ngợm, có lần trèo cây trộm quả bị té, về bị mẹ mắng cho một trận về sau không dám đi làm loạn nữa.

Hay là, Chanyeol trước đây đi học bị bắt nạt, chạy về nhà trốn, đều là cao thủ võ thuật nhí Huang Zi Tao ra giúp anh đòi lại công bằng.

Đánh lộn, quả đúng là nam tử hán.

Tóm lại, Zi Tao nói rất nhiều, tôi cũng rất thích nghe nó kể chuyện.

Bởi vì, các nhân vật đều là người thật a.

Chanyeol, em nhớ anh.

Nếu em nói em không cần thay giác mạc, em chỉ cần chúng ta sống một cuộc sống bình thường, chẳng sợ vĩnh viễn không nhìn thấy gì, thì anh có giận không?

Như vậy tôi thật là bốc đồng, thật khiến người ta chán ghét a.

Có đôi khi, Chanyeol sẽ gọi điện thoại về cho tôi, đó là khoảng thời gian tôi vô cùng quý trọng.

Đến bây giờ, tôi vẫn không thể không cảm thán một câu, thời gian thật là nhanh.

Cứ như vậy mà sống, trong nháy mắt, đã được một năm.

Ngày sinh nhật 23 tuổi của tôi, Chanyeol gọi điện thoại về.

“Baekhyuna, sinh nhật vui vẻ. 23 tuổi rồi, nhanh như vậy. . . . . . .Hồi mới gặp em, em vẫn là một thằng nhóc còn đang phát triển ha ha.”

“Anh nói cái gì?!”

“Được rồi, nói đùa thôi, đừng giận a. Kỳ thật. . . . thật ra, anh vẫn còn hoài niệm quãng thời gian đó. Thật sự là năm tháng không buông tha ai a. . . . . . “

“Sao lại nói vậy. . . . Anh cũng chưa già mà, mới 26 mà thôi a.”

“. . . . . Cũng là vậy. Rất xin lỗi a, Baekhyun, sinh nhật em cũng không về được, nhớ bảo Zi Tao làm nhiều đồ ăn cho em nhé.”

“Anh đừng lo, em ấy đối với em rất tốt. Không thể về cũng không sao, em không trách anh, dù sao sau này vẫn còn nhiều thời gian, phải không?”

“. . . . . . ừ, chúng ta còn thời gian cả đời.”

Chính là. . . . .tôi chưa bao giờ nghĩ, chính miệng anh nói thời gian cả đời lại ngắn ngủi như vậy.

Sau đó, Zi Tao nói với tôi một tin, nói là có một người bệnh bị ung thu sắp qua đời, tình nguyện đem giác mạc cho tôi.

Lúc đó, tôi rất vui.

Không phải vì tôi sắp nhìn thấy được, mà bởi vì tôi nghĩ Chanyeol sắp quay trở lại rồi, tôi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy anh.

Vậy nên, tôi không chú ý tới thanh âm của Zi Tao, thanh âm thoáng run rẩy.

Nó mở cửa phòng tôi, nói Chanyeol gọi đến.

Nó đưa điện thoại tới bên tai tôi, là giọng nói quen thuộc đó.

“Baekhyun? Em mau vào phòng phẫu thuật đi. Lúc này anh không thể ở cạnh em được, rất xin lỗi.”

“Em đừng nói nữa, giọng anh sao cơ? Sẽ nhanh. . . . .”

“Anh biết em lo lắng cho anh, hỏi anh sao giọng nói có điểm vô lực như vậy chứ gì? Em yên tâm, anh không sao, vẫn khỏe lắm. Chỉ là gần đây hơi mệt.  . .vài ngày nữa anh về.”

“Em mổ đừng sợ, nghĩ có anh bên cạnh em là được.”

“Ngay sau khi em được tháo băng, anh hứa với em, anh sẽ ở ngay trước mắt em, để người đầu tiên em nhìn thấy là anh.”

Anh còn nói rất nhiều, rất nhiều, cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ câu cuối cùng anh nói.

“Baekhyun, mong em nhất định phải tin. . . . Anh yêu em. Trên đời này, anh chỉ yêu em.”

Sau đó tôi bị người ta kéo lên giường, nằm trên giường phẫu thuật, tôi rất bình tĩnh.

Em không sợ, bởi vì em có anh.

•••

Đợi khi tấm băng trắng được tháo bỏ, thế giới tăm tối ban đầu dần dần mở rộng đón ánh sáng.

Nhưng khuôn mặt ở ngay trước mắt tôi kia, không phải khuôn mặt của người mà tôi vẫn hằng mong đợi, có điểm xa lạ.

Tôi gọi một tiếng.

“Zi Tao?”

Cậu bé đẹp trai kia hốc mắt hoe đỏ, quỳ rạp xuống chỗ tôi ngồi, gắt gao ôm lấy tôi, khóc không thành tiếng.

“Rất xin lỗi. . . . . . rất xin lỗi anh. . .  .anh Baekhyun. . . . .”

“Zi Tao em sao vậy? Chanyeol đâu?”

Anh không phải đã nói chỉ cần tháo băng ra là có thể nhìn thấy anh sao. . . 

Xem ra, tôi lại bị lừa rồi. . . . .

“Anh Baekhyun. . . . .Anh ấy không cho em nói, nhưng em không thể nói dối anh nữa. . . . . “

Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Zi Tao, tôi lẳng lặng nhìn nó chờ đợi.

“Thật ra. . . .mắt của anh, là của anh trai em. . . . . .”

“Anh trai từ lúc anh 22 tuổi đã biết mình bị mắc bệnh nan y, mới bảo em đến chăm sóc anh. . . . . .Anh trai một mực ở trong bệnh viện trị liệu. . . . . Anh hẳn biết được anh trai em đã thống khổ thế nào rồi. . . . . .”

“Anh trai giấu bệnh 2 năm. . . . Đến cuối cùng, anh ấy sống không bằng chết. . . . .”

Tôi há miệng thở dốc, yết hầu khô khốc đến đau rát.

Không có một giọt nước mắt, ngược lại tôi còn mỉm cười.

“Anh ấy vẫn gạt anh. . . . . . . .”

“Anh Baekhyun. . . . .”

Zi Tao ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đỏ hoe.

“Anh ấy lừa anh cả đời, hiện tại vẫn chưa vừa lòng sao?”

“Anh Baekhyun. . . . .anh đừng như vậy, buồn thì hãy khóc đi, sẽ dễ chịu hơn. . . .”

Tôi lắc đầu, cắn chặt môi, nhất thời cắn đến nỗi mùi máu tanh nồng cả khoang miệng.

“Anh Baekhyun. . . . . Tuy anh trai em một mực gạt anh, nhưng em dám thay anh ấy khẳng định rằng, có một câu mà anh ấy không gạt anh. . . . .”

“Anh trai thật sự rất yêu anh. . . . Lúc còn bệnh, anh ấy cố gắng chịu đựng toàn thân đau nhức mà nói chuyện cùng anh, cả khi anh vào phòng phẫu thuật cũng không muốn anh lo lắng. . . . . . .”

“Anh trai lúc nói câu kia, là đang cười.”

Tốt rút cục chịu không được nữa rồi mà nức nở.

Thượng ngôn gia xan thực, hạ ngôn trường tương ức. (*)

Bên tôi từ lúc còn 17 tuổi đến năm 24 tuổi, đã gần 7 năm rồi.

Có một người tên Park Chanyeol đã đi qua.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thuc, chung quy vẫn chỉ còn mình tôi.

Cá nhớ 3 giây, người nhớ 7 năm ròng.

Mà 7 năm của tôi, là không thể quên được.

Anh nói với em nhiều lời nói dối như vậy, cuối cùng làm em không có anh cũng phải tồn tại.

Em sẽ sống như anh mong muốn, sẽ sống thật tốt.

Tôi khẽ vuốt đôi mắt, nỉ non thì thầm.

Thật xin lỗi, Chanyeol, em nói dối anh rồi.

Kỳ thật, em chỉ muốn nói thật lòng với anh một câu.

                                                                                                                                                  "Em yêu anh"

Chanyeol

Tôi là Park Chanyeol.

Năm ấy tôi 20 tuổi, bố tôi là đặc vụ đã qua đời trong một lần thi hành nhiệm vụ.

Bởi bố tôi phán đoán sai, dẫn đến hại chết một cặp vợ chồng đặc vụ khác.

Ở lễ tang của họ, lần đầu tiên tôi không thể rời mắt khỏi con người quan trọng kia.

Bởi bố tôi thường không có nhà, tôi lớn lên cùng mẹ nên đối với ông cũng không có nhiều cảm tình.

Ông chết, tôi không rơi một giọt nước mắt.

Nói tôi máu lạnh cũng tốt, bất hiếu cũng chẳng sao, đó đều là sự thật.

Tóm lại, ở lễ tang của ông thật chán chết.

Còn phải giả vờ làm bộ dạng thương cảm, hừ, thật ghê tởm.

Tôi phiền chán nhíu nhíu mày, mũi chân không an phận mà gõ gõ xuống mặt đất, đúng lúc đó, ánh mắt tôi dừng ở một dáng người vóc dáng bé nhỏ cách đó không xa.

Em khuôn mặt thanh tú, trắng trắng sạch sẽ, nhìn qua chắc kém tuổi tôi.

Em không nhúc nhích, mặt không thay đổi, chỉ im lặng.

Nói thế nào nhỉ. . . . .Vốn có cái nhìn rất đẹp nhưng hai mắt lại vô thần, trống rỗng, làm người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Nhưng không hiểu sao, em như vậy lại khiến trái tim tôi rung động.

Tôi kéo một người bên cạnh hỏi.

“Này cậu. . . . .cậu có biết người kia là ai không?”

“Cái gì?” Cậu ta nhìn tôi rồi lại quay qua nhìn em, lát sau ánh mắt có chút hiểu ra, “Cậu ta a, Byun Baekhyun. Là đứa con duy nhất của đôi vợ chồng đặc vụ qua đời lần này. Cũng là cậu bé rất đáng thương, mới  17 tuổi đã mất người thân, cậu ta lại còn bị mù. Nghe nói, cậu ta hình như chẳng còn ai thân thích. . . . . . .ai. . . . . . .”

Là vậy sao. . . . . . . . . . . . .

Nói cám ơn người kia xong, tôi nhẹ nhàng nheo mắt lại, bước đi không nhanh cũng không chậm đến chỗ Byun Baekhyun.

Đến trước mặt em khoảng một thước, tôi dừng lại.

Em tựa như cảm giác được tôi đang đứng đó, nghiêng người. . .nhìn phía này này — tuy tôi biết em không nhìn thấy tôi.

Đứng gần mà đánh giá em, so với đứng xa nhìn đến đúng là thoải mái hơn nhiều a.

Lúc trước kỳ thực không muốn tin rằng trái tim mình đang rung động.

Cho rằng, là bởi vì bố của mình hại em rơi vào kết cục này, chính mình phải thay ông chuộc lỗi.

Cứ như vậy an ủi mình, trong lòng âm thầm cho là như vậy.

Hồi còn trẻ không biết chuyện, giờ ngẫm lại thật không khỏi thấy vô cùng buồn cười.

Tôi cười ra tiếng.

“Baekhyun phải không? Xin chào, anh là Park Chanyeol, lớn hơn em 3 tuổi. Bố mẹ từng là bạn tốt của bố mẹ em.”

Em dường như không tiếp thu kịp, sững lại một chút, sau nhẹ nhàng nói.

“Vâng. . . .xin chào.”

Giọng nói rất êm tai, có mang một loại mị lực, làm cho tôi không kìm được mà mê mẩn.

Không nghĩ nhiều, tôi nói luôn.

“Đồng ý sau này sống cùng anh không? Anh sẽ bảo vệ em.”

“Hả?”

Em có chút ngạc nhiên, lập tức cúi đầu.

Hình như tôi một lèo đã nói trắng ra rồi, đang nghĩ ngợi xem nên nói lại thế nào thì giọng nói của em lại chậm rãi vang lên.

Chỉ một từ thôi.

“Được.”

Lúc này đến phiên tôi giật mình, không nghĩ em lại đồng ý sớm như vậy.

Cao hứng, tôi cười lên tiếng.

“Không sợ anh là người xấu sao?”

Em thoáng ngừng một chút, sau đó mở miệng nói.

“Dù sao tôi cũng mất hết tất cả rồi, tin anh một lần cũng có sao.”

Tôi trầm mặc.

Nên nói thế nào nhỉ. . . Chính là cái loại cảm giác đau đớn không thể diễn tả bằng lời.

Chưa bao giờ tôi như vậy.

Vì thế, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi liền lên tiếng.

“Anh sẽ mang những gì đã mất của em bù lại cho em.”

Tôi cũng không biết vì sao mình có thể đem chuyện này mà nói một cách rõ ràng như thế.

Hơn nữa, tôi cũng không thấy hối hận.

Sau đó, tôi đưa em về nhà tôi, chuyển cả hộ khẩu của em nữa.

Chỉ cần em muốn gì, hay em muốn làm cái gì, tôi sẽ đem hết sức mình thỏa mãn cho em, không để cho em buồn dù chỉ một chút.

Ngay từ đầu tôi thật sự coi em là em trai cần bảo vệ.

Không, có lẽ cao hơn một chút.

Như con sao? . . . . . . . Có thể đi, dù sao cảm giác nó cũng là vậy.

Nhưng về sau, tôi lại phát hiện, tình yêu của tôi đối với Baekhyun dần dần. . .thay đổi.

Thích Baekhyun đem mặt tựa vào vai tôi, cũng thích cả khi bàn tay em nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt tôi.

Thật ra tôi không thích người khác dựa sát vào mình hay là chạm vào tôi, vân vân. . ., luôn làm cho tôi cảm thấy chán ghét.

Nhưng, Baekhyun không như vậy.

Không những không cảm thấy chán ghét mà còn thấy vui vẻ.

Ngón tay Baekhyun trắng nõn thon dài, các khớp xương rõ ràng, rất đẹp.

Nhiệt độ cơ thể của em thấp, mỗi lần tay bị lạnh thường áp lên mặt tôi, tôi rất thích em làm như vậy.

Mỗi lần em làm như vậy, sẽ vui vẻ cười đùa.

“Chanyeol, em cảm thấy được là mình có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của anh, rất hay đúng không?”

Tôi thích ngắm em cười.

Hai mắt nheo lại vì cười luôn khuất phục được trái tim tôi.

“Ừm. . . . . .Không ít người nói anh rất xinh đẹp, nhưng anh thích người ta nói anh đẹp trai hơn.”

“Ha ha. . . . . Đúng rồi, Chanyeol, mắt anh có phải rất to không?”

“Chắc vậy.”

“Chắc chắn là mắt rất sáng đây.”

“Anh tặng nó cho em nhé.”

“Em không thèm. . . .”

Nhìn đứa bé có chút mất hứng, biết đùa quá trớn rồi.

Tôi nhẹ nhàng kéo em vào lồng ngực, đặt em ngồi lên đùi mình, dịu dạng xoa đầu em.

“Thôi được, là anh sai. . . .Vậy thì, sau này anh là đôi mắt của em, có được không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của em có chút ửng đỏ, im lặng trong chốc lát, cúi đầu nhìn xuống dưới.

“Được.”

Baekhyun luôn hỏi tôi vì sao lúc trước lại muốn bảo vệ em.

Tôi nên trả lời như thế nào?

Trước kia tôi luôn cho rằng mình phải thay bố tôi chuộc tội, nhưng sau này.  . . chính tôi cũng không biết nữa.

Vậy nên tôi trả lời em là bởi vì thích, không phải thương hại.

Có thể đáp án đó không giống với những gì tôi nghĩ, nhưng em tin, một chút cũng không nghi ngờ.

Đối với những lời tôi nói, em chưa bao giờ không tin.

Đột nhiên nhớ lại, hình như từ ngày đầu tiên tôi đã gạt em rồi.

Nhưng tôi không dám nói cho em biết sự thật, sợ em biết sẽ bỏ tôi mà đi.

Từ khi nào tôi lại trở nên sợ hãi như vậy.

Giống như một con chim bị nhốt trong lồng.

Tôi bị một cái chốt tên Byun Baekhyun trói buộc không thể thoát ra.

Trước kia cảm thấy em không thể rời xa tôi, thật ra. . . .là tôi không thể rời xa em ấy.

Ở chung với nhau 3 năm, tôi rốt cục cũng dám đối mặt với trái tim mình.

Đúng vậy, là tôi yêu em, từ ngày đầu tiên tôi đã nên dự đoán được mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.

Nhưng tôi không thể nói cho em.

Nếu em không đồng ý mà xa lánh tôi thì tôi thà cả đời cũng không nói cho em biết.

Em có thể không yêu anh, nhưng làm ơn đừng ghét anh.

Được rồi, tôi chính là như vậy, một thằng nhát gan vô dụng.

•••

Mấy hôm sau, vào buổi sáng, bác có tới tìm tôi.

Baekhyun còn đang ngủ, tôi liền đưa bác tới thư phòng.

“Chanyeol. Cháu nuôi cả thằng mù đó nữa sao?”

Nhìn sắc mặt của bà, tôi chán ghét nhíu nhíu mày.

Biết ngay bà ấy đến là vì chuyện này. . . . . . .

Tôi hồi ở nhà của bố cũng không tốt lắm, nguyên nhân lớn chính là do bà bác này.

Tôi không thích bà, rất không thích.

Tuy rằng chuyện bà ấy nói là sự thật, nhưng bà ấy nói Baekhyun như vậy làm tôi thấy không vui.

Nhưng tôi không muốn cãi nhau với bà ấy, bởi Baekhyun còn đang ngủ.

“Chanyeol! Vì sao cháu không nghe bác nói? Ta là gì của cháu đây!”

A. . . .  Là gì sao? Thật buồn cười, sợ tin tôi nuôi trai trong nhà truyền đi sẽ khiến cả nhà mất mặt sao.

Còn bày bộ dạng quan tâm tôi nữa, thật khiến người ta buồn nôn.

“Bác, cháu cũng đã trưởng thành rồi, làm thế nào chính cháu là người biết rõ ràng nhất.”

“Rõ ràng?! Rõ ràng là đi nuôi cái thằng mù đó sao?!”

Ngay cả giọng nói của bà cũng thật chói tai, tôi thật là không nhịn được nữa.

“Xin bác chú ý lời nói, dù gì bác cũng là bác của cháu. Còn nữa, Baekhyun đang ngủ, mong bác nói nhỏ một chút, không sẽ đánh thức em ấy.”

“Cháu. . . . . cháu! Cháu thực sự là điên rồi! Quả nhiên không thể nói lý được nữa!”

“. . . . .”

À, điên rồi sao?

Là tôi điên rồi, tôi không cho phép người khác làm thương tổn em, bất luận là ai cũng không thể.

Kỳ thật suy nghĩ khi đó, hiện tại xem ra. . . . .

Kết quả là, người yêu em sâu sắc nhất, vẫn chính là tôi.

“Cháu tốt nhất là nên thông minh ra đi. . . . . Nó không thuộc phạm vi quản lí của cháu.”

“Cháu không thể bỏ mặc em ấy.”

“Vậy nên cháu thay bố mẹ mình chuộc lỗi? Đừng quên, bố mẹ nó cũng không khác gì đâu! Không phải chỉ có mỗi bố mẹ của nó!”

Bố mẹ ư, đối với tôi thì chẳng đến nơi đến chốn.

Chuộc lỗi? Có lẽ là trước kia, nhưng hiện giờ, tuyệt đối không phải.

“Nhưng thật vẫn là bố mẹ cháu làm em ấy mất đi tất cả. . . . . .Mà cháu, cũng không mất toàn bộ.”

“Được. . . . . . . Tùy cháu đi. Nhưng cháu đối với nó, chỉ là chuộc lỗi thôi chứ?”

Nếu tôi nói không, thì phải làm thế nào đây.

Nhưng bác là người khó giải quyết, để tránh việc bà tìm Baekhyun gây phiền toái, tôi tạm thời trả lời câu hỏi cho bà hài lòng.

Nghĩ vậy, tôi mở miệng.

“. . . . . . . Vâng, chỉ là chuộc lỗi thôi.”

Sau đó, tiễn bà ấy về, tôi cuối cùng cũng thở phào.

Ít nhất, trong khoảng thời gian tới bà ấy cũng không đến nữa.

Liếc nhìn đồng hồ, đã 9 giờ 7 phút rồi.

Có thể gọi Baekhyun dậy rồi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của em, vốn tưởng em vẫn đang ngủ.

Nhưng, em không.

Ngược lại, em đang khóc.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy em khóc.

Nhớ lúc trước hỏi tại sao ở lễ tang bố mẹ mình em không khóc, em nói.
“Khóc thì được cái gì? Chẳng lẽ em khóc thì bố mẹ có thể trở về sao? Nếu đúng như vậy, em nhất định sẽ khóc. Bố mẹ hy sinh vì làm nhiệm vụ, em không nên tự hào thay cho họ sao? Nếu em khổ sở, bọn họ có thể đi được sao. . . . . “

Có lẽ sự thật quá tàn khốc, đem một đứa bé mới 17  còn ngây thơ khờ dại mà làm thành như vậy.

Em thật kiên cường.

Nhưng em kiên cường đến mức làm tôi đau lòng.

Tôi sải bước đi đến, nói.

“Baekhyun, đừng khóc a. Có chuyện gì sao? Nói ra sẽ dễ chịu hơn. . . . . . .”

Em chỉ lắc đầu, cắn môi dưới nức nở.

Nhìn em như vậy, trái tim tôi như bị bóp nát, đem em ôm vào lồng ngực, khẽ vuốt lưng em.

Em khóc trong lòng tôi, nước mắt ướt sũng cả một mảng trên quần áo tôi.

Không biết em vì sao lại đau khổ, nhưng tóm lại, tôi không thích nhìn thấy em khóc.

Nếu có thể, tôi hy vọng em sau này có thể cười vô ưu vô lo suốt đời.

Luôn có tôi, sẽ cùng em đi cả cuộc đời.

Sau đó, Baekhyun có hỏi tôi.

“Chanyeol, lẽ nào anh cứ như vậy nuôi em cả đời sao?”

“Ừm. . . . .Không tốt sao?”

“Em chỉ biết làm liên lụy đến anh. . . . . .”

“Ai nói vậy, với anh mà nói, em chưa bao giờ là trói buộc.”

Sao lại có thể là trói buộc được chứ? Tôi còn sợ em  hận tôi nên phải giữ chặt lấy em, sợ em ngày nào đó sẽ bỏ rơi rôi.

Có lẽ tôi nuông chiều đứa trẻ này quá, có lẽ thế lại là áp lực.

Năm Baekhyun sinh nhật 22 tuổi, tôi thông báo với em một tin.

Em định giả vờ ngu ngơ, nhưng biểu tình kinh ngạc trong em đã nói lên tất cả.

Em luôn như vậy, không biết cách che dấu.

Tôi giữ lấy khuôn mặt em, không cho em cơ hội trốn tránh.

Tôi đánh cược hết tất cả, tôi nói tôi đối với em không phải như một người yêu, mà là một người vợ.

“Đồng ý với anh nhé? Chúng ta cùng một chỗ, Baekhyun.”

Em trầm mặc.

Thời gian tựa như ngừng lại, tĩnh mịch.

Làm sao bây giờ? Tôi có chút sợ hãi.

Nhỡ em nói một câu không muốn, tôi nên làm gì bây giờ?

Nhỡ em nói em không để ý đến tôi, chán ghét tôi, tôi nên làm gì bây giờ?

. . . . . .

Tôi ngay cả tưởng tượng cũng không muốn, không có em thì tôi biết sống thế nào.

Sau đó, giọng nói trong suốt của em vang lên.

“. . . . . . .Được.”

Tôi run rẩy một lúc, lập tức không kìm được mà bật cười thành tiếng.

May mà, em không cho tôi đáp án mà tôi đã nghĩ.

Thật sự, tôi thấy rất vui.

Cảm giác suốt 23 năm sống trên đời, lần đầu tiên thấy nó có ý nghĩa.

“Baekhyun, cám ơn em.”

Cám ơn em đã cho phép anh ở cạnh bên em, cho phép anh yêu em.

Những ngày sau đó, chúng tôi sống một cuộc sống như trước kia.

Chúng tôi đã trải qua rất nhiều chuyện mà tôi chưa bao giờ gặp.

Bất luận lần đầu tiên cái gì, tôi đều trân trọng trong lòng.

Cứ như vậy một năm rưỡi cũng trôi qua.

•••

Một ngày, tôi theo thường lệ, tôi nhìn tờ lịch trên bàn, viết xuống hôm nay là ngày thứ bao nhiêu tôi cùng Baekhyun kết giao.

Ngày thứ 547.

Nhìn thấy nó, tôi không nhịn được khóe miệng kéo lên nụ cười hạnh phúc.

Đúng lúc này, đột nhiên cả người tôi đột nhiên đau nhức, tôi suýt chút nữa té ngã.

Bám vào bàn để đứng vững, tôi cảm thấy người không được khỏe.

Tôi không nói cho Baekhyun, một mình đến bệnh viện.

Vốn cho rằng không có gì đáng lo, kiểm tra xong cùng lắm là nghỉ ngơi tốt, nhưng sự thật lại làm cho tôi như bị sét đánh.

Ung thư.

Chỉ ngắn ngủi như vậy thôi nhưng khiến não bộ tôi tê liệt.

Bác sĩ nói cho tôi biết đã ở giai đoạn cuối rồi, chỉ có thể sống dựa vào thuốc, không biết có thể cầm cự được bao lâu.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, đối với tôi nó quá xa vời.

Nhưng không nghĩ tới nên nó cứ như vậy im hơi lặng tiếng đến gần tôi.

Tôi cũng không nhớ rõ tôi đã trở về nhà như thế nào, chỉ nhớ tôi ngồi buồn ở trong phòng, cũng chả biết làm cái gì.

Tôi không sợ chết.

Nhưng tôi sợ nếu tôi chết, Baekhyun chỉ còn một mình. . . em sẽ phải làm gì bây giờ?

Tối ngày hôm đó, tôi cúi người dựa vào hõm vai Baekhyun thật lâu không ngẩng lên.

Ngay cả em cũng nhận thấy tôi có gì đó không ổn.

Em xoa nhẹ đầu tôi.

“Làm sao vậy?”

“Ừm. . . . .”

Tôi ừm nhẹ lắc lắc đầu.

Tôi không thể nói cho em biết, chỉ sợ sau này em trách tôi.

Tham lam hít trọn mùi hương của em, tôi trầm giọng mở miệng.

“Baekhyun. . . . . .”

“Ừm?”

“Anh muốn em.”

“. . . . .”

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ứng đỏ khi tôi nói chuyện lên giường, tôi có chút buồn cười mà cười khẽ hai tiếng.

Thật không nghĩ tới đến thời điểm này mà tôi còn cười được.

Tôi đứng dậy bế em lên, đi về phòng ngủ.

Nay tôi đã biết rõ căn bệnh của mình, những lúc ôm em thế này nên quý trọng một chút.

Đêm hôm đó, Baekhyun ở dưới thân tôi thở dốc, liên tục gọi tên tôi, có lớp sương nhẹ nơi khóe mắ của tôi, làm tôi không biết đó là mồ hôi hay là nước mắt nữa.

Dù sao, em cũng không nhìn thấy gì.

•••

Bị tôi  làm đi làm lại cả đêm, Baekhyun chìm vào mê man.

Tôi ôm em đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ngủ cho em.

Tôi ngồi trên giường, đem em nép vào lồng ngực mình.

Cũng không biết ngày như vậy còn có thể kéo dài được bao lâu. . . . . .

Đợi em tỉnh lại, tôi vẫn không dám mở miệng nói ra cái vấn đề đó.

Tôi hỏi em có yêu tôi không.

Em trốn tránh muốn lảng sang chuyện khác.

Tôi đem em đối mặt với mình, thật sự hỏi em.

Kết quả là sao? . . . . . . Khiến cho trái tim tôi bắt đầu lạnh ngắt.

“Em có yêu anh không?”

“Không. . . . . .Em không hề yêu anh, Chanyeol.”

“. . . . . . .Vậy em làm việc này là để làm gì?”

“. . . . . . . .Cám ơn, báo đáp.”

“Thật không. . . . . .”

Với tôi là rất tốt, tin tưởng mọi điều tôi nói, cũng không hề hoài nghi, thậm chí. . . . còn có thể lên giường cùng tôi.

Sau đó lại nói cho tôi biết đó đều là báo đáp sao?

Thật là hoang đường, thật là buồn cười.

Lẽ nào anh còn không biết em đang nói dối sao.

Em không biết cách nói dối, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy a.

Nhưng anh chỉ muốn em xác thực. . . . . .

Hoàn toàn. . . .hoàn toàn là em không yêu anh.

Bằng không, anh không thể bỏ em lại một mình ở cái thế giới cô độc hắc ám mà dơ bẩn này được.

•••

Thời gian sau đó, bệnh phát tác ngày một mạnh, tôi về lại phòng mình, tránh Baekhyun phát hiện ra.

Nhưng vào một tối, bệnh lại tái phát.

Toàn thân giống như bị một con mãnh thú xé rách, đau đến mức tôi phải hét to một tiếng.

Không hề nghĩ đến chuyện Baekhyun sẽ tỉnh giấc, vẻ mặt khân trương chạy vào phòng tôi, kiên trì hỏi tôi có phải có gì không thoải mái.

Đau đớn mới bớt đi một chút rồi liền đó lại bị cơn đâu khác tới đánh úp.

Trong bóng đêm, tôi cắn chặt răng, làm bộ thoải máu cười hai tiếng, lừa em rằng tôi bị ngã rớt xuống khỏi giường, khiến em bớt lo lắng.

Vẻ mặt em tuy vẫn còn lo cho tôi những vẫn nghe lời mà trở về phòng.

Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, tôi mới có thể thả lỏng.

Thật may em không thấy khuôn mặt trắng bệch của tôi.

Không lâu sau, sinh nhật lần thứ 22 của Baekhyun.

Mà tôi cũng muốn đi bệnh viện trị liệu, tuy chỉ có thể dựa vào thuốc men nhưng chỉ sống thêm vài ngày thôi cũng được.

Vốn tôi định không tính đến việc đi trị liệu, dù sao kết quả cũng như nhau, không bằng lấy quãng thời gian còn lại ở bên Baekhyun.

Nhưng những cơn đau gần đây vô cùng đau đớn, cứ như vậy em sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Vậy nên, tôi chỉ có thể lại lừa dối em.

Tôi nghĩ, nếu tôi chết, tôi có thể cho em đôi mắt của tôi.

Như vậy, ít ra anh còn có thể vĩnh viễn ở bên cạnh em.

Tôi gạt em là phải ra ngoài tìm giác mạc cho em, tôi nói như vậy em có thể nhìn thấy tôi.

Tôi đi tìm Zi Tao, chỉ có nó mới biết chuyện của tôi với Baekhyun.

Tôi kể nó nghe về bệnh tình của tôi, đứa em trai lớn lên bên tôi từ nhỏ nghe mà hốc mắt đỏ hoe.

Tuy tôi không cần cái gì gọi là sống chết, nhưng nếu ở thời điểm này, không ai có thể biết được.

Sau từng ấy năm, có thể có một người nhớ đến tôi, thương tiếc cho tôi đến vậy cũng là đủ rồi.

Tôi nhờ Zi Tao giúp tôi chăm sóc Baekhyun, bảo nó đừng nói cho em biết là tôi bị bệnh.

Zi Tao nghe lời tôi. Những lúc tôi nẳm trong bệnh viện, nó mỗi ngày sẽ kể với tôi hôm nay Baekhyun có vui hay không, có ngoan ngoãn ăn cơm hay không. . . . . . . .

Xem ra họ ở chung cũng rất tốt, tôi an tâm rồi.

Zi Tao thường nói với tôi một cậu, nói rất nhiều rằng — Baekhyun anh ấy rất nhớ anh.

Thật không. . . . . . . .

Tôi rất vui, em vẫn nghĩ đến tôi, như vậy đã khiến tôi thấy thỏa mãn rồi.

Tôi ngày nào cũng gọi điện cho Baekhyun, nghe giọng nói của em, bao đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.

Nói thật thì, tôi tuyệt đối không thích mùi thuốc khử trùng ở nơi đây, rất gay mũi, nó tự giác nhắc nhở tôi, tôi là người sắp chết.

Cho nên, mỗi ngày Zi Tao đến giúp tôi đi tản bộ, hít thở không khí trong lành.

Ít nhất, nhờ nó tôi cảm thấy được tôi vẫn còn sống.

Một cơn gió mát thổi qua, tôi biết, sinh nhật 23 tuổi của Baekhyun sắp tới rồi.

Đang nghĩ ngợi, năm nay không thể cùng em đón sinh nhật rồi, đột nhiên giọng Zi Tao nặng nề vang lên.

“Anh.  . . . .nếu. . . .nếu anh đi rồi, cũng không được nói cho anh ấy biết sự thật sao?”

“Ừ, không cần nói cho em ấy.”

“Nhưng. . . . . .anh ấy sớm hay muộn cũng phát hiện a.”

“Vậy nên mới cần em giúp anh nói dối em ấy, nói anh đi ra nước ngoài, cưới vợ rồi, không bao giờ. . .trở lại nữa.”

“Anh. . . . .anh làm như vậy để làm gì chứ. . . . “

Tôi tình nguyện để em hận tôi cả đời, cũng vĩnh viễn không muốn cho em biết.

Tôi nói rồi, muốn cho em sống mà không vướng bận bất kì gánh nặng nào.

Sinh nhật Baekhyun tròn 23 tuổi, tôi gọi điện chúc mừng em.

Em nói cho tôi biết, mọi chuyện đều tốt, tôi không cần lo lắng.

Thật tốt quá, không có tôi, em vẫn có thể sống tốt.

Tôi nói chúng ta còn thời gian cả đời.

Đúng vậy, còn thời gian cả đời cơ mà.

Nhưng. . . . .cả đời của tôi cũng sắp đến đường cùng rồi.

Ngày qua ngày cứ trôi qua.

Cuối cùng cũng đến rồi, tôi không biết hình dung loại đau đớn đang tra tấn mình này là gì.

Mỗi ngày đều sống không bằng chết, giống như có hàng vạn con kiến bò trên xương cốt tôi.

Có đôi khi, càng trải qua sẽ càng đau đớn.

Zi Tao đến thăm tôi mà nước mắt chảy đầm đìa.

Vẫn tốt quá, Baekhyun không thể nhìn thấy bộ dạng này của tôi.

Cuối cùng, tôi dùng hết sức lực cuối cùng bảo Zi Tao giúp tôi ghi âm lại một đoạn băng.

Tôi lại gạt em.

Nhưng câu nói cuối cùng, không phải là nói dối.

“Trên đời này, anh chỉ yêu mình em.”

Những lời này, tôi vừa cười vừa nói.

Toàn thân tựa như nhẹ bẫng, một tia sáng đánh úp, bao trùm lên tôi, tôi có cảm giác tôi đang về gặp lại em của trước kia.

Nay tình đã về thành hồi ức, lúc này đã ngẩn ngơ.

Tôi đem em bên cạnh mình 7 năm rồi, giờ cũng đến lúc.

Baekhyun, anh trả tự do cho em.

Thật xin lỗi, anh nói dối em nhiều như vậy.

Nhưng. . . . .”Anh yêu em”, 3 chữ này, chân thật tới mức không thể thay đổi.

Byun Baekhyun.

Park Chanyeol anh cả cuộc đời này chỉ có duy nhất mình em.

….

..

.

=== Hoàn ===

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro