Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng thời gian đầu sau khi kết hôn ở kiếp trước


Đêm đã khuya, phủ công chúa vẫn sáng đèn.

Tối nay Bùi Văn Tuyên đi chúc rượu cùng quan chức Lại bộ, Lý Dung nằm dài trên ghế tựa, vừa ăn điểm tâm vừa đọc tiểu thuyết, đợi Bùi Văn Tuyên về.

Lý Dung dặn dò Tĩnh Lan đang giúp nàng bóp chân: "Em đi bảo nhà bếp chuẩn bị canh giải rượu. Giờ đã nửa đêm, chắc phò mã sắp về rồi."

Tĩnh Lan vừa đi, Tĩnh Mai chạy đến báo:

"Công chúa, phò mã về rồi, ngài ấy nói trên người có mùi rượu, sợ làm công chúa khó chịu nên đêm nay sẽ ngủ ở thư phòng. Nô tì thấy phò mã say mèm, hay Người thử đi coi xem sao?"

Lý Dung cau mày, bỏ đống đồ đang cầm trên tay xuống, đứng dậy kéo Tĩnh Mai:

"Phò mã uống nhiều lắm sao? Có người chuốc say chàng ấy à?"

"Đồng đại ca không nói gì hết, nhưng phò mã đã uống rất nhiều, cảm thấy khó chịu."

Lý Dung có chút lo lắng: "Để ta xem xem."

Lý Dung vội vã đến thư phòng, Đồng Nghiệp đỡ Bùi Văn Tuyên, đã giúp hắn nôn rượu vào ống nhổ hai lần.

"Mùi rượu nồng nặc như vậy, chàng đã uống bao nhiêu rượu của đám người đó thế?"

Lý Dung đau lòng nhìn Bùi Văn Tuyên, nhẹ nhàng vuốt vào lưng hắn, đưa nước cho hắn súc miệng.

Hắn yếu ớt dựa vào vai Lý Dung, nhắm mắt, nói: "Điện hạ, vi thần bây giờ cả người toàn mùi rượu...Hay là vi thần đi tắm rửa thay đồ trước, Người về nội viện đợi một chút để tránh bị ta làm hôi Người."

Bùi Văn Tuyên nôn ra được một lúc, cảm thấy dễ chịu hơn không ít. Hắn thường ngày rất để ý hình tượng của mình trước mặt công chúa, không muốn bày ra bộ dạng say xỉn, xấu hổ như này ở trước mặt nàng.

Lý Dung vẫn đỡ sau lưng hắn: "Không được, giờ chàng đi đâu cũng phải có người đỡ, ta sợ chàng vào bể tắm sẽ say rồi sặc nước mất."

Bùi Văn Tuyên vẫn nhắm mắt, mơ hồ đáp: "Ừm", một tay ôm bụng, cau mày.

Hắn đã uống rất nhiều, không chỉ muốn ói, ruột gan còn như lửa đốt, bụng đau dữ dội.

Thấy hắn say đến mơ hồ, người ngợm khó chịu, Lý Dung nhìn ra phía ngoài thư phòng, không kiên nhẫn được nói với người hầu ngoài cửa: "Ngươi nhắc nhà bếp, sao còn chưa mang canh giải rượu đến?"

Nàng đứng dậy lệnh cho người trong phòng:

"Đồng Nghiệp, đỡ phò mã về phòng ngủ, lát sai người dọn dẹp sạch sẽ thư phòng, đừng làm bẩn tranh và chữ của chàng ấy."

"Tĩnh Mai, chuẩn bị y phục sạch cho phò mã, cả nước ấm và khăn tắm nữa."

"Còn chàng" nàng quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên: "Không về hậu viện, đến thư phòng làm gì? Bổn cung cũng đâu có ghét bỏ chàng."

Trở về phòng ngủ, Lý Dung đỡ Bùi Văn Tuyên uống hết chén canh giải rượu, giúp hắn cởi quần áo bẩn, dùng khăn ấm lau người rồi thay bộ đồ ngủ khô ráo.

Lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng cũng được nằm xuống nghỉ ngơi thì trời đã khuya.

Bùi Văn Tuyên trằn trọc mãi, trở mình vì không ngủ được.

Lý Dung kỳ thực có chút buồn ngủ, nhưng vì tiếng động của Bùi Văn Tuyên mà không tài nào chợp mắt.

Hắn chợt nhớ ra điều gì, nhích người lại gần Lý Dung, khẽ thì thầm vào tai nàng:

"Điện hạ từ trước tới nay luôn thích sạch sẽ, cả người vi thần lại toàn mùi rượu, thậm chí còn nôn lên thảm của điện hạ, điện hạ không giận sao?"

Lý Dung mở mắt, quay người lại phía hắn, tựa hồ có chút tức giận, nghiêm túc nói: "Bùi Văn Tuyên, sao chàng lại nghĩ như vậy?"

Nàng ngập ngừng rồi nói tiếp:

"Chàng là phò mã, là phu quân của ta. Nếu chàng ra ngoài giao lưu, say rượu về nhà, ta đương nhiên phải chăm sóc chàng, không thể để chàng ở thư phòng một mình tự lo liệu được."

Lý Dung sợ mình nói nhiều, xoa nhẹ vào lưng Bùi Văn Tuyên: "Sau này chàng đừng uống nhiều như thế nữa, bổn cung sẽ đau lòng."

Bùi Văn Tuyên vùi đầu vào ngực Lý Dung, làm nũng như đứa trẻ: "Điện hạ, bọn họ cứ ép ta."

Vẻ mặt Lý Dung phẫn nộ, nàng xoa tay hăm dọa: "Chàng viết tên những người hôm nay đã ép chàng uống rồi đưa ta, bổn cung sẽ tìm tới họ tính sổ."

Bùi Văn Tuyên vùi đầu vào chăn, không nói gì.

"Dung Dung"

Qua một lúc lâu, Bùi Văn Tuyên đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Lý Dung.

"Sao thế?"

"Nàng thật tốt."

Câu này thực sự xuất phát từ đáy lòng Bùi Văn Tuyên.

Công chúa của hắn, là một người rất tốt.

Trước khi thành thân, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải hầu hạ công chúa suốt đời. Không ngờ nàng không hề hống hách, độc đoán như mọi người đồn đại, ngược lại còn quan tâm hắn, bảo vệ hắn.

Lý Dung ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đón nhận ánh mắt đầy sùng bái của Bùi Văn Tuyên: "Ừm, ta cũng biết mình rất tốt."

Nàng nối thêm: "Lần sau uống rượu, nếu có người dám ép chàng, chàng cứ kể khổ với họ, đổ mọi chuyện lên đầu ta, nói nếu chàng còn ra ngoài uống rượu, bổn cung sẽ tức giận, phạt chàng, đuổi chàng ra khỏi nhà."

Bùi Văn Tuyên có chút lo lắng: "Chuyện này liệu có làm tổn hại đến thanh danh của điện hạ không?"

Lý Dung nheo mắt, cười ranh mãnh: "Không sao hết, bổn cung vốn đã mang tiếng kiêu căng hống hách rồi, có xấu hơn chút cũng chẳng sao."

Nàng hôn nhẹ lên môi hắn: "Đi ngủ thôi, ngủ ngon nhé."

*

Sau này, Bùi Văn Tuyên và Lý Dung dần trở nên xa cách.

Sau vô số đêm ra ngoài uống rượu đến say khướt, mỗi khi hắn trở về Bùi phủ rộng lớn, thứ duy nhất bầu bạn cùng hắn chỉ có ánh trăng lạnh lẽo.

Mỗi đêm đều cô độc một mình thật khó chịu. Bùi Văn Tuyên thực sự, thực sự rất nhớ Lý Dung. Trong suốt hai mươi năm trên chốn quan trường, duy nhất chỉ có nàng mang lại cho hắn ánh sáng ấm áp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro