Phần 4 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuống núi. Họ ngẫu nhiên tìm một khách sạn để ở, nó đầy màu sắc, không biết lại tưởng đang lễ Giáng sinh, nhưng khách sạn này chỉ cách đó mười dặm. Tôn Y Hàm an ủi Trương Nam hãy ở một đêm, và Trương Nam nói rằng điều đó không quan trọng.

Lễ tân nhìn họ và hỏi mở bao nhiêu phòng.

Tôn Y Hàm quay lại nhìn Trương Nam, và sau đó nói "Hai".

"Một phòng," Trương Nam đột nhiên nói, "Em đã kết hôn mà vẫn muốn ngủ một giường riêng sao?"

Tôn Y Hàm và lễ tân đồng thời bị nghẹn bởi lời nói của cô ấy. Dù hôn nhân đồng giới là hợp pháp cách đây không lâu, thì cũng không nên nói thẳng như vậy được. Tôn Y Hàm cảm thấy hạnh phúc, nhưng không nói ra, cô giả vờ xấu hổ.

"Phòng đôi, đúng không," quầy lễ tân liếc nhìn họ nhanh, "Đã mở, bạn có thể nhận thẻ phòng."

Tôn Y Hàm mở cửa, vẻ mặt đông cứng lại trong chốc lát, cô xoay người chặn Trương Nam ở cửa: "Đây là do quầy lễ tân chọn sao."

Trương Nam gật đầu cho rằng cô đã biết điều đó.

"Em không thể trách tôi."

Trương Nam càng tò mò hơn, kéo cô ấy ra và nhìn vào trong. Cô cũng bị sốc bởi ánh sáng mờ ảo và cách bài trí phòng kỳ lạ.

Có chắc đây chỉ là phòng đôi, mà không phải phòng tình nhân?

Có trời mới biết tại sao dưới chân núi lại có một khách sạn bất lương như vậy, căn phòng rộng rãi nhưng ánh đèn tím nhàn nhạt khiến không khí đột nhiên thay đổi. Tôn Y Hàm điều chỉnh ánh sáng, màu tím chuyển sang màu vàng sậm càng thêm ái muội hơn, cô sờ sờ dái tai mình, cảm thấy bất lực.

"Chúng ta có nên đổi khách sạn không?" Tôn Y Hàm nói.

"Không cần, cái này được rồi."

Trương Nam trông khá thưởng thức, hay là, khá lành nghề?

Cô ấy lấy một bộ quần áo rồi đi vào tắm rửa, chỉ có Tôn Y Hàm vẫn đang ngẩn người ở bên ngoài.

Cô hơi mệt sau khi leo núi một ngày, Tôn Y Hàm nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng cô lại nhìn thấy chính mình trong gương.

Vâng, đúng vậy, có một chiếc gương đặt trên đầu giường.

Cô gái ngây thơ Tôn Y Hàm ban đầu vẫn còn băn khoăn không biết nó đặt ở đây làm gì. Khi nghĩ ra công dụng của cái gương này, cô đột nhiên nóng lên. Cô sợ đến mức ngồi bật dậy, nóng người hơn khi nghe tiếng nước bắn tung tóe trong phòng tắm.

Không có gì lạ khi cảm thấy nóng, cô đã không bật điều hòa. Tôn Y Hàm bật điều hòa lên, sau khi cảm thấy thật lạnh cô lại chỉnh nhiệt độ lên cao một chút. Sau khi điều chỉnh, cô thậm chí còn cảm thấy lúng túng hơn. Làm sao quy trình này trông có vẻ sai sai?.

Chắc là cơ sở vật chất của khách sạn nhỏ này vẫn chưa hoàn thiện, không có gì là lạ. Tôn Y Hàm đã đợi đến khi Trương Nam bước ra. Trương Nam trong một bộ đồ ngủ bước ra từ làn hơi nước, tóc đã sấy khô, nhìn cô và nói "Em không định đi tắm à?"

Khi Tôn Y Hàm từ phòng tắm đi ra, Trương Nam đang chơi điện thoại trên giường. Cô vừa mới tắm xong, hơi lạnh từ điều hòa khiến cô hắt hơi, Trương Nam liếc nhìn cô và điều chỉnh nhiệt độ cao hơn.

Tôn Y Hàm đứng bên giường lau khô tóc, sau đó đứng tại chỗ nghịch điện thoại di động hồi lâu.

"Em không đi ngủ sao?" Trương Nam nhìn cô một cách kỳ lạ.

Tôn Y Hàm lo lắng vén góc chăn lên, định nằm xuống thì vô tình nhìn thấy chỉnh mình trong gương, xấu hổ nhắm mắt lại, vùi mình vào chăn bông, kết quả là cô đụng phải Trương Nam.

Khuôn mặt của cô bây giờ đặt trên ngực cô ấy, giống như cố tình ăn đậu hũ, Trương Nam liếc mắt nhìn cô rồi bình tĩnh tiếp tục chơi trò chơi.

Tôn Y Hàm nhanh chóng di chuyển ra xa, nhắm mắt lại và giả vờ như đang ngủ.

Một lúc sau, trò chơi của Trương Nam rốt cuộc cũng kết thúc, cô ngẩng đầu lên liếc nhìn Trương Nam, phát hiện cô ấy đang cởi cúc áo, Tôn Y Hàm lại lập tức nhắm mắt lại: "Chị đang làm gì vậy!"

Trương Nam kỳ quái hỏi: "Em sẽ mặc áo ngực đi ngủ à?"

Cô thường không mặc, nhưng giờ cô cảm thấy xấu hổ nếu cởi nó ra.

Tôn Y Hàm cảm thấy nhiệt độ điều hòa hơi cao, cô nhìn bả vai và đường gáy mịn màng của Trương Nam, cổ họng có chút khô khốc.

Trương Nam chỉnh lại quần áo và nằm xuống, nghe được Tôn Y Hàm nhỏ giọng nói: "Em hôn một cái được không?"

Trương Nam nhướng mày: "Hôn chỗ nào?"

Tôn Y Hàm không muốn chơi chữ với cô ấy, nghiêng người qua và hôn lên môi cô ấy.

"Đã 31 rồi", Trương Nam đột nhiên nói "Em có thể giống người lớn một chút không? Tôi luôn cảm thấy như em vẫn đang ở tuổi vị thành niên."

Tôn Y Hàm nghiến răng, hôn sau hơn. Đôi tay không thành thật trượt xuống vòng eo, không ngờ Trương Nam lại dẫn đầu trước, Tôn Y Hàm bắt lấy cái tay đang chạm đến bụng dưới của mình, giọng nói có chút khàn khàn. : "Chị đang làm gì đấy?"

Trương Nam ngay lập tức biết điều này sẽ xảy ra, cô đề số trước.

"Em không có kinh nghiệm," Trương Nam muốn rút tay ra, "Hãy để tôi làm."

Tôn Y Hàm nào chịu bỏ tay cô ấy ra lúc này, cô vươn một tay khác mở ngăn kéo bên cạnh, lấy từ trong đó ra một chiếc còng bạc và còng cô ấy lại. Cô nâng hai tay Trương Nam qua đầu: "Em nhỏ tuổi hơn, hãy để cho em phục vụ chị. "

"Phục vụ cái đầu em." Trương Nam cảm thấy tệ, muốn trốn, nhưng đã bị giữ lại, người này trông yếu ớt nhưng thực sự rất khỏe.

"Được rồi, Tôn Y Hàm ... tốt..." Trương Nam cắn môi dưới.

Tôn Y Hàm mở dây thắt lưng: "Em thật sự không biết, tiền bối, dạy em đi."

Trương Nam trừng mắt nhìn cô. Một lúc sau, cô kiệt sức rồi, hơi nước còn đọng trên khóe mắt, cô nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cô gái này thật sự quá khoẻ...

Sáng sớm hôm sau, Trương Nam mặt đen ra khỏi phòng, bỏ mặc cô ấy, vội vàng lên máy bay, bay tới nơi làm việc.

"Đừng nóng," Tôn Y Hàm thở dài trên điện thoại, "Chuyện này chúng ta cũng không có tính trước. Đều do năng lực bẩm sinh."

Trương Nam khịt mũi: "Nếu biết trước tôi sẽ không nhận lãnh hôn thú này với em."

"Tôi phải lên máy bay, cúp máy."

Tôn Y Hàm nhếch mép cầm điện thoại: "Lần sau chúng ta gặp nhau là khi nào?"

Trương Nam: "Hãy đợi ngày em nhận ra sai lầm của mình."

Tôn Y Hàm không cảm thấy mình sai, cô rất hạnh phúc và quyết định sẽ hạnh phúc mãi mãi.

Đã cả tháng trôi qua rồi. Tôn Y Hàm gần như sắp chết. Cô gọi cho Trương Nam nói rằng "Em sẽ không nhớ chị trông như thế nào nếu bây giờ không gặp được chị."

Mới có một tháng, Trương Nam cảm giác như đây một đứa nhỏ lớn: "Sao em cứ bám riết vậy?"

Điều này là không cố ý, nhưng Tôn Y Hàm lo lắng hỏi: "Chị sẽ cảm thấy phiền phức?"

Trương Nam dở khóc dở cười: "Sẽ không, em đang nghĩ cái gì vậy, hai ngày nữa em có một buổi thảm đỏ, đến lúc đó liền có thể gặp nhau."

Tôn Y Hàm cười khúc khích hai lần, cô nói: "Chị mở cửa đi."

Trương Nam đột nhiên nghĩ tới một khả năng nào đó, xuống giường đi ra mở cửa, lẩm bẩm, sẽ không phải, đúng không...

Tôn Y Hàm đang ở cửa, mỉm cười, ôm bó hoa hồng trên tay.

Vào nhà, Tôn Y Hàm đặt bông hoa hồng qua một bên, nhào vào lòng cô, rên rỉ như một con chó lớn: "Em nhớ chị Nam Nam."

Tại sao trước đây Trương Nam không để ý rằng người này giống như một con chó? Rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, cô chết mê chết mệt với khuôn mặt lạnh lùng ấy, ấn tượng đầu tiên của cô đâu mất rồi?

Cô ấy mang theo đồ ăn đến khách sạn cho cô. Trương Nam miệng ăn không ngừng nghỉ, Tôn Y Hàm bên cạnh đang bóc vỏ tôm hùm đất cho cô. Trương Nam nhìn cô ấy chăm chỉ cúi đầu bóc tôm, không khỏi mỉm cười: "Sau một thời gian nữa, em theo tôi về nhà."

"Hảo a," Tôn Y Hàm nói, "Nhà của chị ở đâu, là căn ở Thượng Hải?"

"Không, nhà của ba mẹ tôi."

Tôn Y Hàm dừng tay và nói cái gì.

"Họ muốn gặp em," Trương Nam nhét một con tôm vào miệng, "Em không muốn đi?"

Tôn Y Hàm liền nói: "Đi , đương nhiên phải đi, nhất định phải đi, làm sao sẽ không đi!"

Trương Nam hừ một tiếng, sau một lúc lại nói, "Đừng quá căng thẳng."

Tôn Y Hàm chế nhạo: "Em không khẩn trương, tại sao phải lo lắng sau khi đã lãnh chứng?"

"Vậy thì đừng rung tay."

"Do mỏi vì bóc tôm," Tôn Y Hàm nhất quyết không chịu thừa nhận.

Một lúc sau, Tôn Y Hàm lo lắng nói: "Nam Nam, em..."

"Tôi biết em đang nghĩ gì," Trương Nam ngắt lời cô ấy, "Đừng lo lắng, khi tôi đã quyết định đưa em về nhà ra mắt bố mẹ, thì tôi đã dự định sống với em hết quãng đời còn lại."

"Nhưng chị cũng đã nói, chị có thể sẽ chọn người khác, nếu chị còn miễn cưỡng, em có thể..."

Trương Nam khịt mũi: "Không phải quá rõ rồi sao, tôi phải thừa nhận nó sao, chỉ thích em một chút mà đã muốn sống với em cả đời?"

Tôn Y Hàm đột nhiên quay đầu đi, đôi mắt đỏ hoe. Trương Nam bất lực cười: "Em tại sao lại khóc? Đừng là bộ mặt như thể chị đang bắt nạt em."

"Vậy thì hãy nghe rõ đây," Trương Nam thẳng mặt và nói với cô từng chữ, "Tôi, Trương Nam, rất thích Tôn Y Hàm, ngươi có biết hay không?"

Tôn Y Hàm nghe những lời này vùi đầu vào cổ cô ấy, im lặng hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, mắt và mũi cũng đỏ lên, cô nói, "Nam Nam, chúng ta hãy tổ chức đám cưới."

"Đến bãi biển Tam Á. Chị thích biển mà. Mời tất cả người thân và bạn bè. Em còn chưa chính thức cầu hôn chị đây. Hãy tổ chức một đám cưới hoành tráng nhất, được không ?"

Trương Nam nhìn sâu vào mắt cô ấy, gật đầu một cái, khóe miệng nở nụ cười: "Hảo".

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh