chap 8 : thời hạn cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyễn Đức Huy đã quen với những trường hợp như vậy, ông ta không hề nhìn người con gái ấy, mà hướng Isaac nói: "Phạm tổng, anh nể mặt tôi quá rồi." Will ngồi bên cạnh, rốt cuộc cũng ngồi không yên được nữa mà thốt ra thành tiếng: "Bố..."

"Sao, cậu có hứng thú?"Isaac quay sang hỏi Will

Will nhìn Gil một cái, rồi phẫn nộ và cứng rắn nói : "Phạm tổng, xin anh không nên đùa giỡn quá đáng!"

Nguyễn Đức Huy bên cạnh nghe vậy, vội vàng gõ đùi Will ý bảo cậu ta ngậm miệng lại, sau đó cười cười : "Thật xin lỗi Phạm tổng, thằng bé còn nhỏ nên nói chuyện không biết kiêng nể."

"Bố!" Will bất mãn quay sang nhìn Isaac , anh ta nhìn không ra người đàn ông này lớn hơn mình bao nhiêu.

"Hôm nay con làm sao vậy? Quên mục đích chúng ta đến đây rồi sao?"
Nguyễn Đức Huy tức giận quát khẽ, ông ta trừng mắt nhìn Will, sau đó tiếp tục quay sang nói chuyện với Isaac. Gil ngẩng đầu lên, cô hướng về phía Will lắc đầu. Nếu nhất thời không nhịn được, thì bản thân cô không biết làm sao thu dọn cục diện này. Gil chỉ làm một động tác nhỏ, nhưng Isaac ở bên cạnh đã thu hết vào đáy mắt. Will cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm lớn, khuôn mặt tuấn tú của anh ta đỏ bừng.

"Phạm tổng, anh xem việc hợp tác lần này?" Nguyễn Đức Huy bắt đầu đi vào chuyện chính, đối với người đàn ông trẻ tuổi này, ông ta có nỗi lo sợ không nói nên lời.

"Theo như ông nói, lợi nhuận, hai bên chia đều?" Isaac nheo mắt lại, nhìn ông ta.

"Đúng, đúng, chỉ cần Phạm tổng cho phép sản phẩm của chúng tôi được in lên nhãn hiệu của VAA , chúng tôi sẽ đồng ý chia một nửa lợi nhuận."

"Chia hai tám, ông hai tôi tám." người đàn ông lời nói lạnh lẽo vang lên, khiến người ta có ảo giác anh là bậc đế vương, vô cùng kiêu ngạo.

"Hai tám? Bố, nhất định không thể đồng ý!" Will vội vàng ngăn cản, VAA không hề bỏ ra một cắc nào, còn muốn được tám phần lợi nhuận, chẳng khác gì ăn cướp. Isaac dường như không quan tâm, đôi mắt, từ đầu đến cuối đều nhìn Gil chằm chằm. Nguyễn Đức Huy không nói gì mà cúi đầu xuống, khôn ngoan như ông ta, làm ăn sẽ không bao giờ chịu lỗ vốn. Nếu sản phẩm được quảng cáo trên nhãn hiệu của VAA sau này không biết sẽ thu được bao nhiêu lợi nhuận.

Suy nghĩ kỹ càng xong, ông ta quyết định đáp ứng: "Được Phạm tổng, một lời đã định." Nguyễn Đức Huy cắn răng cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa đầu lên uống cạn. Ngay cả một người không hiểu kinh doanh như Gil cũng biết, cuộc đàm phán này không thuận lợi Isaac thấy chân mày Gil hơi nhíu mày, nét cười trên môi càng ngày càng đậm.

Anh chợt cúi người xuống, tay dùng lực nắm lấy cổ tay thon gọn của cô. Gil đang nửa quỳ trên thảm, hai chân cô đã tê cứng, nên khi bị kéo, cô không khống chế được mà ngã về phía trước, cả người nằm gọn trong lòng Isaac. Một tay anh ôm eo cô, còn tay kia, đặt trên chiếc đùi trắng nõn của cô, tạo thành một tư thế vô cùng mờ ám.

"Phạm thiếu gia, anh..." Gil gọi tên ở Cám Dỗ của anh, quản lý và mọi người đều gọi anh như vậy.

"Sợ cái gì, đã đến đây làm việc, cô còn muốn giả vờ thanh cao?" Tay anh đặt trên đùi cô, nhẹ nhàng bóp một cái, năm ngón tay cảm giác mềm mại mát lạnh, rồi men theo làn váy ngắn tiến lên trên.

"Anh!" Gil lo lắng giãy dụa, hai tay cô cố gắng cầm lấy tay anh, anh ngay từ đầu anh ta đã cố ý . Nguyễn Đức Huy sau khi nhìn thấy cảnh này liền đẩy Will một cái, ý bảo cậu ta đứng dậy. Lúc này Will mới lấy lại tinh thần đứng bật dậy.

"Buông Gil ra!" Will tiến lên phía trước mấy bước, đứng trước mặt hai người nói.

"Tuấn, con nói bậy bạ gì vậy?" Nguyễn Đức Huy vội vàng giữ chặt tay cậu ta, ông ta không muốn con mình chọc giận vị thần tài này. Gil khổ sở cúi đầu, cô đã quên cả chống cự, tay của Isaac thừa cơ mò vào trong váy của cô.

"Bố, cậu ấy là Thanh Trúc , bố không nhớ cậu ấy sao?" Giọng nói của Will rất nhỏ nhưng vô cùng kiên quyết: "Cô ấy là..."

Gil nghe thấy, cô nhắm chặt mắt: " Will, không được nói!"

Nguyễn Đức Huy nhìn ba người một lượt, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên người Gil . Ông ta cố gắng nhớ lại, dường như cũng có chút ấn tượng: "Cô ta hình như... trước đây đã từng gặp ở nhà họ Trần ."

"Đúng vậy." Will vui vẻ nói: "Là Thanh Trúc ạ."

"Hừ, không thể tưởng tượng được, một người thanh cao cũng có ngày hôm nay, đi làm gái phục vụ trong Cám Dỗ." Giây phút nghe thấy những lời này, Gil cảm nhận sâu sắc cảm giác nhục nhã tuyệt vọng, nếu như, năm đó cô và Bê Trần tiếp tục bên nhau, cô sẽ phải gọi ông ta là cậu. Rõ ràng Will không ngờ kết quả sẽ như vậy, thậm chí cậu ta còn hi vọng Nguyễn Đức Huy có thể ra tay đưa Gil ra khỏi nơi vốn không hợp với cô này. Cả người Isaac dựa trên sô pha, ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng nụ cười lại nóng bỏng. Vẫn còn non nớt lắm, mới có một chút đã không nhịn được rồi.

"Bố..." Will thấy không thể giằng co, lập tức tiến lên cầm tay Gil kéo cô ra khỏi người Isaac "Con thật sự rất thích cô ấy."

"Con..." Nguyễn Đức Huy chăm chú nhìn Gil, vẻ mặt khinh bỉ của ông ta vẫn không thay đổi: "Con nói cái gì?"

"Bố, con thích cô ấy từ rất lâu rồi." Will cầm chặt tay Gil , đồng thời kéo cô lại gần mình: "Từ giờ trở đi, cậu ấy sẽ không phải là phục vụ ở đây." Tình huống lúc này thật giống như trò cười. Gil ngẩng đầu nhìn Will ánh mắt của cậu ta rất thâm tình, thật không biết là cậu ta đang giúp đỡ cô, hay là... Theo bản năng, cô bài xích muốn thoát khỏi tay của Will, trường hợp như thế này khiến cô vô cùng xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, cô càng không ngờ Will lại đột nhiên tỏ tình như vậy.

"Con nói gì bố cũng không đồng ý!" Sắc mặt Nguyễn Đức Huy rất khó coi nhìn về phía Isaac rất lúng túng.

"Bố!!!"

"Được rồi...Phạm tổng, thật xin lỗi, khiến cho anh chê cười." Nguyễn Đức Huy ngăn cản lời nói tiếp theo của Will ánh mắt niềm nở hướng người đầu sỏ gây ra chuyện này lên tiếng: "Nếu không còn chuyện gì khác, chúng tôi xin phép về trước." Isaac gật đầu, anh mỉm cười, dường như đối với việc làm của mình rất hài lòng.

"Gil chúng ta đi." Will kéo tay Gil đi theo anh.

" Will ! " Gil quay lại nhìn Isaac : "Anh ấy còn chưa đi, em không thể về được."

"Không được!" Will cố chấp cầm chặt tay Gil : "Em nhất định phải đi theo anh."

"Con còn chưa nghe thấy cô ta nói không thể đi sao? Cô ta là nhân viên ở đây, nên phải tuân theo quy định ở đây, con đi về với bố." Nguyễn Đức Huy tức giận lôi Will ra ngoài, buồn cười, con của ông làm sao có thể có quan hệ không rõ ràng với một cô gái làm việc ở Cám Dỗ. Người làm ở đây ư? Rạch rõ ranh giới như vậy người có thân phận cao quý, cô làm sao có thể trèo cao ?Will không cam lòng buông tay, mười phần vô vọng bị lôi ra ngoài.

"Cám Dỗ của các cô, tiếp đãi khách như thế này sao?" Ngữ điệu không hài lòng của Isaac , kéo hồn phách Gil quay lại. Cô xoay người lại, nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, bước đến trước bàn rượu nhẹ giọng nói: "Anh còn muốn uống rượu không ạ?" Isaac không nói gì, lắc đầu Gil lấy ly rượu cất vào khay hỏi: "Vậy, anh có muốn ca hát không ạ?"Isaac vẫn lắc đầu: "Không cần, tôi chỉ muốn ngồi ở đây." Gil kiềm chế mong muốn lấy bình rượu đập cho anh một cái, một mình vô vị còn chưa đủ, còn muốn kéo cả cô vào nữa. Hai chân tê rần, cô muốn về sớm nghỉ ngơi, nếu không chỉ cần ra ngoài đi lại một chút cũng được.

"Có muốn khóc không?" Isaac cúi người xuống, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt Gil : "Chậc chậc, lúc nãy, suýt chút nữa tôi đã lên tiếng giúp cô." Anh Ta có lòng tốt như vậy sao? Gil nhìn dưới chân, ánh mắt bình tĩnh sau đó cô ngẩng đầu đối diện với Isaac , nhấn mạnh từng chữ trong câu nói : "Tôi sẽ không khóc ở trước mặt người ngoài." Đôi môi quyến rũ của người đàn ông khẽ nhếch lên, ánh mắt u ám của anh lóe lên sự hứng thú. Isaac gật đầu, không làm gì khác cũng không tiếp tục làm khó Gil một mình ngồi trên sô pha nghịch điện thoại di động. Gil quỳ bên cạnh, theo quy định của Cám Dỗ, khi khách rời đi thì mới có thể ra về, người đàn nhưng bây giờ anh rất biết cách câu giờ . Đúng lúc này Isaac đột nhiên cử động Gil tưởng anh sẽ ra về, nên cử động chân một chút, ai ngờ anh không những không về mà còn nằm ra sô pha, tư thế vô cùng thoải mái, tiếp tục nghịch điện thoại di động . Gil mím môi, cô nhìn đồng hồ trên tay, đã hai giờ trôi qua rồi . Isaac nằm thêm một lát, sau đó dường như không thể nằm thêm được nữa, lúc này mới đứng lên, sải bước đi ra ngoài Gil thấy anh đã đi xa mới cử động hai chân đã tê cứng, rồi ngồi bệt xuống thảm.

Nửa giờ sau Gil ra khỏi Cám Dỗ. Cô gặp Will ngay ngoài cửa, vẻ mặt anh ta lo lắng đang ngó nghiêng vào bên trong tìm kiếm. Khi nhìn thấy Gil đi ra, anh ta vội vàng chạy lại đón: "Gil..."

" Will, sao anh còn ở đây? " Will đi đến nhẹ giọng nói: "Gil, xin lỗi." Hai tay Gil đặt trong túi áo, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt xa cách: "Thật ra, em đã quen rồi." Khi nói ra hai chữ đã quen này, trong lòng Gil chợt nhói đau, khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn. Cô đi trước, bóng dáng cô đơn Will ở phía sau không nói lời nào chỉ đi lên theo sau. Trên cửa sổ tầng ba của Cám Dỗ, một người đàn ông khuất trong bóng tối, anh ta nâng ly rượu màu đỏ trên tay lên nhấp một ngụm, đôi môi mỏng lạnh lẽo khẽ nhếch lên.

Giống như đi săn, số mệnh của con mồi luôn luôn nằm trong tay kẻ mạnh. Chuyện Gil nghỉ việc, mẹ cô cũng không hỏi nhiều, lúc mới bắt đầu dường như đã được định sẵn rồi. Gil cũng không tiếp tục đi xin việc, bởi vì cô biết điều đó là vô ích. Cho dù là cam chịu số phận đi nữa, nếu như, một năm sau có thể thoát khỏi, thì cũng thôi vậy.

Từ ngày hôm đó, hằng đêm Gil đều phục vụ ở phòng bar hạng nhất, số tiền cô kiếm được rất nhiều, chi tiêu trong nhà đã dư dả . Hôm nay, vừa mở cửa phòng Gil đã nhìn thấy Isaac ngồi bên trong thì cô thực sự cười không nổi. Đã mấy ngày nay không thấy anh xuất hiện, tại sao hôm nay lại đến, theo bản năng cô đối với Isaac rất bài xích. Mà hôm nay không chỉ có một mình Isaac , trong phòng còn có mấy người nữa, cô nhìn xung quanh một vòng, rồi như thường lệ đặt rượu lên bàn.

"Đại ca, chuyện lần trước đã xử lý xong rồi ạ." Một người đàn ông lấy mấy tấm ảnh từ trong túi ra đưa cho Isaac . Anh không cầm lên xem, chỉ lạnh lùng hỏi một câu: "Làm sạch sẽ không?"

"Đại ca yên tâm, sẽ không để lại dấu vết gì." Người đàn ông kia lấy bật lửa, xoẹt một tiếng, ngọn lửa đốt cháy một góc mấy tấm ảnh, sau đó anh ta bỏ tay ra, mấy tấm ảnh rơi vào ly rượu, hóa thành tro. Isaac hơi gật đầu, anh châm một điếu thuốc, kẹp ở giữa hai ngón tay thon dài. Dung Ân cúi đầu rót rượu, cô không biết họ đang nói chuyện gì, nhưng cô hiểu, biết nhiều chuyện đối với mình tuyệt đối không có lợi. Isaac người thừa kế trẻ tuổi nhất Phạm gia. Đối với Phạm gia,người dân thành phố Sài Gòn không cảm thấy xa lạ. Không chỉ xuyên quốc gia giới nội ngoại thương, quan trọng nhất, gia tộc nhà họ Phạm còn là gia đình độc chiếm thống trị giới hắc đạo. Mà Isaac trẻ tuổi, hiển nhiên, trở thành người nắm giữ quyền lực giới hắc đạo.

Nói anh may mắn cũng được hay số mệnh tốt cũng được, sau khi Isaac tiếp nhận ba năm, mọi lời đồn đại về anh đã không còn. Isaac phất tay, mấy người đàn ông ngồi bên cạnh lần lượt đi ra khỏi phòng bao rồi cạch một tiếng đóng cửa lại.

Điếu thuốc trên tay anh đã cháy hết một nửa, tàn thuốc rơi xuống thảm, trong không khí có mùi khói thuốc nhàn nhạt. Đèn sáng trong phòng bar đột nhiên bị tắt, chỉ để lại mấy ánh đèn màu đang nhấp nháy lúc sáng lúc tối, khiến đốm lửa đỏ của điếu thuốc trên tay anh càng trở nên thu hút.

Gil ngẩng đầu lên, mặc dù trong bóng tối cô không thể nhìn rõ được người đàn ông ở trước mặt mình, nhưng sự nguy hiểm tỏa ra từ người anh thì không ai có thể chống lại được.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa quyện với mùi nước hoa thoang thoảng của đàn ông tràn ngập cả căn phòng, khiến không khí trở nên mờ ám không nói nên lời. Mùi thuốc dần trở nên nồng nặc hơn, dường như ở ngay trước mũi cô, ngoài ra còn có hơi thở ấm áp của đàn ông phả vào người.

Trong mắt Gil hiện lên một tia hoảng hốt, ngay sau đó đôi môi cô đã bị hôn mạnh mẽ, mùi thuốc lá ngay lập tức tràn ngập từ miệng cho đến phổi. Theo phản xạ Gil lấy hai tay che ngực, hành động này làm tay cô chạm vào ngực anh, vô cùng nóng bỏng. Gil cảm giác được đầu lưỡi của anh đang liếm môi cô, đôi môi khô ráo ngay lập tức trở nên ướt át, dường như làm như vậy cũng không thể thỏa mãn, lưỡi của anh lại tiến vào khoang miệng, rồi ở trong đó khuấy đảo.

Isaac vòng một tay ra sau lưng dùng lực kéo cô lại gần mình, lưỡi anh rời môi cô di chuyển xuống dưới. Gil cảm thấy hơi đau, thì ra anh đang liếm cần cổ trắng mịn của cô rồi sau đó mút mạnh. Gil cố gắng đẩy anh ra, mặt cô nóng bừng . Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai : "Tại sao cô còn làm việc ở đây? Ngày mai tôi lại đến, nếu cơ hội tôi cho cô, cô không biết quý trọng thì tôi sẽ dùng thủ đoạn." Lời nói vô cùng tự nhiên, làm như đó là điều đương nhiên bá đạo đến mức vô lý. Isaac đứng dậy, trong bóng tối, đôi mắt thâm thúy của anh lóe sáng. Gil lấy tay che cổ, làm sao bây giờ, thời gian một năm, lần nào cô cũng không kịp trở tay.

Trở lại phòng thay quần áo, trước gương lớn, Gil nhìn thấy trên cổ cô có một dấu hôn đỏ thẫm, tố cáo sự bá đạo của người tạo ra nó. Gil về đến nhà đã là hai giờ sáng.

Giống như thường lệ, ngay khi cô vừa đóng cửa chuẩn bị thay dép lê, đèn trong phòng khách đã sáng lên: "Trúc, sao về muộn vậy con?"

"Mẹ." Gil thuận tay đặt túi xách lên bàn: "Không phải con đã nhắc mẹ đi ngủ trước con rồi sao?"

"Ôi." Mẹ Gil vừa thở dài vừa đi vào bếp: "Nhìn con vất vả như vậy, làm sao mẹ ngủ được."

"Mẹ..."

Mẹ Gil bưng một tô cháo nóng hổi đi ra, chiếc áo khoác mỏng trên vai bà bị tuột xuống một nửa, Gil nhẹ nhàng kéo lên: "Mẹ, hiện tại con chỉ có thể trông chờ vào khoản thu nhập này."

" Trúc " Mẹ Gil ngồi trước mặt cô, có một chút lo lắng nhìn chằm chằm con gái mình: "Hiện nay trên tivi hay chiếu, rất nhiều các cô gái trẻ xinh đẹp, buổi tối đều đi đến những nơi không đứng đắn lắm làm việc... Con, không phải cũng..."

Những lời tiếp theo mẹ Gil không nói ra, nhưng cũng khiến Gil cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ: "Mẹ, tại sao mẹ lại tin nhưng chuyện đó, thực ra, ở nơi như vậy, cũng có những người kiếm tiền một cách chính đáng chứ ạ."

"Mẹ không quan tâm đến những chuyện đó, dù sao con cũng không được đến những nơi như vậy." Mẹ Gil nhấn mạnh, thậm chí ngữ khí có chút kích động: "Cho dù mẹ có chết đói, cũng không bao giờ đồng ý cho con làm việc ở những nơi đó..."

Gil nắm chặt cái muỗng trong tay, thức ăn trong miệng cô phải cố hết sức mới nuốt xuống được, Gil miễn cưỡng nở nụ cười, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mẹ, nói: "Mẹ ơi con biết rồi ạ, đã muộn rồi, mẹ đi ngủ trước đi."

"Trúc, bố con bỏ đi sớm, mẹ biết gánh nặng như vậy đặt ở trên vai con..."

"Mẹ, tại sao mẹ lại nhắc đến chuyện này?" Gil đứng dậy, cô đặt tay lên vai mẹ: "Không phải chúng ta sống rất tốt sao, mẹ đi ngủ trước đi, con sẽ dọn dẹp." Bầu trời đêm âm trầm, Gil đứng bên cửa sổ phòng bếp, nước rửa bát đã xả đầy, cô cũng không nhận ra, Gil ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, cô biết mẹ sẽ phản đối cô làm việc ở một nơi như Cám Dỗ, cho nên cô mới giấu diếm bà đến tận bây giờ. Cuộc sống sau này, không thể biết trước, chỉ có thể đến đâu hay đến đó.

Trong phòng nghỉ của Cám Dỗ, lúc nào cũng náo nhiệt tiếng các cô gái thảo luận về trang phục, hay chuyện về những khách hàng mình phục vụ. Lúc phát bảng hiệu phòng rượu, quản lý đi vào khẽ gọi : "Gil cô lại đây." Gil để bảng hiệu phòng rượu của mình xuống đi theo, đến phòng bar ở bên cạnh, quản lý đóng cửa lại, dựa người vào bàn trang điểm nói: " Gil , ông chủ muốn đêm nay cô lên sàn biểu diễn."

_ TO BE CONTINUED _

Ông chủ cám dỗ có mục đích gì khi muốn Gil lên sàn nhảy biểu diễn , hay là do Isaac bày mưu để cô rơi vào bước đường cùng để anh có thể chiếm đoạt thân thể của Gil :) tất cả sẽ có vào chap sau


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro