Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kelly chọc chọc gáy tôi, không dám tin nói: "Không tưởng tượng được nghiệt duyên giữa cậu với anh ta sâu đến vậy." Sau đó lại cúi đầu chống má trầm tư, "Tôi bỗng dưng cảm thấy JB rất đáng thương ..."

Tôi rướn người lên hỏi: "Vì sao?"

Nó liếc ngang tôi một cái. "Nhận học bổng của ba cậu 6 năm. Tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao anh ta phải liều chết kiếm tiền, gia tài như công chúa của cậu đây, anh ta có cưỡi mây bay gió cũng đuổi không kịp! Đàn ông thích sĩ diện, anh ta đang phấn đấu bạt mạng để kiếm tiền để cưới cậu về đấy! Nếu không, dựa vào tướng mạo của anh ta kia, bao nhiêu người sẽ nói là anh ta được cậu bao nuôi a! Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ a Yang Yoo Jin!"

Tôi hít một hơi khí lạnh.

"Mỗi tháng tôi kiếm được vỏn vẹn vài ngàn won, lấy đâu ra tiền bao cái loại tinh anh như anh ấy! Hơn nữa ba tôi nói, tôi lấy chồng cũng chả có của hồi môn đâu!"

Kelly đỡ trán: "Vậy anh ta lại càng phải cố gắng gấp bội ..."

Tôi cảm thấy suy nghĩ của bọn họ không cùng một góc độ với tôi. Thứ nhất, tôi không có của hồi môn, cho nên JB cũng chả có được bao nuôi đâu. Thứ hai, tôi tiêu tiền rất tiết kiệm, tôi cảm thấy với đống tài sản của JB trước mắt đã đủ cho chúng tôi sống mấy đời.

Tôi phiền não nói: "Kelly, tôi cảm thấy suy nghĩ của cậu là không có căn cứ."

Kelly liếc tôi xem thường: "Khỉ, đứa ngốc này từ đâu tới vậy!"

Tôi nhe răng trợn mắt với nó, thở dài nói: "Bọn họ đều chẳng cùng chí hướng với ta, có nói thêm nữa thì cũng được gì? Ông chủ, cho thêm một suất gà chiên muối."

Kelly bất lực uống 1 ngụm trà sữa: "Yang Yoo Jin, thật muốn biết đầu óc cậu cấu tạo thế nào, tư duy nhảy còn xa hơn cả vận động viên nhảy xa, đổi đề tài cũng không thèm đổi dấu ngắt câu, quẹo đường cũng không thèm báo trước một tiếng, cậu mà làm kiến trúc sư chắc Hàn quốc chắc sẽ sụp đổ trong nay mai ..."

Thật ra, tôi vốn rất lo lắng Kelly sẽ giống những người khác nhìn tôi bằng con mắt khác, bây giờ nó vẫn xỉ vả tôi như trước, tôi đột nhiên thấy thật vui vẻ ...

Chẳng lẽ tôi thuộc loại thể chất thích bị ngược như trong truyền thuyết?

Lúc ông chủ mang trà sữa và gà chiên muối ra, Kelly đều cướp mất, quay đầu lại nói với ông chủ: "Một cốc nước khoáng không đá." Lại hung dữ trừng tôi: "Tự biết mình là phụ nữ có thai thì cũng đừng ăn bừa bãi chứ!"

Thảo luận vấn đề nhân quyền với Kelly tuyệt đối là tự rước lấy nhục, tôi thôi không thèm giằng co nữa.

"Cháu tốt nghiệp đại học nào thế?" Ông chú nhiệt tình bắt chuyện.

"Đại học A ạ." Tôi thành thật trả lời.

Ông chú bấm đốt ngón tay, nói một tiếng: "Ôi chao! Cháu không những cùng khóa với JB mà còn học cùng đại học a!"

Kelly và tôi cùng lúc dừng ăn, liếc nhau một cái.

Ông chú hưng phấn như phát hiện ra lục địa mới vậy, "Khóa ấy của các cháu thi thật là tốt! Mấy khóa sau đều chẳng ra sao cả. Nhưng có hơi đáng tiếc a, JB vốn đã cầm chắc học bổng toàn phần tới học ở Canada, sau lại không đi nữa, chọn đại học A."

"Chú, chú làm sao mà biết ạ?" Chuyện này tôi cũng từng nghĩ qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy nên thôi đi, tôi xưa nay không dùng lòng dạ hiểm ác để đo lường người khác!

"Chuyện này rất nhiều người đều biết a!" Ông chú ngồi xuống bên cạnh chúng tôi, bắt đầu buôn chuyện, "Chẳng qua cũng chỉ biết khi cậu ấy điền nguyện vọng đã đổi nguyện vọng 1 thành đại học A. Năm ấy cậu ấy là thủ khoa, lại đã qua vòng phỏng vấn vào đại học Canada, tất cả đại học, tất cả chuyên ngành đều mặc cậu ấy chọn, ai dè cuối cùng cậu ấy lại đột nhiên chọn đại học A. Nghe nói hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp đều đi tìm cậu ta nói chuyện, nhưng không gặp được."

Ông chú nói xong thì bị khách bàn khác gọi đi.
Kelly kéo kéo tay áo tôi: "Yang Yoo Jin, vị kia nhà cậu thật kỳ quái ... Không phải là đại học A có thứ tà linh gì vẫy gọi anh ta chứ ..."

Tôi trừng mắt nhìn: "Cậu đang nói tôi ư?"

Kelly cười nhạo một tiếng: "Cậu bớt tự kỷ đi. Tôi vẫn nhớ rõ như in năm đó cậu muốn lôi kéo làm bạn với người ta như thế nào, lại bị người ta lạnh nhạt đả kích ra sao, thế mà lại còn càng bại càng hăng. Anh ta làm sao có thể vì cậu mà tới đại học A, anh ta nếu sớm biết cậu ở đại học A nói không chừng sẽ không tới đâu."

Sự thật luôn quá tàn nhẫn, làm người cần gì phải quá nghiêm túc làm gì.

Tự mình đa tình không dư hận, có công mài sắt có ngày thành kim. — tác phẩm mới ra của Yang Yoo Jin ăn quàng nói xiên.

Ông chú lục ở đâu ra bảng thành tích thi đại học năm ấy đưa cho chúng tôi với vẻ mặt đầy tự hào như thể con ông ấy nằm trong một số đó.

Tôi nhìn lướt qua các con số trên đó, nhìn thấy tên JB xếp hạng nhất.

Toán: 100

Văn: 98

Anh: 100

Khoa học tổng quát: 100

Thành tích rực rỡ như vậy, chỉ có thể nhìn thấy trong tiểu thuyết a ...

Kelly cũng trợn mắt há hốc mồm, lâu sau mới phun một câu: "Kết quả điều tra cho thấy người thi được thành tích như vậy quá nửa là tâm lý biến thái."

Ông chú nghe xong câu này bèn bất mãn liếc xéo Kelly một cái, rõ ràng là Kelly đã sỉ nhục đến vị anh hùng trong mắt, trong tim ông rồi. Kelly không thèm để ý đến sự khinh miệt của ông chú, nói khẽ với tôi: "JB chỉ thiếu hai điểm là hoàn hảo rồi, rõ ràng cậu chính là hai điểm khiến cho anh ta trở thành hoàn hảo kia."

Tôi hít sâu một hơi, gậy ông đập lưng ông — bình tĩnh không thèm để ý đến sự khinh miệt của nó ...

Trên bảng vàng quả nhiên cũng có Fendy, thành tích không thể so với JB, nhưng mà cũng hơn người, cũng vượt qua cả đám người, trong danh sách 50 người điểm cao nhất tỉnh, học ở đại học Quốc gia Seoul chắc cũng không thành vấn đề đi, có điều cô ấy vẫn xuất ngoại. Chuyện đáng vui mừng là xuất khẩu rồi lại chuyển về tiêu thụ trong nước, cô ấy vẫn trở về đền đáp quê hương. Nghĩ đến chuyện này, hảo cảm với cô ấy lại tăng thêm một chút.

Trong ảnh chụp chung, cô ấy cách JB cả một đám người nữa.JB lúc đó so với hồi lớp 9 cũng không khác nhiều, trắng trẻo tuấn tú, mang theo chút lạnh lùng xa cách kiểu người sống chớ lại gần, mặc đồng phục của trường như vậy mà cũng không ngăn nổi khí chất của anh. Khi đó đám học sinh trung học chúng tôi đều có một câu nói lưu hành rộng rãi: "Đồng phục là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm soái ca, mỹ nữ."

Rõ ràng, JB và Fendy đều vượt qua được loại kiểm nghiệm này.

Ông chú có lẽ cũng phát hiện ra ánh mắt tôi, ho khan hai tiếng, chỉ về phía ảnh chụp chung: "Fendy cũng coi như không tồi, có điều vẫn kém JB rất xa. Nhưng mà là con gái mà, cần gì phải mạnh mẽ như vậy, bạn trai thành tài là được rồi, cháu nói phải không? Nghe nói sau khi nó không qua vòng phỏng vấn của đại học Canada, cuối cùng đã chọn ra nước ngoài học. Khi đó hai đứa là kim đồng ngọc nữ của trường, đôi tình nhân chuẩn mực. Thầy giáo bắt những cặp đôi yêu sớm đều nói một câu, có bản lĩnh thì cứ như JB với Fendy đi, đến lúc đấy muốn yêu như thế nào là tự do của các em! Đúng rồi, cháu cũng thi vào đại học A, sao trong ảnh chụp hình như không có cháu nhỉ? Lúc ấy cháu còn chưa tới sao? Cháu tên là gì a?"

"A?" Tôi ngây người một lúc, quay đầu liếc mắt với Kelly một cái.

Sắc mặt Kelly không tốt lắm.

Ra khỏi quán trà sữa, Kelly nói:

"Yang Yoo Jin, cậu phải bình tĩnh."

Tôi sờ sờ mặt, "Bà chị à, cậu thấy tôi có chỗ nào không bình tĩnh?"

Kelly im lặng một lát, nói: "Cậu bình tĩnh đến nỗi giống như là không bình tĩnh vậy."

Tôi cười ha ha, vỗ nó một cái. "Được rồi, cậu chắc không xem là thật chứ!"

Kelly mờ mịt nhìn tôi, tôi vừa bẻ ngón tay vừa giải thích cho nó: "Tin vịt thôi."

"Ranh con, thần kinh cậu còn thô hơn cả cột điện, tôi cảm thấy so với lo lắng, nghĩ ngợi linh tinh không bằng ngày mai xuất phát mua vé máy bay ...", Kelly không nói tiếp, thở dài, "JB lừa cậu như thế, cậu vẫn chịu được sao?"

"Hơ? Kelly, cậu không phải là tin lời ông chú kia là thật chứ?" Tôi kinh ngạc nhìn nó, "Cậu không giống người cả tin như vậy a?"

"Ít nhất, quan hệ giữa JB với Fendy không có đơn giản như lời anh ta nói." , Kelly đau đầu day thái dương, "Tôi vốn định khuyên cậu bình tĩnh lại, trấn an cậu, để cậu nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp tí, làm sao mà kết quả lại thành cậu đang thuyết phục tôi vậy ..."

Tôi ngăn một chiếc taxi lại, nhét Kelly vào trong xe, nói địa chỉ.

"Yang Yoo Jin, cậu mà không thành Phật thì thật là trời không có mắt ..." , Kelly bất lực dựa người vào kính cửa sổ.

Tôi cười hì hì, "Loại chuyện này, tôi gặp nhiều rồi, tin vịt không thể tin hoàn toàn được. Ông chủ quán trà sữa bên ngoài trường bọn tôi còn đồn tôi được đại gia bao kìa."

Kelly mở to hai mắt nhìn, không dám tin nói: "Vậy phải giàu đến chừng nào mới bao nổi cái loại như cậu a ..."

"Aizz, chính là vì ba tôi lái Hummer đến đón lúc tan học, kết quả là bị đồn ra thành như vậy ..." Tôi qua quýt cho xong chuyện, "Tóm lại mấy lời đồn thổi hồi trung học, cũng không thể tin hết được. Ai mà không có chứ, hồi trẻ ai mà chẳng có mấy vụ đồn thổi bạn trai, bạn gái chứ, mày chắc chắn cũng có!"

Từ tiểu học cho tới cấp 3, mấy chuyện ghép đôi bừa bãi là vô số, thậm chí còn có thể từ đó mà thành đôi thật, tuy rằng hai bên đương sự chẳng hề có mờ ám gì, người ngoài vẫn cứ đồn thổi họ là một cặp, có lẽ là vì nhìn thật xứng lứa vừa đôi.

Tôi cảm thấy JB cũng chỉ là người bị hại của những lời đồn đãi buôn chuyện này thôi.

"Lời đồn tuy là không thể tin hết, nhưng cũng không thể không tin." Kelly còn xoắn hơn cả tôi, "Sao cậu không tìm vị kia nhà cậu hỏi cho rõ một chút?"

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn nó chằm chằm: "Nghe nói phụ nữ có thai đều đa nghi, mẫn cảm bộp chộp, Kelly, rốt cuộc là mày mang thai hay là tao a?"

Nó còn không nghiêm túc cốc đầu tôi, nói: "Cút!"

Tôi xoa xoa đầu, cười nói: "Được rồi, buổi tối tôi sẽ gọi điện hỏi rõ, như vậy cậu yên tâm rồi chứ gì. Chẳng qua, trước khi làm chuyện đó, tôi phải đi gặp bố mẹ chồng tương lai trước đã."

Ba mẹ JB đều là giáo sư đại học, lúc trước nghỉ phép đi thăm thú non nước cùng đoàn du lịch, hai ngày trước mới về. Hai bên đã hẹn trước tối nay tới nhà họ ăn cơm, ba mẹ tôi vì thể hiện tấm lòng coi trọng với gia đình thông gia tương lai, còn cả tôn trọng phần tử trí thức, để tôi tới trước nửa giờ chào hỏi.

Trước khi đi, tôi trịnh trọng giao phó Kelly cho Yang Hyun Jae, "Bà chị này hơi xấu tính tí, tự mày nên cẩn thận một chút ..."

Nhà JB ở trong một tiểu khu thuộc phạm vi trường đại học, gần đó là trường cũ của tôi. Lúc ấy vì tiện đến chăm sóc tôi, ba tôi mua thêm một căn hộ trong tiểu khu, mẹ tôi thỉnh thoảng qua đấy ở cùng tôi. Đối với bà mà nói, thú vui lớn nhất là mỗi ngày được buôn chuyện với phần tử trí thức, hay đi chợ cò kè mặc cả với các cô, các thím. Bà quen với mẹ JB chính bằng cách đó. Chẳng qua bà nhiệt tình xởi lởi, mà phần tử trí thức thì lại hơi thanh cao dè dặt, cho nên cũng không hợp ý nhau, cũng không tính là thân thiết, tận đến khi tôi và JB ở bên nhau, lúc hai gia đình gặp mặt, mới bừng tỉnh – hóa ra là người quen cũ.

Lúc vào tới thang máy rồi, mẹ tôi vẫn còn dặn dò tôi, tí nữa phải nên như thế nào, làm như thế nào mới không thất lễ, cứ như lần đầu tới nhà thăm hỏi vậy ...

Cửa thang máy "ting" một tiếng mở ra, tôi đang muốn đi ra, ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời sửng sốt.

.......................



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro