[FANFIC/EXO] Nagging (KrisYeol)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Title : Nagging

_ Author : Rồng Dobi

_ Pairing : KrisYeol (Phàm x Xán)

_ Ratting : PG

_ Category : Pink

_ Disclaimer : Nhân vật trong fic không thuộc về Au *lăn*

_________

Em bảo anh khó hiểu

Em giận dỗi bỏ đi, bực quá, anh tức giận quát lên mà không suy nghĩ :

_ Chia tay đi!

_ Chia thì chia, anh tưởng anh báu lắm chắc. Em hét toáng lên, tay chân khua loạn xạ, sau đó quay người chạy về phía xa.

Em giận thật sự rồi, anh bực tức đấm vào cửa xe. Phác Xán Liệt, em là đồ người yêu vô tâm!

Về đến nhà, lăn qua lăn lại trên giường. Anh bỗng nhiên thấy ghét cái điện thoại kinh khủng, nó khiến anh ngứa mắt. Nhìn thấy nó anh lại nhớ đến em, em lúc nào cũng thế, giận nhau chẳng bao giờ xin lỗi trước. Lần nào cũng là anh nhớ em không chịu nổi phải gọi cho em.

Em gọi anh là "Cún". Anh nhăn mặt. Cún gì chứ? Ai mới giống cún đây. Thôi thì mặc kệ, có là cún của riêng em với anh cũng tốt. Nghĩ đi nghĩ lại, một thằng con trai như anh sao mà cứ phải chạy theo em mãi thế chứ, Xán Liệt em là đồ đáng ghét. Anh tắt điện thoại, nhét thật sâu vào tủ quần áo, đi ra khỏi phòng. Nhưng cứ được một lúc lại đi vào, lại nhìn sang cái tủ. Anh quyết định rồi, lần này anh sẽ không nhân nhượng em nữa.

Anh bật dậy mở laptop, em đang online, cái mặt cười trước nick em đang sáng y như trêu ngươi anh. Giận nhau mà em cứ dửng dưng như vậy. Anh cũnng đang ol đấy Xán Liệt. Em không thèm nói chuyện với anh thì anh cũng không thèm. Cho em nhớ anh đến ngất đi!

Một lúc sau vẫn không thấy em nói gì, status còn có cái mặt cười lăn lộn, ruột gan anh nóng lên, ngay lập tức offline. Anh ra ngoài, lấy chìa khóa xe lái xe đi lang thang ngoài phố.

Anh nhìn thấy một cô bé ở quán trà sữa, đeo ba lô, mải miết đọc truyện. Anh tự nhiên nhớ đên cái mặt ngố của em, đôi má trắng hồng, đôi mắt to tròn, cả cái dáng điệu buồn cười của em khi chu mỏ giận dỗi nữa. Người yêu anh thật là một đứa trẻ. Rồi anh bật cười một mình, nhớ lại lúc em giận dỗi bỏ đi, anh lại nóng hết cả mặt. Em thật quá đáng Phác Xán Liệt!

Anh mua trà sữa nhưng không uống, thế nào lại mua đúng vị em thích. Về đến nhà thẩy ngay cho thằng em trai đang nằm chềnh ềnh trên ghế sô pha. Hai mắt nó trừng trừng nhìn anh y như vật thể lạ:

_ Ca, không phải socola à?

_ Mua cho còn vặn vẹo, không uống mang đây.

_ Cãi nhau thì đi xin lỗi người ta đi, Xán Liệt ca sao vậy mà vớ ngay phải tên ngốc như anh.

_ Thế Huân!

Nó lè lưỡi rồi ngúng nguẩy bỏ lên phòng, anh giận tím mặt. Hận không thể xách cổ nó ném ra đường cho thành trẻ lang thang đi. Em xem, đến cả em trai anh cũng thái độ với anh nữa. Nó bênh em, không ai bênh anh!

Tài khoản Weibo của em cập nhật một dòng status mới "Gia đình là số một. Bạn bè là số hai". Anh tự nhiên thấy bực mình kinh khủng. Gia đình số một đã đành, nhưng bạn bè số hai rồi, vậy còn anh đứng ở đâu hả? Anh tức giận cập nhật ngay status mới "Tôi không phải là cún!". Viết xong anh chờ mãi chẳng thấy em phản ứng gì, lại tắt máy, trèo lên giường đấm thùm thụp vào cái gối.

"Xán Liệt kia, Ngô Phàm này đối với em là gì chứ hả. Em là đồ cún mắt to chết tiệt!"

Anh còn nhớ mỗi lần đi đón em, em lúc nào cũng ra muộn hơn người khác, anh bảo em chân em dài như vậy thật đúng là chẳng để làm gì. Em phụng phịu : "Chân anh cũng dài, thì cổ cũng phải dài mới cân đối chứ, mới chờ tí đã kêu". Có một lần em ra khỏi cổng trường, cười nói vui vẻ với một đứa con trai khác, mắt híp cả lại. Anh lập tức gọi to tên em, em nhìn về phía anh rồi lại ngại ngùng nhìn về phía thằng nhóc đó nói chào tạm biệt. Gì chứ, tên nhóc đó sao bằng được Ngô Phàm này.

Đến gần anh, em giận dỗi "Anh gọi to thế làm gì, sợ em không nhìn thấy anh chắc?". Em leo lên xe, ngồi trên xe không nói câu nào, anh lại xin lỗi. Lúc đó thực sự anh rất uất ức, người yêu anh thì anh phải có quyền gọi chứ, nhưng sợ em giận, nên cứ thấy em xị mặt là lại xin lỗi thành quen.

Nếu chuyện chỉ có như thế thì không nói làm gì, nhưng hôm anh nhìn thấy em để mối quan hệ hẹn hò với đứa nào đó trên Weibo, anh nhìn avatar của thằng đó thì mới phát hiện ra chính là cái tên cùng đi với em mà anh gặp ở cổng trường hôm nọ. Cái gì mà Lộc gia Beijing, à hả là Lộc Hàm. Mà Lộc Hàm là cái tên chết tiệt nào? Anh như nổi điên, thực sự không chịu được nữa nên mới nói lời chia tay đó với em.

Biết bao lần anh muốn để quan hệ hẹn hò với em, mà em không chịu, em bảo anh có nhiều người theo như vậy, em sợ bị người ta ghen ghét. Em có biết khi em nhận lời yêu anh thì anh đã khoe hết với tất cả bạn bè anh rồi không, thiếu điều vác loa đi hò hét khoe cho cả Thế giới biết luôn ý chứ. Anh không sợ thì em sợ cái gì?! Có mà em sợ thằng con trai ấy. Em quá đáng lắm Xán Liệt! Anh rất giận em!

Giận nhau, anh không đưa đón em nhưng mỗi ngày vẫn đến trước cổng trường em, ở một vị trí khác, lặng lẽ nhìn em đi ra. Em vẫn chậm chạp như vậy, em không còn đi cùng tên con trai kia nữa, gần đây em đi xe bus về nhà. Anh cứ lái xe đi theo sau cái xe bus em đang trên đó, lo lắng không biết trên xe bus đó có tên biến thái nào không, có ai dám động vào em Ngô Phàm này sẽ giết kẻ đó.

Sức chịu đựng của anh đúng là khiến bản thân anh thấy mình vô dụng. Buổi chiều lúc nhìn em trên xe bus, buổi tối về nhà anh không sao ngồi yên được, điện thoai đã mở, mà cứ cầm mãi trên tay, tự nhủ 8 giờ sẽ gọi cho em, rồi lại 9 giờ, rồi 10 giờ. Rốt cuộc lại không dám bấm phím gọi cho em.

Bỗng nhiên chuông điện thoại kêu, vang lên bài nhạc phim hoạt hình Pororo mà em thích. Màn hình có ảnh em đang nhấp nháy. "Bảo bối is Calling". Anh vội nghe máy, tay run run, giọng em đầu dây bên kia nhỏ nhẹ:

_ Em cần phải nói với anh một chuyện.

_ Có chuyện gì nói nhanh đi anh đang bận. Anh cố tỏ ra bình tĩnh

_ Anh bận thì thôi vậy.

_ Cũng không bận lắm. Anh thấy mình thật mất mặt làm sao.

_ Lộc Hàm là bạn em, cậu ấy nhờ em để quan hệ hẹn hò trên mạng một tuần, cậu ấy bị người ta theo đuổi ghê quá nên mới nhờ em giúp để cắt đuôi.

Anh như trút được tảng đá to trong lòng, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng:

_ Còn gì nữa không?

_ Hết rồi. Em nói ngắn gọn rồi tắt máy.

Anh hụt hẫng, anh còn chưa nói gì mà, em vẫn đáng ghét như vậy. Anh ấn số 1, gọi cho em. Một lúc sau em mới bắt máy:

_ Anh còn chưa nói xong sao em tắt máy

_ Em tưởng anh bận.

_ Đúng là anh rất bận, bận cả ngày, cả ngày bận nhớ em!

Em bật cười khúc khích, cuối cùng vẫn là anh thua em, anh thua nhưng đổi lại được nghe tiếng cười của em, kể cũng đáng.

_ Anh à, em muốn uống trà sữa. Em nũng nịu.

_Hơn mười giờ rồi đấy. Anh mở miệng thì nói vậy nhưng tay đã với lấy chìa khóa xe, chân bước ra khỏi nhà.

_ Thôi vậy, anh ngủ đi.

Hai mươi phút sau, anh có mặt trước cổng nhà em, anh biết kể cả em không muốn uống trà sữa thì anh cũng mò đến đây, anh nhớ em quá rồi. Em bước ra mở cửa, cười híp mắt :

_ Anh nhớ em quá hả?

_ Thế có gì sai? Anh nhớ người yêu anh cơ mà.

_ Thế cũng được. Em cười.

Gặp được em, nhìn em vui vẻ uống trà sữa xong, anh quay xe về. Bỗng em nói vọng phía sau "Anh à, thực ra cún con với em đã luôn là số một". Rồi em cười khúc khích đi vào nhà.

Mỉm cười.

"Xán Xán, anh yêu em!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro