[FANFIC/EXO/KrisYeol] Principles of Chanyeol

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Title : Principles of Chanyeol

_  Author :   Rồng Dobi

_ Paring : KrisYeol  (Phàm Xán)

_ Ratting : PG

_ Disclaimer :  KrisYeol là của nhau. Believe~

_ Summarry : 

Gặp gỡ và nảy sinh cảm xúc có thể là định mệnh

Nhưng,

Ở lại hay ra đi, lại là quyết định của mỗi người. !

 

 ____

 Câu chuyện bất quy tắc về tình yêu, cái gọi là mù quáng, cái gọi là ghen tuông, còn có cái gọi là vô vọng. Người đúng hay sai, hay là cả hai đều sai? Có những chuyện tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại làm cho người trong cuộc như mịt mờ không thấy lối ra.

 Có người nói tôi là mỹ nam, khen tôi đẹp, tôi chỉ cười. Đối với những nhận xét của người đời, tôi chọn cách mỉm cười đón nhận. Tôi cũng từng yêu, nhưng cái tình yêu đó không được trọn vẹn cho lắm. Con người mà, đến với nhau vì dục vọng hay tiền bạc, cũng giống nhau cả! Tôi đã tự nghiệm ra điều đó cho bản thân mình. Nhưng cuộc đời cứ như biển cả mênh mông rộng lớn, ai mà biết được khi nào sóng sẽ cuộn lên khiến lòng biển động. Tôi là Park Chanyeol, và đối với các mối quan hệ không tên, tôi luôn có những nguyên tắc của riêng mình:

1>. Không lưu số điện thoại.

2>. Không gặp ai quá 5 lần.

3>.Đôi khi nguyên tắc được phá bỏ.

 “Nhóc! Anh nhớ em!” _ Gần đây tôi vẫn thường nhận được những tin nhắn như vậy từ một số điện thoại không nằm trong danh bạ. Tin nhắn của anh. Tin nhắn đơn giản, không màu sắc… nhưng dịch ra đầy đủ ý nghĩa là:  Đến với anh đi _ anh muốn ngủ cùng em _ anh đang cô đơn…

 Chúng tôi vẫn thường ngủ với nhau. Đơn giản chỉ là nằm trên giường, ôm nhau và ngủ _  Không tình dục!

Bình yên!

...

 Tôi và anh quen nhau trong một Club nhỏ. Thủ tục quen nhau cũng rất đơn giản. Sau vài ánh mắt, vài cái chạm cốc... là đủ để bỏ bạn bè, lôi nhau ra xe, ghì lấy nhau và hôn đến không thở được.

Tôi nhớ lúc đưa tôi về, khi tôi chuẩn bị ra khỏi xe, anh nói rất nhẹ:

Anh biết em

 _ ...

_ Sợ không ?

Khi ấy tôi chỉ cười ngất, bảo :

_  Nếu như anh biết em là ai, thì anh có nghĩ là em đang sợ không ?

 Sau đó tôi cũng biết tên anh, Kris Wu, ngoại quốc, 24 tuổi và sống độc thân... Nhưng căn hộ luôn sạch sẽ, có hoa tươi và tủ lạnh luôn có đồ ăn. Mọi thứ như được vun vén từ bàn tay của người con gái nào đấy. Tôi không quan tâm!

 Tôi thích nằm trên giường anh và ngắm nhìn thành quả của mình, là cánh tủ lạnh dán chi chít stick với những câu ngớ ngẩn tôi viết cho anh. Lí do nào để những stick đấy tồn tại trong khi trong nhà luôn có những cô gái khác? Tôi cũng không quan tâm. Có thể những người ấy cũng như tôi _  Không quan tâm đến nhau, mỗi người đều có một lãnh địa riêng trong anh?!!

 Trong mớ quan hệ không tên bùng nhùng của mình. Tôi thường không gặp gỡ ai quá số ngón tay trên một bàn tay. Nhưng với anh thì tôi đã không thể đếm được. Tôi thấy mình như là một dòng chảy phức tạp, không chu kì, không ai có thể kiểm soát. Có nhiều người nói thích tôi, nhưng cũng đồng thời thích phân tích, nhận xét, đánh giá cuộc sống của tôi này nọ. Tôi đâu phải là một bệnh nhân cần nghiên cứu? Tôi không thich những kẻ đấy. Còn anh, anh khác... Ạnh nhảy xuống, và chảy cùng tôi. 

 Anh cũng chưa bao giờ từ chối bất kì một yêu cầu nào của tôi _ dù là nó có ngớ ngẩn đến đâu. Anh có thể cầm tay tôi đi chân không lang thang trong rạp chiếu phim, thuê xe đạp đôi và đưa tôi đi lòng vòng quanh bờ sông Hàn ... Đi khắp các tiệm bánh, tìm loại bánh vị hạnh nhân tôi thích, hay lùng sục khắp các cửa hàng mua nến sáp thơm tinh dầu khi tôi nói tôi bị mất ngủ. Và nếu có người quen nhận ra, anh cũng không ngần ngại cầm chặt tay tôi giới thiệu.

  Có hôm tôi nổi hứng đòi anh chơi bài, ai thua sẽ bị vẽ mực đen lên mặt. Sau hơn một giờ đồng hồ, cả tôi và anh cùng nhìn đối phương mà không nhịn được, cười như điên. Dĩ nhiên là anh thua nhiều hơn tôi.  Chơi chán, chúng tôi nằm lăn trên sàn nhà, đầu gối lên tay nhau, yên lặng...

 Đôi khi tôi thấy chúng tôi như một gia đình nhỏ. Là anh _ Ông chồng khó tính, thích trêu trọc tôi. Là tôi _ Vợ anh _ Người có thể bên anh, chăm sóc anh hay đơn giản chỉ là cảm nhận cuộc sống gia đình, cảm giác trói buộc được hạnh phúc.

 Viễn cảnh cũng hạnh phúc đấy nhỉ, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ thành thực được. Quan hệ của tôi và anh là gì? Hiện tại, chính bản thân tôi cũng không rõ...

 Cả hai chúng tôi đều thích tự do. Tôi và anh đều vẫn duy trì những mối quan hệ khác. Tôi biết những hôm tôi không đến, anh sẽ có những người khác. Và những tối đấy, anh biết tôi có thể sẽ ở trong vòng tay của những kẻ khác. Trong tình yêu hay cặp kè, đều có những nguyên tắc riêng. Tôi và anh đều là những kẻ quá rành luật  _ Chúng tôi tôn trọng sự riêng tư của nhau.

...

  Có một tối, anh nhắn tin "Anh nhớ em"

 Tôi trả lời: "Em đang đi với bạn" rồi không hiêu sao tự tay tắt nguồn điện thoại đi.

Khi về nhà, tài khoản Weibo thấy một hàng dài những mess off của anh, chỉ vẻn vẹn 3 chữ "Em về chưa''

Parkchanyeol92: Spam em à ?

KrisWu: Nhắn để hi vọng em sẽ về

KrisWu: Và không qua đêm với thằng khác

Parkchanyeol92: Anh biết thừa em chỉ qua đêm ở nhà

Parkchanyeol92: còn nếu thích

Parkchanyeol92: em sẽ nháp trước ở đâu đấy trước khi về

KrisWu

  KrisWu has sign out ...

  Một tuần liền anh không liên lạc. Tôi như phát điên khi không nhận được những tin nhắn của anh. Tôi bắt đầu hoang mang khi nhận ra, điều duy nhất làm tôi bình yên là được ở bên anh. Nhưng yêu một người đàn ông trăng hoa, điều đấy là không thể, không thể được đâu ...

Với đàn ông, tôi có 3 nguyên tắc:

 _ Không yêu đàn ông trăng hoa

 _ Không yêu người có cá tính giống tôi

 _ Đôi khi biết phạm vào quy tắc nhưng vẫn tiến tới.

...

 Tôi cho anh mượn một cuốn sách. Trang thứ 611, ngày sinh của anh... tôi kẹp một miếng stick "Em yêu anh" 

 Một tuần sau, anh mang trả tôi cuốn sách. Về đến nhà, tôi ngay lập tức lật trang đó ra, miếng stick vẫn còn nguyên. Và cũng không tìm được bất cứ stick nào khác. Cả ngày hôm đó, tôi nằm khóc.

 Rồi tôi và anh mất bẵng liên lạc.

Tôi nghĩ, tôi đã tự làm mất anh.

Gần 2 tháng sau, anh nhắn tin bảo sẽ đi xa.

Tôi không nhắn lại.

Đấy là tin nhắn cuối cùng tôi nhận được từ anh ...

 Ngày anh đi, Seoul như tắt nắng...

...

  Ba ngày sau, tài khoản Weibo của anh đăng lên một dòng status, chỉ vẻn vẹn hai từ: "Trang 27"

Tôi mở trang 27, lặng người... Nước mắt chảy dài ngốc nghếch

 Từ trên xuống dưới là những vòng chữ anh khoanh cẩn thận bằng hình trái tim, ghép lại thành chữ: 

"Anh Yêu Em"

 _____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro