Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Như là mắc phải một căn bệnh lạ vậy, chỉ cần ta vừa đụng vào Nanase, nàng sẽ cảm thấy đau đớn, đồng thời nơi bị chạm vào sẽ xuất hiện vết thương.

Tình trạng của nàng càng ngày càng nghiêm trọng, vừa lúc bắt đầu chẳng qua là cảm thấy có chút đau, càng về sau liền trở thành đau đớn không chịu được.

"Nanase, đi bác sĩ khám được không?"

"Ô ~ không cần."

Nàng ôm ta, như một con búp bê lắc đầu.

"Đừng sợ, có chị ở đây." Ta khuyên nàng rất lâu, Nanase mới đồng ý đi bệnh viện

Đồng hồ treo trên tường phát ra tiếng kêu theo quy luật, ta nhìn nó đi một vòng lại một vòng.

Ta ngồi trên ghế dài màu trắng, chờ Nanase làm xong kiểm tra.

"Kết quả thế nào?" Ta cầm tờ xét nghiệm của Nanase hỏi nàng

"Tất cả bình thường." Nàng hướng đến ta nỗ lực nở một nụ cười.

Bản thân ta không cách nào cảm thụ được đau đớn của nàng, nhưng trong tâm ta lại có thể biết được.

Duy nhất khiến ta cảm thấy may mắn là, người khác chạm vào cũng sẽ không khiến nàng bị thương.

"Mai, chị xem, tác phẩm của em được đề cử triển lãm rồi!" Nanase cầm bản vẽ ngồi xuống đối diện ta, cao hứng giống như đám nhỏ ở nhà trẻ.

Ta muốn xoa đầu của nàng, tay đưa ra giữa đường thu hồi lại.

Cảm giác chua xót khổ sở thật lớn bao quanh ta.

Tròn một tháng ta chưa từng chạm đến Nanase rồi.

Có lẽ là cô đơn trong đáy mắt ta lọt vào ánh mắt nàng. Nanase dùng tay phải nắm lấy cổ tay ta, đem nó hướng đến gò má của mình.

"Đừng!" Ta nhanh chóng hất tay đi, không nghĩ tới phản lực quá lớn, nàng trái lại ngã xuống đất.

"Nanase!"

Ta vội vàng lao xuống giường, quỳ ở trên sàn muốn đỡ nàng dậy, nhưng hai tay lại đình chỉ giữa không trung.

Nếu như chị lại cho em thêm đau đớn, chị như thế nào dám...chạm vào em...

Nàng ngồi ở trên sàn nhà, nhìn vẻ mặt thất thần của ta, một chút khóc thành tiếng.

"Xin chị...Đừng đẩy Nana nữa, có được hay không?"

Nanase hai mắt đẫm lệ từng bước một tiến đến trước mặt ta, như là dùng hết khí lực toàn thân, thật chặc, thật chặt ôm lấy ta.

"Dù đau...Cũng không sao cả."

"Thế nào lại ngốc như vậy..." Ta nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai thon gầy của nàng, rất sợ sẽ tổn thương nàng.

Ta không rõ thần linh vì sao muốn đối đãi với Nanase như thế, nàng là một người thiện lương như vậy. Nếu như ta có thể đem đau đớn của nàng toàn bộ gánh chịu, dù cho sống ít đi vài chục năm, ta cũng bằng lòng.

Yêu đối phương nhưng không cách nào chạm vào, cái này so với tưởng tượng của ta càng thêm gian nan. Nhưng, nếu như có thể không làm tổn thương đến Nanase, ta vẫn có thể chịu được phần thống khổ này.

Một tháng sau, thân thể của nàng bắt đầu đối với đụng chạm của ta không hề sản sinh phản ứng, giống như là hàm số Gauss, sau khi đạt đến một giá trị cực hạn lại nhanh chóng giảm xuống.

Ta cho là nàng từ đó về sau liền có thể khỏi hẳn, nhưng kết cục so với suy nghĩ của ta vừa vặn tương phản.

Nàng bắt đầu không biện pháp thật tốt vẽ xong một bức tranh, đồng thời rất nhanh thì sẽ cảm thấy buồn ngủ.

Có đôi khi, thậm chí nói chuyện với ta, nói đến phân nữa lại không giải thích được ngủ say

Ta giúp nàng công việc ở phòng vẽ tranh. Đối phương đối với quyết định này thở dài không ngớt. Ta cũng biết, nàng ở phương diện hội họa là cỡ nào kiệt xuất cùng ưu tú.

Sau đó vài ngày, Nanase bắt đầu chậm rãi trở nên suy yếu, ta muốn phá vỡ cục diện này, cho nên vào một buổi sáng, ta sau khi lưu lại một tờ giấy, tự ý lựa chọn rời đi.

Xin lỗi, Nanase.

Chị ở bên cạnh em, khả năng chỉ mang đến cho em thống khổ.

Không dám để em chịu khổ sở, đối với em lại không giữ lời.

Chị là một người rất vô dụng đi.

Ta tắt điện thoại, tránh cho bởi vì một cuộc gọi của nàng, ta lại không nhịn được muốn trở về.

Ta không thể tổn thương nàng thêm nữa.

Ta nghỉ việc ở nhà trẻ, đi tới nhà của Nanase, khẩn cầu cha mẹ nàng tha thứ cho chúng ta.

Nói như vậy, nếu như Nanase mất đi ta, nàng vẫn có cha mẹ làm bạn.

Ta đáp ứng bọn họ lúc đó chia tay, thế nhưng ta còn muốn nhìn Nanase một lần cuối cùng.

Ta về đến căn nhà kia, cảnh tượng trước mắt khiến ta khiếp sợ không gì sánh được. Đồ đạc trong nhà toàn bộ rơi đầy trên mặt đất, Nanase sắc mặt tái nhợt nằm trên ghế salon, trên sàn nhà toàn là mảnh vỡ của ly nước, nước bên trong toàn bộ đều chảy xuống sàn.

"Nanase!"

Ta ném hành lý, hoảng loạn vọt tới, sợ đến cả người đều không ngừng được run rẩy.

"Là Mai sao?" Nàng nhắm hai mắt chậm rãi mở ra.

"Ừm, chị ở đây." 

Ta bắt đầu tự hận mình, ta rời đi, căn bản không có xuất hiện diễn biến tốt đẹp nào hết.

"Nana vừa...muốn uống nước...ngay đến cái ly...cũng không cầm nổi..."

Nanase nhìn ta, trong mắt tuôn ra một giọt nước thật lớn, nét mặt còn nỗ lực duy trì mỉm cười.

"Đáp ứng Nana...vĩnh viễn đừng đi, có được hay không..."

"Được..." Ta nén nước mắt gật đầu.

Để không cho bệnh tình bị cha mẹ biết được, Nanase cố chấp muốn dọn tới gian phòng ta ở lúc đại học.

"Em không muốn để họ thấy bộ dạng này hiện tại."

"Nhưng mà..."

"Đây là tùy hứng sau cùng của em."

"Cái gì sau cùng, không được nói như vậy."

Phảng phất giống như bị người khác vạch mở nơi sợ hãi nhất trong lồng ngực. Trong chớp nhoáng, ta bỗng nhiên nghĩ rằng Nanase sẽ rời bỏ ta.

Càng về sau nữa, Nanase bắt đầu không cách nào đứng thẳng, ta chỉ có thể sử dụng xe lăn đẩy nàng ra ngoài giải sầu.

Mỗi ngày buổi sáng, ta đều sẽ đẩy nàng đến dưới tàng cây bạch quả lớn nhất ở công viên gần đó.

Ta ngẩng đầu, nhìn chăm chú nhìn vào lá cây vàng kim trên đỉnh đầu mình. Đường nhiên, Nanase là tại nơi này cùng ta gặp nhau lần nữa, ta vẫn như cũ nhớ rõ ràng chiếc áo sơ mi trắng cùng làn váy dài màu xanh nhạt, sau đó tiếp theo hỏi câu đầu tiên là tên của Luna.

"Mai, chúng ta đem lá cây bạch quả mang về được không?"

"Hửm?" Ta ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nàng.

"Bởi vì Mai vừa nhìn thấy nó cũng nhớ tới Nana, đúng không?"

"Ừ."

Nanase luôn có thể từ nơi rất nhỏ nhìn thấy được tình cảm của ta, từ trước đây, thật lâu, cho tới bây giờ.

"Mai nếu như không gặp phải Nana sẽ như thế nào đây?"

"Khả năng...chị vẫn sẽ một mình đi." Ta dừng một hồi, vừa cười vừa nói.

"Cho nên, có thể cùng Nanase gặp gỡ thực sự thật tốt."

Cuối cùng, vào một buổi đêm.

Nanase nằm ở trên giường, ta quỳ ở một bên cầm thật chặt tay của nàng.

"Mai...Có thể nói thêm một lần...chuyện chúng ta gặp nhau không?"

"Được..." Nhìn dáng vẻ nàng cật lực nói chuyện, trong lòng khó chịu không gì sánh được, nhưng ta phải cố gắng duy trì nụ cười trên mặt mình. Nếu như ta sợ hãi, Nanase sẽ càng sợ hơn.

"Chị lần đầu thấy Nanase a, là năm mùa hè mười bảy tuổi, khi đó chị đã cảm thấy em rất đặc biệt..."

Hồi ức một màn ập vào đầu ta, tựa hồ như ta tỉnh dậy một ngày kia, như cũ ngồi ở đó trong phòng học, lão sư từ bục giảng đi xuống vỗ vào vai ta đem ta đánh thức, sau đó Nanase ngồi ở phía trước sẽ nghịch ngợm quay lại cười ta.

"Nanase!"

Cảm nhận được tiếng hít thở của nàng từ từ suy yếu, ta nhịn không được lớn tiếng gọi tên nàng

"Ưm, Mai nói nhỏ chút...Đầu em đau quá" Nàng khó chịu nhíu mày, hơi thở trở nên có chút gấp gáp

"Được...Chị sẽ nói khẽ." Ta lấy tay che miệng lại, nhịn xuống không khóc thành tiếng.

"Mai cũng chưa từng...nói qua với em...rằng chị yêu em..." Nàng cố gắng hướng về ta lộ ra một nụ cười.

"Bởi vì...rất xấu hổ..."

Ta chậm chạp cúi người xuống, tới gần bên tai nàng, nhẹ nhàng mà nói rằng

"Chị yêu em...Nanase..."

Nàng vui vẻ nhắm hai mắt lại, khóe miệng lộ ra một độ cung hài lòng.

"Cùng Mai chung một chỗ...mỗi một ngày...Nana đều rất vui vẻ..."

"Ừm...Nanase hài lòng chị cũng vui vẻ."

"Gặp được Mai...thực sự tốt quá..."

"Mai phải thật tốt...chiếu cố bản thân..."

"Đừng làm chuyện điên rồ...đáp ứng em...có được hay không..."

"Chị đáp ứng"

"Như vậy...Nana an tâm rồi..."

"Gặp lại sau...Mai..."

Tay của nàng từ bàn tay ta rơi xuống giường.

Đầu óc ta trống rỗng, hé miệng muốn hô lên, lại cái gì cũng không kêu được

Trên thế giới này, người ta yêu nhất, đã rời bỏ ta

Nàng vậy mà cứ như vậy biến mất.

Ngay trước mắt ta, hoàn toàn biến mất.

Ta vốn định đem tin Nanase qua đời nói cho cha mẹ nàng biết. Thế nhưng lại bị coi như người điên chắn ngoài cửa.

"Cô nói Nishino Nanase? Không có người này a?"

"Làm sao có thể? Con gái của các người cũng có thể quên sao?" Ta tức giận hỏi bọn họ.

"Nhà chúng tôi chỉ sinh một cậu bé, cô có đúng hay không nhớ nhầm rồi?"

Ta chạy đi hỏi qua phòng trưng bày Nanase đã làm, còn có chủ nhiệm lớp cao trung, tất cả mọi người nói cho ta biết, căn bản không có người nào tên Nishino Nanase.

Ta thực sự không thể tin, trên thế giới này, chỉ có ta giữ lại ký ức với nàng sao?

Trong nhà rõ ràng còn để bàn chải đánh răng của nàng, quần áo, dụng cụ vẽ tranh, giấy khen cuộc thi, còn có hộp lá cây bạch quả nàng nhặt được.

Buổi tối, ta nằm ở trên giường, luôn cảm thấy nàng còn ngủ bên cạnh ta, nàng sẽ còn sợ ta ban đêm cảm lạnh, thay ta đắp kín chăn.

Ta nửa đêm tỉnh giấc gọi tên của nàng, lại phát hiện thủy chung chỉ có mình ta.

Ta so với bất kỳ lúc nào càng cảm thấy được thời khắc này cô độc.

Quả nhiên, một khi đã thích ai, con người sẽ trở nên bi ai.

Ta bắt đầu du lịch thật lâu, mang theo lon lá bạch quả, hoàn thành ước mơ trước kia mà chúng ta chưa thể hoàn thành.

Ở nước ngoài phiêu đãng đến mười năm, ta lại trở về nơi ta cùng nàng một lần nữa gặp lại.

Ta một mình lang thang ở hành lang công viên, ánh mặt trời xuyên qua dây thường xuân trườn trên vách đá nhỏ vụn rọi vào mặt, cả thế giới như lưng chừng giữa ánh sáng cùng bóng tối, dường như đã qua mấy đời.

"Mai...Mai..."

Trong lúc đó, ta phảng phất nghe thấy thanh âm Nanase gọi tên ta.

Là em đang tìm chị sao? Nanase.

Đừng sợ, chị hiện tại sẽ đi gặp em.

Ta nghịch ánh sáng, từng bước từng bước đi đến nơi cuối cùng.

Ta nỗ lực mở hai mắt ra, ánh sáng cường liệt kích thích đến ta không cách nào thấy rõ bốn phía, một lát sau rốt cục đợi được hai mắt thích ứng, hình ảnh mới từ từ trở nên rõ ràng.

"Mai, chị...chị rốt cục tỉnh rồi!"

Nanase, tại sao lại ở đây?

Nàng vừa cười vừa rơi lệ, thật chặt đem tay ta dán lên má trái của nàng.

Ta ngắm nhìn bốn phía, vách tường màu trắng, hộ sĩ trên hành lang ngoài cửa sổ, quần áo bệnh nhân trên người.

Ta đây là ở bệnh viện?

"Đây là có chuyện gì?"

Nội tâm cùa ta vừa vui vẻ vừa nghi hoặc không ngừng.

Mặc kệ thế nào, Nanase rốt cục về tới bên cạnh ta.

"Mai, chị đã hôn mê một năm rồi."

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta thế nào hoàn toàn không nhớ rõ?

Thấy ta vẻ mặt mờ mịt, Nanase nhanh chóng bổ sung, "Một năm trước tốt nghiệp đại học chúng ta đi xem phim xong, trời liền mưa to, Mai chị chạy đi cửa hàng tiện lợi gần đó mua ô, một chiếc xa vận tải trượt không khống chế được đụng phải chị."

Nói như vậy, một năm nay ta bây giờ là 23 tuổi.

Chuyện sau khi tốt nghiệp đại học, chỉ là giấc mơ khi ta hôn mê?

Kỳ thực Nanase cho tới bây giờ cũng không rời bỏ ta.

Không nghĩ tới...ta ở trong mộng...

Đã cùng Nanase đi hết cả cuộc đời...

Ta cố sức khởi động thân thể, nàng thấy thế nhanh chóng đỡ lấy ta.

Ta nhìn hai mắt đẫm lệ của nàng, nhẹ nhàng mà nhớ tới tên của nàng.

"Nanase..."

"Ừ, em ở đây."

"Chị thật vui vẻ."

Ta không kìm lòng được mà rơi nước mắt.

"Mai tại sao lại khóc?"

Nàng có chút thất thố dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của ta, sau đó hai tay phủng trên mặt ta.

Ta có chút sợ hãi chậm rãi vươn tay, rốt cục chạm vào thân thể của nàng, cảm giác là chân thật như vậy.

"Nanase, chị thật vui vẻ."

"Hửm?" Nàng ngơ ngác nhìn ta, có chút không giải thích được.

Ta cười ôm bả vai của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói rằng.

"Bởi vì..."

"Chúng ta còn có thời gian cả đời ở bên nhau."





10/5/2018.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro