Baekhyun's POV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Baekhyun

Lúc anh mới đưa tôi về nhà mình, tôi đã hỏi anh rất nhiều, tại sao lại muốn dẫn một đứa phiền toái như tôi về.

Anh luôn cười nhẹ, đáp án vĩnh viễn là một câu.

“Bởi vì. . . . .lần đầu nhìn thấy em đã thích rồi, không phải thương hại.”

Về sau, tôi thường xuyên trêu anh.

“Anh có phải đem em về nuôi không? Cẩn thận người ta tưởng em là con vợ trước của anh, sau này không lấy được vợ đâu.”

Anh lại luôn cười nói.

“Không sao, anh không cần vợ, có em là đủ rồi.”

“Hứ. . . . . .”

Tôi làm mặt giận.

Nhưng, nói không thích là nói dối.

Cũng có lúc tôi nghĩ lại, vì sao lúc trước không hề đề phòng gì mà đã tin tưởng anh, còn cùng anh về nhà.

Là con của đặc vụ, không nên có những hành động này.

Mà hiện tại, tôi nghĩ, có lẽ cái thời điểm lúc đầu kia, tôi đã bị anh thu hút mất rồi.

Tôi giống như đứa bé ngốc ngốc, khờ dại nghĩ là anh thích tôi.

Nhưng đến ngày hôm đó, tôi mới biết, thì ra chỉ là mình tôi tự đa tình.

Sáng sớm, tôi mơ mơ màng màng đứng dậy, muốn vào WC, phát hiển cả căn phòng vô cùng im ắng.

Từ WC đi ra, tôi đến phòng khách, vẫn không có động tĩnh gì.

Tôi đoán Chanyeol có lẽ ra ngoài có việc, chuẩn bị quay về phòng ngủ nốt cho đủ giấc.

Đi qua thư phòng, tôi nghe thấy bên trong có người nói chuyện.

Tò mò, tôi lắng tai nghe.

Bình thường, những người có khiếm khuyết về một bộ phận cơ thể nào đó thì những bộ phận còn lại sẽ nhạy bén hơn rất nhiều.

Cho nên, cuộc đối thoại bên trong, tôi cũng nghe được không ít.

Từng câu như những mũi dao, tàn nhẫn đâm vào lồng ngực tôi.

“Chanyeol! Tại sao cháu không nói cho ta nghe chứ? Cháu coi ta là ai!”

Bên trong truyền đến giọng nói sắc lạnh của một người phụ nữ.

“Bác à, cháu cũng đã trưởng thành rồi, trong lòng cháu thế nào sao cháu có thể không biết rõ ràng được chứ.”

“Rõ ràng?! Rõ ràng là nuôi cái thằng mù kia sao?!”

“Xin bác chú ý lời nói, dù gì bác cũng là bác của cháu. Còn nữa, Baekhyun đang ngủ, bác nói nhỏ một chút không sẽ đánh thức em ấy mất.”

“Cháu. . . . . .cháu!! Cháu thật là điên mất rồi! Quả là không thể nói lý được nữa!”

“. . . . . .”

“Cháu tốt nhất hãy thông mình giùm ta đi. . . . . Thằng nhóc đó không thuộc phạm vi quản lí của cháu.”

“. . . . . . Cháu không thể bỏ mặc em ấy.”

“Vậy nên cháu thay bố mẹ mình chuộc lỗi? Đừng quên, bố mẹ nó cũng không khác gì đâu! Không phải chỉ có mỗi bố mẹ của nó!”

“Nhưng thật vẫn là bố mẹ cháu làm em ấy mất đi tất cả. . . . . .Mà cháu, cũng không mất toàn bộ.”

“Được. . . . . . . Tùy cháu đi. Nhưng cháu đối với nó, chỉ là chuộc lỗi thôi chứ?”

“. . . . . . . Vâng, chỉ là chuộc lỗi thôi.”

. . . . . . .

Chỉ là chuộc lỗi?

“Bởi vì. . . . .lần đầu nhìn thấy em đã thích rồi, không phải thương hại.”

“Baekhyuna, anh sẽ mang những gì đã mất của em bù lại cho em.”

“Anh không cần vợ, có em là đủ rồi.”

A . . . . . . .

Thì ra. . . . . .

Thì ra tất cả đều là nói dối sao.

Có đôi lúc, chân tướng tàn khốc như vậy, tựa như con dã thú điên cuồng, dùng răng nanh sắc nhọn đem cắn xé lòng thành từng mảnh từng mảnh.

Tôi không biết sau đó tôi về lại phòng ngủ như thế nào.

Chỉ nhớ rõ lúc cuộn trong chăn, tôi đã khóc, rất lâu, rất lâu.

Đó là lần đầu tiên tôi khóc sau khi bố mẹ rời xa tôi.

Sau đó, Chanyeol đến gọi tôi dậy, xem ra anh không biết tôi đã nghe lén cuộc nói chuyện của họ.

Anh hỏi tại sao tôi khóc, hai mắt đều đỏ hoe.

Tôi lắc lắc đầu, không mở miệng.

Vốn định tìm bừa một lí do, nhưng. . . . . .tôi không muốn nói dối anh.

Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, bàn tay to đặt lên lưng tôi vỗ về.

Nước mắt tưởng ngừng nay lại ướt nới hốc mắt.

Làm sao bây giờ? Mặc dù sự dịu dàng này của anh cũng là dối trá, tôi cũng không muốn buông ra.

Sau đó, tôi coi như chưa từng nghe qua cuộc nói chuyện kia, tự lừa chính mình.

Tôi tin anh, cái gì cũng tin anh.

. . .

•••

Sau khi tỉnh lại, tôi thấy mình đã được Chanyeol tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo ngủ rồi.

Anh ở sau ôm lấy tôi, dựa vào đầu giường, chiếc cằm nhọn đặt trên đỉnh đầu mềm mềm của tôi xoa xoa nhẹ.

Tôi rúc vào ngực anh, lười biếng một cách ung dung.

Sau đó, tiếng nói trầm thấp man mác buồn của anh truyền đến.

“Baekhyun. . . . . .”

“Hửm?”

“. . . . . .Em có yêu anh không?”

“. . . . . .Anh hôm nay sao vậy, có gì không đúng à?”

Tôi cười pha trò.

Nhưng anh lại đem mặt tôi sát gần mặt mình, tôi không nhìn thấy gì, cũng không biết biểu tình trên mặt anh khi nói như thế nào.

“Baekhyun, đừng ngắt lời anh. Chúng ta ở bên nhau đã lâu nhưng em lại chưa bao giờ nói với anh rằng em yêu anh hay em thích anh gì cả. . . . .”

“. . . . . .Điều này có quan trọng không?”

“Ít nhất đối với anh mà nói, thì đúng. Có lẽ ở cạnh bên anh. . . .khiến em cảm thấy rất buồn đúng không?”

“Chanyeol. . . . .em, em chưa bao giờ cảm thấy buồn khi ở bên anh. . . .Anh đối với em tốt như vậy, em đâu có thể —“

Tôi không nói được nữa.

Tôi sợ khi tôi mở miệng nói tiếp sẽ không nhịn được mà nói với anh, tôi yêu anh rất nhiều.

Nhưng tôi không thể, tôi không thể nói được. . .không sẽ là gánh nặng của anh.

Anh vốn chỉ là người bình thường, được có vợ có con, tôi không thể lại một lần nữa tạo thêm cho anh áp lực.

“Baekhyun à, nói cho anh biết, em có yêu anh không?”

Tôi trầm mặc.

Đây là lần đầu tiên tôi nói dối anh, cũng là lần cuối cùng.

Gạt mình gạt người, khổ đau vẫn chỉ mình nuốt xuống bụng.

“Không. . . . . .Em không hề yêu anh, Chanyeol.”

“. . . . . . Vậy em làm việc này là để làm gì?”

“. . . . . . .Cám ơn, báo đáp.”

“Thật không. . . . .”

Anh hồi lâu không lên tiếng nữa.

Tôi lại có thể cảm nhận được đôi mắt rực cháy của anh nhìn thẳng vào tôi, tựa như muốn đem tất cả đốt cháy thành tro tàn.

Lúc sau, anh lại như trước.

Nhưng từ lần đó về sau, anh không chạm vào tôi nữa, mỗi đêm cũng về phòng mình ngủ.

Byun Baekhyun, mày có gì phải khổ sở chứ?

Anh đối xử tốt với mày, vốn là xuất phát từ sự áy náy.

Đối với mày đã cho đi rất nhiều, đã đầy đủ chu toàn rồi, mày lại hy vọng xa vời cái gì chứ?

Tôi ngủ ít hơn trước, một tối nó, tôi bị tiếng động lớn của phòng bên cạnh làm cho bừng tỉnh, tôi vội vàng sờ soạng qua đó.

“Chanyeol? Anh làm sao vậy?”

Tôi nghe thấy anh nhẹ nhàng hít thở, giọng nói có chút trống rỗng.

“Không có gì. . . . .Anh đánh thức em à?”

“Em không sao, anh có chuyện gì không thoải mái sao?”

Cảm giác hình như anh không tốt lắm, tôi có hơi lo lắng.

Anh cười hai tiếng.

“Thật sự không có gì đâu! Chỉ là anh không cẩn thận ngã từ trên giường xuống thôi, dọa em hả ha ha.”

“Thật chứ? Không bị sao chứ?”

“Không có không có, chỉ là sàn hơi lạnh thôi. . . . .Em mau về ngủ đi.”

“Cái đó. . . . .Được rồi, anh nhớ cẩn thận.”

“Ừ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Tôi nhẹ nhàng khép lại cửa.

Kỳ thật, tôi rất hối hận.

Sàn nhà rõ ràng có trải thảm lông ngỗng, sao có thể lạnh được?

Lúc ấy tôi chỉ chỉ nghi ngờ một chút, có lẽ. . . . sẽ không hối hận như bây giờ.

•••

Rất nhanh đã đến sinh nhật 22 tuổi của tôi.

Thời gian trôi qua thật mau, lúc trước lần đầu tiên gặp Chanyeol là khi tôi còn 17 tuổi, vẫn còn là một đứa nhóc.

Hiện giờ, tôi 22 tuổi, Chanyeol cũng đã 25.

Lúc chúc mừng sinh nhật, Chanyeol nói anh tặng tôi một món quà.

Anh nói anh muốn đi tìm cho tôi một giác mạc mới.

Anh nói, như vậy em có thể nhìn thấy anh.

Sau đó, anh rời nhà, tôi không biết anh đi đâu.

Thật ra, tôi không cần nhìn thấy những thứ mình không thấy, đối với tôi mà nói, cũng không có quan trọng.

Khuôn mặt của anh, tôi chưa nhìn nhưng cũng đã tưởng tượng qua.

Tôi chỉ hy vọng, anh có thể ngày ngày ở bên tôi, vậy là đủ rồi.

•••

Trong khoảng thời gian Chanyeol không có ở nhà, đều là em trai của anh đến chăm sóc tôi.

Em trai Chanyeol tên là Huang Zi Tao, kém tôi 1 tuổi, rất hợp với tôi, chúng tôi ở cạnh nhau cũng khá vui vẻ.

Nó thường xuyên dắt tôi ra ngoài đi dạo, nói chuyện phiếm cùng tôi, còn có thể kể chuyện trước đây của Chanyeol cho tôi nghe nữa.

Ví dụ như. . . . . . . . .

Chanyeol trước đây rất nghịch ngợm, có lần trèo cây trộm quả bị té, về bị mẹ mắng cho một trận về sau không dám đi làm loạn nữa.

Hay là, Chanyeol trước đây đi học bị bắt nạt, chạy về nhà trốn, đều là cao thủ võ thuật nhí Huang Zi Tao ra giúp anh đòi lại công bằng.

Đánh lộn, quả đúng là nam tử hán.

Tóm lại, Zi Tao nói rất nhiều, tôi cũng rất thích nghe nó kể chuyện.

Bởi vì, các nhân vật đều là người thật a.

Chanyeol, em nhớ anh.

Nếu em nói em không cần thay giác mạc, em chỉ cần chúng ta sống một cuộc sống bình thường, chẳng sợ vĩnh viễn không nhìn thấy gì, thì anh có giận không?

Như vậy tôi thật là bốc đồng, thật khiến người ta chán ghét a.

Có đôi khi, Chanyeol sẽ gọi điện thoại về cho tôi, đó là khoảng thời gian tôi vô cùng quý trọng.

Đến bây giờ, tôi vẫn không thể không cảm thán một câu, thời gian thật là nhanh.

Cứ như vậy mà sống, trong nháy mắt, đã được một năm.

Ngày sinh nhật 23 tuổi của tôi, Chanyeol gọi điện thoại về.

“Baekhyuna, sinh nhật vui vẻ. 23 tuổi rồi, nhanh như vậy. . . . . . .Hồi mới gặp em, em vẫn là một thằng nhóc còn đang phát triển ha ha.”

“Anh nói cái gì?!”

“Được rồi, nói đùa thôi, đừng giận a. Kỳ thật. . . . thật ra, anh vẫn còn hoài niệm quãng thời gian đó. Thật sự là năm tháng không buông tha ai a. . . . . . “

“Sao lại nói vậy. . . . Anh cũng chưa già mà, mới 26 mà thôi a.”

“. . . . . Cũng là vậy. Rất xin lỗi a, Baekhyun, sinh nhật em cũng không về được, nhớ bảo Zi Tao làm nhiều đồ ăn cho em nhé.”

“Anh đừng lo, em ấy đối với em rất tốt. Không thể về cũng không sao, em không trách anh, dù sao sau này vẫn còn nhiều thời gian, phải không?”

“. . . . . . ừ, chúng ta còn thời gian cả đời.”

Chính là. . . . .tôi chưa bao giờ nghĩ, chính miệng anh nói thời gian cả đời lại ngắn ngủi như vậy.

Sau đó, Zi Tao nói với tôi một tin, nói là có một người bệnh bị ung thu sắp qua đời, tình nguyện đem giác mạc cho tôi.

Lúc đó, tôi rất vui.

Không phải vì tôi sắp nhìn thấy được, mà bởi vì tôi nghĩ Chanyeol sắp quay trở lại rồi, tôi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy anh.

Vậy nên, tôi không chú ý tới thanh âm của Zi Tao, thanh âm thoáng run rẩy.

Nó mở cửa phòng tôi, nói Chanyeol gọi đến.

Nó đưa điện thoại tới bên tai tôi, là giọng nói quen thuộc đó.

“Baekhyun? Em mau vào phòng phẫu thuật đi. Lúc này anh không thể ở cạnh em được, rất xin lỗi.”

“Em đừng nói nữa, giọng anh sao cơ? Sẽ nhanh. . . . .”

“Anh biết em lo lắng cho anh, hỏi anh sao giọng nói có điểm vô lực như vậy chứ gì? Em yên tâm, anh không sao, vẫn khỏe lắm. Chỉ là gần đây hơi mệt.  . .vài ngày nữa anh về.”

“Em mổ đừng sợ, nghĩ có anh bên cạnh em là được.”

“Ngay sau khi em được tháo băng, anh hứa với em, anh sẽ ở ngay trước mắt em, để người đầu tiên em nhìn thấy là anh.”

Anh còn nói rất nhiều, rất nhiều, cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ câu cuối cùng anh nói.

“Baekhyun, mong em nhất định phải tin. . . . Anh yêu em. Trên đời này, anh chỉ yêu em.”

Sau đó tôi bị người ta kéo lên giường, nằm trên giường phẫu thuật, tôi rất bình tĩnh.

Em không sợ, bởi vì em có anh.

•••

Đợi khi tấm băng trắng được tháo bỏ, thế giới tăm tối ban đầu dần dần mở rộng đón ánh sáng.

Nhưng khuôn mặt ở ngay trước mắt tôi kia, không phải khuôn mặt của người mà tôi vẫn hằng mong đợi, có điểm xa lạ.

Tôi gọi một tiếng.

“Zi Tao?”

Cậu bé đẹp trai kia hốc mắt hoe đỏ, quỳ rạp xuống chỗ tôi ngồi, gắt gao ôm lấy tôi, khóc không thành tiếng.

“Rất xin lỗi. . . . . . rất xin lỗi anh. . .  .anh Baekhyun. . . . .”

“Zi Tao em sao vậy? Chanyeol đâu?”

Anh không phải đã nói chỉ cần tháo băng ra là có thể nhìn thấy anh sao. . . 

Xem ra, tôi lại bị lừa rồi. . . . .

“Anh Baekhyun. . . . .Anh ấy không cho em nói, nhưng em không thể nói dối anh nữa. . . . . “

Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Zi Tao, tôi lẳng lặng nhìn nó chờ đợi.

“Thật ra. . . .mắt của anh, là của anh trai em. . . . . .”

“Anh trai từ lúc anh 22 tuổi đã biết mình bị mắc bệnh nan y, mới bảo em đến chăm sóc anh. . . . . .Anh trai một mực ở trong bệnh viện trị liệu. . . . . Anh hẳn biết được anh trai em đã thống khổ thế nào rồi. . . . . .”

“Anh trai giấu bệnh 2 năm. . . . Đến cuối cùng, anh ấy sống không bằng chết. . . . .”

Tôi há miệng thở dốc, yết hầu khô khốc đến đau rát.

Không có một giọt nước mắt, ngược lại tôi còn mỉm cười.

“Anh ấy vẫn gạt anh. . . . . . . .”

“Anh Baekhyun. . . . .”

Zi Tao ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đỏ hoe.

“Anh ấy lừa anh cả đời, hiện tại vẫn chưa vừa lòng sao?”

“Anh Baekhyun. . . . .anh đừng như vậy, buồn thì hãy khóc đi, sẽ dễ chịu hơn. . . .”

Tôi lắc đầu, cắn chặt môi, nhất thời cắn đến nỗi mùi máu tanh nồng cả khoang miệng.

“Anh Baekhyun. . . . . Tuy anh trai em một mực gạt anh, nhưng em dám thay anh ấy khẳng định rằng, có một câu mà anh ấy không gạt anh. . . . .”

“Anh trai thật sự rất yêu anh. . . . Lúc còn bệnh, anh ấy cố gắng chịu đựng toàn thân đau nhức mà nói chuyện cùng anh, cả khi anh vào phòng phẫu thuật cũng không muốn anh lo lắng. . . . . . .”

“Anh trai lúc nói câu kia, là đang cười.”

Tốt rút cục chịu không được nữa rồi mà nức nở.

Thượng ngôn gia xan thực, hạ ngôn trường tương ức. (*)

Bên tôi từ lúc còn 17 tuổi đến năm 24 tuổi, đã gần 7 năm rồi.

Có một người tên Park Chanyeol đã đi qua.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thuc, chung quy vẫn chỉ còn mình tôi.

Cá nhớ 3 giây, người nhớ 7 năm ròng.

Mà 7 năm của tôi, là không thể quên được.

Anh nói với em nhiều lời nói dối như vậy, cuối cùng làm em không có anh cũng phải tồn tại.

Em sẽ sống như anh mong muốn, sẽ sống thật tốt.

Tôi khẽ vuốt đôi mắt, nỉ non thì thầm.

Thật xin lỗi, Chanyeol, em nói dối anh rồi.

Kỳ thật, em chỉ muốn nói thật lòng với anh một câu.

“Em yêu anh.”

=== Hoàn chương Baekhyun ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro