Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý của tác giả: Cốt truyện OOC, không liên quan tới mạch phim.

Lưu ý của editor: Tác giả viết phần 1 và 2 trước khi tập 10 phát sóng nên sẽ không biết thiết lập nhân vật nhạy với mùi máu của Cung Thượng Giác, xin cảm ơn.


(Tóm tắt sơ lược: Thượng Quan Thiển lẻn ra ngoài vào ban đêm để gặp người của Vô Phong, đến khi trở lại bị Cung Thượng Giác đang chờ sẵn bắt gặp)

"Thượng Quan Thiển người ướt sũng, vải áo ướt dính vào da khiến nàng rùng mình, may mắn là đêm khuya vắng vẻ nên không ai có thể nhìn thấy sự chật vật của nàng. Phía trước là sân vườn nơi nàng ở một mình, Thượng Quan Thiển đột nhiên dừng lại. Những chiếc đèn lồng lưu ly treo dưới mái hiên đung đưa trong gió, nửa lay động dường như sắp tắt, hầu hết các phòng ốc xung quanh đều tối om, ngoại trừ căn phòng nơi nàng ở vẫn được thắp sáng bởi ánh nến ấm áp.

Chuyện này không có khả năng, Thượng Quan Thiển quét mắt xuyên qua hành lang dài, gắt gao mà nhìn chằm chằm cửa sổ đóng chặt, nàng lúc đi rõ ràng đã tắt toàn bộ nến đèn trong phòng, bản thân nàng sẽ không nhớ lầm. Thượng Quan Thiển nuốt nước bọt, bước từng bước chậm chạp mà đi đến ngoài phòng, tay nàng đã không chịu khống chế run rẩy lên, nhìn cánh cửa đóng chặt, nhất thời không còn đủ dũng khí để đẩy nó ra.

Một lúc lâu sau, nàng ngập ngừng giơ tay đẩy, cánh cửa gỗ nặng nề từ từ mở ra. Trong đại sảnh có một người ngồi trên bục cao, gương mặt này đối với nàng quá quen thuộc. Hắn là người lãnh khốc vô tình, chỉ khi tâm trạng vui vẻ mới thể hiện cho nàng một chút dịu dàng thoáng qua. Bây giờ, khuôn mặt như ngọc của hắn phủ đầy sương lạnh, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt băng giá, dường như xuyên thấu mọi lớp ngụy trang của nàng. Thượng Quan Thiển vịn vào khung cửa, cố gắng hết sức đỡ lấy thân thể run rẩy của mình, để không mất bình tĩnh trước mặt hắn.

Cung Thượng Giác mấy ngày gần đây bận rộn chính sự, trong thư hắn gửi nói rõ ràng, phải ba ngày sau mới trở về, không những về sớm mà còn có mặt trong phòng chờ nàng, hóa ra hắn ta cố tình làm vậy. Hắn luôn như vậy, luôn muốn nhìn thấy dáng vẻ rụt rè và hốt hoảng của nàng.

"Đã muộn như vậy, trời lại có giông bão, nàng đã đi đâu vậy?"

Cung Thượng Giác ngồi nghiêm mặt, trịch thượng nhìn Thượng Quan Thiển, ánh mắt quét qua toàn thân nàng, sau đó nói: "Cũng không mang theo đèn lồng, không cầm ô?"

"Cái gì?"

Thượng Quan Thiển sắc mặt càng tái nhợt, liên tục bị hỏi đến không thở được, cũng không biết làm sao tìm được lý do hợp lý. Thị nữ quỳ ở một bên, vội liếc nhìn Thượng Quan Thiển, lập tức quỳ lạy xin lỗi:

"Giác công tử, Thượng Quan tiểu thư đã khuya ra ngoài để tìm mặt ngọc bội bị thất lạc của mình. Nô tỳ biết việc này là trái quy định nên đã nói dối tiểu thư đã đi ngủ, xin Giác công tử minh giám."

Thị nữ nhớ rõ, đã nhìn thấy kia miếng ngọc bội kia ở trên người Giác công tử, cũng nhìn thấy Thượng Quan cô nương từng đeo trên người, hẳn là có chút đặc biệt, hy vọng nói như vậy có thể giúp Thượng Quan cô nương thoát vây.

Cung Thượng Giác nhìn về phía Thượng quan Thiển, hỉ nộ khó phân biệt: "Là như thế này sao?"

Thượng Quan Thiển thở phào nhẹ nhõm, nàng đối với thị nữ lắc lắc đầu, mắt rưng rưng lệ: "Không liên quan đến cô ấy, là ta cố chấp ra ngoài , ta...xác thật vì đi tìm ngọc bội, ban ngày đi y quán, buổi tối mới phát hiện không thấy nữa."

Thượng Quan Thiển từ vạt áo lấy ra một miếng ngọc bội tinh xảo, chủ nhân của nó từ trước là Cung Thượng Giác, hiện tại là thuộc về nàng. Nàng trả vật về cho nguyên chủ, vòng đi vòng lại lại về tới tay nàng.

Trước đây, khi Thượng Quan Thiển phục vụ Cung Thượng Giác mặc quần áo và thắt lưng, hắn chỉ liếc nhìn hai lần đã phát hiện ra.

"Có vẻ như nàng rất yêu thích mặt ngọc bội này."

Giọng nói trầm thấp của Cung Thượng Giác từ phía trên đỉnh đầu truyền đến.

Thượng Quan Thiển không nhìn nữa, nhanh chóng buộc mặt ngọc vào thắt lưng, nàng giả vờ ngượng ngùng:

"Đúng vậy, dù sao thì miếng ngọc bội này đã ở bên ta bốn năm, bốn năm qua chỉ cần ta nhìn thấy nó, sẽ nhớ tới Cung Nhị tiên sinh đã cứu ta khỏi lúc nước sôi lửa bỏng"

Cung Thượng Giác nhìn dáng vẻ chân thành của Thượng Quan Thiển, không khỏi bị xúc động vài phần, bất luận kẻ nào đều sẽ không cự tuyệt một phần tình yêu độc nhất vô nhị, nhiệt liệt như vậy.

"Đã như vậy, quân tử sẽ không lấy đi thứ người khác thích, nàng có thể lấy lại." Cung Thượng Giác đem ngọc bội đặt vào trong tay Thượng Quan Thiển rồi đi ra ngoài.

Thượng Quan Thiển nắm chặt ngọc bội đến nỗi lòng bàn tay đau nhức, đầu óc hỗn loạn, căng thẳng đến nỗi không ngừng nuốt nước miếng, không hiểu tại sao lần này nàng lại cảm thấy áy náy vì nói dối, nàng không thích cảm giác này và cũng sợ nó.

"Ngươi, ra ngoài đi."

Cung Thượng Giác chỉ vào cửa ra lệnh cho thị nữ. Thị nữ không dám đáp lại, đi ngang qua Thượng Quan Thiển liền dừng lại, lo lắng nhìn nàng. Thượng Quan Thiển gật đầu: "Ta có lỗi với ngươi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi."

Thị nữ nhanh chóng thoát khỏi tình thế căng thẳng giữa hai người, đóng cửa cung lại. Cung Thượng Giác chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh đến gần Thượng Quan Thiển, nàng rưng rưng nước mắt, bất động tại chỗ, mỏng manh như hoa mộc lan bị gió mưa làm hỏng. Hắn dùng lòng bàn tay rộng ôm lấy cánh tay nàng, lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi của nàng:

"Chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, có đáng để tìm không? Một khi đã mất đi thì sẽ mất đi. Đồ vật có thể tìm lại được. Nhưng một khi đã phạm sai lầm thì sao? Không có đường quay lại, phải không, Thiển Thiển?"

Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng lời cảnh cáo trong lời nói của hắn lại lộ rõ.

Thượng Quan Thiển nhân lúc đó nắm lấy tay Cung Thượng Giác, cố gắng rất nhiều mới "ừm" một tiếng nhàn nhạt. Nàng sờ lên vầng trán ướt đẫm của mình, sau đó vuốt phẳng nếp gấp trên tay áo, giả vờ không thoải mái:

"Cung Nhị tiên sinh, ta... ta bị dính mưa, cảm thấy không thoải mái lắm, ta đi vào phòng để thay quần áo trước, xin hãy cứ tự nhiên."

Thượng Quan Thiển hạ mi, muốn đi ngang qua Cung Thượng Giác, vừa bước một bước, trời đất liền quay cuồng. Chẳng mấy chốc đã bị hắn ấn xuống bàn, nàng không kịp phản ứng liền kêu lên, tay quẹt bút giấy và mực trên bàn, đồ vật rơi xuống sàn. Nam nữ thực lực chênh lệch quá lớn, Thượng Quan Thiển căn bản không thể động đậy, hắn chưa bao giờ đối xử với nàng thô bạo như vậy. Lần này Thượng Quan Thiển thật sự muốn khóc.

Tâm trạng của nàng gần đây dao động liên tục, trong đầu có quá nhiều việc không thể giải quyết từng việc một. Nghĩ đi nghĩ lại, áp lực của Vô Phong cũng khiến nàng khó thở, cộng thêm Cung Thượng Giác dồn ép từng bước, nàng sắp gục ngã rồi.

Lệ bên khoé mắt của Thượng Quan Thiển lăn xuống, nàng bị sự hung bạo đột ngột của Cung Thượng Giác làm cho sợ hãi, không ngừng xô đẩy hắn:

"Chàng làm ta đau, đứng dậy!"

"Ai cũng có thể lừa dối ta, nhưng nàng thì không." Cung Thượng Giác quay mặt Thượng Quan Thiển lại, ép nàng đối mặt với hắn:

"Nàng đã đi đâu vậy?"

"Cung Nhị tiên sinh đãng trí quá, không phải Thiển Thiển vừa mới nói rồi sao? Đi tìm ngọc bội."

Thượng Quan Thiển nở một nụ cười quyến rũ, nhưng trên mặt lại tràn đầy nước mắt, sắc mặt không có chút máu, nhìn qua xanh xao.

Cung Thượng Giác không che giấu vẻ thất vọng trên mặt, mà còn bộc lộ ra đầy đủ:

"Chỉ cần nàng thừa nhận tất cả những điều này, chỉ cần nàng tự mình nói thật với ta, ta sẽ không trách nàng, cũng sẽ không làm tổn thương nàng."

Ngay từ đầu hắn đã biết thân phận của Thượng Quan Thiển không hề đơn giản, về nàng có quá nhiều điều bí ẩn, nàng là một đóa hoa mỏng manh tẩm độc, xinh đẹp lại nguy hiểm, khiến người ta không khỏi đến gần nàng. Hắn thực sự muốn nhìn rõ nàng và hiểu nàng. Bản thân hắn đã cho nàng quá nhiều cơ hội, Cung Thượng Giác nghĩ thầm, hắn luôn đưa ra những gợi ý, ám chỉ, nhưng lại bị phản bội hết lần này đến lần khác. Thượng Quan Thiển gạt nước mắt, dần dần bình tĩnh lại:

"Cung Nhị tiên sinh muốn nghe gì, Thiển Thiển sẽ nói."

Cung Thượng Giác cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại, hắn nhìn khuôn mặt đã mất đi một phần ba màu sắc nhưng vẫn rất xinh đẹp mà rơi vào trầm mặc. Thượng Quan Thiển lần đầu tiên không dám nhìn vào mắt Cung Thượng Giác, nàng luôn đáp lại hắn bằng ánh mắt hoàn hảo và yêu thương nhất, nhưng hiện tại, nàng lại không dám nhìn vào mắt hắn.

"Sao nàng không dám nhìn ta?" Cung Thượng Giác cao giọng, nhéo quai hàm nàng đến đỏ bừng:

"Nàng sợ cái gì?" Sợ cái gì?"

Thượng Quan Thiển liều mạng đánh vào ngực Cung Thượng Giác , muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, nàng ghét thái độ xa cách của Cung Thượng Giác, như đang tra hỏi và thẩm vấn, điều này khiến nàng nhớ đến thế giới đen tối của Vô Phong ngày đó. Thậm chí có lúc nàng điên cuồng muốn tiết lộ mọi chuyện, nàng chính là sát thủ của Vô Phong thì sao? Vậy nếu nàng muốn phá hủy toàn bộ Cung Môn và giết chết mọi người trong cung thì sao? Nàng ngày ngày đêm đêm cùng hắn lá mặt lá trái thì thế nào, hắn lúc nào cũng là nam nhân cao cao tại thượng không ai bì nổi, còn không phải đã bị nàng mê hoặc rồi sao.

"Ta không sợ gì cả!" Thượng Quan Thiển bất chấp tất cả, mở to hai mắt hung hăng trừng mắt Cung Thượng Giác: "Là ngươi sợ hãi, bởi vì ngươi thua rồi!"

"Ngươi yêu ta, có phải hay không?" Thượng Quan Thiển hai mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ra như sợi chỉ đứt, nàng vừa cười vừa khóc, có chút điên cuồng: "Thì ra Cung Nhị tiên sinh còn có thể yêu, thật hiếm có."

Cung Thượng Giác ngẩn ra, cả người tản mát ra một loại cảm giác thất thố, tuy rằng hắn cực lực khống chế, nhưng nỗi sợ hãi lại nổi lên, lồng ngực bị sự phẫn nộ ngập trời cùng bi ai lấp đầy, làm hắn khó có thể hô hấp, đúng vậy, hắn là điên rồi.

Hắn nghĩ rằng cách tiếp cận của nàng ấy sẽ có một chút chân thành, rằng sở thích và sự tận tâm của cô ấy không chỉ là một vở kịch. Làm sao hắn có thể không biết nàng có vấn đề, mà là hắn cố tình ngó lơ, thuận nước theo nàng trong vô vọng.

"Thượng Quan Thiển." Cung Thượng Giác gọi tên nàng, kéo nàng một mạch lên giường:

"Ta yêu nàng, chiều chuộng nàng, nhưng ta không hề bảo nàng chà đạp ta như thế, nếu nàng đã thế không thể nói lý, cũng đừng hòng ta tiếp tục yêu quý nàng, tôn trọng nàng!"

Hắn hung hăng phủ lên môi nàng, như mãnh thú gặm cắn.

Thượng Quan Thiển ở trong lòng ngực hắn chạy trốn không được, đành cắn chiếc lưỡi đang tiến vào miệng nàng, vị máu tanh lan ra giữa môi.

Cung Thượng Giác dừng lại động tác, hắn vừa ngẩng đầu, tựa hồ nghĩ tới sự tình nực cười vừa sảy ra, cứng họng cười một tiếng:

"Sao nào, trên người nàng có chỗ nào không được chạm qua? Hả? Trước đây đều là nàng chủ động tiến đến trước, sao bây giờ lại không muốn nữa?"

Thượng Quan Thiển trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc, nàng không thể tin được lời nói như vậy lại là của Cung Thượng Giác, hắn thật sự là điên rồi, căn bản không giống hắn! Nàng cảm thấy buồn nôn trong lòng, cơn trào ngược ập đến cổ họng, Thượng Quan Thiển cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, bụng dưới xuất hiện một cơn đau nhức, nàng cau mày đau đớn. Cơ thể Thượng Quan Thiển run rẩy, không biết đó là sợ hãi hay là thương tâm.

Cung Thượng Giác mặt vô biểu tình, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nàng: "Đừng giả vờ nữa, lần này ta sẽ không lại tin nàng."

Hắn chế trụ nàng đôi tay, xé mở tầng tầng lớp lớp váy áo của nàng.

Thượng Quan Thiển gắt gao cắn môi dưới, trơ mắt nhìn hắn xé rách quần áo trên người, tim như là bị người khác bóp chặt, cảm giác khuất nhục tràn ngập thần kinh, được, nếu như vậy, nàng không có gì để sợ nữa.

"Biến đi."

Nàng vung tay, lập tức tát Cung Thượng Giác một cái. Đôi mắt hắn đỏ hoe, gân xanh trên trán nổi lên, như thể hắn không thể tin được hành động của Thượng Quan Thiển. Mồ hôi lạnh tràn ra trên khuôn mặt cắt như tờ của Thượng Quan Thiển, cơn đau ở bụng khiến khuôn mặt nàng gần như nhăn nhó. Nàng dùng hết sức đẩy Cung Thượng Giác ra rồi ngã xuống cạnh giường. Cửa sổ tròn cạnh giường bị gió đẩy ra, mưa xối xả vào, rèm bị gió thổi bay cao, nến tắt, trong phòng tối om. Thượng Quan Thiển nằm trên sàn, cảm giác được chất lỏng ấm áp từ dưới cơ thể chậm rãi chảy ra, mùi máu tanh xông vào hốc mũi, mắt nàng bắt đầu mờ đi, không nhìn thấy gì trước mặt.

Thượng Quan Thiển đã trở mặt thành thù với Cung Thượng Giác, đợi khi hắn bình tĩnh lại, tất cả những yêu thương trước đây đều sẽ biến thành hận thù phải không? Còn sống được hay không vẫn chưa chắc chắn, trước đó hắn không thể được phép biết đến sự tồn tại của đứa trẻ.

"Còn mời ...... Giác công tử...... ra khỏi phòng của ta." Thượng Quan Thiển chống một hơi, đối với Cung Thượng Giác nói.

Cung Thượng Giác đương nhiên không nhìn thấy Thượng Quan Thiển người đầy máu, trong lòng lửa giận không kiềm chế được bùng lên, hắn muốn cắn chết nàng, để xem trong lòng nàng có trống rỗng đen tối hay không.

Hắn không nói gì một lúc lâu, ngồi trên giường như tượng đá.

"Từ giờ trở đi, nàng không được phép bước ra khỏi cửa."

Ngay lúc Thượng Quan Thiển sắp ngất đi, Cung Thượng Giác cuối cùng cũng lên tiếng, hắn trở lại với vẻ mặt lạnh lùng xa cách, cơn cuồng loạn trước đó dường như chỉ là một giấc mơ.

"Nếu để ta phát hiện nàng vẫn không yên vị, ta sẽ đích thân giết nàng."

Trong bóng tối, Cung Thượng Giác đi ngang qua Thượng Quan Thiển, hắn giống như giẫm phải chất lỏng nhớp nháp nào đó, nhưng hắn chỉ tưởng rằng là nước trong ấm trà rơi xuống bị đổ ra, đóng sầm cửa rồi bỏ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro